Chương 42
Con thỏ giống như cảm nhận được người đang tóm chặt mình đang nhịn không nổi mà muốn ăn thịt mình, bỗng chốc ra sức giãy đạp chân sau để phản kháng.
"Chị Hoắc Tưởng, nó.... nó còn sống à?" Phú Tường xúm lại, dè dặt chọt chọt ngón tay lên đầu con thỏ, trừng to mắt nhìn nó lại đang duỗi chân, lập tức hô lên: "Nó thật sự còn sống!"
Trương Hoắc Tưởng đắc ý lắc lắc con thỏ: "Đương nhiên là còn sống rồi. Tươi ngon!"
"Không cần ăn nó, có được không?" Phú Tường lại nói, câu này khiến gương mặt gọn gàng xinh đẹp của Trương Hoắc Tưởng lập tức xụ xuống: "Cái gì? Không ăn? Không ăn thì bắt nó làm gì? Chị đây vì bắt nó mà phải chạy quanh núi một vòng đó!"
Phú Tường lập tức phản bác lại: "Đây là một con thỏ còn sống sờ sờ, lớn lên lại đáng yêu như vậy, sao chị lại có thể nhẫn tâm gϊếŧ rồi ăn thịt nó chứ?"
Trương Hoắc Tưởng cúi đầu mặt đối mặt với con thỏ một hồi, sau đó nói như chuyện đương nhiên: "Đáng yêu sao? Tôi chỉ cảm thấy nó rất mập, bây giờ ăn thịt là đúng chuẩn nhất, tươi ngon non mềm."
Tôn phu nhân nghe mấy người trẻ tuổi ở bên ngoài ồn ào thì cũng đi ra nhìn thử, nghe Trương Hoắc Tưởng nói có con thỏ mập mạp thì liền nghiêm túc sờ lên bụng nó, sau đó nói: "Ui chao, con thỏ này mang thỏ nhỏ rồi sao?"
"Mang thỏ nhỏ?" Trương Hoắc Tưởng chớp chớp đôi mắt giảo hoạt của mình. "Cái gì gọi là mang thỏ nhỏ?"
"Chính là mang thai đó." Tôn phu nhân cười nói. "Cháu xem bụng của nó lớn như vậy, không phải là vì nó mập mạp đâu, nhất định là mang thai rồi."
Phú Tường lập tức cao giọng, vừa kinh ngạc vừa không đành lòng: "Như vậy thì càng không thể ăn. Một lần gϊếŧ nhiều sinh mạng như vậy ông trời cũng không muốn nhìn đâu."
"Ừm ừm, xem ra là không thể ăn." Trương Hoắc Tưởng trầm tư nhìn con thỏ rồi nói.
"Đúng vậy! Nó là thỏ mẹ mà." Phú Tường thấy cô hổi tâm chuyển ý thì rất xúc động phụ họa theo.
"Chờ nó sinh xong rồi thì cùng hầm thịt một lần luôn...." Trương Hoắc Tưởng lầm bầm tính toán chuyện tốt hơn.
Phú Tường nghe vậy liền muốn ngất tại chỗ: "Chị Hoắc Tưởng đang nghĩ cái gì vậy?"
Vệ Linh đứng bên cạnh dự thính hồi lâu cũng không nhịn được mà khuyên bảo: "Nếu nó đã mang thai rồi thì chúng ta tích chút đức đi, không ăn nó nữa, thả nó ra."
Trương Hoắc Tưởng vội vàng ôm chặt con thỏ: "Không thể thả! Chú Tôn và tôi phí hết bao công sức mới bắt được nó đó!"
"Có thể nuôi mà." Phú Tường nhường một bước.
"Đúng đúng, nuôi nó, chờ sinh xong thỏ con rồi ăn luôn một lần!" Trương Hoắc Tưởng vội vàng gật đầu.
Phú Tường bị cô dắt đi quanh một vòng vẫn về lại chỗ cũ thì muốn khóc lên: "Đã nói là động vật nhỏ đáng yêu như thế không thể ăn mà!"
Kỳ Tham che mũi, mắt thấy Tôn giáo sư cuối cùng cũng xử lý xong đám lông của con gà rừng thì mới thả tay ra giải phóng khứu giác, hít một ngụm lớn, nghiêng đầu nói với Trương Hoắc Tưởng: "Tối nay chúng ta ăn gà uống canh là đủ một bữa cơm rồi, thỏ rừng thì cứ để nuôi là được... Sư mẫu, trong nhà cô có l*иg sắt gì đó không ạ?"
