Xuyên Thành Vợ Trước Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 45

Sự cố trực tiếp của Ôn Sở khiến cho tiếng kêu gào của fan ngày càng cao, cũng may Ôn Tố còn chưa nói quá rõ ràng, nếu không sẽ khiến cho hình tượng trước mặt công chúng suy giảm.

Mặc dù không tương tác nhiều với fan, nhưng Ôn Tố cũng rất chú ý đến hình tượng của mình, cũng may không tạo thành tổn hại không thể cứu chữa gì, bằng không Sở Tĩnh Xu sao lại dễ dàng tránh thoát được kiếp nạn này.

Tiếp theo là số chương trình mời Ôn Tố tham gia ngày càng nhiều, không ít còn mời cả hai người các cô cùng tham gia, trong đó phần lớn là chương trình về tình yêu.

Ôn Tố vẫn từ chối như bình thường, Sở Tĩnh Xu sau khi nghe nói liền cảm thấy đáng tiếc, nếu không phải công việc của cô bận rộn, cô vẫn muốn cùng Ôn Tố tham gia chương trình. Nghĩ kỹ thì đó cũng là một cơ hội tốt, có thể cùng Ôn Tố quang minh chính đại hẹn hò, nhân tiện còn có thể tạo được làn sóng hâm mộ couple.

"Sự cố" trực tiếp lần trước khiến cho nhiệt độ fan "Yên tĩnh" tăng vọt, vượt xa độ hot của "Du Vân", Sở Tĩnh Xu cũng không ngại làm thêm lần nữa.

Ý tưởng của cô khiến Ôn Tố buồn cười lại không biết nói gì, vẫn rất phối hợp bày tỏ trên Weibo, hy vọng khu bình luận sẽ không xuất hiện những bình luận lôi kéo couple gì đó, bằng không bình dấm chua nhỏ trong nhà lại đổ nữa.

Nhóm fan bùng nổ muốn sung huyết, lại tạo thêm biệt danh mới cho Sở Tĩnh Xu ngoài cái nhãn "bá đạo tổng tài", một đám đều chạy đến dưới Weibo của Sở Tĩnh Xu gọi cô là bình dấm chua nhỏ.

Sở Tĩnh Xu tức giận cắn Ôn Tố hai cái, chỉ là không dùng sức, không giống tức giận mà giống như là trêu đùa hơn.

Lần trực tiếp này cũng không hoàn toàn khiến cho mọi người thích thú, tỷ như Lâm Tư Nhã đang quay phim ở xa cũng rất tức tối, chị Tố Tố không cho cô phát trực tiếp, lại tự mình đi phát, rõ ràng là gạt người.

Cái đuôi nhỏ sau khi nhận được điện thoại của Lâm Tư Nhã, vội vàng đi lấy lòng chị gái, tỏ vẻ muốn đi thăm tiên nữ tỷ tỷ.

Nó rất rõ ràng, so với đi lấy lòng Ôn Tố, còn không bằng lấy lòng chị mình, chỉ cần chị đồng ý, chị sẽ nói với Ôn Tố, nó còn cần lấy lòng Ôn Tố hay sao.

Trên thực tế Sở Tĩnh Đồng đúng thật là thông minh, Ôn Tố nghe Sở Tĩnh Xu nói chuyện này, rất là dứt khoát gọi điện thoại cho Cảnh tỷ, hẹn thời gian thăm đoàn phim.

Ôn Tố vốn dự định để Sở Tĩnh Xu mang theo cái đuôi nhỏ đi thăm đoàn, nhưng mấy ngày nay Sở Tĩnh Xu có mấy cuộc họp quan trọng không có thời gian, Sở Tĩnh Xu lại lo lắng cho em gái, liền để Ôn Tố đi cùng.

Vừa lúc khoảng thời gian này Ôn Tố không bận gì, liền mang theo cái đuôi nhỏ đi đến phim trường.

______________________________________

Tới đón các cô là trợ lý của Lâm Tư Nhã, Lâm Tư Nhã đang ở phim trường quay phim, không thể đến đón các cô.

Nghe được tiên nữ tỷ tỷ đang quay phim, Sở Tĩnh Đồng nhịn không được lôi kéo tay áo Ôn Tố.

Ôn Tố liếc mắt nhìn một cái, đối diện ánh mắt mong đợi của nó, trong lòng yên lặng thở dài, mở miệng hỏi: "Khi nào thì con bé quay xong?"

