[Đấu La Đại Lục] Hắc Hóa Nữ Chủ

Chương 50

Thanh Nhã cũng bước theo tiễn công chúa Cửu Cửu, lát sau trở về phòng với vẻ mặt lo lắng.

"Không cần lo lắng đâu, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết. " Đường Vũ Đồng lên tiếng.

"Tương Âm, ngươi đã thấy Băng Bích Hạt rồi?" Vương Ngôn nghi ngờ hỏi.

"Đã thấy qua. Là một Hồn Thú xinh đẹp cực kì." Tương Âm đáp.

Cuối cùng 20' để mọi người quan sát và suy nghĩ cũng trôi qua. Tương Âm không bất ngờ khi buổi đấu giá không có vẻ gì phải tạm dừng mà vẫn bắt đầu như bình thường.

Giá khởi điểm của khối Hồn Cốt Băng Bích Hạt là 1.200 vạn (12 triệu) kim hồn tệ. Mỗi lần tăng giá không được ít hơn 5 vạn. Cái giá cao khủng khϊếp như vậy khiến đệ tử của học viện Sử Lai Khắc cũng kinh hãi.

Hồn Cốt này đúng là làm không ít người thèm khát. Khi giá tăng đến 1.500 vạn (15 triệu) thì đột nhiên xuất hiện một con số khiến mọi người ngã ngửa, 3.000 vạn (30 triệu).

Khi con số 3.000 vạn (30 triệu) xuất hiện trên màn hình, mọi người đều không dám tin vào mắt mình. Những người không biết gì của Sử Lai Khắc đều cảm thấy hít thở không thông, số tiền này đủ để mua cả một cái thành.

Hơn nữa đơn vị là kim hồn tệ chứ không phải ngân hồn tệ hay đồng hồn tệ. Cho dù là người đứng đầu một quốc gia cũng không dễ bỏ ra số tiền lớn như vậy. Vậy mà lúc này nó lại trở thành cái giá cho một khối Hồn Cốt. Người nào lại giàu đến thế?

Mà con số 3.000 vạn (30 triệu) vừa xuất hiện, màn hình cũng không thay đổi nữa. Một phút tiếp theo trôi qua trong im lặng, thành giao!

"Vương lão sư." Lăng Lạc Thần vốn ít lời cũng lên tiếng, vẻ mặt rõ ràng có chút khó chịu.

Phòng đấu giá Tinh Quang rõ ràng biết Hồn Cốt có vấn đề vậy mà vẫn tiếp tục đấu giá, đây chẳng phải là lừa gạt sao? Nếu ban nãy Tương Âm không nói rõ mọi chuyện có lẽ nàng vẫn còn hứng thú.

Thế nhưng lúc này, ngoài Tương Âm ra còn ai có thể sử dụng nó nữa? Thế nhưng người ta còn kiêng kỵ không muốn sử dụng kia kìa. Vương Ngôn khoát tay nói:

"Bình tĩnh đi, không có chuyện gì đâu."

Thanh Nhã bước đến nói nhỏ với Vương Ngôn vài câu. Vương Ngôn mỉm cười nói:

"Tôi đã đoán được rồi. Chúng tôi ở đây xem hết buổi đấu giá đã. Tôi rất muốn biết món hàng cuối cùng là gì. Không biết còn thứ gì có thể đắt giá hơn Hồn Cốt của Băng Bích Hạt nữa."

Mã Tiểu Đào và Đới Thược Hành thấy vẻ mặt của Vương Ngôn cũng bình tĩnh lại, trong lòng họ đã hiểu rõ mọi chuyện.

"Kế tiếp, là vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay."

Màn hình trước mặt mọi người lại lóe ra ánh sáng màu vàng, sau đó dần thu liễm lại. Trên màn hình xuất hiện hình ảnh công chúa Cửu Cửu mặc một bộ váy dài màu vàng kim.

