Chương 48. “Quả thật mình cũng đâu có quá biếи ŧɦái, cả ngày lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện xấu a. Đây chính là kết luận cuối cùng của Trầm Vĩnh Lan”
Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù bộ dáng hướng đến mình cười, nàng đột nhiên lại muốn giơ tay đem Trầm Lạc Phù ôm vào lòng giày vò một lúc. Làm sao bây giờ, đột nhiên nàng lại nghĩ đến việc muốn làm chút chuyện xấu xa với Trầm Lạc Phù a! Trầm Vĩnh Lan trong lòng có suy nghĩ xấu một chút cũng không dừng lại, mà càng lúc càng tăng thêm.
“Cô út làm sao vậy?” Trầm Lạc Phù đột nhiên thấy Trầm Vĩnh Lan thất thần nên liền hỏi.
“Không có gì, tôi về phòng trước đây!” Trầm Vĩnh Lan có chút chột dạ trả lời, gần đây sắc mặt của nàng động một chút sẽ có ý nghĩ phóng túng đối với Trầm Lạc Phù, điều này thực sự là không xong rồi.
“Cô út ngủ ngon!” Trầm Lạc Phù nói với Trầm Vĩnh Lan, nàng dù như thế nào cũng rất lễ phép.
“Uhm!” Trầm Vĩnh Lan khẽ gật đầu, liền quay trở về phòng của mình tắm rửa.
Trầm Lạc Phù đem cây mắc cỡ ra ban công, ở giữa một đống hoa cỏ khác cũng đặt cây mắc cỡ ở vị trí tốt nhất, dù sao Trầm Vĩnh Lan mua cây mắc cỡ cho nàng cũng cho là chuyện ngoài ý muốn nhưng Trầm Lạc Phù trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Nàng vươn ngón tay xinh xắn của mình chạm nhẹ vào lá cây mắc cỡ, lá cây thẹn thùng co rút lại, giống như tượng trưng cho một cô gái xử nữ, rất trong sáng e thẹn, sự thẹn thùng đó vô cùng đáng yêu.
Trầm Lạc Phù sau khi đặt cây mắc cỡ ở ban công xong cũng liền trở về phòng ngủ, nàng vừa mới nằm trên giường không lâu, Trầm Vĩnh Lan lại tới gõ cửa.
Trầm Lạc Phù chợt thở dài, cô cô nàng gần đây có sở thích ban đêm sẽ đến phòng nàng, Trầm Lạc Phù bất đắc dĩ đứng lên mở cửa.
“Cô út lại muốn nói chuyện phiếm sao? Bây giờ đã khuya rồi, tôi thực sự muốn ngủ.” Trầm Lạc Phù cũng không hẳn là bài xích cảm giác Trầm Vĩnh Lan đến phòng nàng, nhưng lúc này, nàng thực sự thấy buồn ngủ.
“Trầm Lạc Phù, tôi mất ngủ.” Trầm Vĩnh Lan hạ thấp giọng điệu, nàng không ngủ được, đúng là làm cho nàng có chút khó chịu.
“Đó là lí do sao?” Trầm Lạc Phù chọn mi hỏi, không phải là muốn bồi tán gẫu sao?
“Đêm nay cho tôi ngủ cùng với cô, tôi sẽ không làm ồn, cũng không quấy rầy cô ngủ được không?” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu mang theo một chút tội nghiệp, nàng nhìn Trầm Lạc Phù có chút hy vọng. Có trời biết, đêm nay nàng cũng không phải vì mất ngủ, nàng không có gì để làm, sẽ suy nghĩ đến một chút chuyện xấu, nghĩ đến mà không được thỏa mãn thì nàng sẽ cảm thấy tâm trạng rối loạn, càng nghĩ đến càng khắc chế không được, giống như có ngọn lửa nhỏ ở trong lòng vậy, cứ như thế lặp đi lặp lại nên Trầm Vĩnh Lan vẫn quyết định chạy sang quấy rầy Trầm Lạc Phù.
“Chẳng lẽ nếu ngủ cùng với tôi thì sẽ liền không cảm thấy mất ngủ?” Trầm Lạc Phù cũng không rõ hai người có liên quan gì với nhau.