Nghĩ đến tiến độ quay hôm nay, vẻ mặt trợ lý có chút xấu hổ, "Hôm nay phải quay cảnh ngày, trước khi trời tối sẽ kết thúc."

Nhìn thấy vẻ mặt của trợ lý, Ôn Tố cũng đoán được đại khái nguyên nhân, tám chín phần mười là do trở ngại từ diễn xuất của Lâm Tư Nhã, dù sao con bé cũng chưa từng được huấn luyện diễn xuất chuyên nghiệp, điều này cũng là bình thường.

Chỉ là phim Lâm Tư Nhã đang quay không phải mấy bộ phim thần tượng cẩu huyết gì đó, mà là phim điện ảnh nổi danh quốc tế, xuất phát điểm cao như vậy nhất định phải bỏ công sức gấp bội.

Cũng không phải Ôn Tố không chịu dạy cô, mà là Kỷ Cảnh Sơn liếc mắt một cái liền nhìn trúng cô, hiển nhiên là nhìn trúng một tính chất đặc biệt nào đó trên người, hoặc là nói độ phù hợp với vai diễn của Lâm Tư Nhã vô cùng cao.

Một khi đã như vậy, không cần Ôn Tố dạy, Kỷ Cảnh Sơn là đạo diễn tự nhiên có thể đào bới ra được tiềm lực của Lâm Tư Nhã.

Sở Tĩnh Đồng tính toán thời gian, hiện tại đang là giữa hè, hôm nay lại là một ngày thời tiết sáng sủa, hẳn là sẽ phải quay đến bảy giờ tối. Nó kinh ngạc líu lưỡi, thật không nghĩ đến tiên nữ tỷ tỷ lại bận rộn như vậy, cũng không biết chị ấy quay như thế nào rồi.

Tạm nghỉ ngơi ở khách sạn một chốc, Ôn Tố đã bị Sở Tĩnh Đồng kéo đến phim trường.

Những tòa nhà theo phong cách cổ điển trang nhã nằm trong thị trấn nhỏ, cụm kiến trúc này là do đạo diễn Kỷ Cảnh Sơn đập tiền xây nên, đợi đến khi quay xong, nơi này sẽ trở thành một địa điểm du lịch mới, hoặc là làm bối cảnh cho đoàn phim khác.

Hiện giờ chỉ có đoàn phim của Kỷ Cảnh Sơn ở trong này, so với những địa điểm quay khác có phần yên ắng hơn, cũng có thể giúp cho người ta nhập tâm vào vai diễn, giống như được xuyên tới trên một ngã tư đường cách đây nghìn năm.

Cho dù đã từng đi tham quan đoàn phim một lần, Sở Tĩnh Đồng cũng không nhịn được tò mò đánh giá xung quanh, lại sợ bị nhân viên đoàn phim đuổi ra, một tay siết chặt cánh tay Ôn Tố.

Trợ lý mang theo các cô đi đến trước một tòa cung điện, hiện giờ vẫn còn đang quay chụp, vì tránh quấy nhiễu mọi người, Ôn Tố và Sở Tĩnh Đồng liền đứng ở phía sau nhân viên công tác,

Lâm Tư Nhã một thân cung trang phức tạp đang đứng giận dữ đối diện một người đàn ông mặc quân trang, điều khiến cho Ôn Tố kinh ngạc chính là, nam diễn viên kia chính là người cô từng hợp tác, Lục Trường Vũ.

Ôn Tố không biết bọn họ đang diễn cảnh gì, chỉ nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Lâm Tư Nhã.

Giây tiếp theo chợt nghe có tiếng người nói: "Cắt, Tư Nhã, cô lại đây một chút."

Lâm Tư Nhã thất thần bỏ tay xuống, đi đến màn hình giám sát.

Sở Tĩnh Đồng vốn muốn vẫy tay với Lâm Tư Nhã, vừa thấy cô bị đạo diễn gọi qua, vội buông cánh tay, nếu để cho đạo diễn nhìn thấy sẽ không tốt lắm, vẫn là nên yên tĩnh một chút.

Lục Trường Vũ xoay người liền nhìn thấy Ôn Tố đứng sau nhân viên công tác, có chút giật mình nhướng mày.

Thấy anh ta phát hiện mình, Ôn Tố lịch sự nhẹ gật đầu nhìn anh ta, Lục Trường Vũ đã đi đến chỗ các cô.

