Xuyên Thành Vợ Trước Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 23

Tin tức #Ôn Tố nɠɵạı ŧìиɧ# vô cùng ầm ĩ, nhìn thấy hình ảnh đăng tải, đại bộ phận cư dân mạng đều không hề nghi ngờ, khẳng định Ôn Tố thật sự là nɠɵạı ŧìиɧ, chỉ có một phần nhỏ nghi ngờ ảnh chụp cũng không thấy rõ người còn lại, làm sao có thể khẳng định Ôn Tố nɠɵạı ŧìиɧ? Lỡ như người kia là Sở Tĩnh Xu thì sao?

Nhưng mà càng là người hiểu biết Sở Tĩnh Xu lại càng tin tưởng Ôn Tố chính là phản bội Sở Tĩnh Xu, trong đó có thể thấy vợ chồng Ôn thị, Phương Oánh Như là đại diện.

Nhìn thấy Ôn Tố bất đắc dĩ nhìn người kia, dung túng người kia làm nũng, bọn họ rất là tức giận, sau lại thấy Ôn Tố ngang nhiên bế người nọ vào khách sạn, liền hận không thể xuyên qua màn hình gõ đầu Ôn Tố.

Mãi cho đến khi bọn họ biết được "tình nhân" kia thật ra chính là Sở Tĩnh Xu.

Cũng không ngờ Sở Tĩnh Xu bình thường cẩn trọng hiền thục, thì ra say rượu rất thích làm nũng.

Những dân mạng khác đương nhiên không biết, ra sức mắng chửi, còn có một số người hiểu chuyện thì trực tiếp bình luận trên Weibo của Sở Tĩnh Xu khuyên cô nên nhanh chóng ly hôn.

Rốt cuộc nhìn thấy những hình ảnh trên bài đăng kia, Sở Tĩnh Xu mới biết được vì sao mọi người đều cảm thấy Ôn Tố đang nɠɵạı ŧìиɧ, nếu không nhờ quần áo trên người, cô thật không thể nhận ra chính mình.

Đầu tiên là bị Ôn Tố bế xuống xe, sau đó lại ở trước cửa khách sạn làm nũng không chịu đi, bị bế lên cũng không an phận, đoạt lấy cái mũ trên đầu Ôn Tố.

Sở Tĩnh Xu nhịn không được che mặt, lúc này trong phòng chỉ có một mình cô, cảm thấy mặt mình nóng đến lợi hại, nếu Ôn Tố ở đây, cô sợ mình sẽ xấu hổ đến chết mất.

Sau này không bao giờ động vào rượu nữa!

Sở Tĩnh Xu đáy lòng khẳng định, nhìn Ôn Tố bất đắc dĩ bế mình lên, trong lòng sinh ra vài phần mơ mộng ---

Ôn Tố dung túng mình như vậy, có phải là ... Ôn Tố thật ra cũng có chút cảm giác với mình?

__________________________________

Sau khi đến sân bay gặp Triệu Hòa An và Thẩm Mạn Huy, mọi người khởi hành đến địa điểm ghi hình của chương trình, là một tòa nhà nhỏ được xây dựng bên hồ.

Rời sân bay, Ôn Tố còn nhận được một cuộc gọi của cái đuôi nhỏ Sở Tĩnh Đồng, khí thế của cái đuôi nhỏ hơi yếu hơn so với mẹ Ôn, mở miệng liền chất vấn cô tại sao lại phản bội chị nó, chẳng lẽ không biết chị là toàn tâm toàn ý với cô hay sao?

May mắn là Ôn Tố đã chuẩn bị tâm lý, đi đến nơi ít người mới nhận điện thoại, nếu không tất cả mọi người đã nghe được toàn bộ lời nói của cái đuôi nhỏ.

Sở Tĩnh Đồng căn bản là không cho Ôn Tố cơ hội nói chuyện, vừa phẫn nộ vừa đau khổ chỉ trích cô nói chuyện cô làm sẽ khiến cho chị gái mình tổn thương. Sau đó còn nói chị đã hao phí tâm tư theo đuổi cô thế nào, còn cùng Phương Oánh Như diễn kịch ra sao, cô lại như vậy mà đạp đổ hết tâm ý của chị mình.

Mới đầu Ôn Tố còn cảm thấy bất đắc dĩ, sau khi nghe xong lại cười thành tiếng.

