Thủy Tiên Có Gai

Chương 40

Chương 40: “Lúc này nàng phát hiện ra trên ngón tay như thế nào lại có hơi dính”

Lúc này Trầm Vĩnh Lan không hề thấy buồn ngủ, ngay cả đại não của nàng còn đang trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, hiện giờ nàng nhìn khuôn mặt Trầm Lạc Phù, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Trầm Lạc Phù nói muốn vẽ một con rùa ở trên mặt mình, vì vậy Trầm Vĩnh Lan trong đầu lại nổi lên một trò đùa.

Trầm Vĩnh Lan ngồi dậy, đi tìm một cây bút màu ở trong phòng Trầm Lạc Phù, Trầm Vĩnh Lan thầm nghĩ nếu khi còn nhỏ mơ ước của cô được vẽ một con rùa ở trên mặt tôi vậy thì trước tiên tôi sẽ vẽ trên mặt cô một con rùa cái đã.

Trầm Vĩnh Lan đúng là vẽ hình con rùa rất có kinh nghiệm, rất nhanh trên mặt Trầm Lạc Phù đã hiện ra hình ảnh một con rùa rất sống động, Trầm Vĩnh Lan thấy vô cùng hài lòng sau đó mới đi rửa tay sạch sẽ, một lần nữa trở lại bên giường Trầm Lạc Phù.

Trầm Vĩnh Lan, càng lúc càng trở nên xấu xa, đúng là rất tệ… Lúc này liền vẽ trên mặt người ta hình con rùa, có hiểu hay không mà không biết thương hoa tiếc ngọc a!

Lúc sau ở trên giường, Trầm Vĩnh Lan mới thấy buồn ngủ một chút, nàng đem Trầm Lạc Phù kéo vào lòng của mình, da thịt dán vào nhau cảm giác thật tốt, Trầm Vĩnh Lan vừa nghĩ vừa đặt tay của Trầm Lạc Phù lên bộ ngực đầy đặn mềm mại của nàng sau đó nhẹ nhàng ma xát… cơ thể nàng liền phát sinh ra cảm giác, thế nhưng Trầm Vĩnh Lan liền nhanh chóng dừng lại suy nghĩ xấu xa của nàng đối với Trầm Lạc Phù. Trầm Vĩnh Lan tuy không có ý nghĩ xấu xa nhưng trong lòng cũng không kiềm được mà đem Trầm Lạc Phù ở trong lòng ôm chặt hơn nữa.

Trầm Lạc Phù vốn ngủ đều có thói quen ôm gối vì vậy nàng cũng không quá bài xích cảm giác khi bị cô cô ôm, thế nhưng tay của nàng bị Trầm Vĩnh Lan đặt ở ngực cũng không có rời đi ngược lại trong vô thức còn xoa bóp vài cái, tay còn lại thì khoát lên trên người Trầm Vĩnh Lan.

Trầm Lạc Phù rất sớm đã liền tỉnh, nàng không lập tức đứng lên vì đầu có chút choáng, hơn nữa trong tiềm thức nàng còn nhớ rất rõ hôm qua mình nằm mơ, mà chính xác hơn là mơ một giấc xuân mộng, dù sao cũng đã hai mươi lăm tuổi đầu lần đầu tiên nằm mơ thấy xuân mộng như vậy làm cho nàng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ. Tuy nhiên Trầm Lạc Phù nằm mơ thấy xuân mộng có đôi phần rất không rõ ràng vì nàng cũng không rõ đối tượng mà nàng thấy trong mơ là ai, nhưng tựa hồ cảm giác đều rất chân thật, còn có một chút kɧoáı ©ảʍ… Bản thân Trầm Lạc Phù cũng không hiểu tại sao nàng lại nằm mơ thấy sự tình như thế.

Trầm Lạc Phù nào biết rằng, xuân mộng cũng không phải tự nhiên mà xuất hiện, chính là thực sự có phát sinh sự tình, có thể nói là bị người ta làm thật nhưng nàng lại tưởng thành mộng xuân.

Trầm Lạc Phù sau khi tập trung suy nghĩ về giấc mơ đêm qua hồi lâu cũng trở lại bình thường, lúc này nàng mới phát hiện ra cơ thể nàng đang bị Trầm Vĩnh Lan ôm chặt, chân nàng còn giáp ở giữa hai chân Trầm Vĩnh Lan, hai thân thể dính sát vào nhau không nói mà tay nàng còn đang ôm chặt lấy nơi đầy đặn mềm mại trên ngực người kia. Không những như thế khăn tắm trên người nàng không biết từ lúc nào lại biến đi đâu mất, có thể nói cảnh tượng trước mắt của nàng và Trầm Vĩnh Lan thật rất mờ ám, rất không bình thường.