Sở Tĩnh Đồng lúc này mới chú ý tới bạn diễn của tiên nữ tỷ tỷ là Lục Trường Vũ, cánh tay đang nắm Ôn Tố liền siết chặt. Ngày sinh nhật Ôn Tố hôm đó mọi người cùng đi thăm đoàn phim, chỉ là ngày đó Lục Trường Vũ vì có việc nên không đến, đây vẫn là lần đầu tiên nó tận mắt nhìn thấy vị ảnh đế đẹp trai trẻ tuổi này.

Lục Trường Vũ đưa mắt nhìn Lâm Tư Nhã đang chăm chú lắng nghe đạo diễn giảng giải, nói với Ôn Tố: "Gặp nhau sớm vậy."

Ôn Tố lịch sự gật đầu, "Em họ của tôi hẳn là gây cho anh không ít phiền toái."

Nghe nói như thế Sở Tĩnh Đồng thầm phồng má, chẳng qua trong lòng cũng không thể phản bác lại lời này.

Lục Trường Vũ cười cười, nửa đùa nửa thật nói: "Chẳng lẽ thật sự có người có thể tức giận với cô ấy sao?"

Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt trong suốt ngây thơ kia, cho dù là giận dữ vô cùng cũng bị quét đi sạch sẽ, dù là đạo diễn Kỷ, một phân đoạn bị hỏng cả ngày, cũng chỉ thở dài, lại lôi kéo cô đến giảng giải một lần nữa.

Ôn Tố sẽ không tin những lời này là thật, chỉ nói: "Con bé là nghệ sĩ của Phồn Duyệt, tôi đặt kỳ vọng cao vào nó."

Nghe nói như thế, Lục Trường Vũ có chút kinh ngạc, cười nói: "Vì sao cô lại kỳ vọng cao ở cô ấy, cô cũng là diễn viên.", hơn nữa còn xuất sắc hơn nhiều so với Lâm Tư Nhã.

Ít nhất là gương mặt, gương mặt của Ôn Tố so với Lâm Tư Nhã càng thích hợp đóng phim hơn, dù là góc độ nào cũng vô cùng hoàn mỹ, diễn xuất lại thật vững vàng.

Ôn Tố không đáp lời, chỉ hàn huyên cùng anh ta hai câu. Lục Trường Vũ cũng không nhiều lời, thuận tiện chào Sở Tĩnh Đồng, còn cùng nó chụp hình.

Mới vừa chụp ảnh xong, đạo diễn Kỷ liền gọi mọi người trở về vị trí, Lục Trường Vũ liền trở về khu vực quay hình.

Lâm Tư Nhã vốn đang đăm chiêu không phát hiện các cô đã đến, tập trung suy nghĩ phân đoạn này ---

"Cắt"

"Cắt"

"Cắt"

...

Phân đoạn này bị hỏng đến gần mười lần, không khí phim trường cũng căng thẳng lên, ngay cả Sở Tĩnh Đồng cũng khẩn trương mặt nhăn mày nhó, rất sợ đạo diễn nổi giận.

Ôn Tố cũng không lo Kỷ Cảnh Sơn sẽ nổi giận, nếu ông ta tức giận, Lâm Tư Nhã sớm đã bị mắng từ lâu, chỉ là Kỷ Cảnh Sơn không nề hà hướng dẫn cô nên diễn phân đoạn này thế nào, dáng vẻ thập phần kiên nhẫn.

Ôn Tố nhìn thấy cảnh này nội tâm cảm khái vô cùng, Lâm Tư Nhã quả thật quá may mắn, nếu đổi lại là đạo diễn khác, đã sớm bị mắng đến máu chó đầy đầu.

Bị hỏng đến lần thứ mười một, Sở Tĩnh Đồng khe khẽ thở dài, hạ giọng nói bên tai Ôn Tố: "Có phải chị ấy không thích hợp để đóng phim không?"

"Mỗi người đều có tiềm năng trở thành một diễn viên xuất sắc," Ôn Tố lắc đầu nói: "Chỉ là Tư Nhã trải nghiệm quá ít, sau này sẽ tốt hơn."

