Chương 44: Thật không giống chia tay…
“Chân cô hiện tại không đi lại được, hay chúng ta đi về trước vậy” Trầm Vĩnh Lan nói với Trầm Lạc Phù
“Đã đến đây rồi, hiện tại mà trở về sẽ rất mất hứng, cô út cứ tiếp tục bơi đi tôi ở trên bờ nghỉ ngơi một chút là được rồi” Trầm Lạc Phù thực sự là một người rất chu đáo, nàng không muốn vì mình ảnh hưởng đến nhã hứng bơi lội của Trầm Vĩnh Lan.
“Cũng được!” Trầm Vĩnh Lan ngẫm lại cũng thấy không có vấn đề gì, nếu sớm trở về nhà cũng không có làm gì, nàng thấy vậy cũng tán thành ý kiến của Lạc Phù vì trở về sớm thì hẳn sẽ âm thầm phát sinh thêm chuyện gì với Trầm Lạc Phù mất, vậy chẳng thà nàng đem tinh lực đang phát triển bơi lội cho tiêu bớt thì tốt hơn.
“Nếu cô ngồi một mình thấy buồn thì nói với tôi, chúng ta sẽ cùng nhau trở về” Trầm Vĩnh Lan dặn dò, ở trình độ nào mà nói Trầm Vĩnh Lan nếu so sánh với lúc trước thì đã biết chăm sóc người khác rất nhiều, nếu là trước kia nàng sẽ không bao giờ trông nom Trầm Lạc Phù, mặc kệ Trầm Lạc Phù có thấy nhàm chán hay không, bản thân nàng chơi đùa vui vẻ là được rồi. Trầm Vĩnh Lan và hoa thủy tiên thực sự rất giống nhau, trong suy nghĩ Trầm Lạc Phù đã là người của nàng vì vậy nếu đối xử tốt với Trầm Lạc Phù cũng giống như đối xử tốt với bản thân nàng.
Trầm Lạc Phù gật đầu, hôm nay Trầm Vĩnh Lan coi như cũng ra dáng một người cô cô.
Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù sau khi gật đầu liền một lần nữa nhảy vào bể bơi. Trầm Lạc Phù ở trên bờ không có việc gì làm chỉ có thể nhìn Trầm Vĩnh Lan bơi lặn, Trầm Vĩnh Lan quả thật rất gợi cảm, bộ dáng ở trong nước càng gợi cảm hơn, tựa như một mỹ nhân ngư vô cùng quyến rũ. Mặc dù đang ở dưới nước, nhưng cũng có vài người tiến đến muốn bắt chuyện, có nhiều nam nhân hài hước giả vờ bị chết đuối trước mặt Trầm Vĩnh Lan, thế nhưng Trầm Vĩnh Lan ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn liền bơi ra, Trầm Lạc Phù nghĩ nếu họ thực sự chết đuối thì Trầm Vĩnh Lan phỏng chừng cũng không đến giúp bọn họ.
Hứa Duy Cảnh gần đây thực sự thấy buồn bực, nàng mấy ngày nay hẹn An Nhã Uẩn nhiều lần đều bị từ chối, xem ra là vẫn còn chiến tranh lạnh. Hẹn bạn gái cũ Trầm Vĩnh Lan đi chơi thế nhưng cũng bị từ chối khéo, dù sao đi nữa hai nàng cũng từng bắt tay nhau thông đồng vậy mà đến một câu an ủi cũng không an ủi nàng. Còn nữa, nàng ở nhà biệt thự có sẵn hồ bơi lại không bơi liền đi tới hội quán bơi lội, mục đích của nàng là dự định săn một nữ nhân có dáng người đẹp một chút để nàng ngắm nhìn. Nàng từ trước đến giờ đều thích nữ nhân có vóc dáng đẹp, mặc bikini, bởi vì phần lớn các nữ nhân có dáng người đẹp đều không trốn thoát khỏi ánh mắt của nàng, lúc này Hứa Duy Cảnh liền nhắm trúng hai nữ nhân, một là mỹ nhân ngư đang bơi Trầm Vĩnh Lan, hai là người đang ngồi trên bờ bộ dáng bảo thủ như hoa phù dung.
” Thật là tình cờ, không nghĩ tới Lạc Phù lại ở nơi đây!” Hứa Duy Cảnh đi đến bên cạnh Trầm Lạc Phù, liền hướng đến Trầm Lạc Phù nở nụ cười vô cùng quyến rủ, giọng điệu cũng thật thân thiết.