"Có có, để cô đi tìm." Tôn phu nhân vừa nghe là biết ý kiến của Kỳ Tham hữu dụng nhất trong số mọi người ở đây, vừa nghe cô hỏi thì liền cười xoay người đi tìm l*иg.
"Nhà của chú Tôn cái gì cũng có nha~" Trương Hoắc Tưởng nhón chân chờ l*иg đến, thuận tay rút từ hàng rào trúc vài sợi dây dùng để bó rau, vô cùng dứt khoát trói chặt bốn chân của con thỏ, sau đó đặt nó xuống đất, lấy đầu ngón tay chọt chọt cái bụng bự của nó, nói: "Có một cái l*иg thích hợp rồi, trước tiên mày cứ ở trong đó. Nếu cái l*иg không hợp thì tao cũng không muốn thả mày ra đâu, không bằng cho mày một dao thống khoái, để mày và các cục cưng trong bụng mày đến cúng tế miếu ngũ tạng của tao đi...."
Phú Tường thật sự bất lực không có cách nào câu thông với tính cố chấp trên chuyện ăn uống của Trương Hoắc Tưởng, không thể làm gì khác là nhờ sự giúp đỡ của Vệ Linh và Kỳ Tham: "Nuôi con thỏ đến khi nó sinh con xong cũng không ăn nó nữa? Có được không? Có được không?"
Vệ Linh thấy Trương Hoắc Tưởng cố chấp như vậy thì chỉ có thể cười khổ, thật sự không dám bảo đảm với Phú Tường là có thể giữ mạng cho con thỏ và cục cưng tương lai của nó. Kỳ Tham lại rất ung dung vỗ vỗ vai Phú Tường: "Yên tâm đi, nếu con thỏ có thể sống mà sinh thỏ con ra thì cậu ta nhất định sẽ chặt đứt tưởng niệm muốn ăn."
"Thật không?" Phú Tường không xác định lắm mà hỏi lại, quay đầu thì thấy Tôn phu nhân đã đi lấy một cái l*иg nhỏ làm bằng lưới bắt cá, vội vàng chạy qua giúp đỡ. Kỳ Tham và Vệ Linh tò mò nhìn sang, Tôn phu nhân và Phú Tường thật vất vả đem con thỏ còn đang giãy dụa bỏ vào l*иg, vừa mới được cởi dây trói thì nó đã lập tức nhảy giật lên, hung hăng húc đầu vào thành l*иg, kéo cái l*иg dịch chuyển. Mọi người đều bị dã tính mạnh mẽ này của nó làm sợ hết hồn, Tôn phu nhân phản ứng đầu tiên, nhanh chóng rút tay ra rồi đóng cửa l*иg lại. Thế nhưng con thỏ ở trong cái l*иg rộng rãi không chịu an phận, không đầu không đuôi đánh đến đánh lui, kéo cái l*иg lăn qua lăn lại.
Phú Tường lo lắng hỏi: "Nó sẽ không tự gϊếŧ mình chết đó chứ...."
"Chết rồi thì ăn, chúng ta đỡ phải tự xuống tay." Trương Hoắc Tưởng vẫn không tim không phổi nhìn chằm chằm con thỏ.
Tôn giáo sư vừa mới đem gà bỏ vào nồi hầm, bây giờ mới có thời gian quay lại nhìn kĩ con thỏ hoang mình bắt được, phát hiện nó vẫn còn đầy tinh thần sức sống, cười nói: "Trước kia thầy cũng từng nuôi thỏ, nhưng mà hình như chưa từng nuôi thỏ rừng bao giờ, nghe nói là không thể nuôi được thỏ rừng đã trưởng thành đâu. Các em vẫn nên nghĩ xem rốt cuộc nên phóng sinh hay gϊếŧ thịt."
"Phóng sinh!"
"Gϊếŧ thịt!"
"Phóng sinh! Nó còn mang thai thỏ con đó! Ăn nó và thỏ con thì biết bao tàn nhẫn chứ! Phải có nhân tính chứ!"
"Ui chao? Như vậy dám hỏi em gái đây đã ăn trứng cá bao giờ chưa? Một miếng trứng cá nhỏ có vô số sinh mạng vô tội đó, vậy em có nhân tính hay không hả!"
"Lúc em thấy cá và trứng cá thì là đã được nấu chín mang lên bàn rồi, nhưng con thỏ này không giống, nó là sinh mạng còn sống sờ sờ!"
