CHƯƠNG 22: CÔ ĐỪNG ĐỨNG SÁT VÀO TÔI GẦN NHƯ VẬY CÓ ĐƯỢC KHÔNG? AI BIẾT ĐƯỢC TÔI CÓ THỂ HAY KHÔNG KIỀM CHẾ ĐƯỢC ĐÂY
Trầm Vĩnh Lan đứng lên mặc quần áo, Hứa Duy Cảnh nhìn cơ thể hoàn mỹ của Trầm Vĩnh Lan trong lòng tâm dường như khó nhịn, hận không thể đem nữ nhân này ở trên giường mà ăn sạch sẽ, Hứa Duy Cảnh đưa tay lên hướng đến cặp mông tròn trịa của Trầm Vĩnh Lan, ngón tay vuốt ve cặp đùi khêu gợi, ý đồ muốn câu dẫn Trầm Vĩnh Lan vì nàng rất muốn lưu lại nữ nhân này để tiếp tục cùng mình ái ân lần nữa…
Trầm Vĩnh Lan trái lại không khách khí đẩy bàn tay không an phận của Hứa Duy Cảnh đang vuốt ve đùi mình, nàng không có chút nào lưu luyến liền nhặt chiếc qυầи ɭóŧ màu tím của mình trên sàn mặc vào và nhất cử nhất động đều như muốn rời đi…
Hứa Duy Cảnh nhìn xuống giường thấy Trầm Vĩnh Lan biểu tình không thương tiếc gì, nàng khẽ cười, trước kia Trầm Vĩnh Lan chưa bao giờ vội vã rời đi như vậy, phải chăng có người làm cho nàng muốn trở về sao? Trầm Vĩnh Lan thực ra trong nhà vẫn còn có một đóa hoa xinh đẹp như phù dung, chẳng lẽ đúng như bản thân mình kỳ vọng lần trước, đã có một màn cấm kỵ yêu mến xảy ra sao? Ngẫm lại, Hứa Duy Cảnh đều cảm thấy rất thú vị.
Hứa Duy Cảnh tâm tình lúc này vô cùng tốt, nàng từ đầu giường lấy hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, sau đó đốt lên…
Trầm Vĩnh Lan không hút thuốc lá, bởi vì nàng rất yêu thương bản thân mình, vì vậy càng không muốn hủy hoại làn da xinh đẹp của nàng cũng như nàng không thích ngửi mùi thuốc lá hay thích bàn tay có vương mùi khói thuốc. Thời gian trước Hứa Duy Cảnh từng hứa với nàng, sẽ không bao giờ ở trước mặt nàng mà hút thuốc, nhưng hôm nay Hứa Duy Cảnh lại không khách khí ở trước mặt mình hút thuốc, điều này làm cho Trầm Vĩnh Lan khẽ nhíu mày.
“Chị muốn hút chờ tôi đi rồi hãy hút, tôi không thích có mùi thuốc lá bám trên người!” Trầm Vĩnh Lan lấy điếu thuốc từ tay Hứa Duy Cảnh vừa mới đốt, trực tiếp dập tắt đi.
Hứa Duy Cảnh cũng không buồn bực, ngược lại nhìn Trầm Vĩnh Lan rút điếu thuốc trên tay mình đi động tác quyến rũ không nói nên lời, tiếc là Hứa Duy Cảnh đối với mị lực của Trầm Vĩnh Lan phần lớn đều có thể miễn dịch được.
“Em như thế nào đã thay lòng đổi dạ giờ lại không cho chị hút một điếu thuốc?” Hứa Duy Cảnh không chút để ý hỏi, nàng có linh cảm, cơ thể Trầm Vĩnh Lan bản thân nàng không dễ dàng được hưởng nữa rồi, bây giờ bản thân mình muốn hút một điếu thuốc để chia buồn một chút cũng đâu có gì quá đáng.
“Thay lòng đổi dạ?” Trong tự điển của Trầm Vĩnh Lan quả thật là không có từ này, nàng cũng không hiểu được chính mình có hay không có thay lòng, chỉ là hôm nay không hiểu tại sao lại trong lòng không thấy ổn định.
“Em dám nói em vừa rồi ở trên giường không phải đem chị nghĩ thành người khác đi?” Hứa Duy Cảnh nhướng mày, thẳng thắn nói.
Trầm Vĩnh Lan im lặng, Hứa Duy Cảnh chính là muốn biến hóa thành tinh, những điểm khác thường ấy đều bị nàng bắt được.
Hứa Duy Cảnh thấy Trầm Vĩnh Lan giống như ngầm thừa nhận, thật tình trong lòng nàng có một chút xíu khó chịu, dù sao bị trở thành vật thay thế như thế nào đi nữa cũng đều không thấy đáng mà vui vẻ gì, bất quá so với điểm này khó chịu nàng ngược lại cảm thấy cái ý niệm phóng túng của Trầm Vĩnh Lan thật hợp ý nàng. Trầm Vĩnh Lan như thế này vô cùng có lực hấp dẫn đối với nữ nhân, chỉ cần nàng tùy ý ngoắc một cái ngón tay liền có người trước ngã xuống người sau tiến lên chờ nàng lâm hạnh, cớ sao cần có ý niệm phóng đãng với người khác đâu chứ?
