Hiên Tử Văn bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng rốt cuộc cũng có một chút cảm xúc. Sự kinh ngạc thoáng quét ngang mắt, hắn nói:
"Được, vậy thì bắt đầu. Xem huy hiệu trên ngực ngươi, theo xếp bậc của học viện Sử Lai Khắc, ngươi hẳn là Hồn Đạo Sư cấp 4.
Vậy thì ta cho ngươi 15′, làm cho ta một cái hạt nhân của Hồn Đạo Khí cấp 4, nguyên liệu có sẵn ở đây tùy ngươi chọn. Cấp bậc thấp không sao, nhưng càng tệ hơn là không có sức sáng tạo. Đây là gợi ý duy nhất của ta, bắt đầu."
Hiên Tử Văn nói xong câu đó liền đi sang một bên. Trên cổ tay hắn lập tức xuất hiện một cái đồng hồ, phía trên được chỉnh 15′, bắt đầu đếm ngược, đặt trên mặt bàn thí nghiệm.
Tương Âm vừa nghe thấy hiệu lệnh của hắn liền lập tức bắt đầu. Nàng xoay người đi đến đống kim loại trước mặt, nhấc tay phải nhẹ nhàng vung lên, một khối kim loại màu xám tức thì bị cắt ra một góc.
Cầm lấy khối kim loại, Tương Âm xoa nắn nó thành quả cầu. Nàng đến trước bàn thí nghiệm, khí tức lập tức thay đổi, trên tay phải xuất hiện một thanh đao khắc màu bạc.
Tương Âm dùng tay trái giữ lấy khối cầu kim loại, tay phải nhanh chóng chuyển động. Động tác của nàng rất nhanh, ít nhất, trong mắt Hiên Tử Văn là vậy.
Từng đao từng đao hạ xuống không ngừng và rất đều. Trên mặt ngoài của quả cầu kim loại ấy dần dần xuất hiện các đường vân thật sâu.
Lòng hiếu kỳ của Hiên Tử Văn không ngừng thôi thúc hắn bước đến đứng cạnh Tương Âm, cẩn thận quan sát động tác của nàng. Động tác của Tương Âm rất nhanh, một lát sau, bên ngoài quả kim loại đã xuất hiện hoa văn vô cùng phức tạp.
Hiên Tử Văn nhíu mày, trận pháp mà Tương Âm khắc chỉ có 2 cái nhưng hắn một cái cũng không biết. Các trận pháp đều có ghi những dòng chữ kì lạ mà hắn chưa từng thấy.
Năm phút sau, tất cả các trận pháp đã hoàn thành, Tương Âm chỉ dùng đúng năm phút mà thôi. Nàng cầm khối cầu kim loại kia lên, thổi nhẹ một cái, một chút bụi phấn bị thổi bay đi, tạo hình xong.
Dù chỉ có 2 trận pháp khiến quả cầu nhìn khá đơn giản nhưng lại khiến người khác chú ý. Tương Âm cầm khối cầu nói:
"Hiên lão sư, ta đã hoàn thành."
"Chẳng ra gì. Ngươi nghĩ khắc trận pháp mới thì là có sáng tạo sao?" Hiên Tử Văn lạnh lùng nhìn Tương Âm.
"Hiên lão sư, bây giờ vẫn còn một chút thời gian, nếu ngài cho phép thì ta muốn hoàn thành kiện Hồn Đạo Khí này." Tương Âm nhìn đồng hồ nói.
"Được, vậy ngươi làm cho ta xem. Nếu thật sự có sáng tạo vậy thì hơn thời gian một chút cũng không sao." Hiên Tử Văn hơi kinh ngạc nhưng vẫn rất bình tĩnh đáp.
Tương Âm gật đầu sau đó lập tức bước về phía đống kim loại. Lúc này nàng vẫn dùng một khối sắt rất bình thường, một loại mà dù chế tạo phần vỏ ngoài của Hồn Đạo Khí cũng rất ít người sử dụng đến.