“Có đôi khi bị mất ngủ, ở bên cạnh có người thì cảm giác sẽ tốt hơn rất nhiều, Lạc Phù làm ơn đi mà…” Trầm Vĩnh Lan quyết chí năn nỉ Trầm Lạc Phù, cũng đã chuẩn bị một bộ dạng không thể nào tốt hơn, nàng hướng đến tiểu chất nữ làm nũng như thế này cũng không cảm thấy xấu hổ, đơn thuần mà nói Trầm Vĩnh Lan không hề có chướng ngại tâm lý.
Trầm Lạc Phù nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan làm nũng quả thật là nàng thấy không quen, phải hiểu rằng nàng bị Trầm Vĩnh Lan làm mặt lạnh hai mươi mấy năm nay, lúc này lại làm nũng và nịnh bợ như vậy thì Trầm Vĩnh Lan có chút quỷ dị, hơn nữa nữ nhân này tuổi cũng lớn hơn nàng, cao hơn nàng, mà lại làm nũng với nàng, chuyện này đúng là phi lý mà. Tại sao Trầm Vĩnh Lan lại không hề cảm thấy xấu hổ hay có gánh nặng tâm lý chứ?
Có thể nói người xinh đẹp như Trầm Vĩnh Lan khi làm nũng thì dù có làm chuyện gì cũng đều khiến cho mọi người cảm giác vừa mắt một chút, thế nhưng bản thân Trầm Lạc Phù cũng không hiểu tại sao vẫn không quá thích khi thấy Trầm Vĩnh Lan làm nũng với mình.
Lúc này Trầm Lạc Phù cảm thấy tay nàng đột nhiên nổi da gà, bởi vì bị Trầm Vĩnh Lan sờ soạng, thật ra là có ý đồ vuốt ve nên nàng mới nổi da gà như vậy.
“Lạc Phù, chỉ một buổi thôi được không?” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù không đáp lại, cũng cố gắng không ngừng làm nũng, nữ nhân mà làm nũng có đôi khi lại là một loại vũ khí, bất luận là đối với ai cũng sẽ đạt được kết quả.
Mặc dù Trầm Lạc Phù cảm thấy có gì đó không hợp lý lắm, nhưng nàng cũng không muốn Trầm Vĩnh Lan làm cho mình nổi da gà, Trầm Lạc Phù đành miễn cưỡng thỏa hiệp. Trầm Lạc Phù sở dĩ dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cũng không phải vì Trầm Vĩnh Lan hôm nay phá lệ lấy lòng nàng mà có liên quan, dù sao hai mươi mấy năm qua nàng chịu sự ức hϊếp của Trầm Vĩnh Lan không ít, bây giờ được đãi ngộ tốt cho dù chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng cũng làm cho tâm tình của nàng khá tốt, vì vậy vẫn có thể đồng ý dung túng một ít yêu cầu của Trầm Vĩnh Lan.
“Ngủ cùng với tôi cũng được, nhưng không cho cô khỏa thân ngủ, cô ngủ liền ngủ cũng không được làm phiền đến giấc ngủ của tôi.” Trầm Lạc Phù thực sự không muốn ngủ bên cạnh một người khỏa thân thơm mát như vậy, nếu nàng có diễm phúc đó thêm một lần nữa thì nàng cũng không đủ khả năng để mà thưởng thức.
“Không thành vấn đề!” Trầm Vĩnh Lan hướng đến Trầm Lạc Phù nở nụ cười vô cùng sáng lạn, để leo lên được giường của Trầm Lạc Phù, hy sinh một chút cũng không có gì đáng ngại.
Lần trước lợi dụng lúc Trầm Lạc Phù say rượu sau đó mới ngủ lại giường Trầm Lạc Phù, Trầm Vĩnh Lan kích động không thôi, nhưng nàng cũng tự nói với lòng rằng ngàn vạn lần cũng phải cố gắng khắc chế, nếu muốn nhanh chóng được ăn nhiều đậu hủ, thì đêm nay tốt nhất phải ngoan ngoãn không nên động đến Trầm Lạc Phù, để tránh cho Trầm Lạc Phù có cảnh giác. Lần này nàng có thể ngủ lại phòng Trầm Lạc Phù, có lần một sẽ có lần hai, có lần thứ hai sẽ có lần thứ ba tiếp đó nữa sẽ có vô số lần, chỉ cần làm cho Trầm Lạc Phù có thói quen ngủ cùng nàng, nàng sẽ chậm rãi mà xâm nhập. Trầm Vĩnh Lan định dùng chiêu nước ấm đun sôi ếch đối phó Trầm Lạc Phù, làm cho Trầm Lạc Phù từ từ quen với sự tồn tại của nàng, cùng với những hành động thân mật, thói quen theo thời gian sẽ thành nghiện… Trầm Vĩnh Lan nghĩ lại vẫn cảm thấy bội phục bản thân mình có sách lược thật tốt.