“Rốt cuộc là thần thánh phương nào làm cho một người luôn luôn có mị lực vô biên như Trầm Vĩnh Lan mà phải tìm đến bất mãn đây?” Hứa Duy Cảnh kề sát vào Trầm Vĩnh Lan, liền nghe thấy mùi không minh bạch trên người Trầm Vĩnh Lan, đúng là mờ ám a…
Trầm Vĩnh Lan đẩy Hứa Duy Cảnh ra, nàng mới không muốn trả lời câu hỏi của Hứa Duy Cảnh, mặc dù trong lòng nàng cũng có thừa nhận là mình biếи ŧɦái, nhưng cũng không nhất thiết phải đi tuyên truyền khắp nơi là mình là người biếи ŧɦái…
“Chuyện này cũng không liên quan gì đến chị.” Trầm Vĩnh Lan ăn mặc chỉnh tề liền sau đó không chút lưu luyến rời khỏi phòng.
Hứa Duy Cảnh chờ Trầm Vĩnh Lan sau khi rời đi tiếp tục châm một điếu thuốc, chẳng qua là để yên cho khói bay đi, ngay cả bản thân một hơi cũng không hút, cảm giác đó thực sự khiến người ta thấy cô đơn lạnh lẽo.
***
Trầm Lạc Phù đang ở phòng khách xem TV, nhìn đồng hồ đã chín giờ rưỡi, Trầm Vĩnh Lan vẫn còn chưa về. Dễ dàng nhận thấy nữ nhân kia lại đại khái đi ra ngoài lêu lổng, quả nhiên là cơ thể không bị tổn thương nhiều lắm, nhanh như vậy liền khôi phục thành con bướm hoa rồi, đêm nay không hơn mười hai giờ chắc cũng không biết đường trở về nhà, quả thật giang sơn dễ đổi bản tính khó chừa và may mắn là bản thân mình không phải bà nội, bằng không nữ nhân kia mà là con của mình, Trầm Lạc Phù cũng cảm nhận được bản thân sẽ nhịn không được mà giáo huấn nàng vài câu.
Trầm Lạc Phù tắt TV ở phòng khách, chuẩn bị đi tắm rửa rồi trở về phòng mình.
Trầm Lạc Phù tắm ở phòng tắm trong đại sảnh, nàng không có buồng tắm riêng, đại khái vẫn dùng phòng tắm ở đại sảnh, Trầm Lạc Phù tắm khoảng nữa giờ liền từ phòng tắm đi ra.
Đúng lúc vừa đi ra, Trầm Vĩnh Lan cũng vừa vặn mở cửa về, Trầm Lạc Phù nhìn đồng hồ chỉ mười giờ kém, lại có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Trầm Vĩnh Lan nhìn Trầm Lạc Phù quấn khăn tắm đi ra, khăn tắm bao ở vị trí trọng điểm, nhưng vẫn lộ rất nhiều thịt ra bên ngoài, ở chỗ kia trơn bóng trắng nõn lại lộ ra một chút hơi nhỏ nhắn và yếu ớt cùng với đôi vai trần trắng mịn với đôi xương đòn vô cùng tinh tế quyến rũ, phía dưới kia là cặp đùi thon dài đều lộ ra, có thể nói nữ nhân lúc chỉ quấn bởi một cái khăn tắm hơn phân nửa đều là rất khêu gợi, đặc biệt Trầm Lạc Phù lại rất quyến rũ, giờ phút này làm cho Trầm Vĩnh Lan có cảm giác cái mũi thật ngứa, tâm cũng có cảm giác tê dại, Hứa Duy Cảnh cũng là một nữ nhân vô cùng có mị lực nhưng lại không thể làm cho nàng sinh ra cảm giác ham muốn, vậy mà liền nghĩ tới muốn đặt một người tinh khiết như Trầm Lạc Phù dưới thân thể nàng liền sinh ra cảm giác như thế. Loại cảm giác này giống như trạng thái không bình thường về sinh lý hay tâm lý vậy, có thể do Trầm Lạc Phù thoạt nhìn thật rất mảnh mai và thanh khiết vì vậy làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng có ý nghĩ muốn làm chuyện xấu một phen, Trầm Vĩnh Lan tự thanh minh cho bản thân mình…
“Cô út, cô hôm nay như thế nào lại trở về sớm như vậy?” Thấy Trầm Vĩnh Lan vào cửa, Trầm Lạc Phù và Trầm Vĩnh Lan khoảng cách cũng gần lại một chút, Trầm Lạc Phù liền nhanh chóng nhận ra được trên người Trầm Vĩnh Lan có hai loại mùi nước hoa, nàng là người yêu thích trồng hoa và thực vật vì vậy đối với mùi hương thực sự khá nhạy cảm, một loại là mùi nước hoa mà Trầm Vĩnh Lan thường dùng, mùi còn lại là của một nữ nhân khác, thật không khó phán đoán được Trầm Vĩnh Lan là vừa hẹn hò về, Trầm Lạc Phù nghĩ tới lần trước Trầm Vĩnh Lan ân ái với Hứa Duy Cảnh, đúng rồi, chắc hẳn là mùi của nữ nhân kia…
