[Đấu La Đại Lục] Hắc Hóa Nữ Chủ

Chương 55

Tương Âm cắn răng đưa ra quyết định, nhưng trước khi nàng làm gì thì một ánh sáng màu vàng chói mắt đã vượt qua bên người nàng bay thẳng đến chỗ công chúa Cửu Cửu. Tương Âm sững sờ nhìn vệt sáng kia.

"A Đồng?!"

Đường Vũ Đồng không tỏ vẻ gì là sợ hãi khi đối mặt với công chúa Cửu Cửu. Nhưng nàng còn chưa đến gần công chúa Cửu Cửu thì đã bị ngăn lại, người ngăn cản nàng chính là vị Hồn Vương điều khiển phong kia.

Đường Vũ Đồng lui ra sau, Hồn Kỹ thứ nhất Trát Dao được phát động. Vị Hồn Vương đó cũng sử dụng Hồn Kỹ, hoàn toàn ngăn trở Đường Vũ Đồng.

Lúc này trên đầu Đường Vũ Đồng bỗng xuất hiện một cái chùy thật lớn. Cái chùy này đen như mực, nhưng hai đầu đều gồ lên một thứ khá sắc bén.

Vật gồ lên ấy có màu xanh biếc. Chuôi chùy lại như được phủ một lớp hạt kim cương nho nhỏ như hạt trân châu. Đường Vũ Đồng cầm lấy cái chùy một cách nhẹ nhàng và dùng nó đánh xuống vị Hồn Vương Phong Khống.

Người đó dù sao cũng là Hồn Vương, nàng cũng không quá khó khăn để tránh né. Chỉ là Đường Vũ Đồng không bỏ qua mà đuổi mãi theo. Lúc đó Hồn Hoàn thứ tư của vị Hồn Vương kia có dấu hiệu sáng lên.

Cảm nhận được nguy hiểm, Tương Âm vẫy cánh một cái bay lên, Hồn Kỹ thứ hai lần đầu tiên được sử dụng ở cuộc thi. Từ Tam Thạch và Lăng Lạc Thần nhìn thấy thì tái mặt, đang định lui ra tránh né nhưng bỗng dưng ngưng lại.

Hắc Phong của Tương Âm không như thường lệ hóa hình mà bị chia ra làm 12 luồng gió. Trong đó 6 luồng bay hướng về vị Hồn Sư phong khống, còn lại bay về phía công chúa Cửu Cửu.

Đường Vũ Đồng tuy chú ý đối phó ở đây nhưng cũng không quên quan tâm tình hình xung quanh. 6 luồng hắc phong vừa đến bao vây vị Hồn Vương thì nàng cũng sử dụng Hồn Kỹ thứ ba.

Vị Hồn Vương kia bị hắc phong bao vây, thử thoát ra nhưng nhìn tay áo bị ăn mòn vì chạm phải hắc phong thì nàng đành từ bỏ ý định đó. Trong khi đó thì Điệp Thần Trảm đã bay đến.

Hai quả cầu ánh sáng xuyên qua hắc phong mà không bị ảnh hưởng gì một cách kì lạ. Vừa vào vòng bao vây hai quả cầu lập tức hợp thành một và phát sáng dữ dội.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, vị Hồn Vương kia bị đánh văng ra khỏi sàn đấu. Hắc phong không ngờ cũng bị nổ văng vào màn phòng hộ, bức màn có dấu hiệu bị ăn mòn.

Tương Âm bay đến đỡ lấy Đường Vũ Đồng có phần thoát lực. Ánh mắt nàng nhìn về phía công chúa Cửu Cửu, 6 luồng hắc phong còn lại không tấn công công chúa mà là 6 trong 18 viên thuỷ tinh của nàng.

Hắc phong vừa chạm vào thì 6 trong 18 viên thuỷ tinh ngay lập tức vỡ nát, công chúa Cửu Cửu theo đó mà trắng bệch mặt. Cùng lúc đó, cái l*иg màu vàng kim kia run rẩy kịch liệt sau đó vỡ nát.

