Chương 43
"Thật kì lạ, hình như gần đây tôi đâu có gây thù chuốc oán với ai." Kỳ Tham tự giễu, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn không giảm tốc độ xe.
Vệ Linh suy tư một chút, suy đoán: "Rất có thể chính là hắc bang muồn tìm cô nhận vụ kiện kia...."
"A...." Kỳ Tham nhìn vẻ mặt vẫn vô cùng trấn định của nàng, đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút thú vị. "Nói như vậy bọn họ là đến hộ giá tôi à?"
Vệ Linh trả lời: "Nếu cô chịu giúp bọn họ một tay, bọn họ đương nhiên vui vẻ hộ giá cho cô. Nhưng nếu cô không đồng ý, vậy thì chưa biết được."
Kỳ Tham hiểu đạo lí này, khóe môi nổi lên nụ cười nhạt: "Đi theo lâu như vậy, bọn họ muốn chạy đến cổng nhà của tôi luôn à? Vệ luật sư có muốn tìm một chỗ an toàn rồi xuống xe trước không?"
Vệ Linh lại rất bình tĩnh trả lời: "Đồng tâm hiệp lực một chút là được rồi."
"Nhưng phải nói trước, nếu xảy ra chuyện gì thì thôi không bồi thường nổi đâu đó." Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trên tay lại xoay vô lăng sang trái một vòng, đạp phanh, xe lập tức dừng lại ngay ngã ba của đường quốc lộ. Vỗ vỗ vô lăng bị mình siết chặt đến nóng lên, Kỳ Tham không nói nửa lời với Vệ Linh, tháo dây an toàn bước xuống xe.
Vệ Linh vẫn không động đậy, một phần vì vẫn còn men say nên thân mình mềm nhũn. Một phần vì nàng nhìn qua kiếng chiếu hậu, thấy được tài xế của chiếc xe màu xám kia thấy Kỳ Tham dừng xe thì hiển nhiên có chút bất ngờ, không để ý đây là đường một chiều mà chạy lên phía trước, sau đó xoay ngược đầu xe lại, dừng ở trước xe Kỳ Tham. Hành động này hiển nhiên là muốn chặn đường chạy của hai người.
Cửa xe màu xám mở ra, từ bên ghế tài xế và ghế phụ nhảy xuống hai người đàn ông quần áo hưu nhàn, một người đứng ở phía sau bảo vệ, một người thì mở cửa xe sau ở bên tay phải.
Kỳ Tham tựa vào thân xe, Vệ Linh ngồi bên trong, cùng nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo da dày bước xuống xe, đầu tiên là phủi phủi tàn thuốc rơi trên áo, sau đó dưới sự hộ tống của hai vệ sĩ mà bước lại phía bọn họ.
Vệ Linh không quan sát nữa, cũng đẩy cửa xe bước xuống.
"Chào buổi tối, Kỳ luật sư." Tông giọng của người đàn ông trung niên kia rất trầm, mái tóc ngắn tà tà được chải chuốt rất chỉnh chu, trên cằm có một vết sẹo cũ rất sâu, đã hoàn toàn để lộ ra thân phận của hắn, cũng khiến gương mặt của hắn trông dữ tợn hơn rất nhiều.
"Tôi tự giới thiệu trước, tôi là Mục Báo, cô có thể gọi thẳng tên tôi, hoặc gọi tôi là chú Báo đều được."
Kỳ Tham cười như có như không: "Tìm tôi có chuyện gì không? Chú Báo?"
Mục Báo cười rộ lên, gương mặt tục khí càng thêm dữ dằn: "Mọi người đều biết nhau, người thô lỗ như tôi không thể so với người đầy kiến thức như cô, nói thẳng đi! Đồng nghiệp hoặc cấp trên của cô nhất định đã nói cho cô biết gần đây tôi luôn tìm cô. Cô ra giá đi!"
"Tôi lại không đồng ý làm việc cho ngài, ra giá cái gì chứ nha?" Kỳ Tham cũng cười rộ lên theo hắn. "Hay là ngài đi tìm người khác đi chú Báo, một luật sư nho nhỏ như tôi thật sự không có năng lực làm việc cho ngài đâu."
Mục Báo nói: "Từ trước đến nay người Kỳ gia sẽ không làm chuyện mình chưa nắm chắc, điều này tôi hiểu. Nhưng mà mà Kỳ nhị tiểu thư cô không phải rất có kinh nghiệm trong những vụ án như thế này sao. Chuyện của chị cô, không phải đã xử lý rất tốt à?"
Trong lòng Kỳ Tham kinh ngạc một chút, nhưng trên mặt vẫn duy trì trấn định: "Nha? Nghe có vẻ như chú Báo rất hiểu tôi nhỉ, nhưng mà tôi lại không rõ, ngài là thật lòng muốn mời tôi làm việc cho ngài, hay là đến để uy hϊếp tôi."