Làn da trắng nõn kết hợp với màu sắc của bộ váy càng tăng thêm vẻ đẹp cao quý của nàng. Theo lời giới thiệu ban đầu về nàng của Thanh Nhã, lúc này nàng mặc bộ váy màu vàng, chứng tỏ vật phẩm cuối cùng rất có thể sẽ vượt qua con số 100 triệu kim hồn tệ.

Chưa biết vật phẩm kế tiếp là gì, chỉ cần thấy nàng thay quần áo đã đủ khiến mọi người hào hứng. Vị công chúa này quả nhiên thật giỏi nắm bắt tâm lý mọi người.

"Các vị khách quý. Các vị thấy Cửu Cửu thay quần áo mới đã đủ biết vật phẩm sắp tới quý giá đến mức nào.

Thật lòng mà nói, vật phẩm này cũng là lần đầu tiên Cửu Cửu được thấy. Theo ý Cửu Cửu, hai chữ quý giá vẫn chưa đủ để hình dung nó nữa."

Công chúa Cửu Cửu sau khi thay bộ quần áo mới, giọng nói lại nhỏ hơn lúc nãy, nhưng lại nghiêm túc hơn rất nhiều. Chỉ mấy câu đơn giản đã khiến mọi người không kiềm được mà tin theo lời của nàng.

"Tôi xin phép không nói trước tên của nó là gì. Tôi chỉ tạm thời giới thiệu sơ lược về tác dụng của nó.

Khối Hồn Cốt Băng Bích Hạt ban nãy đã vô cùng hiếm thấy rồi nhưng vật phẩm sắp đấu giá kia tôi cam đoan nó là món đồ có một không hai. Thậm chí giá trị của nó không thể tính toán bằng tiền bạc nữa.

Điểm thiếu sót duy nhất của nó là chỉ dùng được một lần, xem nó là một loại dược liệu cũng được. Mời các vị xem."

Công chúa Cửu Cửu vừa nói vừa phất tay, màn hình lại biến đổi sau đó xuất hiện một cái khay màu trắng. Cái khay được làm bằng gỗ, mặt ngoài được khảm hơn một trăm viên bảo thạch, phía ngoài lớp gỗ có một dòng khí đang di chuyển với mật độ rất nhỏ.

Dòng khí màu lục này nhẹ nhàng di chuyển. Nhưng mọi người chỉ quan sát được như thế thôi vì thông qua màn hình không thể nào cảm nhận được nó mạnh mẽ hay có gì đặc biệt được.

Có điều, mọi người đều cảm nhận được dòng khí này rất kỳ lạ, nó giống như đang muốn phá l*иg mà bay ra vậy. Nhưng bên ngoài mặt gỗ có một màn ánh sáng màu vàng kim, nên dòng khí kia không sao thoát ra được.

"Các vị khách quý có lẽ rất tò mò đây là vật gì? Lần đầu tiên tôi trông thấy nó cũng có cảm giác như thế.

Chúng tôi đã nghiên cứu kiểm tra rất nhiều lần, hiện nay đã có thể xác định chắc chắn thân phận của nó. Các vị ngàn vạn lần đừng xem thường vật này, tôi có thể khẳng định các vị may mắn lắm mới được trông thấy nó.

Là một Đấu Giá Sư, tuy những lời này có chút bất kính nhưng thật sự nếu không nói vậy sẽ không sao hình dùng được sự quý giá của nó.

Các vị hẳn đã biết rõ các tình huống trong giới Hồn Thú. Bất cứ Hồn Thú nào khi tu luyện đến cấp bậc 10 vạn năm đều có hai sự lựa chọn.

Nếu chọn tiếp tục tu luyện thì nhất định phải ngày càng mạnh mẽ để có thể vượt qua thiên kiếp và cổ bình. Khi vượt qua được cổ bình của 10 vạn năm đến 20 vạn năm thì nó đã trở thành Siêu Cấp Hồn Thú.

