Thủy Tiên Có Gai

Chương 39

CHƯƠNG 39: “QUÁ DỮ… QUÁ ÁC!”

Trầm Vĩnh Lan hướng tay đến khăn tắm trên người Trầm Lạc Phù nhẹ nhàng kéo một cái chiếc khăn liền trượt xuống, Trầm Vĩnh Lan cảm thấy thật mai mắn, hôm nay cả cái khăn tắm cũng giống như giúp nàng làm chuyện xấu. Kỳ thật nếu hôm nay Trầm Lạc Phù có mặc váy ngủ thì Trầm Vĩnh Lan cũng vén cả váy ngủ lên, quần áo mỏng manh thì làm sao chống đỡ được người tà ác như Trầm Vĩnh Lan cơ chứ?

Trầm Vĩnh Lan ngón tay tiếp tục kéo chiếc khăn ra làm cho thân thể Trầm Lạc Phù toàn bộ đều bị bại lộ ở trước mắt Trầm Vĩnh Lan. Cơ thể Trầm Lạc Phù tiếp xúc với ánh mắt Trầm Vĩnh Lan, làm cho đôi mắt nàng như nóng rực hẳn lên, từ trước đến giờ đã sớm muốn nhìn trộm, ăn một chút đậu hủ, bây giờ bài ra trước mắt khiến Trầm Vĩnh Lan không khỏi nuốt nước miếng, rõ ràng là trên người Trầm Lạc Phù có cái gì bản thân nàng cũng có, hơn thế nữa nàng còn như hoa thủy tiên tự kỷ nhìn mình trong gương rồi say mê, cớ sao lại vẫn nhìn thấy cơ thể Trầm Lạc Phù là liền sinh ra cảm giác như vậy, thậm chí còn làm cho nàng có phần kích động tim đập thình thịch giống như sắp nhảy ra ngoài. Trầm Vĩnh Lan cũng không rõ vì sao lại bối rối như vậy, tại sao khi nhìn thân thể Trầm Lạc Phù mình lại có phản ứng lớn như vậy, thời gian trước không phải cũng từng nhìn qua cơ thể Hứa Duy Cảnh sao, dáng người của nàng so với Trầm Lạc Phù cũng không phải là kém hơn, nhưng bản thân mình lại không có cảm giác, chẳng lẽ mình thực sự biếи ŧɦái… bởi vì Trầm Lạc Phù là cháu ruột của nàng, bởi vì có sự cấm kỳ nên mới càng trở nên kích động như vậy sao?

Không quan tâm, biếи ŧɦái thì biếи ŧɦái, dù sao bản thân nàng chỉ nhìn lén Trầm Lạc Phù, sờ mó một chút cũng không mang thai, Trầm Vĩnh Lan lúc này cũng không quên khởi đầu, nàng chính là sa đọa vô đạo đức đến mức thái quá a.

Trầm Vĩnh Lan tâm tình lúc này lén lút nhưng cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền đưa tay hướng đến khuôn mặt của Trầm Lạc Phù, tay liền có chút run, huyết áp như đang sôi lên. Trầm Vĩnh Lan từ trước đến chưa bao giờ chịu thua kém thế nhưng hiện giờ lại bị chút sắc đẹp làm cho kích động như vậy thì còn ra thể thống gì a. Lỡ như không cẩn thận lại khiến Trầm Lạc Phù thức giấc thì có tiện nghi gì cũng không chiếm được, lúc này phải bình tĩnh.. phải thật bình tĩnh…

Trầm Vĩnh Lan hít thở một vài hơi lấy lại bình tĩnh thì tâm tình đã ổn định một chút liền mới đưa ngón tay sờ lên da thịt Trầm Lạc Phù, làn da mịn màng như thế này làm cho Trầm Vĩnh Lan có chút thắc mắc, trước kia chỉ biết Trầm Lạc Phù có làn da tốt nhưng lúc này đây chạm vào giống như chạm vào cây vải vô cùng mịn màng trơn láng, da vẽ lại hồng hào làm cho người ta thật ganh tị a.

Tay của Trầm Vĩnh Lan từ trên mặt của Trầm Lạc Phù từ từ đi xuống, đến cổ, đến xương đòn, cuối cùng… Trầm Vĩnh Lan nhìn đến hai khỏa thịt kia lộ ra vô cùng thèm muốn, đúng là không thể nói suông, rất trắng, rất mịn màng. Trầm Vĩnh Lan nhìn đến trong lòng càng trở nên khô nóng. Bàn tay nhẹ nhàng bao lấy nơi mềm mại đang nhô ra.