Phân đoạn này là Lâm Tư Nhã không thể chấp nhận nam nhân trước mặt này gϊếŧ đi phụ hoàng của mình, không chỉ có phẫn nộ, còn có thống khổ và đau thương. Khó khăn cũng không lớn, chỉ là cần thể hiện ra một tâm tình phức tạp, Lâm Tư Nhã được bảo hộ rất tốt, rất nhiều cảm xúc tiêu cực đều chưa từng gặp qua, hơn nữa trải nghiệm cũng quá ít, không thể tưởng tượng ra được đó là tâm tình gì, cho nên mới bị hỏng như vậy.

Kỷ Cảnh Sơn cũng phát hiện vấn đề này, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp gì, đành phải để cho Lâm Tư Nhã nghỉ ngơi một lúc.

Lâm Tư Nhã cúi đầu rời khỏi khu vực quay, tâm tình ủ rũ thất vọng. Miệng cô nhếch lên, ánh mắt thoáng nhìn thấy Ôn Tố và Sở Tĩnh Đồng đang chờ đợi đã lâu, nghĩ đến biểu hiện của mình, bước nhanh chạy đến trước các cô, ôm cổ Sở Tĩnh Đồng, nhỏ giọng thút thít.

Sở Tĩnh Đồng cũng không biết nên nói gì để an ủi cô, đành phải dỗ dành vỗ lưng cô.

"Cẩn thận hóa trang của em." Ôn Tố thình lình lên tiếng.

Đang lúc khổ sở vì biểu hiện kém cỏi của mình, đột ngột nghe thế, Lâm Tư Nhã vội vàng ngừng khóc, cố gắng trợn mắt cho nước mắt đừng rơi xuống.

Nếu khóc hư lớp hóa trang, sẽ phải làm phiền nhân viên hóa trang, bây giờ cô đã làm phiền đến rất nhiều người, không thể lại gây thêm phiền phức.

Sở Tĩnh Đồng khó tin trừng mắt nhìn Ôn Tố một cái, lấy khăn tay ra cẩn thận giúp Lâm Tư Nhã lau nước mắt trên mặt.

"Khóc xong rồi thì đi chỉnh trang." Ôn Tố hời hợt nói, "Tiếp tục xem người ta diễn thế nào."

Lâm Tư Nhã ủy khuất chép miệng, vẫn là ngoan ngoãn đến phòng hóa trang chỉnh trang lại.

Ôn Tố còn đang muốn nhìn xem đạo diễn Kỷ quay chụp thế nào, kết quả lại bị Sở Tĩnh Đồng kiên quyết túm vào phòng hóa trang.

Sở Tĩnh Đồng lại không ngừng nhắc nhở nói: "Chị ấy là em họ của chị, còn là nghệ sĩ của Phồn Duyệt, vừa rồi chị nói chị ấy trải nghiệm quá ít, về sau sẽ tốt hơn, vậy sao lại lãnh đạm với chị ấy như vậy."

Bị kéo về phía phòng hóa trang, Ôn Tố ôn hòa nói: "Chị chỉ là để cho con bé nhìn thấy được một chút lòng người hiểm ác."

Sở Tĩnh Đồng bị nói nghẹn đến không biết nói gì cho phải, đành tức giận hừ một tiếng.

Trong phòng hóa trang, Lâm Tư Nhã nhu thuận tròn mắt để cho nhân viên chỉnh trang, nhìn thấy Sở Tĩnh Đồng và Ôn Tố cũng đến đây, trong mắt lại hiện lên một tia ủy khuất, nhịn không được nói: "Em thật sự không tưởng tượng được đó là cái dạng gì."

Đạo diễn Kỷ đã gần như phân tích rất rõ ràng, chỉ là cô không cách nào tưởng tượng được đó là cảm xúc gì.

Chỉnh trang xong Lâm Tư Nhã và hai người cùng nhau đi về phía khu vực quay phim, chán nản nói: "Đạo diễn cho em nhìn biểu hiện lúc trước của em, em đều cảm thấy mình quá giỏi, còn tưởng rằng mình có thể trở thành một diễn viên vĩ đại.", nào biết sẽ diễn thành như vậy.

Trợ lý bên cạnh thấy cô khổ sở, nhịn không được an ủi: "Thật ra cô rất lợi hại, đây là lần đầu tiên cô quay phim, có thể làm được như vậy đã rất tốt rồi. Chỉ cần xem qua một chút, cô chắc chắn có thể diễn đạt."