Đại khái mà nói, bình thường sắt chỉ được dùng làm khuôn đúc chứ rất ít khi được sử dụng để chế tạo Hồn Đạo Khí. Dưới bàn tay của Tương Âm khối sắt tích tắc sau đã biến thành hình dạng mà nàng muốn.
Sau đó nàng mới tiếp tục sử dụng đao khắc, biến khối sắt trong tay mình thông qua sự điêu khắc trở thành hình dạng mình muốn một cách chính xác nhất.
Nàng vừa làm vừa cố ý che giấu nên đợi đến khi Hiên Tử Văn đổi hướng nhìn thì khối kim loại đã tạo thành những linh kiện, chuẩn bị hợp thành một kiện đồ vật. Tương Âm có làm thêm gì bên trong hay không, căn bản Hiên Tử Văn không thấy được.
Bề ngoài Hồn Đạo Khí Tương Âm vừa tạo ra khá giống một thanh kiếm trừ việc phía dưới có một khe nhỏ.
"Được rồi?" Hiên Tử Văn hỏi, Tương Âm gật đầu.
"Vậy cho ta xem ngươi lãng phí bao nhiêu thứ tạo ra được món đồ có uy lực thế nào đi." Hiên Tử Văn bình thản nói.
Tương Âm cũng không nói nhiều, nàng rời khỏi bàn thí nghiệm, bước san khu vực thí nghiệm Hồn Đạo Khí. Sở dĩ căn phòng này có diện tích lớn như vậy vì nó bao gồm luôn cả khu vực thử nghiệm Hồn Đạo Khí vừa mới hoàn thành.
Đương nhiên, khu vực thí nghiệm cũng có giới hạn là không thể thử nghiệm Hồn Đạo Khí quá mạnh được. Tương Âm cầm thứ giống thanh kiếm kia nhắm về phía vách tường kim loại ở xa xa tầm 50 thước.
Hồn Lực theo tay nàng truyền vào Hồn Đạo Khí, từ khe nhỏ phía dưới phát ra ánh sáng màu lam rồi ánh sáng đó cứ thể lớn dần dài ra. Tương Âm vung nó lên, luồng ánh sáng rời khỏi kiếm bay về phía xa sau đó tay nàng khẽ nhúc nhích thì ánh sáng cũng thay đổi quỹ đạo.
Luồng ánh sáng như con rắn uốn éo tạo ra một vết cắt sâu hình chữ thập trên vách tường kim loại. Tương Âm cầm Hồn Đạo Khí kia lên nhẹ nhàng vuốt ve như thứ gì đó rất trân quý.
Nếu đổi là một Hồn Đạo Sư cấp 4 trở xuống, chắc hẳn sẽ không hiểu Tương Âm vừa làm những gì. Nhưng Hiên Tử Văn nào phải Hồn Đạo Sư dưới cấp 4.
Hắn không những được nhận trợ cấp đặc biệt từ Minh Đức Đường, mà còn là một trong những cố vấn nghiên cứu, giáo viên đặc biệt của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư – Hồn Đạo Sư cấp 8. Hắn quá rõ ràng nháy mắt vừa rồi Tương Âm đã làm những gì.
Hai tròng mắt Hiên Tử Văn sáng rực lên như hai ngôi sao lấp lánh, hắn lập tức đưa ra bình luận của mình:
"Một Hồn Đạo Khí cấp 4 không biết tên và có thể là không bị hạn chế về nguyên liệu. Nói chính xác đây là một kiện Hồn Đạo Khí vừa có thể chiến đấu gần vừa có thể chiến đấu xa. Tiếc là Hồn Lực tiêu hao khá nhiều."
"Nếu Hồn Lực tiêu hao ít hơn thì nó đã không chỉ là Hồn Đạo Khí cấp 4 rồi." Tương Âm nhún vai đáp.
