Thủy Tiên Có Gai

Chương 47

Chương 47. Trầm Vĩnh Lan vẫn thừa nhận nàng ở trong phòng vẫn có suy nghĩ đen tối muốn tiểu chất nữ lên giường với mình, đúng là vẫn rất biếи ŧɦái.

Trầm Lạc Phù dùng sức đẩy Trầm Vĩnh Lan tránh xa khỏi nàng, Trầm Vĩnh Lan một chút cũng không cảm thấy các nàng phát sinh hành động như vậy rất không nên sao? Cái gì gọi là lần thứ nhất rồi lần thứ hai không có sự khác biệt, một lần đã không đúng rồi, nếu có lần thứ hai thì chắc xuống địa ngục mất.

“Trầm Vĩnh Lan, nếu cô còn quấy rối tôi, tôi sẽ dọn đi” Trầm Lạc Phù liền đặt vấn đề nói.

“Được rồi, nếu cô bân rộn thì tôi trở về phòng đây!” Trầm Vĩnh Lan ngoan ngoãn tạm thời để đó, nàng cũng sợ tiểu chất nữ bị nàng dọa đến chạy mất, dù sao vẫn còn nhiều thời gian cũng không thiếu cơ hội.

Trầm Vĩnh Lan sau khi rời khỏi phòng của Trầm Lạc Phù, Trầm Lạc Phù cảm thấy trái tim nàng không thể nào mà yên được, nghĩ đến nụ hôn chạm lưỡi vừa rồi… phi thường hơn nữa lại do cô cô nàng hôn, nghĩ đến đó thì làm sao Trầm Lạc Phù không khỏi phiền não cơ chứ? Nàng chỉ hy vọng khóa đào tạo mau kết thúc để nàng nhanh chóng trở về, nếu ở cùng Trầm Vĩnh Lan thì đạo đức của nàng chỉ ngày một đi xuống, không khéo một ngày nào đó nàng cũng sẽ bị Trầm Vĩnh Lan càng làm ra nhiều hành động vô lý. Lúc này nàng đã quyết tâm, nếu Trầm Vĩnh Lan sau này một lần nữa muốn đòi hỏi nàng chuyện gì nữa nàng tuyệt đối sẽ không nuông chiều!

Trầm Lạc Phù nhiều lần hít sâu mới đem nhiều điều buồn phiền trong lòng hạ xuống mà quên đi, nàng lại tiếp tục tập trung để hoàn thành bài khóa của mình.

Trầm Vĩnh Lan trở lại phòng của nàng, bản thân rất vui vẻ nằm ở trên giường lăn lộn, nhớ tới nụ hôn vừa rồi, vẫn còn cảm giác nhiệt huyết sôi sục lên, nàng đành cố gắng khắc chế ngọn lửa trong lòng. Tuy rằng đã hôn được rồi, nhưng muốn đưa Trầm Lạc Phù lên giường thì thực vẫn rất là khó khăn. Được rồi, Trầm Vĩnh Lan vẫn thừa nhận nàng ở trong phòng vẫn có suy nghĩ đen tối muốn tiểu chất nữ lên giường với mình, đúng là vẫn rất biếи ŧɦái.

Cũng may mắn là mấy ngày sau đó Trầm Vĩnh Lan vẫn biểu hiện rất bình thường, Trầm Lạc Phù cũng nghĩ đến có thể Trầm Vĩnh Lan chỉ là nhất thời cao hứng mà muốn trêu đùa mình giống như lúc trước, cũng như bao trò đùa khác nói chung giờ đã kết thúc, điều này khiến cho Trầm Lạc Phù cảm giác nhẹ nhõm được một chút.

Trên thực tế, Trầm Vĩnh Lan lần này thật ra rất có kiên nhẫn, thậm chí còn biết chơi trò giả vờ tha rồi sau đó sẽ bắt thật. Tuy Trầm Vĩnh Lan không biết theo đuổi người khác, nhưng bản thân nàng mười mấy năm nay được người khác theo đuổi tất nhiên cũng học hỏi được nhiều, chính vì vậy nàng rất đắc ý. Nàng biết tiểu chất nữ của mình là người bảo thủ, nếu quá vội vàng thì không được, nhưng hai ngày nay ánh mặt Trầm Lạc Phù nhìn nàng cũng rất đề phòng, phải làm sao để Trầm Lạc Phù thả lỏng sự đề phòng đây? Điều này lại làm khó Trầm Vĩnh Lan.