Trầm Lạc Phù sau khi nhìn thấy bản thân nàng cùng cô cô ái mụi như thế thì không khỏi kinh ngạc, nếu nói Trầm Vĩnh Lan chủ động ôm nàng thì ở đây bản thân nàng cũng đã giữ chặt lấy ngực Trầm Vĩnh Lan, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây? Có thể nói cảm giác của Trầm Lạc Phù hiện giờ thực sự không được tốt lắm bởi vì nhìn tư thể ngủ hiện tại của hai người cũng không hiểu rốt cuộc là ai là người chiếm tiện nghi? Nhưng lúc này ai chiếm tiện nghi hơn cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là tư thế của hai người hiện tại quá là ngượng ngùng khiến người khác không khỏi mà xấu hổ. Nhất là đối với Trầm Lạc Phù một người luôn có suy nghĩ bảo thủ .

Mai mắn là Trầm Vĩnh Lan lúc này vẫn còn ngủ, bằng không Trầm Lạc Phù sẽ vô cùng xấu hổ, nàng vội vàng thu hồi cánh tay ở ngực Trầm Vĩnh Lan về, nhưng nàng cũng không hề phủ nhận sờ ngực của Trầm Vĩnh Lan cũng thấy thật êm tay, có đủ thịt và còn mềm mại nữa. Thế nhưng khi rút được tay về thì lúc này chân của nàng vẫn bị Trầm Vĩnh Lan kẹp lấy, chính xác là chân nàng bị hai chân của Trầm Vĩnh Lan kẹp lấy rất chặt, thậm chí nàng còn cảm giác được đùi của mình chạm vào nơi mềm mại ấm áp kia của Trầm Vĩnh Lan, cảm nhận được điều này làm cho Trầm Lạc Phù không khỏi đỏ mặt.

Trầm Vĩnh Lan khỏa thân không nói đi, làm gì mà phải kẹp lấy chân chặt như thế, đem chỗ tư mật dán lại trên đùi người khác, lại không biết hành động như vậy thực sự là rất mờ ám hay sao? Đúng là không biết xấu hổ, người gì đâu mà quá phóng túng đi, bản thân cũng không có một chút tâm lý e ngại là sao?

Trầm Lạc Phù vẫn không dám ra sức, chỉ sợ lai tỉnh Trầm Vĩnh Lan dậy thì sẽ làm cho cảnh tượng càng thêm xấu hổ hơn, nàng vẫn cố gắng thêm một chút sức nữa vẫn không thể đem chân mình rút về, ngược lại làm cho chân dường như càng thêm ma xát ở nơi mềm mại của Trầm Vĩnh Lan.

Trầm Vĩnh Lan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bèn phát ra âm thanh, ở nơi mềm mại ấy Trầm Lạc Phù còn cảm thấy có gì đó ẩm ướt khiến nàng vô cùng kinh ngạc.

Trầm Vĩnh Lan sẽ không nhanh như vậy mà có cảm giác đi, cơ thể của ngươi thật quá phóng đãng. Trầm Lạc Phù lúc này không dám cử động nữa, sợ lại gợi lên chuyện vừa rồi vẫn khiến trong lòng nàng cảm thấy bối rối. Mai mắn là Trầm Vĩnh Lan vẫn còn ngủ, mà nguyên nhân chính là Trầm Vĩnh Lan đang ngủ vì vậy chuyện vừa rồi xảy ra Trầm Lạc Phù nhận lấy trách nhiệm ở mình cho nên lúc này nàng thực sự thấy ngượng ngùng.

Thế nhưng cái tư thế xấu hổ này thực sự làm cho người ta thấy vô cùng khó khăn mà, mặc kệ, có tỉnh thì cho tỉnh luôn vậy, nghĩ như thế Trầm Lạc Phù liền dùng sức rút chân của nàng về.

Trầm Vĩnh Lan quả nhiên liền tỉnh giấc, nàng mơ mơ màng màng mở ánh mắt nhưng cũng nhanh chóng nhắm lại rồi thay đổi tư thế ngủ thành kiểu khác.

Nếu sớm biết Trầm Vĩnh Lan ngủ như heo thì nàng cũng không cần phải cẩn thận làm gì, như vậy sẽ không xảy ra chuyện đáng xấu hổ như vừa rồi.