"Vấn đề này rất dễ giải quyết nha, em vào nhà ngây người nửa tiếng, nửa tiếng sau nó đã biến thành một nồi thịt cho em ăn rồi!"
"Đây không phải vấn đề em muốn nói!"
"Vậy thì là vấn đề gì?"
"Chị.... Chị...." Phú Tường nghẹn chết, Kỳ Tham vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình, sau đó dửng dưng nói: "Mọi người đừng ồn ào nữa, không phải chỉ là một con thỏ thôi sao? Một bên đề nghị ăn, một bên đòi thả, nếu ý kiến đã không thống nhất thì cả hai cùng thối lui một bước. Cứ như vừa nãy đã nói, trước tiên nuôi nó. Nếu nó muốn sống thì chúng ta không ăn nó nữa. Nếu nó nháo tuyệt thực, chết rồi thì chúng ta ăn."
Phú Tường mang theo tia hi vọng cuối cùng hỏi: "Thật sự không thể thả sao?"
Kỳ Tham nhún vai: "Dù gì cũng là thành quả lao động của Hoắc Tưởng. Phóng sinh hay gì đó nên thôi đi."
"Có thể cho nó một cơ hội được sống đã là không tệ rồi." Trương Hoắc Tưởng giảo hoạt nói. "Mặc dù mình rất muốn ăn nó, nhưng nể mặt Tiểu Tham Tham, mình đành phải nhượng bộ thôi."
Mắt thấy bốn người trẻ tuổi vì một con thỏ mà thảo luận kịch liệt, Tôn giáo sư lên tiếng: "Hình như thầy ngửi thấy mùi thơm bốc lên rồi."
Tôn phu nhân cười cười cầm vài cộng rau xanh nhét vào l*иg cho con thỏ, hỏi thăm: "Không ăn thỏ thì còn thịt gà, trời bắt đầu tối rồi, mau mau mau, vào nhà thôi, thầy của mấy đứa còn muốn tìm chai rượu trắng cất kĩ mười năm cùng uống một ly...."
"Rượu gì vậy? Có mạnh không?" Sự chú ý của Trương Hoắc Tưởng bị dời đi rất nhanh, giống như đứa trẻ tung tăng đi theo Tôn giáo sư và Tôn phu nhân hỏi han.
Kỳ Tham liếc nhìn con thỏ đã hơi an phận trong l*иg, vỗ vỗ vai Phú Tường còn đang đứng ngắm nó: "Nhìn nó một ngày thì bụng của nó cũng không to lên đâu, vào nhà thôi."
Vệ Linh chờ hai người rời đi rồi mới cúi người nhặt rau xanh rơi bên ngoài l*иg nhét vào khe hở đút đến bên miệng con thỏ. Thỏ rừng trợn đôi mắt màu nâu nhìn nàng một hồi, sau đó há miệng giật cọng rau trong tay nàng, bỏ chạy vào một góc.
Nhìn nó như vậy có thể sống sót không nhỉ? Cho dù là vì thỏ con trong bụng đi nữa.... Vệ Linh nghĩ nghĩ, cuối cùng mới cất bước đi vào nhà.
Rượu mà Tôn giáo sư chưng cất chính là Trần Nhưỡng, lại cất trong hầm nhiều năm nên càng thêm ý vị mười phần. Trương Hoắc Tưởng dùng ly nhỏ nếm thử một chút, sau đó hô to rượu ngon, lập tức muốn đổi ly lớn uống thả cửa với Tôn giáo sư.
Vệ Linh và Phú Tường không tránh được lời mời của Tôn giáo sư và Tôn phu nhân mà uống theo vài ly nhỏ. Ngược lại Kỳ Tham phải giữ mình để còn lái xe về nhà, cho nên không dính một giọt rượu nào.
Mùi thơm của gà hầm tràn ra từ nồi lớn, Tôn phu nhân có bỏ thêm nấm hương vào hầm, thêm nhiều nước, nước canh nguyên chất, bên trong còn bỏ thêm không ít rau củ dại không biết tên mà Tôn giáo sư hái trên núi, lúc bưng nồi vào thì mùi thịt thơm đã lan khắp nhà.
Trương Hoắc Tưởng và Tôn giáo sư dùng đũa gõ lên mép bàn, ăn một miếng thịt to, uống một ngụm rượu lớn, bắt đầu thầy một câu em một câu cùng ngâm thơ cổ. Trong lúc đó có không ít chữ bị đọc sai nhưng mà cũng không so đo, ngược lại chỉ cười nhạo nhau một chút, tăng thêm sức thú vị cho bầu không khí.