Đôi lúc Trầm Vĩnh Lan cũng không hiểu rõ bản thân nàng vì điều gì lại đối với Trầm Lạc Phù như vậy, thời gian gần đây đều suy nghĩ đến Trầm Lạc Phù cả bản thân nàng cũng xem nhẹ chính mình, nếu là trước đây sẽ không bao giờ có chuyện này xảy ra.

Đột nhiên Trầm Vĩnh Lan áp tay sờ lên hai má mình, bản thân nàng cũng lâu rồi không đi spa làm đẹp. Vừa nghĩ như thế thì liền tức khắc đêm hôm đó Trầm Vĩnh Lan hẹn Hứa Duy Cảnh đi spa, tuy rằng hai người đã chia tay nhưng Trầm Vĩnh Lan rất ít bạn bè nên đối với Hứa Duy Cảnh bổ khuyết thêm vị trí này cũng rất tốt.

Hứa Duy Cảnh tâm trạng cũng rất buồn bực, bởi vì An Nhã Uẩn nữa tháng nay đều không chú ý đến nàng, nhiều lần hẹn gặp đều bị nàng từ chối, đến nỗi vài ngày trước đi quyến rũ người khác nàng cũng không có chút hào hứng nào, tuy hiện tại được Trầm Vĩnh Lan hẹn đi spa nhưng nàng vẫn như trước không có chút hăng hái nào.

“Mới có vài ngày nhìn bộ dáng của chị giống như sắp chết vậy?” Trầm Vĩnh Lan nhìn thấy tinh thần uể oải của Hứa Duy Cảnh như vậy thì liền chọn mi hỏi, trong ấn tượng của nàng Hứa Duy Cảnh lúc nào cũng rất phong tao hiếm khi nào lại thấy như vậy.

“Em xem ra cũng không tệ, em và cháu gái mình như thế nào rồi?” Hứa Duy Cảnh giữ vững lại tinh thần liền hỏi.

“Hôn rồi! Cũng không bị ăn bạt tay.” Trầm Vĩnh Lan nghĩ đến nụ hôn hôm qua, cũng không đơn giản là hôn bình thường, mà là hôn lưỡi a… vừa nghĩ đến thì nàng liền nở nụ cười như hoa, Hứa Duy Cảnh nhìn nàng cười thật thấy chướng mắt, đúng là không có thiên lý mà, người phụ nữ vô tâm như thế này lại có tiến triển đáng kể như vậy, bộ dạng Trầm Vĩnh Lan người phụ nữ khác nhìn thấy cũng không muốn liếc nhìn rồi, đúng là ông trời không có chút công bằng nào.

Tuy nhiên Hứa Duy Cảnh lại suy nghĩ, chỉ cần Trầm Vĩnh Lan có được Trầm Lạc Phù thì An Nhã Uẩn sẽ thuộc về nàng, nghĩ như vậy Hứa Duy Cảnh tinh thần có chút phấn chấn lên.

“Sau đó thì sao?” Hứa Duy Cảnh nóng vội hỏi, nàng hận là không thể đem Trầm Vĩnh Lan và Trầm Lạc Phù lập tức trở nên lσạи ɭυâи.

“Không có chuyện tiếp theo” Trầm Vĩnh Lan cũng muốn có chuyện kế tiếp xảy ra, nhưng sự thật chính minh rằng chuyện kế tiếp xảy ra hoàn toàn không dễ dàng.

“Chị và An Nhã Uẩn sao rồi? An Nhã Uẩn gần đây có động tĩnh gì không?” Trầm Vĩnh Lan không quên dò hỏi tình địch.