Đây là nghiên cứu ngoài của Tương Âm, nói đúng hơn là bản không hoàn thiện. Vỏ ngoài thì Tương Âm cũng không chăm chút gì, những gì bí mật và quan trọng nhất đều là hạt nhân ở phía trong.
Hồn Đạo Khí này là bản không hoàn thiện vì trận pháp của nó cũng không chính xác. Hồn Đạo Khí kia có tên là Quang Tiên (Tiên: roi), bản hoàn thiện của nó hạt nhân cũng có 2 trận pháp.
Nói đến đây thì phải nói đến tại sao Tương Âm trong vòng một năm lại có thể trở thành Hồn Đạo Sư cấp 4. Lí do đơn giản vì trận pháp mà nàng sử dụng đều do chính nàng tạo ra.
Các trận pháp này được Tương Âm ghi bằng tiếng Bularus nên chỉ nàng rõ ràng. 2 trận pháp này được nàng gọi là định dạng và khuếch đại.
Trận pháp khuếch đại giúp nàng khi đưa Hồn Lực vào thì lượng Hồn Lực nhỏ nhoi sẽ bị khuếch đại trở nên to lớn và việc đó khiến Hồn Đạo Khí tiêu hao Hồn Lực rất ít.
Trận pháp định dạng giúp nàng định dạng Hồn Lực được khuếch đại đó thành hình dạng trường tiên hoặc kiếm. Còn bản không hoàn thiện này thì trận pháp khuếch đại bị khắc ngược lại nên Hồn Lực tiêu hao càng thêm nhiều.
"Hiên lão sư, ta đã thông qua chứ?" Tương Âm bình tĩnh hỏi.
"Thông qua. Và để bắt đầu lịch học hôm nay ngươi nói cho ta nghe, Hồn Đạo Khí là gì?" Hiên Tử Văn nghiêm túc hỏi. Tương Âm trầm ngâm một lát rồi khẽ cười.
"Là thứ thúc đẩy sự tiến bộ của con người đến tương lai rộng lớn phía trước."
Hiên Tử Văn mỉm cười gật đầu, sau đó thì hắn thuận theo nguồn cảm xúc nói rất nhiều về Hồn Đạo Khí. Tương Âm cũng rất chăm chú lắng nghe nhưng đôi khi vẫn lặng lẽ ngáp một cái.
Két…
Cửa phòng thí nghiệm bật mở, Tương Âm đang lén lút ngáp cũng dừng lại theo phản xạ nhìn về hướng cửa lớn. Người đến là một cô gái, dáng vẻ lim dim như vừa mới thức dậy, nhưng dung mạo lại cực kỳ xinh đẹp.
Cô gái ấy khoảng chừng 17, 18 tuổi, mái tóc đen dài, đôi mắt to linh động, làn da trắng nõn. Bộ đồng phục mà nàng đang mặc dường như còn tôn thêm dáng người mỹ lệ của nàng.
"Lão sư, người đến sớm vậy, thật hiếm thấy nha."
Cô gái ấy dường như không hề trông thấy Tương Âm, uể oải chào Hiên Tử Văn. Sau đó thông thả bước về phía bàn thí nghiệm, hai tay đặt xuống bàn rồi gục xuống, phảng phất còn có cảm giác như gục ngã.
"Không thể nào! Sao ngươi không nói cho ta biết mình có chị em hả, Tương Âm?" Băng Đế không nhịn được hỏi.
Tương Âm trong tư tưởng đen mặt. Cũng không phải là chuyện gì lớn lao, chỉ là hành động và tình trạng của cô gái kia cực kì giống nàng thôi a.
"Khụ khụ." Hiên Tử Văn ho khan hai tiếng.
"Quất Tử, đừng ngủ, không thấy ở đây còn có người mới sao?"