“Chào chị!” Trầm Lạc Phù kỳ thật vẫn không hy vọng nhìn thấy Hứa Duy Cảnh, tuy rằng nàng đối với mình biểu hiện rất thân thiệt nhưng Trầm Lạc Phù không nhận thấy biểu hiện thành thật lắm. Nói tóm lại, Hứa Duy Cảnh đối với nàng dường như chỉ giả vờ nhiệt tình.
Trầm Lạc Phù đối với người khác vô cùng mẫn cảm, Hứa Duy Cảnh lại là người rất khó đoán được suy nghĩ cũng như thái độ nhưng cũng không thể né được ánh mắt của Trầm Lạc Phù, Hứa Duy Cảnh trong lòng ghen tị cũng có chút hận sự tồn tại của Trầm Lạc Phù, suy cho cùng cũng bởi vì Trầm Lạc Phù nên An Nhã Uẩn trong lòng lúc nào cũng chỉ biết che chở một mình nàng. Bản thân Hứa Duy Cảnh cũng hiểu rõ mình không có quyền đố kỵ cho nên đối với Trầm Lạc Phù vẫn biểu hiện rất nhiệt tình nhưng cũng không đến mức ra mặt ghét bỏ.
“Đi bơi một mình thôi sao?” Hứa Duy Cảnh đã sớm nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan, nhưng vẫn như giả vờ hỏi.
“Em đến cùng với cô út!” Trầm Lạc Phù chỉ Trầm Vĩnh Lan đang bơi ở dưới hồ.
“Tại sao em lại không xuống bơi?” Hứa Duy Cảnh chọn mi hỏi, cố ý hướng đến gần Trầm Lạc Phù.
“Chân em bị chuột rút!” Trầm Lạc Phù trả lời.
“Để chị xoa bóp cho em” Hứa Duy Cảnh đối với nữ nhân tán tĩnh cũng đã quen, đặt biệt vài biệt tài lẽ cũng không thể thiếu, nàng nổi tiếng đối với nữ nhân ôn nhu chăm sóc rất chu đáo.
“A! Không cần, hiện tại không đau lắm.” Trầm Lạc Phù lịch sự từ chối, nàng đối diện với Hứa Duy Cảnh vẫn có chút không quen.
“Lạc Phù thật khách khí, chị rất vui nếu được phục vụ các mỹ nữ như em nha!” Hứa Duy Cảnh dựa càng lúc càng gần, giọng điệu cũng có chút không đàng hoàng, ánh mắt lợi bắn ra vài phần lực quyến rũ.
Trầm Lạc Phù lập tức hiểu được ý đồ của Hứa Duy Cảnh, người này chính là đang câu dẫn mình, nàng dù sao cũng đã nhìn thấy bạn gái cũ Trầm Vĩnh Lan kia đang ở dưới hồ, vậy mà cũng không có chút ý tứ gì sao? Trầm Lạc Phù ngược lại liền lùi ra, nàng không nghĩ là Hứa Duy Cảnh thích mình bởi vì nàng có quyến rũ mình thì rốt cuộc cũng có mục đích, đặc biệt Trầm Vĩnh Lan còn đang ở đây.
Trầm Lạc Phù không phủ nhận Hứa Duy Cảnh là nữ nhân rất quyến rũ, nếu nàng giơ nhẹ ngón tay cũng liền có thể quyến rũ người khác, nàng và Trầm Vĩnh Lan có vài điểm rất giống nhau đều toát ra cái loại yêu vị làm cho người khác rất bứt rứt và khó mà đề phòng. Loại yêu vị như thế này Trầm Lạc Phù không tài nào thích ứng được.
“Ta không có thói quen để người khác phục vụ mình.” Trầm Lạc Phù giọng điệu có chút lạnh lùng nói.
Hứa Duy Cảnh thấy Trầm Lạc Phù không có bị sức quyến rũ của mình mê hoặc liền chủ động lui ra, nàng cũng chỉ muốn thử xem Trầm Lạc Phù có bị sức quyến rũ của mình thu hút hay không, quả nhiên Trầm Lạc Phù không một chút nào động tâm. Ngoài nàng, còn có An Nhã Uẩn và Trầm Vĩnh Lan, người nào cũng được coi là mỹ nhân cực phẩm, vậy mà Trầm Lạc Phù một chút cũng không hề chú ý đến, điều này chứng tỏ Trầm Lạc Phù không phải là người dễ dàng dụ dỗ, cũng khó tránh An Nhã Uẩn nhiều năm như vậy đều không chinh phục được.