“Cô ấy ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn chị, đúng là thúc thủ vô sách, chị thực sự bó tay rồi, không có biện pháp” An đối với nàng ít khi nào lại giận đến như vậy, dù sao cũng có giao tình gần hai mươi năm, vậy mà chỉ vì Trầm Lạc Phù nói trở mặt liền trở mặt. Vừa nghĩ đến Trầm Lạc Phù thì Hứa Duy Cảnh lại càng thấy ghen tị. Tuy nhiên Hứa Duy Cảnh cũng không biết, An Nhã Uẩn cũng đối với nàng mà tức giận giống như vậy, giao tình gần hai mươi mấy năm qua lại không bằng Trầm Vĩnh Lan.

“Chị không phải đối với phụ nữ đều rất tự tin sao, tại sao đối với nàng lại không có biện pháp chứ?” Trầm Vĩnh Lan cười trên nổi đau của người khác mà hỏi.

“Đôi lúc sẽ có một người luôn luôn là điểm yếu của mình, khiến cho bản thân mình trở nên bất lực” Hứa Duy Cảnh rất hiếm khi nói một cách tiêu cực như vậy.

Sau khi spa xong, Trầm Vĩnh Lan liền trở về nhà, lúc này xe chạy ngang chợ đêm, ngay ngã tư đường Trầm Vĩnh Lan liếc nhìn thấy rất nhiều gian hàng bán hoa. Trầm Vĩnh Lan liền đậu xe vào một bên, đi xuống xe tiến đến một gian hàng bán các chậu hoa nhỏ, nàng biết Trầm Lạc Phù từ trước đến giờ đều thích các loại cây và hoa như thế này.

Trầm Vĩnh Lan nhìn thấy một chậu cây mắc cỡ, nàng liền nhớ khi còn nhỏ nàng đã phá chết một cây mắc cỡ của Trầm Lạc Phù, lúc đó Trầm Lạc Phù giống như thỏ con vậy chỉ hướng đôi mắt đỏ vì khóc nhè nhìn nàng, nhớ tới chuyện cũ Trầm Vĩnh Lan không khỏi nở nụ cười, khi còn nhỏ Trầm Lạc Phù đúng ra rất dễ bắt nạt.

Trầm Vĩnh Lan liền mua một cây mắc cỡ, lấy tay chạm nhẹ vào lá cây, lá cây mắc cỡ rụt lại một chút, Trầm Vĩnh Lan thấy rất vui vẻ liền mang cây mắc cỡ đặt vào trong xe. Có thể nói Trầm Vĩnh Lan giờ phút giờ tâm trạng giống như một đứa trẻ, trong lòng nàng giờ xem Trầm Lạc Phù giống như là bảo bối vậy, chăm sóc và quan tâm nhiều, thật đúng là làm cho người ta phấn chấn mà có chút kỳ vọng.

Trầm Lạc Phù sau khi làm xong hết mọi việc, nàng mới phát hiện ra cô cô hôm nay giờ vẫn chưa trở về, Trầm Lạc Phù suy nghĩ có lẽ lại đi ra ngoài lêu lổng, tính cách quả nhiên là không thay đổi được. Như vậy cũng tốt quá rồi, nàng sẽ không bị ai quấy rầy, tuy Trầm Lạc Phù suy nghĩ như vậy nhưng đột nhiên nàng cảm thấy trong lòng có cảm giác gì đó không dễ chịu lắm, thậm chí cảm giác ở nhà một mình lại có chút nhàm chán. Trầm Lạc Phù vội vàng đem cảm giác này dừng lại, nàng vừa rồi sẽ không thấy nhàm chán, chỉ vì gần đây bị Trầm Vĩnh Lan bám lấy nên có thói quen thôi, đúng vậy, đột nhiên có người lúc nào cũng dính lấy nàng thì sẽ có thói quen mà thôi.

Trầm Lạc Phù ra phòng khách mở TV xem, thế nhưng nội dung trong TV phát cái gì nàng cũng không có tâm tình để nhìn, nàng vốn không muốn xem TV, mở lên đơn thuần là muốn gϊếŧ thời gian. Một lúc sau, Trầm Lạc Phù cảm thấy TV phát chương trình gì cũng thật nhàm chán, nàng chuẩn bị tắt TV để trở về phòng ngủ thì trùng hợp ở cửa truyền đến tiếng vang, Trầm Vĩnh Lan đã trở về.