Mà trong những Siêu Cấp Hồn Thú, 10 hung thú đứng đầu mà nhân loại chúng ta còn gọi là Thập Đại Hung Thú cũng chính là những Hồn Thú mạnh mẽ nhất lúc bấy giờ.

Có điều không phải bất cứ Hồn Thú nào đến bậc 10 vạn năm đều chọn con đường này, vì bọn họ còn một con đường khác nữa chính là trùng tu.

Nếu chọn cách thức này, bọn họ sẽ từ Hồn Thú hóa thành nhân loại. Sau đó từ hình dạng nguyên thủy nhất lớn dần, khi nào tu vi bọn họ đến bậc Hồn Thánh cũng chính là lúc bọn họ trở thành một con người thật sự.

Mà bất cứ Hồn Thú nào tu luyện đến cấp bậc này đều có rất nhiều cơ hội đột phát cấp bậc Siêu Cấp Đấu La. Nhưng có rất ít Hồn Thú lựa chọn con đường này, tại sao chứ?

Bởi vì Hồn Thú trùng tu cũng có nghĩa đã bọn chúng tự tay xóa bỏ hết tất cả tu vi của mình. Tuy nhiên bọn chúng vẫn còn trí nhớ, và không cần liệp sát Hồn Thú vẫn có được Hồn Hoàn và Hồn Kỹ theo từng cấp bậc.

Mà bọn chúng không hẳn giống hoàn toàn với con người. Trong quá trình trưởng thành, bất cứ Hồn Sư cường đại nào cũng có thể nhận ra điểm khác biệt của chúng.

Mà những Hồn Thú lựa chọn con đường này cũng là những đối tượng tuyệt vời cho Hồn Sư muốn liệp sát Hồn Thú 10 vạn năm. Cho nên mới có câu, con đường tu đột phá của Hồn Thú 10 vạn năm là cửu tử nhất sinh, còn con đường trùng tu gần như là thập tử vô sinh.

Bởi vậy, những Hồn Thú tu luyện đến 10 vạn năm rất ít khi nào chọn con đường này. Trừ những Hồn Thú có thực lực quá kém hoặc nhờ may mắn mới tu luyện được lên 10 vạn năm.

Những gì tôi vừa nói có lẽ mọi người ở đây cũng đã biết. Nhưng tôi lập lại một lần nữa cũng vì muốn nhắc nhở mọi người, bởi vì nó có liên quan đến vật phẩm đấu giá cuối cùng hôm nay.

Dòng khí mọi người đang được thấy chính là cổ bình của hồn thú 10 vạn năm đang phải vượt qua trong quá trình trùng tu thành người. Bởi vì Hồn Thú kia đang trong quá trình vượt qua cổ bình đã bị một Hồn Đạo Khí cấp chín gọi là Phong Thần Đài phong ấn lại.

Vật trước mặt kia chúng tôi gọi nó là Phôi Thai. Đấy cũng là lý do tại sao tôi dám chắc các vị không có cơ hội trông thấy vật phẩm này một lần nào nữa."

Cửu Cửu vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi người, kể cả Vương Ngôn, cũng đều kinh ngạc sững sờ.

Tương Âm cảm nhận rõ sự tức giận của cả Băng Đế và Tuyết Đế, thậm chí là cả Tử Luân. Một Hồn Thú đang trùng tu, nó có sinh mệnh và sắp trở thành con người nhưng lại bị đối xử như thế, không thể nào tàn nhẫn hơn.

Đường Vũ Đồng và Nhạc Miên Linh ngồi cạnh Tương Âm là người cảm nhận rõ sự biến đổi của nàng. Trong người Tương Âm không phải chỉ có một luồng khí tức mà tận hai thậm chí là ba.

"Các ngươi bình tĩnh!! Đừng có cố gây rắc rối cho Tương Âm!!!" Tử Luân la lên ổn định hai kẻ còn lại.