Lời này cũng giống như không nói, Sở Tĩnh Đồng có chút không nói nên lời, vai diễn này là cần người diễn viên phải suy diễn ra, diễn viên phải là người thổi hồn vào vai diễn, sao có thể nói chị ấy xem qua một cái được.

Ôn Tố nghe ra ý tứ này, nói: "Ý cô là bắt chước?"

Trợ lý cũng phát hiện trong lời nói của mình có chút vấn đề, nghe được Ôn Tố nói vậy vội gật đầu liên tục, "Đúng, chính là bắt chước."

Sở Tĩnh Đồng cũng cảm thấy thú vị, hai mắt sáng lên, nói: "Nói vậy diễn cũng sẽ nhanh hơn, lúc đạo diễn diễn giải cho chị ấy cũng không cần phải ..."

Ôn Tố nâng tay gõ lên ót của nó, "Em nghĩ cái gì vậy, đạo diễn chỉ là nói cho con bé biết nên làm thế nào, còn cụ thể thế nào vẫn phải dựa vào nó."

Che ót, Sở Tĩnh Đồng dẩu môi, không nói gì nữa, dù sao nó cũng không hiểu thế nào là diễn xuất, Ôn Tố mới là chuyên nghiệp.

Thấy mọi người quan tâm mình, tâm tình vốn uể oải cũng có chút an ủi. Lâm Tư Nhã một bên kéo Ôn Tố, một bên kéo Sở Tĩnh Đồng, tò mò hỏi: "Chị dâu đâu? Chị ấy không tới sao?"

Thấy cô đã vui vẻ trở lại, Sở Tĩnh Đồng cũng an tâm, mỉm cười nói: "Chị em có một cuộc họp quan trọng, không thể đến thăm chị được, nhưng mà chị ấy cũng rất nhớ chị."

Lâm Tư Nhã vui vẻ cười, "Còn một tháng nữa là chị có thể ---", chưa nói xong, đôi mi Lâm Tư Nhã lại rũ xuống, "Bây giờ chị như vậy, hẳn là phải lùi thời gian lại rất lâu rồi."

Ôn Tố đột nhiên mở miệng nói: "Nếu thật sự là như vậy, em sẽ bị thay."

Lâm Tư Nhã mặt mày căng thẳng, một lần nữa nỗi buồn trước tình cảnh bi thảm lại dâng lên.

Lần này ngay cả trợ lý nhỏ cũng ngầm nhìn cô bằng ánh mắt không đồng tình.

Sở Tĩnh Đồng vội vàng nói: "Chị lại cố ý dọa chị ấy, xấu xa!"

Lâm Tư Nhã cũng không cảm thấy được an ủi chút nào, cúi đầu, hạ giọng nói: "Chị Tố Tố nói là sự thật, chị chắc chắn sẽ bị thay ra, căn bản không thích hợp làm diễn viên."

Nghe nói như thế, ánh mắt Sở Tĩnh Đồng nhìn Ôn Tố càng thêm hung ác.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Tư Nhã, Ôn Tố đành phải chủ động hỏi cô nội dung của phân đoạn này, bao gồm cả mắt xích chuyển đổi cảm xúc trong diễn xuất.

Từng vấn đề Lâm Tư Nhã đều lưu loát trả lời, còn nói vô cùng lưu loát rõ ràng, phân tích cực kỳ cẩn thận, có thể nhìn ra được cô cũng bỏ nhiều công sức, chỉ là trải nghiệm có chút ít ỏi.

Nghe xong giải đáp của Lâm Tư Nhã, Ôn Tố thở dài, nói: "Đi, chị cho em một phương hướng, em xem chị diễn như thế nào, chú ý biến hóa trong ánh mắt của chị."

Ánh mắt Lâm Tư Nhã đột nhiên sáng lên, ngay cả cái trừng mắt của Sở Tĩnh Đồng cũng trở nên ôn hòa hơn.

Tiên nữ tỷ tỷ chưa được tham gia huấn luyện diễn xuất chuyên nghiệp, nhưng chị Ôn Tố là diễn viên chuyên nghiệp nha!

_________________________________

Một phân đoạn quay hơn mười lần, tuy là chuyện như vậy thường xuyên phát sinh khi quay phim, nhưng là đi theo đạo diễn như Kỷ Cảnh Sơn, mọi người rốt cuộc cũng có chút mệt mỏi.