Mã Tiểu Đào lúc bị nhốt trong chiếc l*иg kia thì cũng không hấp tấp phá vỡ. Nàng đã ở trong đó chờ đợi đến khi năng lượng của nó yếu lại và tung đòn quyết định.

Mã Tiểu Đào vừa từ trong cái l*иg đó xuất hiện, lửa xung quanh nàng đã không ngừng bùng cháy và càng ngày càng dữ dội. Hồn Hoàn thứ sáu của nàng sáng lên, Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ không ngừng từ trên không rơi xuống chỗ 2 Hồn Vương còn lại.

Các học viên của học viện Sử Lai Khắc trước nay chưa bao giờ thiếu sự phối hợp, ngay khi Mã Tiểu Đào hành động thì Đới Thược Hành cũng bùng nổ. Tuy ban nãy hắn có bị thương nhưng vết thương không nghiêm trọng lắm, ba kỹ năng tăng phúc sức mạnh đã sớm giúp cơ thể hắn cứng rắn không ai bì nổi rồi.

Hắn và Mã Tiểu Đào lần lượt hành động mà hướng hắn chọn dĩ nhiên là phía công chúa Cửu Cửu. Lúc này, một Hồn Vương còn lại của học viện Tinh La từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn chưa ra tay rốt cuộc cũng hành động.

Một đôi cánh thật lớn xuất hiện sau lưng hắn, đôi cánh nhẹ nhàng chắn ngang đường di chuyển của Đới Thược Hành. Thánh Dực, Chiến Hồn Vương hệ Phòng Ngự, Võ Hồn Cự Dự Thú.

Võ Hồn Tinh Quan của Cửu Cửu tuy rất mạnh những khuyết điểm vô cùng rõ ràng, Hồn Sư có được Võ Hồn Tinh Quan thì sức mạnh cơ thể tăng lên rất ít. Bởi vậy, công chúa Cửu Cửu tuy có năng lực phụ trợ rất mạnh nhưng về mặt phòng ngự và tấn công thì kém vô cùng.

Cho nên, bên cạnh nàng lúc nào cũng có một Chiến Hồn Vương hệ Phòng Ngự, sẵn sàng bảo vệ nàng bất cứ lúc nào để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

"Cút ngay." Đới Thược Hành tức giận quát lớn.

Sau đó, hắn vươn đôi hổ chưởng cứng rắn của mình ra chụp lấy đôi cánh của đối phương. Thân là Chiến Hồn Vương hệ Phòng Ngự, Thánh Dực dĩ nhiên không phải người dễ đối phó.

Hồn Hoàn thứ hai và thứ tư của hắn đồng thời nhấp nháy. Đôi cánh vốn màu nâu sau đó liền lóe ra ánh sáng, sáng bóng như kim loại.

Cả hai va chạm với nhau lóe ra từng tia lửa điện, trông hệt như vừa rồi là hai vũ khí bằng kim loại va chạm với nhau.

Tương Âm và Đường Vũ Đồng lúc này cũng không rảnh rỗi. Cả hai người, một dùng Hạo Thiên Chùy truy đuổi không ngừng, một dùng Hắc Phong tấn công những viên thuỷ tinh chứa Hồn Lực.

Lúc này các viên thuỷ tinh bị vỡ đã không ít, Tinh Diệu Thuật cũng bị gián đoạn. Nói cách khác, đồng đội của công chúa Cửu Cửu lúc này không còn nhận được sự phụ trợ từ nàng nữa.

Trong tình huống này, một Hồn Vương đấu với một Hồn Đế, kết quả thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Nếu bình thường, một Chiến Hồn Đế hệ Cường Công gặp một Chiến Hồn Vương hệ Phòng Ngự ít nhiều gì vị hệ Phòng Ngự kia cũng chống đỡ được một ít.

Nhưng đáng tiếc, đối thủ của Thánh Dực là một Chiến Hồn Đế với Võ Hồn Bạch Hổ cực kỳ am hiểu cận chiến, đồng thời sức mạnh cơ thể đã được tăng phúc gấp nhiều lần.

