Chúng ta rốt cuộc vẫn là mai táng nó.
Đối với những câu nói kia của ta, Luyện nhi vẫn là có chút mơ hồ, chỉ là cuối cùng nàng vẫn lựa chọn cùng ta, dùng phương thức của con người, mà không phải phương thức của loài thú đểtiễn đưa chú sói con đoạn đườngcuối cùng, chúng ta cùng nhau đem bùn đất lấp lại, đắp lên cao, nén chặt, làm ra hình dạng của một nấm mồ nhỏ.
Cơn mưa bất tri bất giác ngừng lại, sắc trời đã không còn sớm, nàng vỗ vỗ nấm mồnhỏ kia, sau đó đứng lên nói với ta: "Chúng ta trở về đi."
Ta cười khổ một cái, lúc này mới nhớ đến còn một vấn đề lớn phải giải quyết.
Nhất thời xúc động, tất nhiên là có hậu hoạn, trên đường trở về luôn suy nghĩ rất nhiều xem nên làm thế nào đối mặt giải thích với sư phụ, có cần chi tiết thẳng thắn hay không, chỉ là nghĩ như thế nào đều cảm thấy thiếu sót, kết quả chưa đợi cân nhắc xong lời giải thích, liền đã đứng ở trước cửa động.
Ta nhìn Luyện nhimột chút, đưa tay kéo nàng, đi vào.
Trong động không sáng được như bên ngoài, dĩ nhiên phải thắp lên một ngọn đèn dầu, sư phụ an vị ở vị trí giao thoa sáng tối phía sau ngọn đèn, không nhìn thấy rõ biểu lộ. Ta bước nhanh đến, dừng lại cách đó ba bước, không nói một lời trước tiênliềnquỳ gối xuống đất, Luyện nhi đứng ở sau lưng đẩy bờ vai của ta, ta giật giật ống tay áo của nàng, nàng cũng liền cùng ta quỳ xuống.
Chúng ta không nói lời nào, sư phụ cũng không nói một lời, trong lúc nhất thời bầu không khí chìm vàosự trầm mặc khiến cho người ta khó chịu.
Bàn tay vô thức xoắn xoắn góc áo, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết phải giải thích như thế nào mới là tốt nhất, thế nhưng thật sự không muốn chịu đựng áp lực nặng nề này, ta khẽ cắn môi, ngẩng đầu vừa định mở miệng, ở phía bên kia sư phụ lại chuyển động trước rồi.
Trước tiên người phất tay ngăn lại, ngăn trở thanh âm của ta, sau đó từ trên ghế đá đứng lên, chậm rãi cất bước đi đến trước mặt chúng ta.
"Các con, có bí mật?" Rốt cuộcngười đã mở miệng, thanh âm bình tĩnh, nghe không ra hỉ nộ ái ố, ánh mắt lại sáng ngời, lợi hại đến mức làm cho người ta muốn nhanh chóng cúi đầu tránh đi, chỉ là cuối cùng ta cũng không có cúi đầu, chỉ đón nhận ánh mắt kia, thản nhiên hồi đáp: "Đúng vậy."
"Con cảm thấy, bí mật này đáng để con gánh vác trách nhiệm khi giấu diếm thay nàng sao?" Sư phụ lại hỏi.
Có đáng không? Ta không rõ ràng lắm, ta biết bí mật này sẽ khiến cho sư phụphiền muộn, thậm chí khiến chongườinản chí thất vọng đối với Luyện nhi, đây là ý nghĩ ban đầu của ta khi thay Luyện nhi che giấu bí mật này, nhưng mà đến sau cùng, nhất là sau chuyện của chú sói con kia, ta đã phân không rõ, chuyện giấu giếm này là vì sư phụ, là vì Luyện nhi, hay là vì chính mình.
"Đúng vậy." Vô luận là vì ai, câu trả lời chỉ có thể là như vậy.
Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc, ta cho rằng đáp án này nhất định sẽ khiến cho một người cực kỳ tự cao như sư phụ tức giận, trong lòng khó tránh khỏi bất an, không ngờ đợi cả buổi, cũng không thấy sư phụ răn dạy, lại nghe thấy người thở dài một hơi, nói: "Nếu như con cho là như vậy, vậy vi sư cũng không quan tâm muốn biết rõ nữa."
Một lời nói xong, người phất tay áo đi đến thạch thất, ta phản ứng không kịp, đứng thẳng dậy kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Sư phụ." Nhìn thấy người lại dừng bước, đưa lưng về phía chúng ta chắp tay nói: "Mặc dù không cần biết rõ, nhưng các con đã làm chuyện trái lời, quả nhiên vẫn là nên phạt."
Trong lòng vui mừng, rốt cuộc đây chính là có ngụ ý không truy cứu đến nữa, ta cất cao giọng nói: "Xin sư phụ trách phạt."
Có lẽ là biểu hiện mừng rỡ trong thanh âm quá mức rõ ràng, kết quả đổi lấy là sư phụ trừng mắt nhìn ta một cái, không nói một lời liền tiến vào trong thạch thất, vô thanh thắng hữu thanh, ta ngượng ngùng mỉm cười, quỳ gối tại chỗ không dám đứng lên, trong lòng đã hiểu đây có lẽ chính là trách phạt, ít nhất tạm thời là như vậy.
Trong hang động lại trở nên yên tĩnh, bất quá cũng không còn áp lực, chỉ là sự yên tĩnh đơn thuần.
Trong một vùng yên tĩnh, đầu óc kéo căng như dây cung trong một ngày cuối cùng cũng nới lỏng, sự tình qua đi rồi, không tính là viên mãn, có đủ loại tiếc nuối, nhưng vẫn là đã quađi, ngâm một trận mưa lớn, còn gần như là cả ngày chưa ăn uống gì, ta kéo tấm thân vừa mệt mỏi vừa lạnh lẽo quỳ xuống tại chỗ, dần dần chìm vào hỗn độn.
Buồn ngủ vô cùng, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đóáp lên trên lưng.
Ta sững sờ, chợt hiểu ra được, là đầu của đứa bé kia.
Nàng quỳ ở sau lưng ta, đầu áp ở trên lưng của ta, hơi thở nhẹ nhàng rung động xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến, nhè nhẹ mà đều đều, dường như là ngủ thϊếp đi trước ta một bước rồi, trái lại bản thân lại thanh tỉnh, liền theo bản năng quỷ thẳng lưng lên, để cho nàng dựa vào vững vàng hơn một chút.
Không nghĩ tới, một động tác nho nhỏnày, cũng sẽ làm cho nàng tỉnh lại.
Phía sau thân mình truyền đếntiếng lầm bầm hàm hàm hồ hồ, nàng đưa tay vỗ vỗ lưng của tadường như kháng nghị, có lẽ là dựa vào coi như dễ chịu, bỗng nhiên nhúc nhích, lại không hề rời đi, chỉ là đổi bên mặt áp vào, lại không một tiếng động.
Nhưng màtiếng hít thở khe khẽ cũng khôngcòn đều đều giống như vừa rồi, cho nên ta biết là nàng đã tỉnh dậy.
Hé miệng, muốn nói với nàng một chút gì đó, có mệt hay không, hoặc là có đói bụng hay không.
"Thực xin lỗi..." Rất đột ngột, ba chữ kia không biết tại sao liền thốt ra, lúc nói ra ngay cả chính ta cũng không thể hiểu thấu, sau khi vừa nói ra khỏi miệng tựa hồ lại cảm thấy rất đương nhiên.
Nhìn không thấy biểu lộ của nàng, chỉ là có thể vẫn còn buồn ngủ, cho nên thanh âm trả lời nho nhỏ kia còn mang theo chút ít thong dong."Ngươi quả nhiên rất kỳ quái." Nàng nói: "Hôm nay là ta kéo ngươi đi, tại sao ngược lại ngươi lại nói xin lỗi với ta?"