Lâm Tư Nhã căng thẳng hít vào một hơi, Sở Tĩnh Đồng vội vàng động viên, "Vừa rồi chị diễn rất tuyệt, lát nữa nhất định có thể thông qua được."

Lâm Tư Nhã nhìn Ôn Tố, so với Đồng Đồng cổ vũ, cô lại càng hy vọng được diễn viên chuyên nghiệp như chị Ôn Tố tán thành.

Nhìn thấy đôi mắt trong suốt như nai con kia, Ôn Tố hơi gật đầu.

Trợ lý của Lâm Tư Nhã nói đúng, Lâm Tư Nhã đúng thật là có năng lực bắt chước rất tốt, có lẽ là vì không rành thế sự, nhưng lại có trực giác vô cùng mạnh mẽ và khả năng bắt chước tốt, trong lần đầu tiên có thể học được năm sáu phần những biểu hiện cảm xúc rất nhỏ của Ôn Tố.

Ôn Tố vốn là đã dựa vào hình tượng khí chất của Lâm Tư Nhã mà diễn ra, nên cô ấy học cũng nhanh hơn.

Phó đạo diễn gọi Lâm Tư Nhã tới, trong lúc vô tình liếc mắt sang, Ôn Tố kinh ngạc phát hiện người phụ trách quay phim hóa ra lại là Nguyên Hạc Quân!

Đạo diễn phim thương mại như Nguyên Hạc Quân lại đi quay phim cho phim điện ảnh mới của Kỷ Cảnh Sơn, Ôn Tố thật sự có chút tò mò phim điện ảnh do chính tay Nguyên Hạc Quân quay sẽ thế nào.

Lần thứ mười ba bắt đầu, người cầm clapboard vỗ một cái, Lâm Tư Nhã lại tiến vào vai diễn.

Sở Tĩnh Đồng tuy không hiểu lắm về diễn xuất cũng phát hiện ra biểu hiện lần này của Lâm Tư Nhã tốt hơn trước rất nhiều, cặp mắt xinh đẹp kia dường như biết nói, ngay cả nhân viên vây xem cũng có chút kinh ngạc.

"Cắt ---"

Thanh âm quen thuộc lại một lần nữa vang lên.

Ôn TỐ cũng bất giác nhướng mày, cô cảm thấy biểu hiện của Lâm Tư Nhã lần này không tồi, dù là chuyển biến trên khuôn mặt hay từng chi tiết đều rất đúng chỗ, cũng không biết có phải là không đạt tới yêu cầu của Kỷ Cảnh Sơn hay không.

Ngồi sau máy giám sát Kỷ Cảnh Sơn chau mày, "Làm lại lần nữa, vừa rồi ghi âm có chút vấn đề."

Lâm Tư Nhã có chút khẩn trương nhẹ nhàng thở ra, trên gương mặt tinh xảo là ý cười khó nén.

Kỷ Cảnh Sơn cũng cười nói: "Lần này cũng không tệ lắm, lát nữa cô chú ý nói chậm lại một chút."

Nghe được đạo diễn Kỷ khẳng định, Sở Tĩnh Đồng vui vẻ đến mức nhảy dựng lên, ngay cả Lâm Tư Nhã cũng kích động.

"Oa, chị Ôn Tố thật lợi hại!" Sở Tĩnh Đồng ôm lấy Ôn Tố cọ cọ, ý cười trên mặt thoạt nhìn có chút ngốc.

Giọng nói này làm cho nhân viên công tác đều nhìn về phía Ôn Tố, Ôn Tố rất bình tĩnh nhìn Sở Tĩnh Đồng, vỗ vỗ đầu nó, không chút gợn sóng nói: "Chị lúc nào cũng lợi hại."

Theo bản năng muốn đồng ý những lời này, Sở Tĩnh Đồng đang định gật đầu như giã tỏi, đột nhiên nhớ tới người này đoạt đi chị gái của mình, động tác gật đầu đông cứng lại, buông Ôn Tố ra, ngẩng đầu trừng cô, nghĩ một đằng nói một nẻo hừ giọng: "Khoe khoang!"

Ai da, mấy đứa tiểu quỷ nổi loạn tuổi mới lớn quả thật phiền phức.

Ôn Tố không nhận ra lúc mình suy nghĩ có bao nhiêu dáng vẻ bà cụ non.