Trước đó cô còn đang đoán xem Sở Tĩnh Xu có thể diễn được bao lâu, không ngờ dưới tình huống này lại bị cái đuôi nhỏ khai ra hết.

Tiếng cười này suýt chút làm Sở Tĩnh Đồng tức chết, mình miệng đắng lưỡi khô nói nhiều như vậy, Ôn Tố còn không biết xấu hổ, lại còn cười vui vẻ.

Sở Tĩnh Đồng tức giận thật muốn đánh người, không vui nói: "Chị cười cái gì! Chị đúng là đồ không có lương tâm, chuyện như vậy còn cười được."

Ôn Tố "không có lương tâm" cố kiềm nén ý cười, nói: "Người kia là chị của em, tối hôm qua chị ấy uống rượu, chị đưa chị ấy về."

Sở Tĩnh Đồng: ......

Sở Tĩnh Đồng: là, là chị!

"Khụ khụ ... A, thật xin lỗi, là em nóng nảy. Thật là truyền thông tung tin đồn nhảm, chị vẫn là nhanh làm sáng tỏ đi."

Sở Tĩnh Đồng không hỏi tại sao tối qua chị mình lại làm ra chuyện như vậy, chỉ xấu hổ là mình thế mà lại không nhận ra chị, theo lý thuyết người có thể ở cùng Ôn Tố, thân hình giống chị mình như vậy, vậy mà nó lại không nhận ra người kia là chị mình?

Về phần chị gái chưa bao giờ thể hiện dáng vẻ làm nũng dính người khác như vậy cũng bị Sở Tĩnh Đồng cố ý xem nhẹ.

Bởi vì đó là chị gái mà nó thương nhất, mặc kệ là bộ dạng gì thì cũng là chị nó, tuy rằng nó cũng có chút ghen tị, phải biết chị đối với cha mẹ cũng chưa làm nũng đến như vậy ...

Suy nghĩ này khiến nó lại càng thêm khó chịu, cho nên Sở Tĩnh Đồng nhất quyết xem nhẹ điểm này.

Đều là sai lầm của nó, vậy mà không nhận ra đó là chị.

Sở Tĩnh Đồng yên lặng âm thầm trách cứ chính mình, rồi đột nhiên ý thức được hình như vừa rồi nó đã khai hết tất cả mọi thứ.

"!"

Sở Tĩnh Đồng chỉ có thể cầu mong Ôn Tố không nghe thấy gì hết, cười cười bình tĩnh nói: "Uhm, chị quên hết mấy lời vừa rồi đi, đều là em giận quá nên nói bừa thôi."

Ý cười bên môi Ôn Tố càng thêm sâu, hỏi lại: "Đều là nói bừa sao? Chị của em hao hết tâm tư theo đuổi chị là nói bừa? Cùng Phương Oánh Như phối hợp diễn kịch cũng là nói bừa sao?"

Sở Tĩnh Đồng: gặp quỷ rồi, chị ấy nghe được!

Sở Tĩnh Đồng: QAQ, chị ơi, em xin lỗi

"Em, a, cái đó ..." Sở Tĩnh Đồng ấp úng không biết nên nói gì, nó biết lúc chị nghĩ ra kế này cũng lo lắng Ôn Tố có thể tức giận rồi chán ghét chị, không ai thích bị lừa gạt cả, sẽ sợ rằng người kia có ý đồ xấu nên mới lừa mình, càng đừng nói tính tình Ôn Tố xưa nay cũng không mấy tốt đẹp.

Thấy đoàn phim còn đang chờ mình, Ôn Tố thu lại ý cười, nói: "Chị còn phải đi quay chương trình, không nói nữa."

Nghĩ nghĩ, lại dặn dò hai câu, "Học tập cho tốt, ít xem mấy cái tin tức giải trí vô bổ đi."

"A, vâng vâng, thật xin lỗi, quấy rầy chị, vậy em cúp máy đây."

Sở Tĩnh Đồng lúc này hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống, sao có thể nóng giận như vậy, chuyện tình cảm của chị đều bị hủy trên tay của nó rồi.

Sở Tĩnh Đồng vừa mới nhỏ hai giọt nước mắt, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

Sau khi nó nói xong những lời kia, Ôn Tố lại cười, này không phải là là ... không có tức giận sao?