Lúc này Băng Đế và Tuyết Đế mới giật mình thu liễm khí tức. Tương Âm giúp bọn họ, nếu không điều khiển được cảm xúc của mình thì họ sẽ vô ý mà hại nàng.

Tương Âm đặt tay lên vai Nhạc Miên Linh, hơi lạnh khiến cho Nhạc Miên Linh không khỏi đánh cái lạnh run. Tương Âm thở một hơi liếc về phía màn hình.

"Ngươi muốn có nó sao?" Đường Vũ Đồng hỏi.

"Được rồi Tương Âm! Không cần mua nó, cứ để mọi chuyện thuận theo ý trời đi." Tuyết Đế lên tiếng.

"Tiểu Âm?" Nhạc Miên Linh gọi.

"Không cần! Chúng ta hiện giờ…có muốn mua cũng không được." Tương Âm cười khổ.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Thanh Nhã vội vàng đứng dậy đưa mắt dò hỏi Vương Ngôn. Vương Ngôn gật đầu, Thanh Nhã vội vàng bước ra mở cửa.

Cửa phòng vừa hé mở, người đứng bên ngoài đúng là vị công chúa Cửu Cửu vừa thay trang phục màu vàng kim. Phía sau lưng nàng, còn ai khác ngoài hoàng đế của đế quốc Tinh La nữa.

Thanh Nhã vừa trông thấy hai người trước cửa liền kinh hãi, vội vàng lui về sau quỳ một gối xuống hành lễ. Còn hai cô người hầu ở sau nàng lại càng giật mình hơn, cả hai đã quỳ rạp xuống đất rồi.

Mấy người của học viện Sử Lai Khắc vốn đã gặp qua vị hoàng đế này ở Quảng Trường Tinh La rồi. Nhưng hôm nay được gặp ở khoảng cách gần như vậy không khỏi có chút kinh ngạc.

Trong cả nhóm chỉ có Tương Âm, Nhạc Miên Linh và Đường Vũ Đồng khom người chào. Đới Thược Hành cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn đứng dậy quỳ một gối cung kính nói:

"Ra mắt bệ ha."

Hoàng Đế Tinh La đưa tay chào, nói:

"Đứng lên đi. Đây là phòng đấu giá, các vị là khách, ta là chủ. Không cần phải khách sáo. Là ta đây phải chào các vị trước mới đúng.

Thược Hành, cha ngươi là đại ca của ta, ngươi lẽ ra nên gọi ta là chú mới đúng, sao lại khách sáo như vậy."

Lúc này các học viên và lão sư của học viện Sử Lai Khắc mới giật mình tỉnh táo, cả đám cùng đứng dậy hành lễ. Có điều chỉ hơi khom người mà thôi.

Dù sao bọn họ là thành viên của học viện Sử Lai Khắc. Địa vị của viện trưởng đủ để tương đương với bất cứ vua chúa của đế quốc nào, quá thi lễ ngược lại không tốt lắm. Vương Ngôn khom người hành lễ, kinh ngạc nói:

"Bệ hạ, ngài đến đây có chuyện gì không?"

Vị Hoàng Đế này chính miệng thừa nhận mình là chủ nhân của phòng đấu giá Tinh Quang ngược lại khiến hắn có chút kinh hãi. Hoàng đế Tinh La mỉm cười nói:

"Ta tới thăm mọi người một chút. Các đệ tử của học viện Sử Lai Khắc đều là người tài giỏi nên làm sao không đến gặp các ngươi được."

"Bệ hạ, mời ngồi." Vương Ngôn nói.

Hoàng đế Tinh La lắc đầu đáp:

"Không cần, mọi người cũng thấy rồi đấy, vật phẩm sắp tới tương đối kinh người nên ta phải trực tiếp trông coi, tránh có chuyện ngoài ý muốn.

Thật lòng ta cũng không muốn đem nó đi đấu giá, nhưng đế quốc có quá nhiều thứ phải cần tiền nên phải nén đau mà chọn.