Phân đoạn này quay lại thêm ba lần, Kỷ Cảnh Sơn mới tuyên bố thông qua, gọi Lâm Tư Nhã đến bên cạnh, để cho cô xem lại cảnh quay vừa rồi.

Nhìn thấy màn hình phát lại cảnh vừa rồi, Lâm Tư Nhã càng thêm tin tưởng, đi theo chị Tố Tố học thêm mấy lần nữa là có thể qua, bất kể cô có xuất sắc hay không! Sau này nhất định có thể trở thành một diễn viên vĩ đại!

"Sao lại đột nhiên thông suốt rồi?" Kỷ Cảnh Sơn vẫn rất vui mừng vì cô có thể suy diễn ra được phân cảnh này, mặc dù có chút gập ghềnh, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ có thiên phú.

Lâm Tư Nhã có chút kiêu ngạo ngẩng đầu, y như là đứa nhỏ khoe khoang nói: "Đều là do chị Tố Tố dạy tôi, chị ấy rất giỏi!"

Kỷ Cảnh Sơn nhíu mày, thắc mắc nhìn phó đạo diễn. Phó đạo diễn là học trò do Kỷ Cảnh Sơn một tay đào tạo, thấy thầy mình nhìn, mở miệng giải thích: "Là nghệ sĩ của Cảnh Dịch Thu, cũng là chị họ của Tư Nhã, hôm nay bọn họ đến đây thăm đoàn."

Kỷ Cảnh Sơn rất nhanh đã nhớ ra Ôn Tố là ai, so với "thành tựu" của người này trong giới văn nghệ, ông ta càng ấn tượng hơn với gia thế của đối phương, là con gái một của chủ tịch Vạn Nguyên Ôn Như Nhàn.

Nghe thấy lời nói của phó đạo diễn, Lâm Tư Nhã vội gật đầu không ngừng, "Chị Tố Tố rất lợi hại, lúc trước còn diễn vai long phượng thai, một người diễn cả hai vai luôn!"

Kỷ Cảnh Sơn tới giờ cũng không chú ý phim truyền hình, ông ta dùng diễn viên hoặc là tổ chức thử vai chọn lựa, hoặc là giống như Lâm Tư Nhã đào bới ra như vậy, cho nên ấn tượng đối với Ôn Tố vẫn chỉ dừng lại ở chỗ đối phương là con gái của Ôn Như Nhàn.

Nhưng mà những điều này cũng sẽ không thu hút sự chú ý của Kỷ Cảnh Sơn, ông ta chỉ gật gật đầu, nói: "Khi quay phim phải chuyên chú nghiền ngẫm vai diễn, cho dù sau này cô có thể làm được, cũng đừng làm theo cách này, mất nhiều hơn được."

Lâm Tư Nhã cái hiểu cái không gật đầu.

Quay đến năm giờ chiều, bụng đói của Sở Tĩnh Đồng thầm thì kêu, nhưng nó còn muốn chờ tiên nữ tỷ tỷ cùng nhau ăn cơm, không chịu ăn gì cả.

"Không nói đến chuyện Tư Nhã còn đang bận quay phim, em cho là buổi tối nó có thể ăn nhiều được sao?" ngữ khí Ôn Tố có chút lạnh, "Ngày mai con bé còn phải quay phim, chuyên gia dinh dưỡng đã chuẩn bị tốt bữa tối cho nó rồi, để tránh ngày mai mặt sẽ bị sưng phù."

Sở Tĩnh Đồng đang muốn phản bác chị ấy sẽ không bị sưng mặt, nhưng nghĩ đến người kia khoảng thời gian lúc vừa về nước rất nhanh đã tròn lên một vòng, lại cảm thấy những lời này của Ôn Tố cũng có chút đạo lý.

Hoàn toàn không biết cũng không muốn biết tiểu quỷ thời kỳ nổi loạn này đang suy nghĩ gì, Ôn Tố xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Chị đi ăn cơm."

Sở Tĩnh Đồng sửng sốt, vội vàng đứng dậy đi theo sau, "Chờ chút, em cũng muốn!"

Chờ hai người ăn xong quay về, việc quay phim vẫn còn đang tiếp tục.

Biểu hiện của Lâm Tư Nhã thật ngây ngô, nhưng có thể nhìn ra được cô cũng rất dụng tâm gọt giũa vai diễn, chỉ là đôi lúc biểu hiện có chút không tới, có đôi khi lại vô cùng kinh diễm.