Hmm! Rất vừa vặn có thể ôm gọn trong lòng bàn tay, rất mềm mại, cảm giác rất tốt, lúc này Trầm Vĩnh Lan chỉ dám nhẹ nhàng vuốt ve, cố gắng khắc chế cảm giác trong lòng muốn xoa lấy mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ sợ sẽ làm Trầm Lạc Phù thức giấc.

Trầm Vĩnh Lan dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng se qua se lại điểm hồng nhạt của Trầm Lạc Phù, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve, lúc này nụ hoa kia giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền dựng đứng lên, Trầm Vĩnh Lan nhìn thấy cảm giác ở trong lòng giống như đang có lửa, thiêu đốt tất cả tâm trí nàng. Nàng phải làm sao bây giờ, hiện tại không chỉ là muốn sờ, mà hoàn toàn muốn hôn lên nụ hoa đang dựng đứng của Trầm Lạc Phù.

Dù sao sờ cũng đã sờ rồi, nếu hôn một cái cũng không có gì là quá đáng, Trầm Vĩnh Lan vừa nghĩ như thế thì đã hành động, nàng liền nằm úp xuống, cúi đầu về hướng nụ hoa hồng nhạt kia, nhẹ nhàng ngậm vào, vươn đầu lưỡi ra liếʍ lấy nụ hoa kia. Cơ bản mà nói nụ hoa kia lúc đầu đã hơi dựng đứng nhưng bầy giờ lại càng thêm thẳng hơn.

Trầm Lạc Phù tuy rằng đang ngủ say nhưng thân thể bị trêu chọc như thế, lại còn có chút cảm giác vì vậy nàng khẽ ‘ưm’ ra tiếng.

Trầm Lạc Phù đột nhiên phát ra âm thanh nhỏ, thiếu chút nữa đem Trầm Vĩnh Lan dọa chết, nhưng sau đó nàng vẫn xác định được Trầm Lạc Phù còn đang ngủ say nên mới có chút yên lòng, lúc này nàng ý thức ra thân thể Trầm Lạc Phù bị nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thành ra có cảm giác.

Trầm Lạc Phù hẳn là vì mình làm cho như vậy nên cảm thấy thoải mái đây mà, vừa nghĩ như vậy Trầm Vĩnh Lan liền không kiêng nể gì càng muốn làm cho Trầm Lạc Phù khoan khoái hơn nữa.

Trầm Vĩnh Lan ngậm vào bên ngực còn lại, cũng không nhàn rỗi liền đưa tay vuốt lấy vòng eo tinh tế của Trầm Lạc Phù, từ vòng eo vuốt tới vùng bụng bằng phẳng.

Trầm Lạc Phù thỉnh thoảng vẫn phát ra âm thanh rất nhỏ, nhưng Trầm Vĩnh Lan giờ phút này nghe thấy lại giống như càng được thôi thúc, lúc này thân thể của nàng đều trở nên nóng hơn bao giờ hết, nàng biết rõ cơ thể mình chính là cũng có cảm giác.

Trầm Vĩnh Lan đem hai nụ hoa trước ngực của Trầm Lạc Phù làm cho se cứng, mãi một lúc sau mới bồi hồi không muốn rời ra. Lúc này tầm mắt lại bị nơi địa phương rừng rạp của Trầm Lạc Phù thu hút, Trầm Lạc Phù chăm chú quan sát, tiểu rừng rậm cũng không quá rậm rạp lại rất ngăn nắp mà bao bọc lấy đóa hoa bên trong. Lúc này Tràm Lạc Phù đang khép chân lại, làm cho Trầm Vĩnh Lan rất muốn kéo đôi chân này ra, vì nàng muốn chiêm ngưỡng cảnh sắc bên trong… Trầm Vĩnh Lan đã nghĩ là làm, nàng thật cẩn thận kéo nhẹ hai chân đang khép lại của Trầm Lạc Phù, Trầm Lạc Phù chưa bao giờ bị người khác nhìn qua địa phương của mình, thế nhưng lúc này đã bại lộ hoàn toàn dưới tầm mắt của Trầm Vĩnh Lan.