"Tôi quả thật rất hiểu nhà của cô." Mục Báo cao ngạo chỉ chỉ vết sẹo trên cằm. "Ba mươi năm trước lúc tôi mới vừa bước chân vào con đường này, chính là làm tay sai dưới chân ông nội cô."
Kỳ Tham lần này thật sự không giấu nổi sự kinh ngạc của mình rồi, không kiềm được mà quay đầu nhìn Vệ Linh đang đứng bên kia, nhưng người kia hiển nhiên không có chút bất ngờ nào, trong ánh mắt đều là trầm ổn và ủng hộ. Điều này làm cho Kỳ Tham yên tâm hơn, quay đầu cười nói với lão đại hắc bang kia: "Kỳ gia trên con đường này đã sớm tan thành mây khói, ngược lại địa vị của ngài bây giờ khiến cho tôi hoài nghi năm đó có phải là ngài đã phản bội ông nội của tôi hay không."
Mục Báo ngửa đầu cười to hai tiếng: "Nhị tiểu thư, cô nghĩ nhiều quá rồi. Ban đầu tôi chỉ là một tên đàn em nghe sai vặt, chức vị lớn nhất dưới thời ông nội cô cũng chỉ là quản lí năm sáu tên đàn em mà thôi. Khi đó căn bản không phải là loại vì muốn thượng vị mà bán đứng lão đại. Mà nói đến bán đứng, không bằng nên nhắc đến gia chủ Vệ gia năm đó."
"Vệ gia?" Nghe hắn đem hai chữ "bán đứng" liên hệ với "Vệ gia", Kỳ Tham không tránh được mà liếc nhìn Vệ Linh, nhưng cũng nhanh chóng lạnh giọng nói: "Vệ gia năm đó hại ông nội tôi rơi xuống đáy cốc, chuyện này dĩ nhiên tôi biết, không cần ông nói!"
Mục Báo hừ lạnh một tiếng: "Lúc ông nội cô qua đời cô được mấy tuổi chứ, biết cái gì? Chỉ sợ ngay cả cha của cô cũng không hiểu rõ nội tình."
Trong lòng Kỳ Tham kích động, nhưng liều mạng kiềm nén ý đồ truy hỏi chấp vấn: "Sao? Vậy cái người chỉ quản lí năm sáu tên côn đồ như ông thì biết à?"
Mục Báo đáp trả: "Chuyện sâu xa thì tôi không dám cuồng vọng suy đoán, nhưng mà, năm đó ông nội cô ở trong bóng tôi qua lại với gia chủ Vệ gia rất gần gũi. Điều này những người bên trên hẳn đều biết được."
Kỳ Tham đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó thì hoàn toàn không tin mà ngửa đầu cười to: "Cái gì? Ông nội tôi và Vệ gia năm đó.... Hahahaha.... Ông nói đùa cái gì thế?"
Mục Báo thấy dáng vẻ cười không ngừng của cô mà sắc mặt khó coi, cái cằm run run giống như chịu phải nhục nhã rất lớn, lớn tiếng khiển trách: "Cho nên tôi mới nói khi đó cô còn nhỏ như vậy thì làm sao biết được nhiều chuyện. Ông nội cô năm đó ngoại trừ có quan hệ liên minh với Bạch gia thành phố XX thì còn âm thầm trong bóng tối xưng huynh gọi đệ với gia chủ Vệ gia. Ông ấy vốn định để nhà mình và Bạch gia cùng nhau rời khỏi giới hắc đạo, nhưng tại sao bây giờ Bạch gia chuyển mình thành công, còn nhà của cô thì suýt chút nữa gặp họa diệt môn? Điều này cô từng nghĩ đến chưa?"
Kỳ Tham thu lại nụ cười, lãnh khốc nói: "Nếu như không phải Vệ gia nhúng tay không đúng lúc, dĩ nhiên nhà tôi đã không rơi vào tình cảnh đó!"
"Ban đầu không có bất kì cơ quan kiểm sát hay người chính phủ nào có thể nắm được điểm yếu của ông nội cô." Mục Báo bình tĩnh phân tích tiếp. "Ông nội cô cũng đã chọn một thời điểm thích hợp để chuyển đen thành trắng. Nhưng mà ngay giờ phút quan trọng thì lại bị Vệ gia dẫn người đến tra xét. Dựa vào cái gì mà người Vệ gia có thể bóp chặt điểm yếu chính xác như vậy? Cô đã từng nghĩ qua chưa?"