Ta đến đây ngoài việc thăm mọi người cũng muốn gửi lời cảm ơn mọi người đã nhắc nhở ban nãy về khối Hồn Cốt Băng Bích Hạt. Nếu không được nhắc nhở thì phòng đấu giá Tinh Quang e là phải chịu tổn thất không nhỏ.

Ban nãy chúng tôi quyết định tự mình đấu giá mua khối Hồn Cốt này để tránh bị ảnh hưởng danh dự. Có điều, Hồn Cốt ấy không thể lại xuất hiện đấu giá nữa.

Chúng tôi quyết định lấy nó làm phần thưởng cho chức Quán Quân của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái. Nếu học viện các vị có thể giành chức quán quân, nó sẽ là phần thưởng riêng đặc biệt. Đương nhiên chuyện này cũng xin các vị giữ bí mật cho."

Cho dù bọn họ không nói, thì mọi người ở đây cũng đã đoán được cái giá 3.000 vạn (30 triệu) ban nãy là của ai đưa ra. Dùng cách này rõ ràng tốt hơn so với nói thẳng ra vật phẩm ấy có vấn đề.

"Chỉ cần đạt được Quán Quân phải không?" Tương Âm hỏi lại.

"A… Đúng vậy." Hoàng Đế Tinh La hơi giật mình trước chứ hỏi của Tương Âm.

"Tiểu Âm, ngươi cần nó như thế à?" Mã Tiểu Đào nhíu mày.

"Hừ! Nếu không phải có người nhờ vả ta, có cho ta cũng không muốn nhận." Tương Âm hừ lạnh một tiếng.

"Vả lại mục tiêu của học viện không phải là chức Quán Quân hay sao?"

"Cũng đúng!" Trần Tử Phong gật đầu.

"Thôi ta phải trở về tiếp tục chủ trì buổi đấu giá. Có lẽ lát nữa vật phẩm kia sẽ được bán với cái giá trên trời. Mọi người xem hết rồi về cũng không muộn." Vị Hoàng đế kia nói xong liền hơi hơi cúi người chào rồi xoay người rời đi.

Đến khi buổi đấu giá kết thúc Tương Âm vẫn chưa nói thêm lời nào, tâm trạng trầm thấp đến cực điểm. Sau đó cả nhóm lặng lẽ trở về Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm. Đối thủ của bọn họ vào ngày mai mạnh mẽ vô cùng.

"Âm!" Trước khi Tương Âm kịp vào phòng, Đường Vũ Đồng gọi lại nàng. Tương Âm quay lại nhìn nàng, dù mệt mỏi nhưng vẫn cố mỉm cười.

"Chuyện gì thế, A Đồng?"

"Về Võ Hồn thứ hai của ngươi, có phải…" Đường Vũ Đồng ngập ngừng.

"Cũng không hẳn là như vậy. A Đồng… Đừng nghi ngờ ta, hảo sao?" Tương Âm thở dài.

"……Hảo!"

Trở về phòng Tương Âm không chống đỡ được mà ngã xuống giường. Nàng cuộn người lại, hai tay ôm lấy chân, sắc mặt trắng bệch, trên người tỏa ra hàn khí.

"Các ngươi xem mình đã làm gì với Tương Âm kìa! Không nói đến việc nàng bị hàn khí xâm nhập, nàng vốn không có Võ Hồn thứ hai, hiện giờ còn có thể nói dối nhưng chắc chắn sau này sẽ bị phát hiện. Lúc đó hậu quả thế nào các ngươi biết sao?" Trong đầu Tương Âm vang lên tiếng gào thét của Tử Luân.

"Ngươi thì biết gì? Sợ bị phát hiện nói dối thì làm cho có Võ Hồn thứ hai thôi là được." Băng Đế giận dữ đáp trả.

"Băng nhi! Ngươi biết làm thế sẽ mang đến hậu quả gì không? Đừng hồ đồ!" Tuyết Đế giận dữ không kém xen vào.