“Ừm!” Trầm Vĩnh Lan chống lại cảm giác hư tâm đối với Trầm Lạc Phù, kỳ thật nàng không phải là sợ người khác nói trúng tim đen của mình, mà chính là sợ người khác biết nàng đem cháu ruột của mình trong lòng có ý nghĩ phóng đãng… Nếu phát sinh đối với người khác Trầm Vĩnh Lan không bận tâm, thế nhưng lần đầu tiên nàng chủ động phát sinh ra cảm giác du͙© vọиɠ này đối với tiểu chất nữ của nàng, điều này đúng là không có giới hạn, cuối cùng Trầm Vĩnh Lan thấy bản thân nàng khá dung tục, là một người biếи ŧɦái a, từ trước đến giờ luôn cảm thấy bản thân nàng rất tốt đẹp bây giờ nhận thức ra điều này cảm giác thực sự không chấp nhận nổi. Đặc biệt ngay lúc này nàng muốn kiếm chế lại cái ánh mắt đối với Trầm Lạc Phù đang có ý niệm không trong sáng, tâm tình càng thấy không tốt. Nói cũng kỳ quái, trước kia bản thân Trầm Vĩnh Lan thường không hề muốn đối với Trầm Lạc Phù ba chữ tiểu chất nữ hòa hiếu kết giao, thế nhưng trong đầu nàng hiện giờ lại thường xuyên nghĩ đến ba chữ tiểu chất nữ kia. Điều này làm cho Trầm Vĩnh Lan cảm thấy được bản thân mình lúc trước vẫn rất có đạo đức, còn hiện giờ không có đạo đức cũng không có đến bỉ ổi, cháu ruột của mình mà cũng chẳng hề để ý, tuy rằng bản thân nói đúng tim đen và mấy cái cảm giác gì gì đó thực sự khiến cho nàng thấy chán ghét mà.
Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan, cảm giác có điểm gì đó tương đối kỳ lạ, nàng chung quy vẫn thấy được Trầm Vĩnh Lan hôm nay rất khác thường, so với ngày hôm qua còn muốn khác thường hơn, đặc biệt Trầm Vĩnh Lan như vậy mà lại né tránh ánh của mình, nữ nhân này không phải luôn luôn thích nhìn thẳng hai mắt của mình sao? Hơn nữa ngay cả việc trả lời câu hỏi của mình cũng vô cùng ngắn gọn và có chút mệt mỏi, đây không phải là tác phong bình thường của Trầm Vĩnh Lan, bình thường nàng kiêu ngạo như một con khổng tước, còn Trầm Vĩnh Lan hiện tại giờ phút này điệu bộ tương đối uể oải không phấn chấn một chút nào.
“Cô út, người không sao chứ?” Cô như vậy thoạt nhìn giống như bị người khác hành hung. Không giống như bình thường, thật là làm cho người ta không thấy quen mắt, Trầm Lạc Phù vẫn là có thối quen thấy vẽ bình thường kiêu ngạo của Trầm Vĩnh Lan tựa như con ong chúa vậy, hay là cơ thể phát bệnh nên thấy không thoải mái.
Trầm Lạc Phù cảm thấy được bản thân nàng rất tốt bụng, rất biết bày tỏ sự quan tâm đến người khác, nàng liền đi đến bên cạnh Trầm Vĩnh Lan gần một chút.
“Không có việc gì…” Cô đừng đứng sát vào tôi gần như vậy có được không? Ai biết được tôi có thể hay không kiềm chế được đây, quá đáng hơn là có thể làm nhiều chuyện quá giới hạn nữa, Trầm Vĩnh Lan ánh mắt không dám nhìn khuôn mặt Trầm Lạc Phù, chính là nàng liền quay xuống nhìn ở cần cổ Trầm Lạc Phù, là nhìn cần cổ a, nhưng không hiểu tại vì sao bản thân lại rất muốn ở trên cổ Trầm Lạc Phù cắn một cái cơ chứ? Cắn một cái ở cổ… không tính là quá đáng khinh đi chứ?
Lúc sau Trầm Lạc Phù tiến lại gần, liền nhìn thấy nơi cổ Trầm Vĩnh Lan lại ửng đỏ một dấu hôn, đúng vậy, đúng là vừa mới cùng mỹ nữ ân ái xong, nhưng cái bộ dạng uể oải cùng mệt mỏi này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a, chẳng lẽ không được vừa lòng? Trầm Lạc Phù cảm thấy đây là chuyện riêng tư cá nhân của Trầm Vĩnh Lan, thực sự không thuộc về phạm trù quan tâm của nàng vì vậy nàng liền không đến gần Trầm Vĩnh Lan nữa mà chuẩn bị đi ngủ…