Rốt cuộc Trầm Lạc Phù cũng thoát khỏi thân thể của Trầm Vĩnh Lan, nàng liền đứng dậy tìm lấy váy ngủ mặc vào rồi sau đó tiến đến nhà vệ sinh để rửa mặt.

Sau khi vào phòng tắm Trầm Lạc Phù liền nhìn thấy trên mặt mình có hình vẽ con rùa, nàng lúc này thiệt tình là muốn trở về phòng đánh chết Trầm Vĩnh Lan, con ngươi kia thật đúng là chuyện xưa vẫn mang thù, biết vậy tối hôm qua nàng sẽ không lỡ miệng mà nói ra muốn vẽ lên mặt Trầm Vĩnh Lan một con rùa, không ngờ lại lợi dụng lúc nàng ngủ say mà vẽ lên mặt nàng như vậy.

Trầm Lạc Phù liền chuẩn bị đem con rùa trên mặt rửa đi nhưng… liền khựng lại, lúc này nàng phát hiện ra trên ngón tay như thế nào lại có hơi dính, đây là cái gì a? Trầm Lạc Phù nhìn rõ thì phát hiện chất dịch này và chất dịch lần trước dính ở qυầи ɭóŧ của Trầm Vĩnh Lan lại có chút giống nhau, Trầm Lạc Phù có chút ngờ vực và không hiểu tại sao trên tay mình lại có thứ này, chờ đã, không phải là tối hôm qua mình mơ thấy xuân mộng …rồi sau đó…

Trầm Lạc Phù nghĩ như vậy mặt liền lập tức đỏ lên, nàng thiếu chút nữa là đem mặt vùi vào bồn rửa, bản thân nàng ở cùng Trầm Vĩnh Lan cũng chưa lâu lắm nhưng từ lúc nào lại trở nên quá phóng túng như vậy, chuyện này đúng là làm cho người có suy nghĩ thuần khiết như Trầm Lạc Phù làm sao mà chịu nổi đây? Trầm Lạc Phù đại khái cũng không hề xem thường Trầm Vĩnh Lan phóng túng, bởi vì từ đầu tới cuối Trầm Lạc Phù đều thấy chột dạ cho rằng chỉ bản thân mình mới là người phóng túng mà thôi. Nhưng quả thật đối với chuyện này Trầm Lạc Phù thực sự khó chấp nhận được lại là sự thật.

Trầm Lạc Phù vội vàng đem tay phải của mình có chất dịch kia rửa sạch, dường như muốn hủy thi diệt tích đem tất cả chứng cớ rửa thật sạch sẽ.

Trầm Lạc Phù thực sự rất thuần khiết, nàng như thế nào cũng không thể suy nghĩ sâu hơn cái chất dịch kia không phải từ cơ thể của mình mà chính là có từ cơ thể Trầm Vĩnh Lan, thật ra Trầm Vĩnh Lan tay vẫn có dính chất dịch chẳng qua đã bị Trầm Vĩnh Lan rửa đi sạch sẽ thôi.

Tuy rằng chuyện này đối với Trầm Lạc Phù rất nghiêm trọng, nhưng nàng rất nhanh liền điều tiết được cảm xúc của mình, dù sao việc này trời biết đất biết, bản thân nàng không nói thì cũng không ai biết, hơn nữa tuổi nàng cũng không còn nhỏ nếu có chuyện kia xảy ra thì cũng có thể lý giải. Nhưng kỳ thật là Trầm Lạc Phù cũng chỉ tự an ủi bản thân mình. Lúc này nàng liền rửa đi hình con rùa trên mặt, sau khi rửa mặt xong thì cũng Trầm Lạc Phù rời khỏi phòng tắm và nàng cũng không nhìn ra sự bất thường nào.

Cho đến khi trở về phòng Trầm Lạc Phù nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan còn đang ngủ, nhớ tới hình con rùa trên mặt mình vừa rồi nàng không khỏi bực mình, Trầm Vĩnh Lan cô đã bất nhân thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa, lúc này khóe miệng Trầm Lạc Phù khẽ hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

Trầm Lạc Phù nhanh chóng tìm được cây bút màu, nàng tiến tới đầu giường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Vĩnh Lan, cây bút trên tay khi hạ xuống có hơi hơi run, và nàng thừa nhận bản thân mình có chút hưng phấn, dù sao đã lớn như vậy rồi nàng cũng chưa từng có trải qua trò đùa này, đặc biệt là nghĩ đến sẽ vẽ trên mặt Trầm Vĩnh Lan một con rùa to, dù sao mong muốn nhiều năm qua như vậy liền được thực hiện thì làm sao mà không kích động được chứ?