Trầm Lạc Phù cấm địa rất đẹp, có màu hồng nhạt vô cùng quyến rũ, vừa rồi cơ thể bị Trầm Vĩnh Lan trêu chọc như vậy cho nên để lộ ra một chút mật hoa, tuy nhiên cũng không quá nhiều. Đại khái là vì từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ qua cho nên thân thể đối với cảm giác này vẫn rất xa lạ.

Về phần Trầm Vĩnh Lan vừa rồi nghĩ đến đã làm, nhìn đóa hoa được bao bọc kia lại có chút kích động, thật xinh đẹp, đẹp đến nổi làm cho Trầm Vĩnh Lan nghĩ muốn đưa tay lên mà vuốt ve.

Mặc dù Trầm Lạc Phù đang ngủ, nhưng cũng không quá quen với việc hai chân bị tách ra, cho nên trong ý thức liền khép chân lại, không để cho cấm địa của mình bại lộ ra ngoài.

Điều này ngược lại làm cho Trầm Vĩnh Lan có chút thất vọng, còn xem chưa đủ a, thậm chí còn chưa có chạm qua, Trầm Vĩnh Lan lại muốn mở hai chân của Trầm Lạc Phù ra nhưng Trầm Lạc Phù đang ngủ dường như cũng rất đề phòng cho nên lần này rõ ràng Trầm Vĩnh Lan đã sử dụng lực nhiều hơn nhưng chỉ mở ra được một chút.

Dù vậy, vẫn không thể ngăn cản ý niệm xấu xa của Trầm Vĩnh Lan, bàn tay nàng dường như rất mê muội liền đưa vào bên trong sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, vuốt đến chỗ mẫn cảm nhất của Trầm Lạc Phù.

Trầm Lạc Phù đang ngủ cũng khắc chế không được lại phát ra âm thanh ‘ưm’ một tiếng, âm điệu lại có phần hơn lúc nãy rất nhiều, Trầm Vĩnh Lan liền cảm giác được vị trí mẫn cảm của Trầm Lạc Phù có hơi sưng lên, giữa hai chân càng lúc càng trơn, Trầm Lạc Phù cơ thể đúng là đang động tình, điều này khiến trong lòng Trầm Vĩnh Lan dường như nóng hơn, nàng còn muốn một lần nữa làm chuyện càn rỡ, nhưng sau đó lý trí ngăn lại, nàng không thể quá phận, nếu mình càng làm lộng không khéo Trầm Lạc Phù sẽ bị mình làm cho thức giấc, nàng dù không muốn cũng đành phải rút tay về, mặc dù vẫn còn rất tiếc nuối.

Trầm Vĩnh Lan vội vàng kéo chăn lên đắp lên người Trầm Lạc Phù, bản thân nàng lúc này thực sự cảm thấy sợ hãi, vì sao lại không thể khắc chế được ý niệm gian ác trong đầu mình cơ chứ? Sau khi nàng chờ cho cơ thể của Trầm Lạc Phù đã hồi tỉnh lại một chút thì mới phát hiện giữa hai chân mình lúc này cũng trở nên ẩm ướt, nếu so với Trầm Lạc Phù còn muốn nhiều hơn. Xem ra trong lúc trêu chọc cơ thể Trầm Lạc Phù thì cơ thể cũng như ham muốn của nàng đã bị gợi lên, rốt cuộc Trầm Vĩnh Lan cũng không hiểu, bản thân mình đối với Trầm Lạc Phù là có bao nhiêu khát khao cơ chứ? Trầm Vĩnh Lan nghĩ đến Trầm Lạc Phù nằm ở bên cạnh mình, cả người liền trở nên khô nóng, mong muốn được thỏa mãn liền trở nên khó chịu vô cùng.

Trầm Lạc Phù đang nằm bên cạnh, bản thân mình có hay không thật rất biếи ŧɦái a… càng lúc nhìn cái bộ dáng đó càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vừa nghĩ như vậy Trầm Vĩnh Lan cảm thấy được ở giữa hai chân mình dường như càng lúc càng ướt.

Không quan tâm, đầu tiên phải đem cái thân xác đang khô nóng này xử lý trước đã. Trầm Vĩnh Lan liền đưa tay hướng xuống chân của mình, đúng lúc đang định vuốt ve thì đột nhiên trong đầu lại hiện ra một ý niệm gian tà.