Kỳ Tham siết chặt nắm đấm, đúng vậy, năm đó sau khi ông nội xảy ra những chuyện kia, cô chỉ biết là do Vệ gia đứng đầu, nhưng cô chưa từng nghĩ qua, trước đó, gia chủ Vệ gia đang đóng vai một người bình thường, nhưng tại sao lại đột ngột có quyền uy to lớn như vậy.
"Đây là chuyện không thể nào." Vệ Linh nãy giờ im lặng đứng bên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói ổn định, ngôn từ chính nghĩa không thể chấp vẫn mà cãi lại. "Người Vệ gia không cần vì đạt được mục đích mà hư dữ ủy xà (hư tình giả ý) với người khác."
"Cô là ai?" Mục Báo hiển nhiên có thái độ không tốt với người không phải là Kỳ Tham. "Có hiểu phép tắc không được xen vào khi người khác đang nói chuyện không hả!"
Kỳ Tham cười nhạt một tiếng: "Không, trước mắt mà nói, cô ấy có quyền lợi... và nghĩa vụ chen vào. Bởi vì cô ấy chính là Vệ gia Đại tiểu thư, Vệ Linh."
Mục Báo kinh ngạc quan sát Vệ Linh, nhưng vẫn khinh thường nói: "Thì ra là vậy. Nhưng mà có làm sao? Chuyện tôi nói đều là sự thật không sợ sét đánh, cho dù bây giờ ông nội cô ta có đứng ở đây thì tôi cũng vẫn sẽ nói như vậy!"
"Tôi cũng đã nói rồi, ông nội của tôi sẽ không phải là loại người làm ra hành vi tiểu nhân đó." Vệ Linh không để bụng những lời hắn nói, chỉ một lòng giữ vững giải thích của mình.
Mục Báo hất cằm: "Giả dụ như cô nói thật, vậy thì tôi chỉ có thể nói, Vệ tiểu thư cô căn bản không hiểu người nhà của mình, không biết thói hư tật xấu ẩn núp trong gia tộc mình. Ngược lại Kỳ nhị tiểu thư, tôi thật lòng nhắc nhở cô, cách xa người họ Vệ một chút. Không nên lại giẫm lên vết xe đổ của ông nội cô."
"Chuyện này tôi tự biết chừng mực." Kỳ Tham lạnh giọng nói, không biết là nhằm vào Mục Báo hay Vệ Linh.
Mục Báo hoàn toàn không thèm để ý thái độ của cô, nhanh chóng đổi đề tài: "Tôi chỉ là nể tình năm xưa ông nội cô đối xử với đám anh em chúng tôi rất tốt mới nói nhiều với cô như vậy. Mà chuyện tôi muốn nói nhất, cô nên rõ ràng!"
"Lệnh công tử gϊếŧ người trên phố, đây là vụ án ai ai cũng biết, tôi quả thực không nghĩ ra cách để nghịch chuyển tình thế." Kỳ Tham dửng dưng nói. "Cho dù bây giờ ông có chỉa súng vào đầu tôi thì tôi cũng chỉ có một câu: không thể ra sức!"
Mục Báo haha hai tiếng, chỉ trong tích tắc, hai người đứng phía sau đột nhiên bước đến trước mặt hắn, rồi chỉ trong một cái chớp mắt, hai cây súng lục đen ngòm một trái một phải chỉ thẳng vào gáy Kỳ Tham.
"Tôi không có tâm tình vòng vo với Kỳ nhị tiểu thư cô. Nể mặt ông nội cô, hoặc là vì tối nay tôi nói với cô nhiều chuyện như vậy, cô nhất định phải nhận vụ án này!"
Tròng mắt Vệ Linh động một cái, nghiêng người qua, nhưng còn chưa há miệng nói chuyện hay ra tay đoạt lại súng thì đã nghe được giọng nói dửng dưng của Kỳ Tham: "Nếu ông đã biết tôi là hậu duệ Kỳ gia, vậy thì cũng nên biết, thứ mà người họ Kỳ ghét nhất và không thể chấp nhận chính là uy hϊếp. Nếu như ông vẫn kiên trì lợi dụng điểm yếu của người khác mà uy hϊếp, tôi sẽ nhận vụ án này, nhưng ông cũng nên chuẩn bị tâm lý cho tốt, con trai ông nhất định sẽ chết còn thảm hơn những gì ông tưởng tượng!"
Vết sẹo trên cằm Mục Báo giật giật, đáy mắt lộ ra hung quang trợn mắt nhìn cô, nhưng Kỳ Tham vẫn thả lỏng hai tay bên người, mắt sáng như đuốc, không chút thối lui nhìn lại hắn. Hai bên giằng co chừng mười mấy giây, Mục Báo im lặng giơ tay đè một khẩu súng của thuộc hạ xuống, tên kia thấy vậy cũng thu súng về, lui lại vị trí cũ.
