Xuyên Thành Vợ Trước Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 22

Sáng sớm hôm sau, Ôn Tố bị đồng hồ sinh học đánh thức, mở mắt ra còn có chút mờ mịt, đến khi cảm giác da thịt trắng mềm dưới bàn tay, cô mới nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Cúi đầu nhìn xuống, Sở Tĩnh Xu vẫn còn duy trì tư thế ở trong lòng cô như tối hôm qua, ngủ rất ngon, tóc đen hơi rối, đôi mắt cũng có chút sưng lên.

Tối hôm qua Sở Tĩnh Xu vừa khóc vừa ngủ, mắt không sưng mới là lạ.

Ôn Tố nằm một lúc rồi nhẹ nhàng rời giường, tránh ảnh hưởng Sở Tĩnh Xu ở bên cạnh.

Ngửi được trên người mình cũng dính chút mùi rượu, Ôn Tố nhíu mày, đứng dậy định đi tắm rửa một chút, thuận tiện chăm sóc da mặt.

Lần này cô tới thành phố Hải Xuyên là để tuyên truyền tác phẩm, đương nhiên phải chú ý đến tình trạng da của mình thật tốt.

Đến khi Ôn Tố chuẩn bị xong đã hơn bảy giờ rưỡi, khi cô đi ra từ phòng tắm, Sở Tĩnh Xu còn chưa tỉnh.

Ôn Tố không quấy rầy, im lặng thay đồ, trang điểm rồi rời khỏi phòng.

___________________________________

Trên đường đến sân bay Triệu Hòa An và Thẩm Mạn Huy gặp nhau, Ôn Tố gọi điện thoại cho Triệu Hòa An, hai người xác định thời gian và địa điểm gặp mặt.

Không chỉ Thẩm Mạn Huy bận rộn, ngay cả Triệu Hòa An cũng mới vừa tham gia liên hoan phim ở nước ngoài trở về, những bộ phim của anh ta đều lọt vào danh sách đề cử của liên hoan phim này, đáng tiếc lại không có giải.

Nhưng việc này cũng không có quan hệ gì với Ôn Tố, bởi vì công tác lần này là tuyên truyền cho "Vân Lăng kỷ sự."

Mới vừa nói chuyện điện thoại với Triệu Hòa An xong, Ôn Tố liền nhận được điện thoại của cha mình, cô liếc nhìn máy quay bên cạnh, sau đó cúp điện thoại, định gửi Wechat cho cha Trầm.

Vừa mở Wechat, đã có thông báo tin nhắn của cha Trầm gửi đến.

Chẳng lẽ có việc gấp sao?

Ôn Tố nhíu mày, suy nghĩ một chút, vẫn là chuyển sang gọi điện, còn chưa để điện thoại lên tai, đã nghe một giọng nói quen thuộc đầy phẫn nộ vang lên: "Sao lại thế này? Ở bên ngoài tìm tình nhân rồi sao?"

Ôn Tố: ???

Âm thanh lớn đến nỗi người quay phim bên cạnh cũng nghe thấy, lúng túng định di chuyển máy quay.

Anh ta không dám nghe mấy chuyện cẩu huyết tình cừu của nhà giàu như thế này, lỡ như mất việc thì biết làm sao.

Ôn Tố nghe được không hiểu ra sao, cô nghe được là giọng của mẹ, cho nên mới càng nghi hoặc, "Mẹ đang nói gì vậy?"

Cô đang nghi ngờ có phải mẹ gọi điện thoại nhầm không, nhưng lúc trước cha còn liếc mắt đưa tình với mẹ, sao có thể tìm nhân tình ở ngoài được.

Đang lúc suy nghĩ, Ôn Như Nhàn nhìn chồng đang thể hiện dáng vẻ phản đối, hít một hơi thật sâu, áp chế nội tâm phẫn nộ, nói: "Có phóng viên chụp hình được hôm qua con bế một cô gái vào khách sạn, cô gái kia là ai."

Lời vừa nói xong, Ôn Như Nhàn lại nhịn không được bốc hỏa, "Con sao có thể làm ra loại chuyện như vậy!"

Thật sự bị phóng viên chụp được rồi?

