Thủy Tiên Có Gai

Chương 20

CHƯƠNG 20: TRẦM VĨNH LAN CHÍNH LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ NHƯ VẬY, Ở TRÊN GIƯỜNG CÓ GIÁ TRỊ RẤT CAO

Trầm Lạc Phù thấy Trầm Vĩnh Lan đã tỉnh táo liền vội vàng rời khỏi người Trầm Vĩnh Lan rất xa.

Điều này làm cho Trầm Vĩnh Lan khẽ nhíu mày.

“Trầm Lạc Phù, nói như thế nào cô út cũng đều được nam nữ thèm muốn, dáng người lại đẹp, ngươi nhìn thấy chẳng lẽ liền không có chút nào động tâm sao?” Trầm Vĩnh Lan trong suy nghĩ tự hỏi, chẳng lẽ gần đây sức quyến rũ của mình đã giảm đi?

Trầm Lạc Phù nghe như vậy rất muốn hướng đến Trầm Vĩnh Lan mà phát tiết, nàng chỉ biết Trầm Vĩnh Lan con người này chính là loại thủy tiên không có lúc nào không muốn thừa nhận sức quyến rũ của bản thân mình.

“Côlà cô út của tôi, hơn nữa chúng ta đều là nữ nhân!” Trầm Lạc Phù nói lại lần nữa, nếu tâm dao động mới là không hợp lý.

“Nữ nhân đối với nữ nhân mới quan tâm nhiều hơn đến vẻ đẹp của nhau, hơn nữa đối với việc tôi là cô út của cô thì có vấn đề gì sao, giống như khi nhìn một đóa hoa, cô cảm thấy đẹp mắt thì chính là đẹp mắt, xấu xí chính là xấu xí, chẳng lẽ nó được trồng bởi một người giỏi giang thì có sẽ trở nên khác biệt sao?” Trầm Vĩnh Lan nói ra cái nhìn rất triết học của mình.

“Không nhất thiết như vậy, có thể đóa hoa kia bởi vì tôi trồng nên có thêm cảm xúc và màu sắc, vì vậy trong đôi mắt của tôi mới có thể nhìn tốt hơn” Chính mình sỡ dĩ đối với sắc đẹp của Trầm Vĩnh Lan cũng được miễn dịch là như thế, vì vậy mới thêm vào cảm giác tiêu cực và sắc thái, đúng vậy, chính là như vậy.

“Nói như vậy, cô cảm thấy được là tôi không đẹp?” Trầm Vĩnh Lan hí mắt hỏi lại.

“Cô út là đẹp nhất, khắp thiên hạ cũng không có người phụ nữ nào đẹp hơn cô út cả!” Trầm Lạc Phù đương nhiên biết Trầm Vĩnh Lan tuyệt đối không muốn nghe đáp án không tốt vì vậy nàng chọn lời nói Trầm Vĩnh Lan thích nghe mà nói.

Tuy rằng Trầm Lạc Phù giọng điệu lộ ra vài phần cho có lệ, nhưng không hoàn toàn là không xác thực, Trầm Vĩnh Lan tự kỷ nghĩ đến.

“Trầm Lạc Phù, cô cảm thấy cô đẹp hơn hay tôi đẹp hơn?” Trầm Vĩnh Lan hiển nhiên còn không từ bỏ vấn đề nông cạn này.

“Đương nhiên là cô út đẹp hơn!” Trầm Lạc Phù ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời, nàng nào dám cùng Trầm Vĩnh Lan so sánh, ngộ nhỡ Trầm Vĩnh Lan thẹn quá thành giận đem mình đi hủy nhan sắc thì làm sao bây giờ? Nhưng thời điểm này, Trầm Lạc Phù thật ra trả lời rất thành thật, dù sao nàng và Trầm Vĩnh Lan nếu đứng cùng nhau, nhất định là Trầm Vĩnh Lan sẽ được để ý nhiều hơn. Ai bảo Trầm Vĩnh Lan được sinh ra vóc dáng kỳ thực rất quyến rũ, nhưng vẻ đẹp của Trầm Vĩnh Lan đúng là thuộc loại được đám đàn ông nông cạn yêu thích, mà trên thế giới này nhiều nhất chính là loại đàn ông nông cạn như thế, trên thế giới này có đầy, Trầm Vĩnh Lan vẻ mặt xinh đẹp trên cơ sở là có đám đàn ông mạnh mẽ vây quanh nàng…

Kỳ thật nếu để cho một người phụ nữ đánh giá mà nói, hơn phân nửa đều sẽ thấy Trầm Lạc Phù so với Trầm Vĩnh Lan đẹp hơn, nam nhân tự nhiên sẽ chọn Trầm Vĩnh Lan. Nam nhân và nữ nhân không có cùng thẩm mỹ, phụ nữ sẽ nghiêng về người có khí chất, còn nam nhân lại nghiêng về cái dạng lẳиɠ ɭơ.