Cô gái bị hắn gọi là Quất Tử vẫn nằm im ngủ gục trên bàn, tay phải quơ quơ như kiểu đuổi ruồi đuổi muỗi.
"Đừng ồn, để ta ngủ một chút, ngài cũng biết đêm qua ta thức khuya đến chừng nào mà." Giọng nói mềm mại uể oải của nàng mang đến cho người nghe một cảm giác ngứa ngái kỳ lạ. Hiên Tử Văn có chút bất đắc dĩ nói:
"Quên đi, mặc kệ con bé, nó lúc nào cũng vậy. Cô gái đó tên là Quất Tử, cũng là đệ tử của ta, sau này ngươi có thể gọi nó là học tỷ, hoặc gọi thẳng tên cũng được.
Tối qua nó nghiên cứu Hồn Đạo Khí đến nửa đêm, cho nên lúc này mới như vậy. Tổng cộng ta hướng dẫn bốn học viên, ba người còn lại đều đang ra ngoài rèn luyện, chừng mấy ngày nữa mới trở về."
Tương Âm gật đầu rồi không kiềm được ngáp một cái, nàng đưa tay dụi mắt. Hành động của nàng thu hút Hiên Tử Văn khiến hắn không khỏi lên tiếng:
"Tối qua ngươi cũng ngủ không tốt?"
"A không! Chỉ là tình trạng đặc biệt của cơ thể thôi, nó cũng không gây tác hại gì nên ngài cứ tập quen là được rồi." Tương Âm thờ ơ nói.
"Được rồi, không còn sớm nữa, hôm nay đến đây thôi. Khi trở về ngươi suy nghĩ lại những gì hôm nay ta đã dạy, có thể sáng tạo ra những gì thì phải dựa vào bản thân ngươi."
"Vâng!" Tương Âm gật đầu. Hiên Tử Văn bước đến cạnh Quất Tử, đột nhiên hét lên:
"Ăn cơm!"
"A! Ăn cơm, ăn cơm, đi nhanh lên, hôm nay có tôm tươi ram mặn, nếu không nhanh bị người ta tranh mất."
Cô gái xinh đẹp một giây trước còn lim dim mơ màng, một giây sau đã bật dậy. Hệt như một mũi tên vừa thoát khỏi dây cung.
Tương Âm lúc nãy cũng không tự giác giật bắn mình quay phắt nhìn đồng hồ. Sau đó nàng lại thở phào vì thấy vẫn chưa tới giờ.
Hiên Tử Văn nhất thời bật cười ha hả nhìn Quất Tử chạy đi. Không lâu sau, Quất Tử đùng đùng nổi giận quay trở về, vừa vào phòng liền bay thẳng về phía Hiên Tử Văn.
"Ngài gạt người. Sao lại gạt người thế hả? Ta đè chết ngài." Nàng vừa dứt lời, từ tay nàng một luồng ánh sáng màu vàng không ngừng bay ra.
Lúc mới bắt đầu, Hiên Tử Văn có thể đỡ được mấy cái, nhưng tích tắc sau đã bắt đầu luống cuống tay chân, cười ha hả nói:
"Tương Âm, còn không mau đến đây giúp đỡ."
Tương Âm biết rõ Quất Tử vừa bắt đầu ném ra cũng là Quất Tử (quả quýt), mà mỗi quả quýt ấy đều vô cùng mọng nước. Cô nàng này là một Khí Hồn Sư hệ Thực Vật.
Tương Âm vừa ra tay, hoàn toàn khác hẳn với Hiên Tử Văn ban nãy. Nàng cũng không phóng thích ra Võ Hồn nhưng nháy mắt lần lượt chụp được tất cả quả quýt đang bay đến, không bỏ sót một quả nào.
Mãi đến lúc này, cô nàng Quất Tử mới phát hiện trong phòng thí nghiệm vẫn còn một người nữa, dừng tay hỏi:
"Ngươi là ai?"