Sở Tĩnh Đồng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, hơn nữa, chị mình xuất sắc như vậy lại hao hết tâm tư theo đuổi Ôn Tố, Ôn Tố hẳn phải thụ sủng nhược kinh mới đúng!

Hoàn toàn quên hết việc lo lắng Ôn Tố sẽ nổi giận, lo lắng chuyện tình cảm của chị gái bị hủy mất, Sở Tĩnh Đồng như được bơm đầy máu, sống lại.

Có thể nó không có hại chị, ngược lại còn vừa giúp chị một phen nha!

Đúng lúc này, điện thoại Sở Tĩnh Đồng vang lên, hiển thị người gọi là "Chị".

Trước khi gọi điện cho Ôn Tố, phản ứng đầu tiên của nó là gọi điện thoại cho chị, không ngờ gọi đến sáu lần cũng chưa thấy nghe máy, sợ chị quá thương tâm mà làm điều dại dột, trên Wechat cũng nhắn một đống tin liền, chị vẫn chưa gọi lại cho nó, lúc này nó mới dứt khoát gọi cho Ôn Tố.

Nhìn thấy tên người gọi, Sở Tĩnh Đồng hơi do dự, chần chừ một lát mới nhận cuộc gọi.

Mới vừa ấn phím nghe, đã thấy chị gái nhanh chóng giải thích: "Người tối hôm qua là chị, chị uống nhiều, Ôn Tố đưa chị trở về."

"A, là vậy à, là em hiểu lầm." Sở Tĩnh Đồng theo bản năng giả vờ như mình mới biết được chuyện này, nhưng mà khả năng diễn xuất của nó quá tệ, Sở Tĩnh Xu vừa nghe đã thấy không đúng lắm.

Sở Tĩnh Xu nói: "Em gọi điện thoại cho Ôn Tố rồi sao?"

Sở Tĩnh Đồng chột dạ muốn phản bác, lại nghe chị nói: "Không được nói dối, chị nghe ra được."

Sở Tĩnh Đồng đành phải thành thành thật thật thừa nhận, "Vâng, Ôn Tố nói cho em biết rồi."

"Em ----" Sở Tĩnh Xu vốn định nói thêm gì đó, nhưng nghĩ em gái hẳn là lo lắng cho mình, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Em đó, ngoan ngoãn học tập, mấy cái tin lá cải đó chỉ là để giải trí, không có ích lợi gì đâu."

Sở Tĩnh Đồng nhỏ giọng than thở vài câu, Sở Tĩnh Xu không nghe rõ, hỏi nó nói cái gì. Nó oán giận nói: "Chị với Ôn Tố nói chuyện thật giống nhau, quả không hỗ là một đôi."

Sở Tĩnh Xu tạm dừng một chút, mới bình tĩnh nói: "Ôn Tố cũng là chị của em, sao em có thể xưng hô như vậy."

"Vâng, em biết rồi." Sở tĨnh Đồng rầu rĩ nói, hoàn toàn không biết câu nói vừa rồi đã khiến chị gái chấn động bao nhiêu.

Nghĩ đến mình vừa làm một chuyện ngu ngốc, Sở Tĩnh Đồng cẩn thận hỏi: "Chị, nếu ngày hôm qua Ôn Tố ... chị ấy đưa chị về khách sạn, vậy hai người ..."

Sở Tĩnh Xu không biết nó muốn hỏi cái gì, "Cái gì?"

"... có phải là ở cùng một chỗ hay không?" Sở Tĩnh Đồng lúc này mới hỏi xong câu hỏi.

Sở Tĩnh Xu nghẹn một cái, không biết nó muốn nói gì.

Sở Tĩnh Đồng nhận câu hỏi của mình hơi mơ hồ, bổ sung thêm, "Hai người có phải là đang yêu đương hay không?"

Đầu dây bên kia Sở Tĩnh Xu ngừng một chút, "Không có, sao vậy?"

Sở Tĩnh Đồng định nói Ôn Tố đã biết hết rồi, lời nói ở bên miệng còn chưa nói ra, nó làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, nếu ...

Không nghe Sở Tĩnh Đồng nói gì, Sở Tĩnh Xu cảm thấy không ổn, lại hỏi: "Sao vậy? Em đã nói gì với Ôn Tố sao?"