Một tiếng động thật lớn vang lên, tuy đôi cánh cứng như kim loại kia đã chặn được đường của Đới Thược Hành. Nhưng đôi hổ chảo của hắn cũng đồng thời tóm được hai cánh của đối phương.

Một tiếng gầm thật lớn vang lên từ miệng Đới Thược Hành. Sau đó, một tia sáng màu trắng sắc bén xuất hiện, kỹ năng Bạch Hổ Phá Diệt Sát được sử dụng.

Có điều, lúc này công kích của hắn đã rơi vào không khí, một lực hấp thật mạnh từ trên bầu trời bay xuống. Ngay sau đó, Thánh Dực đang đứng trước mặt Đới Thược Hành liền biến mất chỉ còn lại đôi cánh kim loại biến ra từ Võ Hồn in hơn 10 lỗ hổng thật dài.

Đây là do trọng tài Thiên Sát Đấu La ra tay, nếu không, Thương Dực mà gánh chịu đòn công kích này của Đới Thược Hành thì chắc chắn phải chết. Trong tình huống này, buộc lòng hắn phải ra tay, đồng thời cũng tuyên bố, Thánh Dực đã mất tư cách thi đấu.

Đới Thược Hành bên này thành công thì Mã Tiểu Đào cũng bắt đầu cho mọi người thấy cường giả mạnh nhất đội học viện Sử Lai Khắc, thậm chí có thể nói mạnh nhất cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái lần này có thực lực như thế nào.

Ngọn lửa màu đỏ sáng bùng cháy bao phủ lấy cơ thể nàng, cả người nàng lại hóa thân thành một con Phượng Hoàng.

Sau khi mất đi sự phụ trợ của Tinh Diệu Thuật, hai người Độc Cô Thượng Thiện và Hồn Vương hệ Mẫn Công kia hơi chậm lại một chút. Bọn hắn vốn định đuổi theo Đới Thược Hành bỗng nhiên lại thấy Mã Tiểu Đào bay đến phía mình. Bọn họ tuy kích động nhưng vẫn ngang nhiên đối mặt với Mã Tiểu Đào.

Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ lúc này chứa đựng gần như là toàn bộ sức mạnh của Mã Tiểu Đào. Ngọn lửa xuyên qua những Hồn Kỹ của đối thủ, không ngừng bùng nổ như thế chắc chắn sẽ chết người.

Vị Thiên Sát Đấu La kia không chậm chân vội vã tiến đến cứu lấy hai người kia. Đòn đánh của Mã Tiểu Đào cũng vì thế va chạm vào sân đấu tạo thành một vụ nổ khủng khϊếp.

Bức màn phòng hộ của 108 vị Hồn Sư bên ngoài cũng rung động kịch liệt có dấu hiệu bị vỡ nát. Trong khi đó Tây Tây đã sớm đến giúp đỡ Tương Âm và Đường Vũ Đồng.

Cả hai người sử dụng Hồn Kỹ tiêu hao rất nhiều Hồn Lực và sớm đã chống đỡ khó khăn. Có Tây Tây đến giúp thì một Hồn Sư hệ Phụ Trợ như công chúa Cửu Cửu đành bại trận.

Trận đấu này cũng xem như đã kết thúc. Mã Tiểu Đào sau khi nghe thông báo xong lập tức xuống khỏi sàn đấu, khuôn mặt lạnh như băng.

"Đào tỷ, ngươi rất tuyệt!" Nhạc Miên Linh cười toe toét đứng lên chào đón. Lúc này Mã Tiểu Đào mới nở nụ cười.

"Ngươi lúc nãy có hành động cực kì nguy hiểm đấy, A Đồng." Tương Âm nhíu mày nhìn Đường Vũ Đồng.

"Ta biết ngươi sẽ không để ta xảy ra chuyện." Đường Vũ Đồng khẽ cười.

