Thủy Tiên Có Gai

Chương 45

Chương 45: Hôn một chút thôi…

Tuy Trầm Vĩnh Lan và Trầm Lạc Phù ở hội quán bơi lội đã tắm sơ qua nhưng khi về tới nhà hai người cũng đều tắm rửa lại một lần nữa. Trầm Vĩnh Lan sau khi tắm xong lại đi qua phòng của Trầm Lạc Phù. Có thể nói hiện giờ Trầm Vĩnh Lan sang phòng của Trầm Lạc Phù dường như đã trở thành thối quen, Trầm Lạc Phù lúc đầu không chào đón nhưng hiện tại cũng buông trôi bỏ mặc, tuy nhiên Trầm Lạc Phù cũng đưa ra điều kiện đó là Trầm Vĩnh Lan không được khỏa thân chạy lung tung trong phòng nàng. Trầm Vĩnh Lan mà khỏa thân Trầm Lạc Phù sẽ không cho vào phòng, vì vậy hai người liền cũng nhau thỏa hiệp, một bên không khỏa thân một bên nguyện ý cho nàng vào quấy rầy mình. Đúng là có nói Trầm Vĩnh Lan không được khỏa thân chạy lung tung nhưng nàng cũng được phép mặc bộ áo ngủ vô cùng gợi cảm, mặc mà dường như không mặc, lại vô cùng lẳиɠ ɭơ, nhìn một lượt càng so với khỏa thân mà quyến rũ hơn nữa, váy áo mỏng manh, cái gì không muốn thấy cũng nhìn thấy được, ít nhất Trầm Lạc Phù cũng mang tầm mắt nhìn về hướng khác.

Lúc này Trầm Vĩnh Lan lại gõ cửa, Trầm Lạc Phù không thể làm gì khác hơn là từ trên giường đứng lên mở cửa cho cô cô nàng.

Trầm Vĩnh Lan lại mặc một bộ áo ngủ mới, đúng là bảy ngày một bộ khác nhau tuyệt đối không có lặp lại, kiểu dáng vô cùng khiêu gợi, lại rất mỏng manh có gì ở bên trong đều như ẩn như hiện lộ hết ra ngoài, ở chỗ kia khe rãnh khêu gợi hiện ra, đúng là không cần mặc áo ngực nhưng vẫn thấy được ngực rất đầy đặn, ngẫu nhiên nữa là váy áo mỏng manh nên hai tiểu hồng đậu kia nhô ra rất rõ ràng, vạt áo cũng không quá dài liền lộ ra cặp đùi trắng nõn không một tì vết nào, tóm lại là Trầm Lạc Phù vẫn cảm thấy cô cô nàng không phải là người bình thường có thể đạt tới cảnh giới lẳиɠ ɭơ như vậy, và nếu có một người bình thường nào đứng ở vị trí hiện tại của nàng mà nói… cũng không chịu đựng được a.

“Cô út đêm nay lại muốn nói chuyện phiếm?” Trầm Lạc Phù chọn mi hỏi, nàng cho tới bây giờ cũng không rõ cô cô nàng lại có nhiều chuyện muốn nói với nàng như vậy, mấy ngày nay nói chuyện nếu gộp lại so với hai mươi mấy năm qua cũng nhiều hơn.

“Tôi tới xoa bóp chân cho cô” Trầm Vĩnh Lan giống như đem mình là chủ nhân của căn phòng Trầm Lạc Phù, hoàn toàn không cần tiếp đón mà trực tiếp ngồi trên giường của Trầm Lạc Phù. Có thể nói thối quen là một loại rất đáng sợ, Trầm Lạc Phù lúc trước nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan ngồi trên giường mình cũng liền không thích đi, nhưng hiện tại cũng coi như là không thấy gì, có thể thấy khả năng chịu đựng của Trầm Lạc Phù ở cấp độ rất cao.