Một vài thời điểm con người có thể biểu hiện xuất sắc vượt ngoài dự đoán của mọi người, đó là điều mà diễn viên có kinh nghiệm phong phú không có được, Lâm Tư Nhã là có loại hào quang của người mới này.

Mãi đến khi sắc trời muộn dần, trời chiều dần nhuộm ra từng tầng màu cam nơi chân

trời, những đám mây như bốc cháy sáng rực chói mắt.

Công việc quay phim hôm nay cuối cùng cũng xong, vài phân đoạn sau đều quay chụp rất thuận lợi, điều này khiến cho Lâm Tư Nhã lại càng tràn ngập chờ mong đối với sự nghiệp của mình.

Ôn Tố ngồi trong phòng hóa trang chờ Lâm Tư Nhã tháo trang sức, nghe hai cô gái đã lâu không gặp ríu rít trò chuyện, thanh âm trong trẻo vui vẻ xoa dịu đi những cảm xúc ủ rũ trước đó.

Ngay lúc hai đứa trẻ đang thảo luận chờ đến khi quay phim xong sẽ đi đâu chơi, có tiếng gõ cửa phòng hóa trang, qua một lát mới có người đẩy cửa ra.

Ôn Tố lơ đãng liếc mắt, rõ ràng là đạo diễn trẻ đang nổi tiếng Nguyên Hạc Quân.

Nhìn Ôn Tố, Nguyên Hạc Quân cười sảng khoái nói: "Có thể cho tôi chút thời gian không?"

Ôn Tố thoáng suy tư, đứng dậy đi ra khỏi phòng hóa trang cùng Nguyên Hạc Quân.

Hai người tùy tiện kéo hai cái ghế dựa ngồi xuống, Nguyên Hạc Quân lấy ra một quyển kịch bản đưa cho cô, đi thẳng vào vấn đề nói: "Không biết có có hứng thú muốn thử vai diễn Trình Hoan này hay không."

Điều này vượt ngoài dự kiến của Ôn Tố, cô chẳng qua là đến đây thăm đoàn, kết quả lại gặp được đạo diễn mời mình đóng phim điện ảnh?"

Ôn Tố ngạc nhiên một giây liền thu lại những suy nghĩ lung tung, nói: "Tôi xem kịch bản trước đã."

Đây là một bộ phim điện ảnh hài kịch vô cùng thuần túy, mang phong cách hài tết rõ ràng, trong đó Trình Hoan là nữ số hai, tính tình mạnh mẽ trượng nghĩa, chính trực. Là một vai diễn hài, hơn nữa bộ phim này không có nữ chính, nói cách khác, Trình Hoan chính là vai nữ nhiều phân đoạn nhất trong này.

Cầm kịch bản, Ôn Tố áp chế kích động nơi nội tâm, hỏi dò: "Khi nào bắt đầu quay?"

"Tháng mười một năm nay sẽ quay, thời gian quay có chút gấp." Nguyên Hạc Quân trực tiếp nói: "Vốn là đã sắp xếp xong vai diễn, lúc sắp ký hợp đồng, người diễn viên kia lại đi hợp tác với đạo diễn Khâu Nhất Minh, thành ra vai diễn này bị khuyết."

Khâu Nhất Minh chính là đạo diễn lớn tiếng tăm lừng lẫy trong nước, nhưng mà Nguyên Hạc Quân cũng là đạo diễn trẻ nổi danh, tiềm lực đương nhiên không đếm kể, sao lại có diễn viên thiển cận đến mức này?

Nguyên Hạc Quân bổ sung nói: "Cũng không thể trách cô ấy, dù sao trong phim này chỉ là nữ thứ, còn trong phim mới của đạo diễn Khâu lại là nữ chính."

Ôn Tố lúc này mới hiểu rõ gật đầu, dù sao Khâu Nhất Minh cũng hợp tác với Việt Kỳ, Việt Kỳ lại là công ty mà công ty mẹ mình không thể vượt qua được.

"Vậy khi nào thì tôi thử vai?" Ôn Tố hỏi.

Nguyên Hạc Quân cười cười, nói: "Không cần thử, chỉ cần cô đồng ý, vai diễn này chính là của cô."Ôn Tố vẻ mặt nghiêm túc vài phần, vươn tay phải về phía Nguyên Hạc Quân, "Tôi nhận, hợp tác vui vẻ!"