“Chị chỉ tò mò Lạc Phù thích người như thế nào thôi?” Hứa Duy Cảnh nhìn về phía Trầm Lạc Phù, ánh mắt không hề phóng ra một tia quyến rũ nào, vừa rồi thể hiện ánh mắt có phần yêu mị nhưng bây giờ lại rất bình thường, có thể nói Hứa Duy Cảnh là người có thể dễ dàng điều tiết khả năng của mình.
“Em không thích nữ nhân!” Trầm Lạc Phù thản nhiên đáp, đối với một Les thực thụ như Hứa Duy Cảnh mà nói đây chính là câu trả lời tốt nhất.
“Thật vậy sao?” Hứa Duy Cảnh cười nhẹ nhàng hỏi ngược lại Trầm Lạc Phù, ở trong từ điển của Hứa Duy Cảnh không có người hoàn toàn thẳng chỉ có người không muốn đi bẽ cong thôi.
Trầm Lạc Phù không thích lắm ánh mắt của Hứa Duy Cảnh lúc này, Trầm Lạc Phù cũng không có ý định trả lời Hứa Duy Cảnh bởi vì nàng có thích người như thế nào cũng không phải là chuyện của Hứa Duy Cảnh.
“Mọi chuyện đều không thể nói trước được, giống như cô út của em vậy, trước kia cũng như đinh đóng cột nói là không thích nữ nhân” Hứa Duy Cảnh lấy Trầm Vĩnh Lan ra làm ví dụ chứng minh.
“Tôi như thế nào?” Trầm Vĩnh Lan chọn mi hỏi, nàng vừa rồi thấy Hứa Duy Cảnh bộ dáng vô cùng thân thiết tới gần Trầm Lạc Phù thì đã cảm thấy mất hứng rồi, vì vậy liền nhanh chóng từ bể bơi đi lên, tiểu chất nữ của nàng, nàng không cho phép bất luận kẻ nào chạm đến, đặc biệt là Hứa Duy Cảnh, con người này gặp mỹ nữ thì liền muốn câu dẫn, Hứa Duy Cảnh câu dẫn nữ nhân cũng giống như theo quán tính vậy.
“Lan Lan, em cảm thấy nam nhân tốt hay nữ nhân tốt đây?” Hứa Duy Cảnh thật ra lại rất chú ý liền đem khăn tắm đến cho Trầm Vĩnh Lan, sau đó còn ý tứ đem khăn che đậy thân thể Trầm Vĩnh Lan không những như vậy lại còn đưa tay xoa bóp rất ôn nhu. Trầm Vĩnh Lan vẫn theo thối quen lúc trước được Hứa Duy Cảnh hầu hạ nên cũng không cự tuyệt hành động này của Hứa Duy Cảnh. Nhưng Trầm Lạc Phù lúc này nhìn không được tự nhiên, các ngươi không phải đã chia tay sao? Bộ dáng thân mật như vậy một chút cũng không thấy giống chia tay a.
“Thích là được, bất kể người đó có là nam hay nữ.” Trầm Vĩnh Lan cảm nhận đối với vấn đề giới tính từ trước tới giờ cũng không mấy quan trọng, đặc biệt lúc này nàng rất xem trọng Trầm Lạc Phù, nên trả lời như vậy cũng coi như không có vấn đề gì.
“Hai chị cứ nói chuyện đi, em vào phòng thay đồ nằm nghỉ một chút” Trầm Lạc Phù tất nhiên đối với đề tài này không có hứng thú, hơn nữa nàng rất ngại bộ dáng ân ái như vợ chồng son của hai người trước mặt, ai biết được các nàng nói chia tay chỉ là ngoài miệng nói suông thế thôi, dù sao hai người này quả thật cũng rất hợp với nhau.
“Em và cháu gái tiến triển như thế nào rồi?” Hứa Duy Cảnh tò mò hỏi.
“Không có gì phát triển cả.” Trầm Vĩnh Lan đương nhiên sẽ không nói cho Hứa Duy Cảnh biết bản thân mình thừa lúc Trầm Lạc Phù uống rượu say liền làm mấy hành động vụn trộm đáng xấu hổ đối với Trầm Lạc Phù.