Trầm Lạc Phù rất nhanh sau đó liền cẩn thận ở trên mặt Trầm Vĩnh Lan mà bắt đầu vẽ, thật ra sau khi đặt bút lên nàng có vài phần bất an và thấp thỏm, Trầm Lạc Phù từ nhỏ đã rất ít làm chuyện xấu, vì vậy không thể không phủ nhận giờ phút này nàng có chút không yên cũng không có gì là lạ. Cũng rất dễ nhận thấy, hình vẽ của Trầm Lạc Phù không quá đẹp so với của Trầm Vĩnh Lan, vì vậy hình con rùa to trên mặt của Trầm Vĩnh Lan có chút xấu xí.

Sau khi vẽ xong, Trầm Lạc Phù nhìn hình vẽ con rùa xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt Trầm Vĩnh Lan thì cảm thấy cảm giác này quả thực rất là sung sướиɠ, từ nhỏ tới lớn nàng có bao giờ nghĩ đến việc trả thù Trầm Vĩnh Lan cơ chứ? Kỳ thực là hiện giờ nàng nghĩ lại việc trả thù Trầm Vĩnh Lan cũng không có gì khó khăn lắm, bởi vậy nhu thuận cái gì chứ, từ trước đến giờ đều chịu thiệt thòi. Bây giờ đã thực hiện được bước đầu tiên thì cảm thấy các trường hợp sau cũng sẽ không có gì khó. Giờ phút này tâm tình của Trầm Lạc Phù cũng trở nên dễ chịu hơn một chút.

Trầm Lạc Phù nhìn lại vài lần, vẫn thấy có chút chột dạ liền chạy nhanh ra khỏi phòng Trầm Vĩnh Lan, sau đó chạy vào nhà bếp làm điểm tâm sáng cho cả hai.

Trầm Vĩnh Lan đêm qua chuyện gì cũng được hoàn hảo, vì vậy sau khi trêu đùa Trầm Lạc Phù thì lại ngủ rất tốt, ngay cả nằm mơ cũng đều thấy mộng đẹp nên liền một giấc ngủ đến hừng đông mới dậy. Khi nàng mở to mắt theo bản năng đưa tay lên sờ người bên cạnh, phát hiện Trầm Lạc Phù từ sớm đã thức dậy. Trầm Vĩnh Lan cũng lập tức đứng lên, sau đó nàng chuẩn bị trở về phòng của mình rửa mặt, hoàn toàn không hề phát hiện ra trên mặt có điều gì khác thường.

Khi Trầm Vĩnh Lan lõa thể trên mặt còn có hình con rùa xấu xí vừa đi ra tới phòng khách thì đúng lúc Trầm Lạc Phù cũng từ nhà bếp đi ra, nàng nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của Trầm Vĩnh Lan phối với hình con rùa xấu xí trên mặt, đúng là loại cảm giác này thật khiến người ta không khỏi buồn cười, vì vậy làm cho Trầm Lạc Phù khắc chế không được nghĩ đến muốn cười ra tiếng.

Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù cười cũng không hiểu tại sao.

“Cười cái gì?” Trầm Vĩnh Lan cảm thấy Trầm Lạc Phù cười có điều gì đó rất kì quái, mà so với nụ cười bình thường dường như có nhiều hàm súc hơn, nàng liền nhận ra Trầm Lạc Phù có điểm khác thường.

“Không có gì!” Trầm Lạc Phù cố gắng khắc chế ý nghĩ muốn cười to ra tiếng, mặc dù không được cười to ra tiếng nàng cũng có chút khó chịu.

Trầm Vĩnh Lan dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trầm Lạc Phù, sau đó tiếp tục hướng đến phòng của mình đi đến.

Trầm Lạc Phù thấy Trầm Vĩnh Lan vào phòng nàng ngay tức khắc liền cười đến run cả người, quả nhiên ở trên mặt Trầm Vĩnh Lan vẽ con rùa như vậy thật sự khiến cho người ta cảm thấy rất vui vẻ a. Nàng liền suy nghĩ, cô cô nhìn cũng không có phản ứng gì đâu? Có thể hay không sẽ nổi giận đây? Điều này làm cho Trầm Lạc Phù rất là tò mò a.

Trầm Vĩnh Lan sau khi vào phòng tắm của mình, nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng một hình vẽ con rùa xiêu xiêu vẹo vẹo vô cùng xấu xí, thực sự rất là xấu a, quả nhiên tiểu chất nữ tâm tư trả thù không thể coi thường, liền như vậy đã ăn miếng trả miếng. Trầm Vĩnh Lan bực mình nghĩ đến!