Nếu Trầm Lạc Phù đã nằm ở bên cạnh mình vậy thì mình cũng không cần lãng phí tài nguyên như vậy, Trầm Vĩnh Lan ngay tức khắc liền từ trong chăn nắm lấy được bàn tay của Trầm Lạc Phù sau đó dẫn dắt bàn tay Trầm Lạc Phù hướng về giữa hai chân nàng và đặt ở vị trí mẫn cảm nhất mà vuốt ve.

Trầm Vĩnh Lan ấn lấy ngón tay Trầm Lạc Phù ma xát nơi mẫn cảm của mình, quả thật cái loại so với lúc trước tự giải quyết nhu cầu đều mãnh liệt hơn rất nhiều, giống như có một dòng điện lưu kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho Trầm Vĩnh Lan thiếu chút nữa phải thốt lên âm thanh, bất quá chỉ là đổi bàn tay thôi cảm giác cũng thực sự quá khác biệt đi, chẳng lẽ tay của Trầm Lạc Phù trở nên thần kỳ như thế sao?

Sự thật vẫn chứng minh điều đó là đúng, bàn tay của Trầm Lạc Phù đúng là thần kỳ như thế.

Nghĩ đến Trầm Lạc Phù nằm ở bên cạnh mình, giờ phút này đang vuốt ve lấy mình là bàn tay Trầm Lạc Phù, thế nhưng Trầm Lạc Phù lại không biết chuyện, cảm giác này so ra với yêu thương vụиɠ ŧяộʍ đại khái kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn rất nhiều, Trầm Vĩnh Lan dường như thấy được thân thể của nàng chưa bao giờ mẫn cảm đến như vậy, thậm chí mỗi một lần ma xát đều mang đến cảm giác kɧoáı ©ảʍ vô cùng mãnh liệt. Trầm Vĩnh Lan khắc chế không được liền thoát ra âm thanh khiến người ta ngượng ngùng, nhưng nàng cũng không thể phát ra âm thanh quá lớn tiếng vì sợ làm người bên cạnh thức giấc.

Loại tình cảm cấm kỵ lại lén lút như thế này thực sự mang đến nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vì vậy liền rất nhanh cơ thể Trầm Vĩnh Lan đã đạt tới kɧoáı ©ảʍ cực hạn, đạt đến cảm giác như thế khiến cho Trầm Vĩnh Lan dường như có chút choáng váng thật lâu mới có thể khôi phục lại bình thường.

Một lúc sau, khi thân thể trở lại như cũ Trầm Vĩnh Lan mới buông tay Trầm Lạc Phù ra, lúc này ngón tay Trầm Lạc Phù còn dính nhiều chất dịch, lúc bấy giờ mới làm cho Trầm Vĩnh Lan sinh ra một chút cảm giác thẹn thùng, sắc mặt nàng chợt đỏ lên. Nàng vội vàng đến đầu giường lấy khăn lau lấy ngón tay Trầm Lạc Phù thật sạch sẽ.

Được rồi, nàng thừa nhận bản thân mình chột dạ, cũng thừa nhận bản thân mình rất biếи ŧɦái và cũng thừa nhận bản thân mình gần đây rất phóng đãng… sự việc như thế nào lại càng ngày càng hỏng bét đi. Bản thân nàng dường như phải có suy nghĩ ngăn lại chiều hướng phát triển này mới đúng chứ, nhưng thực sự là không xong rồi. Trước kia bản thân nàng cũng không có như vậy mà thấy không ổn, vậy lí do duy nhất chính là tại Trầm Lạc Phù, đúng vậy, nhất định là Trầm Lạc Phù sai, nếu không phải Trầm Lạc Phù quả quyết muốn vào ở nhà nàng thì nàng sẽ không làm như vậy.

Trầm Vĩnh Lan vô liêm sỉ chối bỏ trách nhiệm. Hoàn toàn không nghĩ tới bản thân nàng mới là người đáng khinh nhất.

Càng đáng thương hơn là trong lúc ngủ Trầm Lạc Phù lại vô tội bị trúng đạn.

Trong lúc ngủ mơ Trầm Lạc Phù hoàn toàn không biết cô cô nàng đối với cơ thể nàng mà làm chuyện xấu xa, chẳng những thế còn lấy tay của nàng làm chuyện phóng túng, cho dù đã lau qua nhưng ngón tay vẫn còn dính một chút dịch của nữ nhân…