"Thật là ngốc!" Tương Âm khẽ mắng một tiếng, khóe môi không tự giác cong lên, cảm giác hạnh phúc bỗng dưng kì lạ xuất hiện.

Bọn họ theo lời Vương Ngôn trở về tửu điếm. Trở về Vương Ngôn quay đầu nghiêm nghị nhìn Tương Âm.

"Tương Âm, tuy ta hiểu rõ ngươi muốn chiến thắng và cũng lo lắng cho Vương Đông, nhưng sử dụng Hắc Phong trong trận đấu nhiều người như thế ngươi có biết sẽ nguy hiểm cỡ nào không?

Nếu chẳng may ngươi không thể khống chế được thì không những là học viện Tinh La, cả chúng ta cũng có thể gặp nguy hiểm về tính mạng đó."

"Là lỗi của ta, xin lỗi Vương lão sư!" Tương Âm cúi đầu, nàng quả thật là xúc động phạm ngốc mà.

"Haizz, được rồi. Miên Linh, ta đã nói đề nghị của ngươi với Huyền lão. Tiếc là không được đồng ý.

Không chỉ có ngươi mà Tương Âm, Vương Đông và Tiêu Tiêu có thể sẽ không được tham gia vào các trận đấu tiếp theo." Vương Ngôn nghiêm túc nhìn Nhạc Miên Linh.

Điều này thật sự đả kích bọn họ. Mà cũng đúng thôi, họ quá nhỏ tuổi và thực lực cũng không đủ. Lựa chọn này là đúng đắn, là bình thường.

******************************

Tương Âm tỉnh dậy với tâm trạng cực thoải mái, không cần gánh trách nhiệm nặng nề và chiến đấu liên tục khiến cảm xúc thất lạc lúc trước hoàn toàn biến mất. Đưa tay dụi dụi mắt, Tương Âm xuống giường vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo ra ngoài.

Khi nàng ra ngoài thì thấy Tiêu Tiêu chạy vội ra khỏi phòng hướng về khu vực chờ. Tương Âm cũng không hiếu kỳ mà đi theo, có gì mà hiếu kỳ chứ, nàng gần như đã đoán được mọi việc.

Bởi vì học viện Tinh La đã tự chịu thua nên Sử Lai Khắc cũng không cần đấu trận cá nhân. Tương Âm thì càng thoải mái vì chắc chắn trận chung kết sẽ không có phần của nàng.

Tương Âm hướng về phía phòng của Đường Vũ Đồng đi đến, nàng gõ cửa một lúc thì cửa mới được mở. Đường Vũ Đồng nở nụ cười dịu dàng chào đón nàng.

"Thật không ngờ là ngươi!"

"Không chào đón ta?" Tương Âm hơi ngưỡng mặt lên, bộ dạng khá là khả ái.

"Nào dám đâu!" Đường Vũ Đồng nhún vai, tránh sang một bên nhường đường cho Tương Âm.

Tương Âm bước vào trong lập tức ném mình lên giường. Đường Vũ Đồng nhìn thấy không khỏi khẽ cười hành động của nàng.

"Giường của ngươi không tốt sao phải qua ta đây cọ giường?"

"Chỉ cần là giường thì cái nào cũng tốt hết. Chỉ là hình như giường của ngươi có hương thơm." Tương Âm dùi mặt vào gối, nói chuyện có phần không nghe rõ.

Nàng hiện tại đối với giường đã có tình cảm nhất định rồi. Vừa chạm giường thì đã hận không thể ngủ một giấc thật lâu.

"Ngươi không cảm thấy tình trạng lúc nào cũng sẵn sàng ngủ thế này thật nguy hiểm à, Âm?" Đường Vũ Đồng tiến đến ngồi cạnh nàng.

"Bọn họ bảo nó không phải việc xấu!" Tương Âm hàm hồ trả lời.

"Bọn họ?"

"Ngươi biết là ai mà." Tương Âm hơi ngước mặt lên liếc về phía Đường Vũ Đồng.