Tuy rằng công chúa bạch tuyết cũng nói hoàng hậu dường như đẹp hơn, nhưng mà hoàng hậu vẫn không hài lòng, nàng mơ hồ cảm thấy được vẫn là công chúa bạch tuyết dường như xinh đẹp hơn một chút.

“Chính là tôi cảm thấy được nếu so sánh lại một chút cô vẫn đẹp hơn.” Trầm Vĩnh Lan lần đầu nói ra điều bí mật trong lòng mình, lần đầu tiên tỏ ra mình yếu kém hơn người khác, chuyện như thế này quả thật Trầm Vĩnh Lan rất ít làm, đặc biệt là cái dạng đánh giá về nhan sắc như thế này…

Trầm Lạc Phù vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Trầm Vĩnh Lan, nàng chỉ nghĩ Trầm Vĩnh Lan là hoa thủy tiên bất khả chiến bại, vẫn luôn cảm thấy bản thân mình là người tốt nhất nhưng không nghĩ tới, thực sự không nghĩ tới a, Trầm Vĩnh Lan ức hϊếp bản thân nàng hơn hai mươi lăm năm chẳng lẽ chính là giờ phút này nàng đang bắt đầu từ việc khỏa thân để hướng tới sự đố kỵ mà nhìn nhận vấn đề rõ ràng hơn đây? Đương nhiên Trầm Lạc Phù không biết Trầm Vĩnh Lan trong lòng vẫn ganh tị, không đơn giản chỉ xuất phát từ dung mạo mà ghen tị chính là toàn bộ phương vị đều ghen tị, chẳng hạn như nàng đối với các trưởng bối được yêu thích hơn, chẳng hạn như nàng biết suy nghĩ hơn, đọc sách cũng nhiều hơn, biết cư xử hơn… mọi việc đại loại như thế.

“Dù dung mạo xinh đẹp rồi cũng già đi, thực sự không cần quá để ý.” Không phải bởi vì cô nông cạn sao, ganh tị làm gì khiến cho tôi mang vạ, còn bị cô hai mươi mấy năm nay ức hϊếp, tôi mới thấy bản thân mình là người vô tội nhất, tôi lúc nào cũng coi trọng nội hàm ở bên trong, không quan trọng vẻ bề ngoài, vậy mà lại tự dưng bị cô đem ra so sánh, so sánh chẳng khác nào súng đạn… toàn làm cho tôi bị tổn thương.

“Tôi mới không có ghen tị với cô!” Trầm Vĩnh Lan đề cao âm lượng xác nhận lần nữa, tiếc là lời này nói xong cảm giác rất giống như giấu đầu lòi đuôi.

Ít nhất Trầm Lạc Phù rốt cuộc cũng vạch trần được điều nghi hoặc giấu dưới đáy lòng nhiều năm như vậy, nàng năm đó như thế nào liền không rõ vì điều gì Trầm Vĩnh Lan lại có thể như vậy xấu xa ức hϊếp nàng, hiện giờ tâm tình giống như đám mây đen tan đi, điều này làm cho Trầm Lạc Phù trong lòng đột nhiên cảm giác thấy khá tốt. Bị thủy tiên ghen tị là một chuyện rất có giá trị, đương nhiên nếu đem những chuyện khi còn nhỏ bị ức hϊếp hồi tưởng lại vẫn có chút không đành lòng, tuy nhiên trong lòng của Trầm Lạc Phù hiện giờ đã thấy tốt hơn rất nhiều. Trầm Lạc Phù trong lúc này hiển nhiên lại quên bản thân mình vẫn còn bị ức hϊếp, cũng không có vì bị chèn ép mà thể hiện ra ngoài. Xem ra, Trầm Lạc Phù ở mức độ nào đó mà nói cũng thực là rất thiện lương a…

“Cô út ăn cơm chiều đi…” Trầm Lạc Phù nhớ tới mục đích đến phòng của Trầm Vĩnh Lan, nàng lúc này không nghĩ sẽ muốn cùng Trầm Vĩnh Lan trò chuyện chủ đề nông cạn nhàm chán này.

“Oh!” Trầm Vĩnh Lan liền đứng lên, không e dè sự tồn tại của Trầm Lạc Phù, đem cơ thể không mặc gì đứng lên mặc vào bộ váy ngủ.