Vệ Linh thường ngày không nói nhiều, chỉ là trong lúc hai người kia đối thơ đến đoạn không thể nghĩ ra câu nào nữa thì không nặng không nhẹ ngâm một câu, giống như trò domino vậy, ngược lại khiến Trương Hoắc Tưởng và Tôn giáo sư vỗ tay khen hay, muốn kéo nàng vào tham gia.
"Lão già nhà cô đã lâu rồi không vui vẻ như vậy." Tôn phu nhân uống một ngụm nước trái cây, mỉm cười nói.
Kỳ Tham rũ tròng mắt cười một tiếng: "Trương Hoắc Tưởng cũng đã lâu rồi không điên như vậy."
Hiếm khi có một ngày tốt đẹp như hôm nay.
Rượu qua ba tuần, thức ăn ngũ vị, chờ đến khi ăn uống no say thì bên ngoài đã tối hẳn. Kỳ Tham nhìn Trương Hoắc Tưởng và Phú Tường đã gục trên bàn, lắc đầu ghét bỏ, rồi lại nhìn Tôn giáo sư uống đến choáng váng, không thể làm gì khác là hỏi Tôn phu nhân: "Trong nhà có phòng cho khách không ạ? Nhìn dáng vẻ này thì chỉ có thể để hai người họ ngủ nhờ ở đây một đêm thôi."
Tôn phu nhân từ ái nói: "Không thành vấn đề, trên lầu có một gian phòng cho khách. Hai đứa nó đều là con gái, ngủ chung một giường chắc không sao đâu."
Kỳ Tham không có dị nghị gì mà gật đầu, rồi lại nhìn về phía Vệ Linh dường như uống cũng không ít: "Vệ luật sư bên này muốn an bài thế nào?"
"Tôi nghĩ.... Chỉ có thể làm phiền Kỳ luật sư lái xe đưa tôi một đoạn thôi." Vệ Linh nghiêng mặt nhìn cô, gò má xinh đẹp tuyệt trần vì men rượu mà lộ ra màu hồng phấn. "Mới vừa nãy uống nhiều như vậy, thật sự không thể lái xe."
Kỳ Tham tỏ ý không thành vấn đề: "Dù sao lúc về cũng thuận đường, vậy cô thu dọn một chút đi, chốc lát nữa lên đường."
Nói xong câu này thì cô đứng dậy giúp Tôn phu nhân đỡ Trương Hoắc Tưởng và Phú Tường say đến bất tỉnh lên phòng khách trên lầu, sau đó lại dìu Tôn giáo sư đến phỏng ngủ chính.
Đợi đến khi sắp xếp ba người ổn thỏa thì cô trở lại phòng khách, nhìn Vệ Linh vẫn ngồi bất động trên ghế, hỏi: "Tình huống gì vậy Vệ luật sư, có thể đứng lên không?"
Vệ Linh nhẹ giọng ứng một tiếng, khó khăn đỡ ghế đứng dậy.
"Rốt cuộc là mấy người uống hết bao nhiêu rượu vậy...." Kỳ Tham quét mắt nhìn bình rượu sứ to như một cái vò nhỏ kia, lập tức ngậm miệng.
Tôn phu nhân lúc này cầm túi xách của hai người đến, quan tâm hỏi: "Vệ Linh không sao chứ? Nếu quả thực không được thì ở lại chỗ cô một đêm đi? Thầy của mấy đứa cũng không biết lo nghĩ gì cả, để mấy đứa uống nhiều như vậy...."
"Em không sao, sư mẫu." Vệ Linh giơ tay nhận hai cái túi xách, ôn hòa nói, rồi lại giương mắt nhìn Kỳ Tham. "Chúng ta đi thôi Kỳ luật sư."
Kỳ Tham nhìn thấy nàng còn có thể đi chập chững thì liền xoay người đi ra cửa, nhưng mà cô vừa mới bước ra cửa chưa được hai giây thì đã nghe phía sau truyền đến va chạm nho nhỏ, trong lòng cô nhịn không được mà thở dài, xoay người đỡ lấy Vệ Linh thiếu chút nữa đã vấp té kia.
"Ngay cả bậc cửa cũng không bước qua được, đừng cậy mạnh nữa Vệ luật sư."
Hai cánh tay của Vệ Linh đều bị cô nắm lấy, đầu tiên là vui mừng mình không ngã sấp xuống, sau đó bất đắc dĩ ngẩng đầu cười khẽ với cô: "Ừm, xin lỗi, làm phiền cô rồi."