Đường Vũ Đồng kinh ngạc nhìn sang Tương Âm, nàng không ngờ Tương Âm lại sảng khoái thừa nhận như thế. Trong phút chốc bối rối nàng cũng chẳng biết nói gì.

"Đồ ngốc này, chẳng phải ta bảo là mình sẽ không hại ngươi hay sao? Ta và cả Miên Miên đều đáng để ngươi tin tưởng." Tương Âm ngồi dậy bất mãn nói.

"Đừng nói người khác." Đường Vũ Đồng hạ giọng. Tương Âm thoáng sửng sốt rồi bỗng bật cười khanh khách.

"A Đồng đây là ghen tị? Nói nha, có phải không?" Tương Âm nhéo má Đường Vũ Đồng hỏi. Đường Vũ Đồng không cho nàng có cơ hội nói thêm mà áp nàng xuống giường.

"Ngươi còn nói nữa thì đừng trách ta!" Đường Vũ Đồng không hề có tính uy hϊếp nói.

"Ta bây giờ còn là vị thành niên, tên sắc lang kia ngươi không có cơ hội đâu." Tương Âm đắc ý cười, Đường Vũ Đồng vì câu "sắc lang" của nàng thoáng sửng sờ cũng lập tức bật cười.

"Vậy để xem con sói này có ăn được con thỏ như ngươi không." Đường Vũ Đồng tà ác cười nhào vào trên người Tương Âm và gãi ngứa.

"Ahaha, dừng lại… Ha ha, chịu thua… Chịu thua… Ha ha, Ngừng!" Tương Âm không ngừng cười, giọng nói cũng trở lại trong trẻo, thanh lãnh.

"Cảm xúc của ngươi dường như ngày càng phong phú đâu." Đường Vũ Đồng một bên thở dốc, một bên nói.

"Như vậy không tốt sao?" Tương Âm đưa tay lau nước mắt.

"Không! Rất tốt."

"Tốt là được. Vả lại đối với ngươi ta mới có nhiều cảm xúc như vậy nha." Tương Âm nhún nhún vai.

"Thật sự? Chỉ có một mình ta?" Ánh mắt Đường Vũ Đồng trở nên tăm tối khó hiểu.

"Quả nhiên A Đồng ngươi đang ghen tị nha." Tương Âm thở dốc, nàng thật sự là cười không nổi rồi.

"……Phải! Ta là đang ghen tị." Đường Vũ Đồng khẽ ôm lấy Tương Âm.

"Yên tâm đi. Ngươi là đặc biệt." Tương Âm nhẹ giọng nói. Vòng tay Đường Vũ Đồng ôm nàng càng chặt.

"Nếu đã vậy ngươi phải luôn cùng ta, chỉ có thể xem ta là đặc biệt nha." Đường Vũ Đồng âm u nghĩ.

————–Ngáp một cái————–

Thành Tinh La, thủ đô đế quốc Tinh La là một trong những thành thị rộng lớn bậc nhất. Nhưng vài ngày nay đã bắt đầu xuất hiện tình trạng "đất chật người đông".

Thậm chí ở một số ngã tư, lượng người qua lại nhiều đến mức ùng tắc liên tục. Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái đã kết thúc vòng Bán Kết, đây là giờ phút mà bất cứ người nào cũng mong chờ.

Có người thậm chí đã đứng trước cổng Quảng Trường xếp hàng chờ suốt 2 ngày 2 đêm. Có thể tận mắt xem một trận chung kết của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái thì cái giá này cũng chả đáng là gì, bởi vì chỉ cần được trải nghiệm qua cũng đủ để mỗi người tự hào cả đời.

Huống chi trận chung kết có đến ba trận đấu, ba trận này lại còn lần lượt diễn ra trong cùng một ngày. Đây là sự kiện đặc sắc đến nhường nào, vì nó, vất vả một chút cũng xứng đáng.