Mục Báo khạc một tiếng, giơ ngón tay cái lên: "Được! Coi như vừa rồi tôi xem thường cô. Vậy bây giờ tôi khẩn cầu cô ra mặt thay con trai tôi đánh thắng vụ kiện này. Tôi dám cam đoan, vụ án này sẽ không làm nhục danh tiếng bây giờ của cô. Tất cả tin tức trên báo đều là giả. Bởi vì con trai tôi không phải cố ý hành hung."
"Gϊếŧ người chính là gϊếŧ người, không phải sao?" Kỳ Tham nhịn không được mà cau mày.
"Con trai tôi không phải người xấu, nó chẳng qua chỉ rãnh hơi xía vào chuyện vớ vẩn mà thôi. Sau đó lại ra tay quá nặng mà tạo thành bất ngờ lần này." Mục Báo trợn to mắt, giọng nói khàn khàn xé rách màn đêm: "Nếu nó bị phán án tử hình, đó chính là án oan! Ông đây nhất định dẫn người chém chết cả nhà thẩm phán!"
Kỳ Tham nói: "Gϊếŧ cả nhà thẩm phán cũng vô dụng. Thứ ông muốn cũng chỉ là con trai mình bình an vô sự thoát khỏi tội danh thôi không phải sao?"
"Đúng. Vậy cô đồng ý?" Mục Báo mừng rỡ hỏi.
Kỳ Tham lắc đầu một cái: "Tôi cũng chưa có nói là đồng ý, nhưng mà nghe ông nói những lời vừa rồi, tôi lại bắt đầu tò mò vụ án này.... Không bằng chờ tôi tìm hiểu rõ rồi mới nói sau đi."
"Cô muốn lúc nào mới tìm hiểu xong?" Mục Báo đưa ra một câu hỏi mang tính chặn đường.
"Tôi không biết." Kỳ Tham trả lời rất đường hoàng, cũng chuẩn bị mở cửa xe. "Nhưng tôi biết, cho dù có đứng ở đây trò chuyện với ông đến rạng sáng thì cũng không có chút giúp đỡ thực tế nào với tiến triển vụ án con trai ông."
Mục Báo trầm mặc, gió đêm thổi mái tóc của hắn có hơi loạn, nhưng vẫn rất nghiêm túc nhìn Kỳ Tham, rồi nói: "Lời này rất giống tác phong của hậu duệ Kỳ lão đại."
"Tôi vốn chính là hậu duệ Kỳ gia." Kỳ Tham trả lời, sau đó nhìn về phía Vệ Linh đang trầm mặc, đột nhiên cảm thấy, mỗi một hậu duệ của một gia tộc đều phải gánh vác rất nhiều kì vọng, hi vọng và áp lực nặng nề của đời trước giao phó.
"Sau này có thời gian, tôi ngược lại rất muốn nghe chú Báo kể nhiều hơn về chuyện của ông nội năm đó."
Mục Báo "ha" một tiếng: "Nếu như cô chịu giúp tôi một tay, đừng nói là chuyện của ông nội cô, cho dù cô muốn làm gì, muốn có thứ gì, tôi cũng sẽ không chút do dự giúp cô đạt được mục đích."
Kỳ Tham nhướng chân mày, sau đó cười cười, xoay người chui vào xe: "Tôi lại không quá kì vọng chuyện này. Như vậy, tạm biệt, ngủ ngon, chú Báo."
Vệ Linh bên kia cũng mở cửa xe ngồi vào, Kỳ Tham liếc nàng một cái, sau đó lui xe lại, tránh đầu xe của Mục Báo, nhanh chóng xoay vô lăng vòng một đường rồi rời đi.
Sau khi xe đã đi được một đoạn khá xa thì Vệ Linh cất tiếng hỏi: "Kỳ luật sư muốn nhận vụ án đó sao?"
Mặc dù là câu hỏi nhưng lại mang giọng điệu xác định. Câu trả lời của Kỳ Tham cũng rất tùy ý: "Thân là một luật sư, tôi có tự do được tiếp nhận bất kì ủy thác nào được pháp luật công nhận, không phải sao?"
"Đúng vậy." Vệ Linh trả lời.
Nhưng rõ ràng nàng cảm nhận được địch ý và sự lãnh khốc trong giọng nói của Kỳ Tham. Trong lòng chợt căng thẳng, không hiểu sao lại bắt đầu có cảm giác mờ mịt vây quanh. Chờ đến khi xe đi thêm một đoạn nữa thì nàng mới lên tiếng mở ra câu chuyện bế tắc: "Những lời người kia nói, không thể tin hoàn toàn được."
Vẻ mặt Kỳ Tham dưới ánh đèn đường không ngừng lướt qua trở nên đầy mỉa mai: "Đúng. Nhưng cũng không thể phủ nhận toàn bộ."