Thế nhưng mỹ nhân ở bên cạnh, cái gì cũng không được làm thực sự làm cho người ta khó nhịn a!
Trầm Vĩnh Lan cảm thấy bàn tay nàng cũng như trong ý thức nói chung đều rất muốn hướng đến Trầm Lạc Phù mà chạm, nhưng cứ mỗi lần dự định chạm Trầm Lạc Phù thì Trầm Vĩnh Lan cũng cứng rắn vội rút tay trở về. Cái này tựa như ma túy ở trước mắt nhưng bản thân nàng cũng không dám dùng, người trước mắt quả thật là nhân vật rất quan trọng khiến Trầm Vĩnh Lan cảm thấy trong lòng dường như có vô số con kiến đang cắn tới tắp, thực sự rất khó chịu!
Trầm Lạc Phù thấy Trầm Vĩnh Lan ngoan ngoãn nằm ngủ ở bên cạnh cũng không quấy nhiễu mình, nàng liền buông xuống sự cảnh giác, chuẩn bị đi ngủ.
Ngược lại Trầm Vĩnh Lan làm sao ngoan ngoãn mà ngủ, nàng đang đấu tranh tư tưởng, lý trí đều rất nhanh bị bọn ác quỷ diệt hết, nàng nhìn cơ thể Trầm Lạc Phù ở trước mặt mình, vẫn không khắc chế được ham muốn trong lòng, liền đưa tay lên ôm lấy cơ thể Trầm Lạc Phù từ phía sau, làm cho cơ thể nàng và Trầm Lạc Phù dán lại với nhau.
Trầm Lạc Phù vốn đã ngủ rất nhanh, nhưng đột nhiên bị Trầm Vĩnh Lan ôm vào lòng lại bị hơi thở của Trầm Vĩnh Lan vây quanh nàng, nàng muốn tránh đi cái ôm này nhưng lại phát hiện Trầm Vĩnh Lan đã rất nhanh ôm nàng vào lòng, nhanh đến nổi nàng có thể cảm giác được khối thịt mềm mại của Trầm Vĩnh Lan đang chạm vào lưng mình. “Trầm Vĩnh Lan!” Trầm Lạc Phù có chút tức giận kêu to tên Trầm Vĩnh Lan.
“Ngoan, đừng ồn ào, ngủ đi.” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu lại giống như một tiểu hài tử, hơn nữa lại làm điệu bộ giống như nàng rất muốn ngủ, cố tình đổ lỗi cho Trầm Lạc Phù đang gây sự.
“Cô…buông…” Trầm Lạc Phù cảm thấy bị Trầm Vĩnh Lan ôm vào trong lòng như vậy thì có cảm giác rất đen tối, đặc biệt là chung quanh nàng đều tràn ngập lấy hơi thở của Trầm Vĩnh Lan.
“Tôi ôm một chút thôi, ngủ rồi sẽ không thấy khó khăn nữa…” Trầm Vĩnh Lan nói cũng không rõ ràng.
“Trầm Vĩnh Lan…” Trầm Lạc Phù vẫn không bỏ cuộc.
Nhưng Trầm Vĩnh Lan lại làm như đang ngủ, không hề trả lời nàng, Trầm Lạc Phù lại tránh vài cái nhưng vẫn không thể thoát ra được vòng tay của Trầm Vĩnh Lan đang ôm nàng, lúc này Trầm Vĩnh Lan giống như đang ôm gối ôm ngủ, cơ thể nàng hoàn toàn bị Trầm Vĩnh Lan ôm vào lòng. Trầm Lạc Phù lần đầu tiên mới cảm thấy nếu nàng so với Trầm Vĩnh Lan cao lớn hơn một chút nữa thì tốt rồi, sẽ không giống như lúc này trông nàng rất yếu đuối.