Ôn Tố có chút kinh ngạc, trên mặt vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, mở miệng nói: "Đó là Sở Sở."

"Cái gì mà Sở Sở, không lẽ còn Tinh Tinh ---- hả?! Là Tĩnh Xu?" Ôn Như Nhàn suýt chút không phản ứng kịp, ý thức được đó là con dâu, Ôn Như Nhàn như trút được gánh nặng thở phào, bà thật lo lắng đứa nhỏ nhà mình lại phạm sai lầm, tiếp theo lại nghiêm túc hỏi: "Sao lại thế này?"

Đứa nhỏ Tĩnh Xu này từ trước đến nay luôn ổn trọng, làm sao có thể để người khác bế vào khách sạn?

Ôn Tố giải thích đơn giản: "Chị ấy đến Hải Xuyên khảo sát, không cẩn thận uống say, con đón chị ấy về khách sạn nghỉ ngơi."

Chỉ có vậy thôi?

"Tĩnh Xu có sao không, đi bác sĩ chưa?"

Một giọng nam ôn hòa cất lên, là Trầm Bách Xuyên.

Nghĩ đến cái người tối hôm qua làm ầm ĩ muốn chết, cuối cùng vừa khóc vừa thϊếp đi, Ôn Tố nói: "Không có việc gì, chỉ là uống hơi nhiều, đi không vững thôi."

"Vậy là tốt rồi."

Cũng may chỉ là hiểu lầm, vợ chồng Ôn thị thật lo lắng con gái nhà mình sẽ phạm sai lầm như vậy, ở sau lưng con dâu ra ngoài tìm tình nhân, loại chuyện này không hiếm trong xã hội thượng lưu, nhưng tuyệt đối không thể xảy ra ở Ôn gia.

Sau khi ngắt điện thoại, Ôn Tố mở Weibo ra xem tin tức này, mới phát hiện mình đã lên hot search.

#Ôn Tố nɠɵạı ŧìиɧ ...#

#Ôn Tố bế tình nhân kiểu công chúa giữa đêm khuya#

#Hôn nhân ngọt ngào của Ôn Tố rạn nứt#

Toàn là mấy cái đề mục loạn thất bát tao, đặc biệt là các tiêu đề dài nhất kia, nói giống như cô là ác ma vậy.

Lần đầu tiên cùng vợ hợp pháp ngủ chung phòng lại bị kêu là nɠɵạı ŧìиɧ, này cũng quá ......

Vẻ mặt Ôn Tố có chút vi diệu.

Tiểu Thịnh bên cạnh thấy vậy nói nhỏ bên tai cô: "Cảnh tỷ nói đến trưa hôm nay sẽ làm sáng tỏ, đến lúc đó có nhiều người, chị ấy đã liên hệ quản lý khách sạn lấy video camera làm bằng chứng, xử lý mấy cái tin lá cải kia, tìm ra người đứng phía sau."

Ôn Tố vuốt cằm tỏ vẻ đã biết.

Chuyện Sở Tĩnh Xu đến Hải Xuyên ở cùng phòng khách sạn với cô, Cảnh tỷ và Tiểu Thịnh đều biết, cho nên khi những tin tức này vừa xuất hiện, Cảnh tỷ đã trực tiếp liên hệ phía khách sạn yêu cầu theo dõi thêm, chứ không cần hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

_____________________________

Tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức người con gái đang ngủ say trên giường, ý thức vừa trở lại, đầu truyền đến cảm giác đau đớn làm cho Sở Tĩnh Xu khó chịu kêu lên một tiếng.

Giây tiếp theo cô bị giọng nói của chính mình làm bừng tỉnh.

Sao giọng cô lại thành ra thế này?

Đầu đau muốn nứt ra, Sở Tĩnh Xu cố gắng ngồi dậy, với tay lấy điện thoại đang vang không ngừng trên đầu giường, khó khăn mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy trên màn hình hiển thị ba chữ "Phương Oánh Như", cô mới ấn phím nghe.

"Cậu ......" Phương Oánh Như ở đầu dây bên kia hơi ngập ngừng một chút, tựa hồ có chút do dự, "...... Cậu, cậu vừa mới ngủ dậy phải không?"