“Cô còn chưa ngủ sao? Hay là đang đợi tôi về đây?” Trầm Vĩnh Lan rất thích ở phương diện này mà đoán, Trầm Vĩnh Lan cũng cảm giác nàng trở về khá sớm, hiện tại chỉ mới mười giờ thôi, bất quá giờ này Trầm Lạc Phù hẳn cũng chuẩn bị trở về phòng ngủ.

“Cô út suy nghĩ nhiều quá đi” Ai chờ cô chứ, cô không có cần như vậy mà tưởng ai cũng mê mình có được không?

“Tặng cho cô!” Trầm Vĩnh Lan liền lấy ra cây mắc cở mình vừa mua giống như lấy ra vật quý hiếm.

Trầm Lạc Phù lúc này mới phát hiện trong tay Trầm Vĩnh Lan đang cầm một cái chậu cây mắc cỡ, nàng rất kinh ngạc vì Trầm Vĩnh Lan mua quà cho mình, trong trí nhớ của nàng Trầm Vĩnh Lan đối với mấy thứ này cũng không quá quan tâm yêu thích, lúc còn nhỏ nàng thậm chí còn phá chết vài cây hoa cỏ của mình.

“Cô cố ý mua cho tôi?” Trầm Lạc Phù không chắc chắn hỏi, nàng cảm giác hôm nay quả thực có một cơn mưa màu hồng rồi.

Trầm Vĩnh Lan là muốn lấy lòng Trầm Lạc Phù, nhưng nghe Trầm Lạc Phù hỏi ngược lại như vậy nàng lại có chút ngượng ngùng.

“Không phải cố ý, mà đột nhiên nhìn thấy nên tự nhiên muốn mua cho cô thôi, dù sao hồi còn nhỏ tôi cũng phá chết không ít hoa cỏ của cô, cái này… coi như là bồi thường…” Trầm Vĩnh Lan có chút không được tự nhiên, nàng liền giả vờ nói với giọng điệu bình thường để không bị nhận ra là nàng đang lúng túng.

Mười mấy năm làm sai, bây giờ bồi thường, hiện tại Trầm Vĩnh Lan mới phát hiện lương tâm cắn rức sao?

“Nếu nói như vậy, cô út phải bồi thường cho tôi rất nhiều đồ đạc ” Trầm Lạc Phù nhìn biểu tình không được tự nhiên của cô cô nàng, tâm tình của nàng đột nhiên khá tốt, cô cô đã nói như vậy nàng cũng không ngại mà đem nợ cũ ra mà nhắc, nếu làm cho cô cô nàng từng việc nhận lỗi thì cũng không có gì không tốt.

“Eo, cô không cần được voi đòi tiên!” Trầm Vĩnh Lan đề cao âm lượng, không phải là nhận được quà sẽ vui vẻ hoặc cảm động sao, có ai như tiểu chất nữ lại lôi chuyện cũ ra kể không chứ?

“Đó là do cô chủ động bồi thường mà!” Trầm Lạc Phù hứng khởi nói.

“Cô xem ra cũng không muốn nhận rồi, nếu không muốn nhận thì tôi ném đi vậy!” Trầm Vĩnh Lan thẹn quá thành giận, phản ứng của Trầm Lạc Phù không như suy nghĩ của nàng mà giống nhau.

“Cám ơn cô út!” Trầm Lạc Phù tiếp nhận cây mắc cỡ từ tay Trầm Vĩnh Lan, nàng tin cô cô nàng sẽ thẹn quá thành giận đem chậu cây mắc cỡ nhỏ nhắn này mà ném đi, bởi vì cô gái này chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Trầm Lạc Phù nhìn cây mắc cỡ nhỏ nhắn xinh xắn trông thật đáng yêu, đúng lúc nàng lại nghĩ đến một vấn đề, đây có phải là Trầm Vĩnh Lan đang lấy lòng nàng không? Đúng thực là đang lấy lòng mình! Nếu như vậy thì cây hoa thủy tiên này xem ra cũng biết lấy lòng người khác, đúng là chuyện không thể tin được, Trầm Lạc Phù tuy suy nghĩ như vậy nhưng khóe miệng của nàng cũng khẽ hơi giương lên.