“Không cần, không đau lắm đâu” Trầm Lạc Phù biết rõ bản thân mình không phải là người yếu đuối, tuy chân vẫn còn đau một chút nhưng cũng không có gì đáng lo, cô cô nàng đột nhiên vì mình mà trở nên ân cần muốn nhu chân, nàng đúng là không thấy quen, gần đây cô cô đối với nàng thực sự rất tốt, tốt đến nổi làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Tôi nói xoa là phải xoa a!” Trầm Vĩnh Lan bá đạo nói, liền bắt lấy bàn chân của Trầm Lạc Phù đặt lên đùi mình, sau đó không có thương lượng gì liền xoa bóp chân cho Trầm Lạc Phù.

Tuy Trầm Lạc Phù nói không cần, nhưng được Trầm Vĩnh Lan xoa bóp chân thật là thoải mái, được rồi nếu người ta có lòng thì bản thân nàng cũng nên nhận, dù sao nàng cũng hầu hạ Trầm Vĩnh Lan không ít, bất quá coi như cô cô trả công cho nàng, nghĩ như vậy Trầm Lạc Phù cũng an tâm để cho Trầm Vĩnh Lan phục vụ mình.

Trầm Vĩnh Lan lúc đầu rất nghiêm túc vì Trầm Lạc Phù xoa bóp chân, nhưng khi ngẩng đầu lên đã thấy Trầm Lạc Phù thoải mái nhắm mắt lại, nhìn sắc mặt của nàng giống như là đang rất thỏa mãn, lúc này lại làm cho Trầm Vĩnh Lan ngứa tầm mắt, đột ngột muốn hôn nhẹ lấy Trầm Lạc Phù.

Trầm Lạc Phù cảm nhận thấy Trầm Vĩnh Lan giáp mặt mình càng lúc càng gần, biểu tình giống như là muốn hôn vậy, điều này làm cho Trầm Lạc Phù có chút bối rối, Trầm Lạc Phù hiện tại giống như chim sợ cành cong vậy, nàng định bụng nếu Trầm Vĩnh Lan lại làm ra chuyện gì xấu xa thì sẽ cho Trầm Vĩnh Lan một cái tát a.

“Trầm Lạc Phù, làm sao bây giờ, đột nhiên tôi rất muốn hôn cô?” Trầm Vĩnh Lan không đem ý nghĩ mà hành động, ngược lại nàng đem điều trong lòng thẳng thắng nói ra, tuy rằng trong lòng nàng hiện tại có chút không yên, có vài phần sợ Trầm Lạc Phù suy nghĩ mình có sở thích biếи ŧɦái.

“Người là cô út của tôi!” Trầm Lạc Phù rất nhanh lấy lại tinh thần, khéo léo nhắc nhở Trầm Vĩnh Lan, cô cô muốn hôn cháu ruột chuyện này đúng là không hợp với lẽ thường tình.

“Tôi biết, chẳng qua lúc này tôi chỉ muốn hôn nhẹ cô thôi!” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù sắc mặt cũng không phải là ghét bỏ lắm vì vậy bản thân nàng không phải là không có hy vọng.

“Cô út, đáng lẽ cô không nên tồn tại cái suy nghĩ này.” Trầm Lạc Phù thật khó có thể giải thích cho Trầm Vĩnh Lan biết nếu có ý nghĩ điên rồ như vậy thật sự khiến người khác phát sốc đi mất.

“Nhưng người ta cũng không biết tại sao lại đột nhiên có suy nghĩ muốn hôn cô.” Trầm Vĩnh Lan làm bộ dáng vô tội như không biết tại sao lại có suy nghĩ như vậy, quả thật là bộ dáng hiện tại của nàng rất là mê hoặc lòng người. Có thể nói Trầm Vĩnh Lan không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc a, nàng làm sao lại không hiểu là mình đang suy nghĩ cái gì? Trên thực tế nàng đều suy nghĩ rất nhiều chuyện xấu xa khác.

Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan bộ dáng mê hoặc giống như là trải qua mối tình đầu rất là ngây thơ vô tội, Trầm Lạc Phù liền cảm thấy da đầu mình có cảm giác tê dại run lên khi thấy biểu hiện này của Trầm Vĩnh Lan. Gần đây cô cô nàng đột nhiên đối với nàng lại tỏ thái độ như thế chẳng lẽ là đang có gì đó với mình hay sao? Điều này làm cho Trầm Lạc Phù không thể bình tĩnh được, nàng cảm thấy bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, dù sao nàng và cô cô cũng là cô cháu, tại sao lại có suy nghĩ Trầm Vĩnh Lan gần đây lại muốn quyến rũ mình cơ chứ, nhưng Trầm Vĩnh Lan đúng thực là suốt ngày quấn quít bám lấy mình… cái này cũng đâu phải do mình suy nghĩ quá nhiều đâu. Không ổn rồi, Trầm Vĩnh Lan chúng ta là cô cháu a, cô có thể hay không biết kiềm chế đi chứ? Cô không thấy lương tâm bứt rứt hay sao?

Lúc này Trầm Lạc Phù lại nhìn bộ dáng vô tội của Trầm Vĩnh Lan, hiện tại không có một chút biểu hiện nào, chẳng những như thế cũng không hề thấy qua có chút đấu tranh nội tâm nào cả, chẳng lẽ Trầm Vĩnh Lan thực sự quá ngây thơ đi? Trầm Lạc Phù trong lòng có một loại cảm giác cuồn cuộn, nói như thế nào thì cô cô nàng cũng như một con bướm hoa, tuy rằng lúc trước Trầm Vĩnh Lan còn mạnh miệng nói mình trên tinh thần vẫn là xử nữ nhưng lúc này mà giả vờ ngây thơ như thế thì không thật đi.

“Cô út, cô không cảm thấy phát sinh ra ý nghĩ như vậy là chuyện rất nghiêm trọng sao?” Trầm Lạc Phù một lần nữa nhấn mạnh, Trầm Vĩnh Lan rốt cuộc là có hiểu trọng điểm là ở chỗ nào hay không? Có hiểu như vậy là lσạи ɭυâи không?

“Nghiêm trọng sao? Bất quá hôn một cái cũng đâu có mang thai.” Trầm Vĩnh Lan quả nhiên một chút cũng không cảm thấy có gì nghiêm trọng.

“Trầm Lạc Phù, cô cho tôi hôn một chút đi mà…” Trầm Vĩnh Lan liền giống như làm nũng vừa giống như là cầu khẩn nói.

Giọng điệu Trầm Vĩnh Lan khi nói những lời này làm cho Trầm Lạc Phù nhớ trước đây khi còn nhỏ Trầm Vĩnh Lan muốn cướp đồ chơi của nàng nhưng ngại có trưởng bối ở trước mặt, không dám đường đường chính chính mà cướp đi, vì vậy Trầm Vĩnh Lan sẽ nói như thế này “Trầm Lạc Phù, ngươi cho ta mượn đồ chơi của ngươi một chút điiii” Hai câu nói này, thật sự mục đích rất giống nhau, xem ra con người này cũng không cảm thấy nói ra như vậy có gì là áy náy, thậm chí Trầm Vĩnh Lan lúc này nói muốn hôn nàng một cái với sự việc năm đó mượn đồ chơi thì giọng điệu cũng không thua kém bao nhiêu.

“Không được!” Trầm Lạc Phù thẳng thừng cự tuyệt, nàng đã muốn bỏ qua vấn đề nghiêm trọng này nhưng cô cô nàng lại cứ như vậy mà không chịu khuất phục, ở khía cạnh nào mà nói người hiểu luân lý lẽ thường cũng sẽ vô cùng phẩn nộ rồi. Trầm Lạc Phù như thế nào đi nữa cũng vẫn rất lương thiện mà cư xử với Trầm Vĩnh Lan.

“Chỉ hôn một cái cũng có mất mát gì đâu, cô thật nhỏ mọn, cô đừng quên hôm nay tôi là đại ân nhân của cô!” Trầm Vĩnh Lan lẩm bẩm nói.

Hôn một cái cũng không có vấn đề gì? Ai nói không có? Cô nói mà không biết suy nghĩ sao, cô có nghĩ đến việc cô là cô út của tôi hay không vậy? Cho dù không phải quan hệ cô cháu, tôi với cô cũng không phải là tình nhân, dù như thế nào đi nữa tôi cũng không tùy tiện mà loạn thân với cô. Hiện tại, cô à cô út, còn muốn hôn tôi, cô không có chướng ngại tâm lý nhưng không phải là tôi không có!