Sở Tĩnh Xu ấn ấn thái dương, muốn làm giảm bớt cảm giác đau đầu, lúc này mới phát hiện trong tay mình đang nắm chặt một cái hộp.

Hộp kẹo?

Thứ này sao lại chạy vào trong tay cô.

Nhìn thấy hộp kẹo đột nhiên xuất hiện trong tay mình, Sở Tĩnh Xu hơi có chút bất an, cô cẩn thận nhớ lại xem tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ nhớ được mình sau khi mình uống xong ba ly rượu đã muốn mơ màng, gọi điện thoại cho Ôn Tố nói đợi em ấy ở sảnh, sau đó ......

Sao đó thế nào?

Không nghe giọng cô trả lời, Phương Oánh Như lại gọi một tiếng: "Đại Sở?"

"Ừ? Mình đây." Sở Tĩnh Xu vừa mới mở miệng đã cảm thấy cổ họng đau đớn khó chịu, cô buông hộp kẹo định đi lấy nước, quay đầu liền phát hiện trên tủ đầu giường đặt một ly nước.

Sở Tĩnh Xu ngạc nhiên nhìn, sau đó cầm lấy cái ly, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, hẳn là Ôn Tố đã đặt ly nước ở đây.

Bên kia Phương Oánh Như nghi hoặc nói: "Giọng cậu bị sao vậy?"

Sở Tĩnh Xu đang uống nước không thể trả lời câu hỏi của cô, chợt nghe bên tai truyền đến giọng nói phẫn nộ khiến cô giật mình: "Ôn Tố quả nhiên nɠɵạı ŧìиɧ ...! Cậu cũng đừng quá đau lòng, cậu ưu tú như vậy, cô ta không quý trọng cậu là cô ta thiệt thòi!"

"Phốc ---- khụ khụ khụ ---"

Nước mắt Sở Tĩnh Xu muốn trào ra, cô vất vả nhịn xuống, khó tin nói: "Ôn Tố nɠɵạı ŧìиɧ?"

Nếu cô nhớ không lầm, đêm qua Ôn Tố còn cùng ngủ với cô, sao có thể nɠɵạı ŧìиɧ?

Nghĩ như vậy, Sở Tĩnh Xu liếc mắt nhìn sang gối bên cạnh mình, bên trên còn có một chút dấu vết hỗn độn, rõ ràng người nằm qua dáng ngủ không tốt lắm.

Kết luận này làm cho hai má Sở Tĩnh Xu nóng lên, đồng thời cô cũng rất tò mò tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Phương Oánh Như "A" một tiếng, nói: "Cậu không biết à ..."

Sở Tĩnh Xu hơi khẩn trương, thúc giục nói: "Có chuyện gì cậu nói mau."

"A, chính là đêm qua có người chụp được Ôn Tố bế một cô gái xuống xe, mà cô gái kia còn ôm eo Ôn Tố, hai người thoạt nhìn rất thân mật, sau đó Ôn Tố bế cô ta vào khách sạn."

Những lời này giống như một đạo sấm sét, Sở Tĩnh Xu kinh ngạc trợn mắt, trong lúc nhất thời không biết là nên xấu hổ và giận dữ vì mình say rượu thất thố, hay là tiếc nuối vì đã quên mất mình được Ôn Tố bế vào khách sạn.

Phát hiện cả hai loại cảm xúc mình đều có, cái sau còn lớn hơn cái trước, Sở Tĩnh Xu bưng mặt ngã lên giường, khóe miệng cong lên, đuôi mày khóe mắt đều ánh lên vui vẻ.

Vốn là lo lắng có thể mang đến đả kích cho Sở Tĩnh Xu, không nghe cô lên tiếng, Phương Oánh Như khẩn trương hỏi: "... Sao cậu không nói lời nào, đừng quá đau khổ, cậu xuất sắc như vậy ---"

Sở Tĩnh Xu cố gắng kiềm chế mình, trong giọng nói vẫn lộ ra vài phần ngọt ngào, cắt lời Phương Oánh Như, "Người đó là mình."