“Em xem ra lại rất chậm rãi nha!” Trầm Vĩnh Lan không nóng vội nhưng Hứa Duy Cảnh cũng nóng vội dùm nàng, Trầm Vĩnh Lan lúc trước làm cho nàng chìu quá sinh hư nên vào lúc này Hứa Duy Cảnh thực sự không có đặt quá nhiều hy vọng, đặc biệt Trầm Lạc Phù là loại không dễ dàng gì bị câu dẫn.
“Chị nghĩ rằng tôi không muốn sao? chị cũng nhìn thấy đấy, Lạc Phù từ đầu tới cuối cũng đều rất bảo thủ, chị nói thử xem tôi phải làm gì mới có bước đột phá đây?” Trầm Vĩnh Lan cũng như An Nhã Uẩn gặp đúng một vấn đề, nàng cũng không muốn bản thân nàng giống như bị biếи ŧɦái, suốt ngày nhìn chằm chằm Trầm Lạc Phù, nhìn muốn chảy nước miếng mà trên cơ bản chuyện gì cũng không dám làm.
“Tiểu chất nữ nhà em chính là rất chú trọng tinh thần, trong tình yêu dường như không có đòi hỏi huống hồ cô cháu lσạи ɭυâи khẩu vị nặng như vậy khả năng muốn chinh phục thực sự rất khó khăn, trước tiên em nên cảm hóa trái tim nàng, còn thân thể hay cái gì đó mọi thứ cứ để tự nhiên cho nó xảy ra.” Hứa Duy Cảnh không hổ danh là người rất hiểu tâm lý của phụ nữ, lập tức đem vấn đề của Trầm Lạc Phù ra giải thích.
“Vậy phải làm như thế nào đây?” Cơ thể Trầm Lạc Phù đối với nàng có lực hấp dẫn rất lớn, nàng lập tức muốn nói ra tình cảm của mình, nhưng đối với Trầm Vĩnh Lan mà nói điều này rất khó khăn.
“Em phải thật dịu dàng, biết chăm sóc, phải lãng mạn, hiểu ý mà lấy lòng nàng, cũng không được giống như lúc trước ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình, không được quá vô tâm…” Hứa Duy Cảnh cảm thấy tính cách Trầm Vĩnh Lan mà muốn theo đuổi một nữ nhân khác thì tuyệt đối khó khăn a.
Trầm Vĩnh Lan nghe Hứa Duy Cảnh nói mình ích kỷ, vô tâm liền thấy không được vui.
“Đúng rồi, chị nói thì hay lắm, sao không thấy chị đoạt được An Nhã Uẩn đi ” Trầm Vĩnh Lan có chút khinh thường nói.
Một lời này của Trầm Vĩnh Lan nói ra liền đánh trúng vết thương lòng của Hứa Duy Cảnh, lúc này làm cho Hứa Duy Cảnh cũng không muốn để ý đến Trầm Vĩnh Lan nữa, nàng có ý tốt mới góp ý kiến như vậy, cô nàng này còn không biết tiếp nhận thì thôi lại còn muốn đâm một nhát dao vào mình, Hứa Duy Cảnh không nói gì thêm, đúng là làm ơn mắc oán mà!
Trầm Lạc Phù trở ra liền thấy Trầm Vĩnh Lan và Hứa Duy Cảnh không hề để ý nhau, vừa rồi hai người còn thân mật như vậy liền lập tức giống như là đang giận dỗi.
“Lạc Phù, chúng ta đi tắm sơ qua một chút rồi trở về” Trầm Vĩnh Lan nói với Trầm Lạc Phù.
“Vậy … chị Hứa, chúng tôi đi trước.” Trầm Lạc Phù lễ phép hướng Hứa Duy Cảnh nói lời từ biệt.
“Uhm!” Hứa Duy Cảnh hướng đến Trầm Lạc Phù nở một nụ cười quyến rũ và khẽ gật đầu.
Trầm Vĩnh Lan khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên nàng thấy nụ cười quyến rũ của Hứa Duy Cảnh – Rất chướng mắt!
“Cô tìm An Nhã Uẩn mà động dục đi, đừng có đối với Lạc Phù của tôi mà không có hảo ý.” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu có chút không tốt nói, thật ra nàng cũng không hề cảm thấy có gì cấm kỵ mà đem lời tự đáy lòng nói ra.