Trầm Lạc Phù tầm mắt không muốn nhìn đến bộ phận ấy liền vội vả rời nhanh khỏi phòng Trầm Vĩnh Lan, nói thật thì bộ ngực của Trầm Vĩnh Lan lúc ẩn lúc hiện, làm cho nàng là người không có thói quen thả rông như thế lại thấy xấu hổ, lúc này nàng không cẩn thận lại nghĩ đến chuyện giữa trưa xoa ngực…

Buổi tối của hai người trôi qua lại rất bình yên, ăn xong cơm tối, Trầm Lạc Phù và Trầm Vĩnh Lan đều không lập tức về phòng của mình, trái lại mà ở phòng khách xem truyền hình cùng nhau. Nhưng không lâu sau đó, nhạc chuyên điện thoại của Trầm Vĩnh Lan reo lên, rõ ràng là Trầm Vĩnh Lan có điện thoại của một tình nhân nào đó, nhìn Trầm Vĩnh Lan nói điện thoại với tình nhân Trầm Lạc Phù liền ngoan ngoãn trở về phòng của mình.

Trước đó những tình nhân của Trầm Vĩnh Lan tất cả nàng đều bị nàng chia tay, chỉ còn lại người vừa trở về là Hứa Duy Cảnh.

“Hôm nay không gặp được em, chị thấy rất nhớ em.” Hứa Duy Cảnh lời ngon tiếng ngọt, nói không hề nháy mắt, cũng không hiện ra được biểu cảm gì và không rõ là nói thật hay là nói giả. Nhưng mà không sao cả, bất kể là thiệt hay giả dù sao cũng nói cho người nguyện ý nghe, nghe được sẽ thấy vui vẻ cũng tốt rồi, làm như vậy cũng tích cực đấy chứ?

“Ờ!” Trầm Vĩnh Lan phản ứng có chút lãnh đạm, Hứa Duy Cảnh vẫn là Hứa Duy Cảnh, lời ngon tiếng ngọt, thật không thích người có lòng vui vẻ như vậy, thực ra vẫn do trong lòng Trầm Vĩnh Lan cảm giác tình cảm đã phai nhạt rất nhiều. Trầm Vĩnh Lan trong lòng cũng biết, Hứa Duy Cảnh không hẳn thực sự yêu mình, nàng cũng không thèm để ý, dù sao Hứa Duy Cảnh muốn làm cho mình vui lòng cũng tốt rồi, quan trọng là các nàng một dạng như nhau, rất hòa hợp, cũng không rõ hiện giờ hai nàng có muốn quen nhau hay không, Trầm Vĩnh Lan nghĩ muốn hay không cũng có nguyên do… nàng cảm thấy nàng không thể làm dậy sống nổi cái sự nhiệt tình như trước kia…

Nữ nhân đặc biệt rất mẫn cảm, Hứa Duy Cảnh lại là người rất thông minh, bản thân nàng nghe giọng điệu Trầm Vĩnh Lan lãnh đạm, nàng liền đoán ra nữ nhân này đại khái đã thay lòng đổi dạ, ít nhất đã tìm được người khác thay thế mình. Trầm Vĩnh Lan thực sự làm cho người ta cảm thấy đau lòng, bản thân nàng hai năm qua đối với nàng không tệ, nói thay đổi là thay đổi, cho nên mới nói phụ nữ đều là một dạng bạc tình như nhau. Nhưng nhìn biểu tình của Hứa Duy Cảnh lại không thấy có nhiều điều đau lòng lắm, mà chính là tiếc nuối, điều đáng tiếc là bản thân yêu thích Trầm Vĩnh Lan cũng như vậy nguyện ý cưng chiều nàng… Bất quá bây giờ Hứa Duy Cảnh đối với Trầm Vĩnh Lan để tâm là người kia, nàng có chút tò mò muốn biết người đó là ai.

“Phản ứng lạnh lùng nha, làm cho người ta đau lòng quá đi…” Hứa Duy Cảnh sầu muộn nói, biểu hiện thật đúng là giống như vậy mà có sự tình.

“Được rồi, chị đừng giả bộ phát tình, chị chỉ cần vẫy tay một cái, cũng có một đám phụ nữ kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên đấy thôi?” Trầm Vĩnh Lan cảm thấy Hứa Duy Cảnh bản chất cùng với mình quả là giống nhau, là người ích kỷ, tuy rằng cùng nàng một dạng nhưng bản thân nàng cũng tốt hơn.

“Chị thấy rất cô đơn, chỉ thấy thích em thôi!” Hứa Duy Cảnh thành khẩn nói.

“Được, vậy tối mai tôi đến chỗ chị, chúng ta lên giường, chị ở đó mà chuẩn bị đi…!” Phụ nữ trưởng thành đúng là phụ nữ trưởng thành, Trầm Vĩnh Lan đi thẳng vào vấn đề, hào phóng khiến cho Hứa Duy Cảnh liền thích thú.

“Tốt, nhất định không phụ lòng kỳ vọng của mỹ nhân!” Hứa Duy Cảnh vươn lên khóe miệng nói, Trầm Vĩnh Lan chính là người phụ nữ như vậy, ở trên giường có giá trị rất cao, tuy rằng từ trước đến giờ nàng chỉ biết hưởng thụ không biết trả công… thật là quỷ ích kỷ a…