Sở Tĩnh Đồng làm sao giấu được, thành thật khai ra tội lỗi của mình, còn sợ chị tức giận, cường điệu diễn tả lúc đó mình xúc động như thế nào, mới bốc đồng kể hết mọi việc ra như vậy.

Chờ nó nói đến miệng lưỡi đều khô, phía bên kia lại im lặng bất thường.

Sở Tĩnh Đồng tim nhảy lên tận cổ, hoảng sợ kêu lên: "...Chị?"

"Em thật sự không cố ý, lúc đó rất tức giận, đều do em, nếu như em nhận ra người đó là chị, cũng sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.", nói xong lời này, giọng nói đều mang theo nức nở.

Sở Tĩnh Đồng càng nghĩ càng khổ sở, nó thật là vô dụng, không giúp được chị thì thôi, còn thường xuyên gây trở ngại cho chị nữa.

Ngay lúc Sở Tĩnh Đồng đang tự dằn vặt, lại nghe chị mình giọng điệu cổ quái hỏi: "Lúc nãy em nói, Ôn Tố cười?"

Như là bắt được một cọng rơm cứu mạng, Sở Tĩnh Đồng liên tục gật đầu, giống như làm vậy thì chị có thể nhìn thấy sự thành thật của nó, "Là thật đó, lúc đó em thật rất tức giận, còn nói chị ấy vậy mà lại cười, thật là không có lương tâm, sau đó chị ấy nói cho em biết người kia thật ra là chị."

"Là như vậy sao ... Ừ, chị hiểu rồi." Giọng nói Sở Tĩnh Xu không nóng không lạnh, bình tĩnh lạ thường.

"Chị?" Sở Tĩnh Đồng có chút lo lắng.

Sở Tĩnh Xu an ủi nó: "Không sao, sớm muộn gì em ấy cũng biết, này chỉ là biết hơi sớm mà thôi."

Đến khi nghe thấy như vậy, Sở Tĩnh Đồng mới bình tĩnh trở lại, còn chưa kịp mở miệng đã nghe chị gái cằn nhằn dặn dò: "Em đó, sau này ít xem mấy thứ như vậy đi, em vẫn còn nhỏ, nên đọc nhiều sách vào, tập trung học tập, mở mang kiến thức là tốt nhất."

Sở Tĩnh Đồng: QAQ

Hoàn toàn không biết chuyện xảy ra giữa hai chị em Sở gia, Ôn Tố lúc này đang ngồi xổm giữa vườn hoa bên cạnh tiểu khu xới đất.

Cùng với cô còn có khách mời cố định Hoàng Gia Du, Hoàng Gia Du là diễn viên điện ảnh, truyền hình và ca sĩ nổi tiếng, lúc còn trẻ đã nổi danh khắp đại giang nam bắc, sau lại vì kết hôn mà rời khỏi giới giải trí, mãi đến tám năm sau khi ly hôn mới quay trở lại.

"Bữa tiệc trà của chúng ta" chính là chương trình đầu tiên Hoàng Gia Du tham gia khi quay trở lại.

Hoàng Gia Du tính cách ôn hòa kiên nhẫn, rất chiếu cố người trẻ, cho cô ta đến phối hợp với Ôn Tố là tốt nhất.

Hai người đều ngồi xổm trong vườn hoa xới đất, Hoàng Gia Du hỏi Ôn Tố chuyện quay phim, Ôn Tố trả lời.

Tuy rằng Ôn Tố nói chuyện lời ít ý nhiều, có thể nói ít thì tuyệt đối sẽ không nói nhiều hơn một chữ, Hoàng Gia Du cũng chỉ mỉm cười, cô ta cảm thấy Ôn Tố không giống như lời người khác nói ngạo mạn vô lễ, Ôn Tố khi được hỏi cũng sẽ trả lời, không khiến người đối diện cảm thấy không được tôn trọng.

Đến khi hai người đã xới đất xong, người dẫn chương trình Minh Phỉ với Thẩm Mạn Huy cũng đã làm xong cơm trưa, đợi Trần Ninh và Triệu Hòa An dọn dẹp xong, sáu người mới ngồi xuống bàn ăn.

Minh Phỉ và Thẩm Mạn Huy đều có tài nấu ăn rất khá, hơn nữa mọi người đều sớm đói bụng nên ăn cơm rất ngon miệng.