"Các ngươi đủ rồi! Đừng cãi nhau nữa, phát hiện thì phát hiện đi, chẳng có gì đáng sợ." Tương Âm yếu ớt lên tiếng.

"Tương Âm, không cần lo! Một mình ta thì làm không được nhưng có Tuyết Nữ giúp chắc chắn sẽ được thôi." Băng Đế hùng hồn nói.

"Băng nhi, chuyện này…" Giọng Tuyết Đế mang theo do dự.

"Tuyết Nữ, ta biết ngươi không tin con người nhưng tình hình bây giờ một phần là do ta, ta không thể bỏ mặc. Vả lại… Hiện giờ chúng ta có khí tức của Thần, tệ nhất chỉ là thời gian ẩn thân trong đây kéo dài hơn dự định thôi.

Giúp Tương Âm coi như cảm tạ nàng cho ta tá túc, không ảnh hưởng gì lớn hết. Giúp ta…được chứ?" Hiếm thấy Băng Đế nói nhiều nhưng nội dung càng khiến 3 người còn lại thêm kinh ngạc.

"……Được. Băng nhi muốn, ta sẽ giúp." Tuyết Đế nhẹ giọng nói, Tương Âm và Tử Luân lại bất ngờ bị ném đường vào mặt.

"Này, xú (xấu) long!" Băng Đế gọi.

"Ngươi gọi ai xú long? Mà bỏ qua, gọi ta làm gì?" Tử Luân bất đắc dĩ không thèm lại đấu khẩu với Băng Đế.

"Ngươi có thể tụ Hồn Lực dung hợp nhiều Hồn Hoàn thành một thì cũng có thể tự tạo Hồn Hoàn đúng hay không?" Băng Đế vừa nói Tử Luân đã hiểu.

"Ngươi nghĩ gì ta hiểu được, nhưng hiện giờ không có Hồn Lực để tạo Hồn Hoàn a. Chẳng lẽ ngươi muốn ta dùng Hồn Lực của chính mình sao?" Tử Luân bất đắc dĩ nói. Ở trong tinh thần thức hải, trên mặt Băng Đế như hiện lên một câu: "Xem như ngươi thông minh".

"Uy, không phải chứ?"

"Không phải cái gì? Bọn ta đã làm đến mức này, ngươi nghĩ không tham gia vào được sao?" Băng Đế chuyển sang khinh bỉ Tử Luân.

"Tham gia thì tham gia, có điều các ngươi cần bao nhiêu thời gian để tạo ra Võ Hồn? Ta tự dùng Hồn Lực của mình tạo Hồn Hoàn ít nhất cũng cần 2 ngày." Tử Luân tiếp tục.

"Ít nhất cần 4 ngày. Và do đây là dùng ngoại lực bắt buộc thức tỉnh Võ Hồn nên Tương Âm cũng không tránh khỏi phải chịu thử thách rất khủng khϊếp." Tuyết Đế giải thích.

"So với dung hợp phôi thai càng khủng khϊếp sao?"

"Phôi thai phải là người có tu vi Hồn Đấu La mới có thể an toàn hấp thu. Nếu dưới cấp bậc đó mà cố chấp hấp thu thì có thể sẽ chết." Băng Đế đáp.

"Tương Âm là bắt buộc phải đánh thức Võ Hồn, hơn nữa có chúng ta bảo vệ nên sẽ không chết. Bởi vì vậy đau đớn phải chịu có thể làm nàng muốn chết cũng không thể chết được." Tuyết Đế bình thản giải thích.

"Tương Âm, ngươi nghĩ sao?" Tử Luân ngần ngại hỏi Tương Âm.

"Chờ đợi đến lúc có thể đủ thời gian tiến hành đã, ngày mai ta còn có trận đấu. Ngủ!" Tương Âm thở dài nói, 3 kẻ kia hiểu nàng đây là đồng ý rồi. Căn phòng phút chốc chìm vào tĩnh lặng.