Lúc này Hiên Tử Văn mới công khai bước đến cạnh Tương Âm, đáp:
"Đây là học muội mới của ngươi, sau này cũng sẽ theo ta học tập."
Quất Tử vẫy tay chào Tương Âm sau đó đùng đùng nổi giận bước đến trước mặt Hiên Tử Văn:
"Hiên lão sư, ngài lại lừa người. Sau này ngài còn như thế nữa là ta yêu cầu đổi lão sư đấy."
"Ai bảo người trời sinh đã thích ăn hàng? Nếu ngươi không như thế thì ai mà thèm lừa. Sau này nếu ta không có ở đây cô bé này có vấn đề gì ngươi phải giúp đỡ, biết không? Nó gọi là Tương Âm." Hiên Tử Văn cười giới thiệu, Tương Âm ngáp một cái rồi gật đầu với Quất Tử.
"Học tỷ."
"Ta không có nhiều thời gian rảnh như thế, ta phải nghiên cứu vấn đề của ta nữa. Được rồi, ta đi đây, đói quá. Sáng giờ chưa kịp ăn gì cả." Nàng vừa nói vừa vẫy tay, lại một lần nữa rời khỏi phòng thí nghiệm. Hiên Tử Văn có chút xấu hổ quay sang giải thích với Tương Âm.
"Không khí học tập ở đây tương đối nhẹ nhàng. Ngươi đừng thấy học tỷ của ngươi như thế, nhưng cô bé cực kỳ có thiên phú về phương diện Hồn Đạo Khí.
Cô bé đã đủ điều kiện là một Hồn Đạo Sư cấp 5 rồi. Chỉ vì tu vi hơi kém một chút mà thôi."
Hiên Tử Văn nói rồi cũng rời đi, trong phòng thí nghiệm chỉ còn mỗi Tương Âm. Tương Âm ngồi thẳng xuống mặt đấy, khoanh chân minh tưởng.
Tương Âm minh tưởng không chỉ để tu luyện mà đồng thời cũng ghi nhớ mỗi kết cấu, trận pháp trung tâm của các kiện Hồn Đạo Khí đã thành phẩm trong căn phòng này.
Tuy nhiên, nàng ghi nhớ xong cũng không vẽ ngay ra giấy, vì nàng không biết tại đây có Hồn Đạo Khí nào dùng để giám sát mình hay không.
Khi nàng hoàn thành quá trình này, chuẩn bị đến nhà ăn dùng cơm thì cửa phòng thí nghiệm bật mở, Quất Tử đã trở lại.
"Quất Tử học tỷ." Lúc này Tương Âm đã có chút mệt mỏi, nàng chào Quất Tử một tiếng.
Quất Tử vẫy tay. Nàng đưa một thẻ bài trông như được làm bằng thủy tinh cho Tương Âm rồi nói:
"Thật là phiền phức. Đây là thẻ bài Hiên lão sư bảo ta đưa cho ngươi, có nó thì ngươi có thể tự do ra vào phòng thí nghiệm này.
Chúng ta cũng không có nhiều quy tắc, chỉ cần nghiên cứu chế tạo Hồn Đạo Khí của mình, có vấn đề gì thì đi hỏi Hiên lão sư. Được rồi, ta về bổ sung năng lượng, chiều lại tiếp tục nghiên cứu."
Nói xong, nàng che miệng ngáp một cái, xoay người đi ra ngoài. Đi chưa được hai bước, nàng bỗng dừng lại, quay đầu hỏi:
"Tương Âm đúng không? Ban nãy ngươi làm cách nào đón được mấy quả quýt kia?"
"Đấy là một loại kỹ năng của tông môn."
"Tông môn của ngươi là gì?" Quất Tử tò mò hỏi.
"Đường Môn."
"Chưa từng nghe qua. Chơi vui không?" Quất Tử có chút mù mờ hỏi lại.
Cạn lời!