Lσạи ɭυâи! Cái từ này vừa nghĩ đến đều khiến trong lòng Trầm Lạc Phù có chút run sợ.

“Cô có thể không cứu tôi, nhân viên trong hội quán bơi lội cũng sẽ cứu.” Ai nói là ân nhân thì phải lấy thân ra mà báo đáp đâu chứ? Nếu thời gian có thể quay lại Trầm Lạc Phù mới không cần Trầm Vĩnh Lan cứu mình!

“Bạch nhãn lang!” Trầm Vĩnh Lan nhỏ giọng nói thầm.

Bạch nhãn lang, Trầm Vĩnh Lan vừa rồi là nói mình sao? Trầm Lạc Phù tuyệt đối không nghe nhầm.

“Trầm Lạc Phù~~~” Trầm Vĩnh Lan ý chí không thay đổi, vẫn bám riết không tha, giọng điệu chính là đang làm nũng, nhưng Trầm Lạc Phù lúc này không có tâm tư để ý tới Trầm Vĩnh Lan có làm nũng với mình hay không.

“Trầm Vĩnh Lan, có phải cô thích tôi không đây?” Trầm Lạc Phù hỏi, vấn đề này thực sự rất nghiêm trọng, cho nên phải hỏi thật rõ ràng.

“A…Tôi chỉ nghĩ là muốn hôn cô một chút thôi, vậy cái này có tính là thích không?” Trầm Vĩnh Lan hỏi ngược lại, nàng hiện tại cũng rất là chột dạ, bất quá nàng cũng không thừa nhân là có thích Trầm Lạc Phù, nếu bị Trầm Lạc Phù phát hiện gần đây mình mê muội say đám nàng thì không bị nàng cười chết mới là lạ.

“Cô một chút cũng không có ý niệm khác ở trong đầu?” Trầm Lạc Phù hồ nghi hỏi lại một lần nữa.

Trầm Vĩnh Lan gật đầu, nàng sẽ không bao giờ để cho Trầm Lạc Phù biết ý đồ khác ở trong đầu mình a.

“Vậy là tốt rồi!” Trầm Lạc Phù thở phào nhẹ nhõm, bằng không nàng sẽ cảm thấy được bản thân mình đang trúng tà, biểu tỷ đã thích nàng bây giờ tới lượt cô cô cũng nói thích mình… sẽ làm cho nàng cảm giác thấy thế giới này dường như loạn mất rồi. Bản thân nàng không muốn nghĩ như vậy, bởi vì cô cô đột nhiên có ý niệm đó trong đầu mà nàng mới sinh ra loại hoài nghi vậy.

Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù thở phào nhẹ nhõm cũng không thấy có gì vui, bộ coi mình là mắc bệnh ôn dịch sao? Hừ, Trầm Lạc Phù đúng là có phúc mà không biết hưởng.

“Nếu không có gì vậy chúng ta hôn nhau đi.” Trầm Vĩnh Lan vẫn không bỏ cuộc đem đề tài này ra bàn.

“Không được là không được, cô út nên trở về phòng ngủ” Trầm Lạc Phù vẫn như trước, nhất quyết từ chối, sẵn tiện đuổi khéo Trầm Vĩnh Lan về phòng, tóm lại nàng đối với Trầm Vĩnh Lan như vậy cũng cảm thấy chút lo lắng.

“Đêm nay tôi lại ngủ trong phòng cô được không?” Trầm Vĩnh Lan làm sao nhanh như vậy mà liền bỏ cuộc, nếu có thể lưu lại nàng có thể thừa lúc Trầm Lạc Phù ngủ, nàng vẫn có thể trộm làm vài chuyện gì đó…, nghĩ đến đây trong đầu Trầm Vĩnh Lan lại nhớ đến sự tình lần trước vì vậy làm cho cơ thể nàng có chút khô nóng.

“Không được!” Trầm Lạc Phù vẫn kiên định từ chối, lần này Trầm Vĩnh Lan nếu tiếp tục còn muốn ngủ ở giường mình thì nàng sẽ bỏ ra phòng khách ngủ.

“Ừ…” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu vô cùng mất mát.