Trầm Lạc Phù lúc này mới cảm thấy các nàng mối quan hệ có chút lộn xộn cũng thấy kinh ngạc, người Hứa Duy Cảnh thích là biểu tỷ, đây có thể coi là nguyên nhân khiến hai người chia tay hay không? Cô cô nàng nói như vậy, là đang ghen sao? Chính xác là ghen.
Trầm Lạc Phù nào biết được bản thân cô cô nàng không phải là vì Hứa Duy Cảnh mà ăn dấm chua, mà nàng là vì Trầm Lạc Phù mới ăn dấm chua a.
“Vậy em đối với Lạc Phù cũng không có suy nghĩ là muốn làm cái gì sao? Chị có muốn một chút cũng không có gì là sai cả” Hứa Duy Cảnh nửa đùa nửa thật nói.
Trầm Lạc Phù thấy Trầm Vĩnh Lan và Hứa Duy Cảnh nói chuyện dường như không để ý đến sự tồn tại của mình, đây cũng không phải là lần đầu tiên và nàng đứng ở ngoài không nói gì cũng không biết gì mà phản ứng.
“Lạc Phù là của tôi, ai cũng không được đυ.ng vào!” Trầm Vĩnh Lan nói xong liền đem Trầm Lạc Phù kéo vào trong lòng, thể hiện chủ quyền.
Trầm Lạc Phù biết Hứa Duy Cảnh chính là đang nói đùa, nhưng nàng cũng không nghĩ cô cô nàng quá tin là thật đi, tuy rằng các nàng đều là người một nhà, nhưng hành động này của Trầm Vĩnh Lan có chút … làm quá a. Trầm Lạc Phù không cảm thấy quen liền hơi chống cự lại một chút, nhưng lại bị Trầm Vĩnh Lan ôm chặt hơn nữa. Nàng biết tính cách cô cô rất bá đạo, tựa hồ chính là không cho người khác làm trái ý nàng, đúng là quên đi, huống hồ hiện giờ lại bị người khác làm cho tức giận, Trầm Lạc Phù vẫn là nhận thức được nên cũng để cho Trầm Vĩnh Lan ôm chặt lấy nàng.
Hứa Duy Cảnh thấy Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan thân mật ôm như vậy, lúc đầu còn có chút chống cự nhưng ngay sau đó lại không có chút ý tứ nào muốn đẩy Trầm Vĩnh Lan ra, có thể nói Trầm Lạc Phù đối với hành động thân mật này của Trầm Vĩnh Lan cũng là theo thối quen, như vậy cũng chứng tỏ là vượt qua mức độ thân mật của cô cháu bình thường rồi, xem ra các nàng có quan hệ lσạи ɭυâи hay sao đi nữa cũng không phải là không có khả năng. Nghĩ đến đây, Hứa Duy Cảnh liền cười, nụ cười làm cho Trầm Vĩnh Lan và Trầm Lạc Phù đều muốn nổi da gà.
Trầm Vĩnh Lan ngay lập tức liền kéo Trầm Lạc Phù rời đi, bởi vì nàng rất hiểu nụ cười hàm ý của Hứa Duy Cảnh vừa rồi, lσạи ɭυâи, nếu bị người khác nhìn ra nàng vẫn có chút ngượng ngùng.
“Chân cô còn đau không?” Sau khi tắm xong và mặc quần áo vào Trầm Vĩnh Lan đột nhiên hỏi Trầm Lạc Phù.
“Một chút thôi, cũng không có gì đáng ngại” Trầm Lạc Phù đáp.
“Sau khi trở về tôi lại giúp cô xoa bóp” Trầm Vĩnh Lan sau khi nghe Hứa Duy Cảnh gợi ý vài điều nên đối với Trầm Lạc Phù cũng chú ý chăm sóc một chút, kỳ thật là trên thực tế nàng muốn lợi dụng việc xoa bóp chân để phát sinh thêm vài chuyện biếи ŧɦái khác nữa.
Tất nhiên, Trầm Vĩnh Lan có tâm tư này Trầm Lạc Phù cũng không biết, giờ phút này nàng chỉ cảm thấy cô cô nàng đêm nay thật là biết chăm sóc, kiểu sủng ái này làm cho nàng có chút sợ, được rồi, nàng quả thật là đối với việc dường như thực sự có chút sợ hãi a.