Tương Âm trừu rút khóe miệng, nàng cố nặn ra một nụ cười không phải dễ xem rồi đáp:
"Tông môn không phải nơi để vui chơi."
"Không vui thì thôi. Ta đi đây." Quất Tử hừ một tiếng rồi xoay người đi.
Tương Âm ăn một bữa trưa đơn giản, chiều lại đến phòng thí nghiệm. Có điều lần này đều không gặp Hiên Tử Văn hay Quất Tử.
Tương Âm không ngay lập tức chế tạo Hồn Đạo Khí mà là quan sát những vật liệu ở đây trước. Sau khi đã phân biệt và hiểu về tính chất của nó nàng mới bắt tay vào chế tạo.
Tương Âm bắt đầu làm được chừng nửa canh giờ thì Quất Tử đến. Khi nàng thấy Tương Âm ở bên này chế tạo Hồn Đạo Khí cũng không để ý nhiều lắm.
Nàng bước về phía bên kia bàn thí nghiệm bắt đầu làm việc của mình. Tương Âm thì cố gắng giữ Tinh Thần Thám Trắc quan sát cách làm của Quất Tử.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối, ánh đèn dịu nhẹ trong phòng thí nghiệm cũng tự động sáng lên, duy trì ánh sắng đầy đủ cho căn phòng. Cảm giác buồn ngủ bất ngờ nặng thêm khiến Tương Âm phải dừng lại nhìn ra cửa sổ.
Dù vậy nàng cũng không quan tâm lắm mà tiếp tục làm việc của mình. Cho đến khi Quất Tử thở dài một hơi dừng động tác thì nàng cũng dừng lại.
"Aiz, cuối cùng cũng xong."
Tương Âm không nói gì mà ngáp một cái khiến Quất Tử chú ý. Sau đó nàng vừa đưa tay dụi mắt vừa nói:
"Ta về trước rồi."
"Hảo. Gặp lại sau." Quất Tử gật đầu vẫy tay chào.
Tương Âm rời khỏi phòng và đến nhà ăn, ăn qua loa một bữa rồi trở về phòng mình trong ký túc xá. Nàng thực hiện lại trình tự ghi chép, tập thể lực, tắm và cuối cùng là minh tưởng.
Nháy mắt, đã trôi qua ba ngày. Ba ngày này, Tương Âm được Hiên Tử Văn giảng dạy và chỉ điểm không ít lý luận. Có điều, sau ngày đầu tiên, nàng cũng không gặp lại Quất Tử nữa. Cứ như thể nàng ta đã bốc hơi biến mất.
Hôm nay, khi nàng rảnh rỗi quét dọn được một nửa phòng thí nghiệm, thì cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng động. Tương Âm rõ ràng là ai đến, quả nhiên khi nàng quay lại thì trước mặt nàng xuất hiện bốn người. Một trong số đó là Quất Tử học tỷ đã gặp ở ngày đầu tiên.
Dẫn đầu là một than niên vóc người cường tráng. Hắn cao hơn hai thước, cơ thể hùng tráng tầm như Hòa Thái Đầu, thậm chí màu da cũng ngăm đen.
Ở đế quốc Nhật Nguyệt, những người có nước da đen chính là tượng trưng cho tầng lớp quý tộc. Người thanh niên vóc người cường tráng ấy có mái tóc ngắn rám nắng, hai mắt sáng ngời có thần.
Phía sau hắn là một cô gái dáng người nhỏ bé, chừng một thước sáu, cao hơn Tương Âm một chút. Nàng xinh đẹp động lòng người, đôi mắt to, nhưng nhìn có vẻ khá gai góc không dễ chọc.
Người thứ ba là một thanh niên dáng người khá cao. Mái tóc dài màu vàng, mũi cao thẳng, đôi mắt màu lam, thâm thúy mà linh động, tướng mạo khá anh tuấn. Tương Âm gặp họ đến thì dừng động tác trên tay lại.