Vì để duy trì trật tự, đế quốc Tinh La đã điều động đến 1 vạn binh lính. Tất cả các cửa hàng đều mở cửa buôn bán suốt ngày đêm để phục vụ nhu cầu mua sắm tăng đột biến, nhờ thế thành Tinh La chỉ trong vài ngày mà kinh tế đã tăng đến mức trước nay chưa từng có.

Rõ ràng, đây là hiệu quả và lợi ích cụ thể nhất mà cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái mang đến cho những đế quốc đứng ra đăng cai. Khó cách các đại đế quốc lần nào cũng tranh giành không chịu nhượng bộ, cuối cùng mới quyết định luân phiên tổ chức.

Trận chung kết là cuộc đối đầu giữa học viện Sử Lai Khắc và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, rõ ràng đây là trận tranh tài giữa hai thế lực đứng đầu đại lục. Diễn biến của nó đáng mong chờ đến mức nào chỉ cần nghĩ là biết.

Hôm nay, thời tiết không được tốt lắm. Sắc trời âm u thậm chí còn phủ một màn sương mù quanh quẩn trên bầu trời thành Tinh La, thỉnh thoảng xuất hiện vài cơn mưa phùn lất phất bay bay.

Tuy vậy, nó cũng không thể nhấn chìm sự hưng phấn của các khán giả bên trong thành Tinh La. Vì trận Chung Kết này cũng là trận đấu mà bọn họ mong chờ nhất.

Lúc này, hai đội ngũ chuẩn bị thi đấu đều đang trên đường đến Quảng Trường Tinh La. Ven đường binh lính đứng thành một hàng rào ngăn cản dân chúng phấn khích đứng bên ngoài cổ vũ.

Vì có quá nhiều người không thể vào bên trong xem nên những người ấy đều tụ hội ở ven đường tận dụng cơ hội ngắm nhìn hai đội ngũ dự thi một lần cũng thỏa mãn. Lăng Lạc Thần đi ở giữa đoàn người, nàng ngẩng đầu nhìn thời tiết hôm nay, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

So với học viện Sử Lai Khắc, bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư có vẻ hồi hộp căng thẳng hơn. Ngay cả một người kiêu ngạo như Tiếu Hồng Trần, hôm nay cũng có chút căng thẳng. Hắn thỉnh thoảng liếc nhìn sang phía học viện Sử Lai Khắc, cả hai bên không hẹn mà cùng bừng bừng chiến ý.

Cả hai đội cùng bước vào khu vực nghỉ ngơi. Lúc này trên đầu thành, Hoàng Đế Tinh La đã sớm cùng văn võ bá quan có mặt để theo dõi trận chung kết rồi. Bên cạnh Hoàng Đế Tinh La chính là Đới Hạo, sự xuất hiện của hắn khiến Đới Thược Hành vô cùng phấn khích.

Hoàng Đế Tinh La nhìn hai đội viên đang từng bước tiến vào sàn đấu, khẽ mỉm cười, gật đầu nhìn Công Tước Bạch Hổ đang đứng bên cạnh.

"Im lặng, trận đấu sắp bắt đầu, mời Bệ Hạ." Đới Hạo trầm giọng quát

Hắn không dùng Hồn Đạo Khí khuếch âm nhưng giọng nói vẫn truyền đi rất xa. Hắn chỉ nói một câu rất đơn giản nhưng lại mang theo một chút thiết huyết chỉ quân nhân mới có.

Tất cả binh lính đang làm nhiệm vụ duy trì trật tự ở đây đều đồng loại nâng cao binh khí gào to từng tiếng. Nhất thời, bầu không khí của Quảng Trường Tinh La yên tĩnh, đầy trang nghiêm.

Có thể thấy rõ ràng trong từng ánh mắt của mỗi binh lính ở đây đều đầy vẻ hưng phấn. Giờ phút này, trong mắt bọn họ chỉ có vị anh hùng, vị Thống Soái đang đứng ở đầu tường kia. Sức ảnh hưởng của Công Tước Bạch Hổ trong quân đội lắm lúc còn vượt xa cả Hoàng Đế Tinh La.