Minh Phỉ và hai khách mời cố định thay nhau oanh tạc, Ôn Tố còn khá hơn một tí, vì bọn họ cũng hơi bận tâm đến thân phận của cô, hai người kia thì lại không may mắn như thế, Triệu Hòa An bị người ta hỏi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, tới nỗi á khẩu không trả lời được, chỉ có Thẩm Mạn Huy khí thế tứ lạng bạt thiên cân là có thể chống đỡ nổi.

Tư thái khí định thần nhàn của cô ta làm cho Ôn Tố âm thầm kính nể, là người đã sống qua hai đời, ở phương diện ăn nói cô lại không bằng Thẩm Mạn Huy.

Minh Phỉ cũng vô cùng bội phục phản ứng của Thẩm Mạn Huy, nhưng bọn họ là đang ghi hình chương trình, nếu Thẩm Mạn Huy không nói ra chuyện gì hay ho, thì chương trình này thật sự không có gì đáng xem.

Thẩm Mạn Huy cũng hiểu quy tắc này, nên rất phối hợp kể ra hai chuyện thú vị, trong đó có một cái là nói về Ôn Tố.

"Tham quan?" Minh Phỉ thích thú nhìn Ôn Tố, nói: "Chuyện quan trọng như vậy mà cô lại không cho chúng tôi biết?", trong lòng cũng có chút nghi ngờ.

Ôn Tố là khách mời của chương trình hôm nay, tin đồn tối qua vừa lọt ra ngoài đã bị ekip chương trình biết được, trước tiên bọn họ liền liên hệ với Cảnh Dịch Thu, chị ta lại tỏ vẻ nội dung kịch bản không cần sửa chữa, cứ hỏi những vấn đề đã định sẵn.

Không biết Cảnh Dịch Thu sẽ dùng thủ đoạn gì để giải quyết ồn ào lần này ... Minh Phỉ trong lòng cũng có chút không hài lòng hành vi này của Ôn Tố, nhưng ngoài mặt vẫn là biểu tình tán thưởng "hai cô thật là ân ái".

Ôn Tố đơn giản nói lại sự việc ngày hôm đó.

"Chỉ ở lại nửa ngày thôi sao," Hoàng Gia Du kinh ngạc nói, "Lúc ấy cô đang ở Lâm Bắc, cô ấy ngàn dặm xa xôi đến thăm cô, mà chỉ ở lại nửa ngày thôi?"

Nếu đổi thành nhưng người khác thì sẽ nói đùa lại câu hỏi trên, nhưng Ôn Tố chỉ thành thật trả lời, "Bởi vì buổi chiều chị ấy còn có cuộc họp quan trọng, nên phải rời đi."

Chuyện họp hành này là do Ôn Tố thuận miệng bịa ra, dù sao Sở Tĩnh Xu cũng sẽ không vạch trần.

Hoàng Gia Du ngạc nhiên nhìn cô, "Thì ra cô ấy vội vàng như vậy chỉ vì để gặp được cô một lúc!"

Ôn Tố không nói gì, nhưng biểu tình lại nhu hòa, ai nhìn vào cũng biết tâm tình cô lúc này rất tốt.

Không ngờ ở ngoài đời mà cô còn diễn xuất như vậy, Minh Phỉ oán thầm, ngoài mặt lại hỏi: "Vậy lần này cô đến Hải Xuyên ghi hình, cô ấy nói thế nào?"

Thẩm Mạn Huy bất động thanh sắc nhìn Minh Phỉ, ngay cả Triệu Hòa An cũng phát hiện câu hỏi này có chút không thích hợp.

Ôn Tố lại bình thản ung dung, ngữ khí có chút khoe khoang, "Chị ấy nói là thật trùng hợp, chị ấy cũng phải đi Hải Xuyên bàn chuyện làm ăn."

Đây thật sự là ngoài dự kiến của mọi người, Minh Phỉ vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Cô ấy hiện đang ở Hải Xuyên?"

Ôn Tố mất tự nhiên gật đầu.

Nếu Sở Tĩnh Xu đang ở Hải Xuyên, vậy Ôn Tố nɠɵạı ŧìиɧ ... là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Ôn Tố còn có thể giở trò nɠɵạı ŧìиɧ trước mặt Sở Tĩnh Xu hay sao?