Kỳ Tham vòng cánh tay phải qua ôm lấy eo nàng, trong lòng thán phục eo của người phụ nữ này vừa nhỏ vừa mềm, ngoài miệng nói: "Như vậy không thành vấn đề chứ?"
Vệ Linh không hiểu ngẩng đầu nhìn cô, cơn say ập đến, tư duy không còn nhanh nhẹn: "Có vấn đề gì?"
"Không có gì." Kỳ Tham thở dài, xoay người tạm biệt Tôn phu nhân, sau đó nửa đỡ nửa ôm Vệ Linh rời khỏi sân vườn.
Vệ Linh nửa tỉnh nửa say được cô dẫn lên cầu gỗ, từng cơn gió thổi lên mặt, cộng thêm hơi lạnh sau khi say, nàng theo bản năng quay đầu, né tránh gương mặt của Kỳ Tham.
Kỳ Tham im lặng phát hiện nàng đang ngẩn người, liền ôm chặt nàng thêm một chút, bước nhanh qua cầu, đi về phía xe hơi đang đậu ở dưới gốc cây. Sau khi đỡ nàng ngồi vào ghế phụ thì cô đi vòng qua ghế lái, vừa khởi động xe vừa hỏi: "Muốn ói sao?"
Vệ Linh nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt mơ màng, hơi lắc đầu.
"Cũng may phẩm rượu của cô tốt, uống say rồi cũng không gây chuyện." Kỳ Tham không chú ý đến ánh mắt của nàng, chỉ lo líu ríu nói. Chợt nhớ đến Trương Hoắc Tưởng kia hình như phẩm rượu không ra gì, nhưng mà vừa rồi lại biết điều ngủ thẳng cẳng, chắc là uống nhiều đến nỗi không còn sức để quậy. "Xem ra nồng độ của loại rượu đó rất cao."
"Hơn sáu mươi độ đó." Vệ Linh xoa xoa thái dương, tán thưởng: "Đúng là rượu tốt. Uống nhiều như vậy mà không đau đầu."
Kỳ Tham không có ý kiến gì, gật gật đầu, cho xe chạy về hướng trung tâm thành phố. Chờ đến lúc từ ngoại ô về đến thành phố thì đã chín giờ rồi, cả một đoạn đường dài vậy mà Vệ Linh cũng không ngủ, Kỳ Tham bên cạnh rất chuyên tâm lái xe không nói lời dư thừa.
Ánh đèn đường không ngừng chiếu lên trắc mặt xinh đẹp của cô, Vệ Linh mượn ánh sáng mờ ảo trong xe nhịn không được mà nhìn thêm nhiều một chút. Rồi đột nhiên có chút kinh sợ. Dùng ánh mắt lén lút trộm nhìn Kỳ luật sư như vậy là có ý gì?
Vội vàng nhân lúc Kỳ Tham chưa phát hiện hành động của mình mà dời tầm mắt ra cửa sổ ngắm nhìn dòng xe cộ qua lại, trên mặt càng nóng rực hơn, cảm thấy cả người lúc này còn choáng váng hơn cả khi say rượu lúc nãy.
Từ kính chiếu hậu phía bên phải, Vệ Linh nhìn thấy một chiếc xe không bắt mắt lắm đang chuyển sang làn xe bên trái, sau đó lại vòng trở về đi sau xe của hai người. Nhẹ nhàng nhíu mày lại, cho dù không muốn tin nhưng nàng vẫn bình thản lên tiếng nhắc nhở Kỳ Tham: "Hình như có một chiếc xe vẫn luôn đi sau chúng ta từ khi vào thành phố đến giờ."
"Là chiếc xe màu xám đó đi. Tôi cũng thấy rồi." Kỳ Tham trầm ổn trả lời, sau đó cười cười: "Ở chung một chỗ với Vệ luật sư, luôn phải trải qua một vài chuyện rất đặc biệt nha."
Vệ Linh thấy cô cũng cảnh giác thì liền ngồi thẳng dậy, tiếp tục nhìn chằm chằm chiếc xe trong kính chiếu hậu, nói: "Lời này phải là tôi nói mới đúng."
Kỳ Tham cho xe chạy thẳng đến lối vào đường cao tốc, chế nhạo: "Đồng tâm hiệp lực một chút là được rồi."
Chiếc xe hơi màu xám kia cũng không có chút do dự nào mà theo xe của cô tiến vào đường cao tốc, duy trì khoảng cách không xa không gần.