Quả thật cơ thể phụ nữ, mọi người không thể không thích, cơ bản là Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan ôm từ phía sau cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là nàng có chút không quen mà thôi, nhưng ở chóp mũi của nàng đều nồng đậm hơi thở của Trầm Vĩnh Lan, hơi thở lại có tính xâm lược rất cao. Trầm Lạc Phù lúc này cũng có chút mệt mỏi, nàng giãy giụa cũng dần dần yếu đi, thậm chí nàng cũng quên đi hơi thở nồng đậm này sau đó dần dần đi vào giấc ngủ. Thực ra Trầm Lạc Phù chỉ ngại hơi thở Trầm Vĩnh Lan quá nồng đậm, rất có sức quyến rũ và mạnh mẽ, trên cơ bản thì nàng không phải là ghét hơi thở của Trầm Vĩnh Lan ngược lại có điểm gì đó rất thích, nhưng bản thân nàng lại không muốn thừa nhận mà thôi.
Trầm Lạc Phù nghĩ Trầm Vĩnh Lan đã ngủ nên nàng mới thả lỏng mà ngủ, nhưng nàng làm sao suy nghĩ được Trầm Vĩnh Lan vẫn luôn luôn giả bộ ngủ mà thôi.
Trầm Vĩnh Lan cố ý làm bộ như đã mơ hồ ngủ nên mới ôm lấy cơ thể Trầm Lạc Phù, thực ra là nàng đã tính toán làm cho Trầm Lạc Phù thấy hành vi của nàng không phải cố ý, bản thân nàng là vô ý thức, để nhằm thả lỏng sự cảnh giác của Trầm Lạc Phù, vì vậy mới làm cho Trầm Lạc Phù ngoan ngoãn cho mình ôm mà không hề giãy giụa. Trầm Vĩnh Lan trong lòng đều tràn đầy quỷ kế, lúc này âm mưu đã thực hiện được thì không khỏi vui mừng, nàng thực thích tư thế này, từ phía sau ôm lấy lưng Trầm Lạc Phù, tay đang ôm Trầm Lạc Phù còn cố ý đặt ở nơi mềm mại trước ngực, nàng hướng đầu đến chiếc cổ Trầm Lạc Phù rúc vào, tham lam hít lấy mùi hương và hơi thở trên người Trầm Lạc Phù, nàng cực kỳ thích hơi thở đặc biệt trên người Trầm Lạc Phù, hơi thở dường như còn mang theo một mùi vị của hoa cỏ xanh của tự nhiên rất thơm mát.
Trầm Vĩnh Lan đem Trầm Lạc Phù ôm chặt hơn một chút, làm cho cơ thể nàng và Trầm Lạc Phù kề sát vào nhau, sau đó lại kìm lòng không được đưa môi lên hôn lấy chiếc lưng trơn bóng cùng vai và cổ Trầm Lạc Phù, nàng hôn rất nhẹ nhàng, cảm giác thực sự thỏa mãn. Tuy lúc này không hề có chuyện gì xấu xảy ra, nhưng chỉ cần ôm Trầm Lạc Phù như vậy nàng cũng cảm thấy thật tốt.
Quả thật mình cũng đâu có quá biếи ŧɦái, cả ngày lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện xấu a. Đây chính là kết luận cuối cùng của Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan ôm tư thế như vậy mà nghiêm chỉnh duy trì cả buổi tối, có thể thấy được tư thế này của hai người có chút vừa lòng. Trầm Lạc Phù lúc này có cảm giác ngủ rất ngon, chờ đến khi nàng tỉnh lại thì lúc này mới nhớ lại tối hôm qua vẫn bị Trầm Vĩnh Lan ôm, nếu so sánh nàng ngủ cùng với mẹ cũng chưa bao giờ thân mật như thế, nhưng lúc này thân mật ôm như vậy cũng không làm cho nàng quá chán ghét. Lúc này trong suy nghĩ của Trầm Lạc Phù chính là nếu nàng và Trầm Vĩnh Lan trước đây từ nhỏ đã quan hệ tốt như vậy thì lúc này có thể như vậy mà thân mật hay không?