Minh Phỉ suy nghĩ, nhướng mày tinh quái nói: "Không biết Sở tổng hiện tại có thể nghe điện thoại được không?"

Lời vừa thốt ra, Trần Ninh cũng cảm thấy không được tốt lắm, vội vàng hòa giải, cười cười: "Cô sao lại tò mò như vậy, người ta tới Hải Xuyên là để công tác mà, không giống như chúng ta là đến đây vui chơi đâu."

Thẩm Mạn Huy âm thầm liếc nhìn Minh Phỉ một cái, tươi cười nói: "Oa, chương trình của mọi người đáng sợ như vậy sao? Ai lại nói mấy chuyện này trong cuộc tán gẫu bình thường đâu chứ? Bây giờ không phải là đang muốn moi thông tin của bọn tôi hay sao."

Minh Phỉ hiển nhiên cũng phát hiện mình hơi xúc động, cười cười nhìn Trần Ninh, nghe thấy lời nói của Thẩm Mạn Huy liền nói: "Không đem mấy người soi ra, người xem sẽ xem cái gì đây."

Chuyện gọi điện thoại cứ như vậy bị bỏ qua.

Mãi cho đến chiều, Weibo studio của Ôn Tố đăng tin làm sáng tỏ mọi việc, dùng một đoạn camera an ninh ngắn chứng tỏ Ôn Tố không có nɠɵạı ŧìиɧ, cái người bị gọi là tình nhân thật ra là vợ của cô, Sở Tĩnh Xu.

Video ghi lại hình ảnh từ lúc xuống xe đến khi Ôn Tố bị lấy mũ đi đã làm sáng tỏ hết thảy.

Tổ tiết mục đương nhiên là nhìn thấy tin tức này, liền thừa dịp kể lại tin tức này cho người dẫn chương trình khi bọn họ rời khỏi khu vực ghi hình.

Biết được trận phong ba này thực chất chỉ là một trò hề, Minh Phỉ cảm thấy thật có lỗi với hành vi của mình vào buổi sáng đối với Ôn Tố, liền muốn giúp Ôn Tố tạo ra một chút chuyện hay.

"Tôi hơi hiếu kì một chút, cô có bao giờ nói lời yêu với vợ mình chưa." Minh Phỉ nhướng mày nhìn Ôn Tố.

Ôn Tố thật đúng là chưa từng nói qua ba chữ kia với Sở Tĩnh Xu, cô ngừng một chút, suy nghĩ mình phải nên trả lời câu hỏi này thế nào.

Biểu hiện này ở trong mắt người khác chính là chưa từng nói.

Minh Phỉ ngạc nhiên trợn mắt, "Hai người đã kết hôn thời gian lâu như vậy, vậy mà chưa bao giờ nói yêu cô ấy hay sao?"

Ôn Tố ho khan một tiếng, dáng vẻ có chút xấu hổ.

Lần đầu nhìn thấy vị thiên kim của Ôn gia có vẻ mặt như vậy, Minh Phỉ cảm thấy đã tìm được trọng điểm của chương trình lần này rồi.

Cô ta nhiệt tình đề nghị: "Chi bằng bây giờ cô gọi điện thoại cho cô ấy nói một lần?

Nếu như lúc trước, mọi người khẳng định sẽ ngăn cản Minh Phỉ, nhưng hiện giờ đã biết được Ôn Tố cũng không có nɠɵạı ŧìиɧ như lời đồn, người mà cô bế về khách sạn chính là vợ của cô Sở Tĩnh Xu, nên bọn họ cũng rất vui vẻ mong chờ.

Ngay cả Hoàng Gia Du cũng nhịn không được góp vui, hứng trí bừng bừng nói: "Đây là lần đầu tiên cô nói ra ba chữ này, nếu như cô nói được, buổi tối nay bọn tôi sẽ buông tha cho cô."

Đắn đo hai giây, Ôn Tố đồng ý.

Vì vậy, Ôn Tố lấy ra điện thoại, gọi cho Sở Tĩnh Xu.

"Tút ---- Tút ----"

Âm thanh thứ ba vừa vang lên đã có tiếng nghe máy, giọng nói mềm mại đáng yêu quen thuộc truyền đến: "Sao vậy?"

Ôn Tố vẻ mặt bình tĩnh nói: "Em yêu chị."

Mọi người xung quanh: cô cũng quá thẳng thắn rồi.