Không phải cô thì còn ai nữa, tối qua cô thấy mình hơi choáng váng đã gọi điện thoại cho Ôn Tố đầu tiên, bây giờ cô lại ở trong phòng khách sạn, cho nên có thể khẳng định là Ôn Tố đưa cô về.

Phương Oánh Như không thể tin được kêu lên: "Cậu?!"

Nghe được âm thanh kinh ngạc của cô, Sở Tĩnh Xu trong lòng không hiểu có chút bực bội, cố gắng áp chế cảm xúc này, hỏi: "Sao vậy?"

Phương Oánh Như hỏi: "Hôm qua có phải cậu uống rượu không, sao có thể trở nên ...", cô nghĩ nghĩ, vẫn là dùng từ "kỳ lạ".

Tối hôm qua cô thật sự rất kỳ lạ sao?

Sở Tĩnh Xu chột dạ hắng giọng, chuyển chủ đề hỏi: "Tin tức ồn ào lắm à?"

Sau khi biết được Ôn Tố không có phản bội Sở Tĩnh Xu, giọng nói Phương Oánh Như cũng nhẹ nhàng không ít, thậm chí còn nổi hứng nói đùa, "Đương nhiên ầm ĩ rồi, Ôn Tố nɠɵạı ŧìиɧ nha, còn bế tình nhân không thể kiềm chế chạy vào khách sạn. Bây giờ trên mạng đều đang an ủi cậu, có người còn chúc mừng cậu rốt cuộc được giải thoát rồi."

Bốn chữ "không thể kiềm chế" đành vào trong lòng Sở Tĩnh Xu, cô nhịn không được lăn lộn trên giường một vòng, hai má hồng hào lại ửng đỏ một mảng, "Chụp rõ ràng lắm sao?"

"Ngoại trừ không thấy rõ mặt cậu, mấy cái khác đều rất rõ ràng, còn có video làm bằng chứng nữa. Tóm lại, mọi người đều nghĩ Ôn Tố nɠɵạı ŧìиɧ ..."

"Dù sao phong cách của người con gái trong video kia hoàn toàn khác so với cậu", Phương Oánh Như nhịn không được hỏi: "Sao cậu lại chạy đến Hải Xuyên rồi?"

Sở Tĩnh Xu kể đơn giản nguyên nhân cho cô, Phương Oánh Như cũng nhịn không được mà líu lưỡi, ai lại nghĩ cái người ở trước cửa khách sạn ôm Ôn Tố không chịu buông tay kia là người xưa nay tao nhã trầm ổn Sở Tĩnh Xu đâu?

Rượu vào hại thân.

Phương Oánh Như rút ra kết luận.

Nghe điện thoại xong, Sở Tĩnh Xu lại lăn vài vòng trên giường, càng nghĩ lại càng tiếc nuối không thể nhớ rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì, Sở Tĩnh Xu cầm gối đầu bóp hai cái, thở dài, nét mặt thay đổi, lại bỏ gối đầu bước nhanh vào phòng tắm.

Cô thế mà lại không có đánh răng tắm rửa! Mùi rượu nồng nặc khiến ngay cả chính cô cũng phải ghét bỏ chính mình, cô cứ như vậy mà ngủ cùng Ôn Tố cả một đêm?

Sở Tĩnh Xu sắc mặt khó coi vài phần, cơ hội tốt như vậy lại bị cô hủy đi mất!

Rượu vào hại thân!

Nhưng mà, tối hôm qua Ôn Tố thật sự ngủ trên giường sao? Có thể là bế cô lên giường, sau đó em ấy lại đi ngủ ở sofa?

Sở Tĩnh Xu vừa suy tư vừa chuẩn bị đánh răng, vừa ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời hoảng sợ ---

Mắt cô sao lại sưng to như vậy?

Sở Tĩnh Xu mở đèn phòng tắm lên, tiến đến trước gương cẩn thận quan sát hai mắt mình, hoảng sợ phát hiện đây là do khóc đến sưng cả mắt.

Cho nên, tối qua cô ... ôm Ôn Tố khóc?

Sắc mặt vốn không được tốt của Sở Tĩnh Xu lại trầm xuống, tối qua cô đã làm loại chuyện xấu hổ gì vậy?