"Không phải là chuyện này." Cảm nhận được nhiệt độtrên lưng, ta mấp máy miệng, nói: "Ta muốn nói là...Chuyện của chú sói con kia, thực xin lỗi."
Trước đó, nàng vì nó mà nổi giận đùng đùng tới tìm ta tính sổ, nhưng mà từ sau khi bắt đầu tự chữa trị, chúng ta cũng không còn đề cập đến chuyện đó nữa, cho đến hôm nay...Đã mất đi.
Ngay từ đầu, ta không cho rằng trong chuyện này mình có chỗ nào sai, cho tới bây giờ, nếu là làm để ý góc độ mà nói, ta vẫn là không cảm giác mình có cái gì sai —— chính là do các loại yếu tố khách quan tác động vào gây nên sự tổn thương này. Ta cứu nó, một là vì muốn làm yên lòng Luyện nhi lo lắng vội vàng đến đỏ đôi mắt, một phương diện khác, cũng chỉ là do thấy nó còn nho nhỏ thập phần đáng thương.
Nhưng mà trên thực tế, xác xác thực thực chính là ta thiết lập cạm bẫy làm nóbị thương, ta làm nóbị thương, lại chữa trị cho nó không được, khiến cho nó chịu khổ sở gần một tháng trời, lại trơ mắt nhìn nó chết đi.
Ta cho Luyện nhi hy vọng, cuối cùng lại cô phụ sự kỳ vọng của nàng.
Dựa theo tính tình luôn thể hiện thái độ yêu ghét rõ ràng của nàng thường ngày, lẽ ra phải hận chết ta mới đúng, nhưng bây giờ trái lại nàng vẫn luôn im lặng không nhắc đến, thậm chí giờ phút này còn nguyện ý tựa lên lưng của ta mà ngủ.
Cho nên, để bản thân ta đến phá vở sự im lặng này, ta nghĩ, tóm lại vẫn là phải đối mặt.
Lại nghe được tiếng cười của nàng.
Có một đoạn thời gian, ta cho rằng Luyện nhi là không biết cười, nàng chỉ thích nâng cằm ngạo khí với ta, gần đây tiếp xúc nhiều mới phát hiện ra, kỳ thật lúc nào nàng cũng cười, lúc vui vẻ liền mỉm cười, lúc không vui liền cười lạnh, thậm chí khi tức giận đến cực điểm cũng thường dùng nụ cười để diễn tả, trái lại khiphát giận rồi cũng liền không để bụng nữa.
Lúc này nhìn không thấy nụ cười của nàng, cũng không có khả năng chỉ nghe tiếng cười liền có thể nhận biết được tâm tình, ta chỉ có thể ưỡn thẳng lưng chờ đợi.
Dưới ánh sáng dao động của ngọn đèn, liền nghe thấykhinh ngôn tế ngữ của đứa bé dựa phía sau lưng: "Nó không hận ngươi, ta cũng sẽ không hận ngươi, hôm nay ngươi khóc, ta đều nhìn thấy được."
Đáp án này, khiến cho vật gì đó trong lòng đột nhiên rơi xuống đất.
Ta thật không thể tin được, thì ra bản thân lại để tâm chuyện này đến như vậy, giờ phút này bởi vì một câu nói của nàng, tâm tình thậm chí còn nhẹ nhàng hơn so với khi được sư phụ tha thứ, dường như đây mới thực sự cảm thấy an tâm, ngay cả tứ chi bách hải cũng đều trở nên thả lỏng...
Chờ một chút...Đây là...
Che đầu, cảm giác bay bổng dần trở nên trầm trọng hơn, dù có thả lỏng cũng không nên nhẹ hẫng như vậy, ý thức trái lại liền trở nên trầm trọng, mí mắt cũng mở không nổi nữa, chỉ cảm thấy mỏi mệt, buồn ngủ.
Cơn buồn ngủ này ập đến quá sức mạnh mẽ, ta thật sự không thể chịu được, chỉ có thể ngã đầu nhượng bộ.
Trong một lần cuối cùng trước khi ý thức biến mất, là hình ảnh đứa bé kia đỡ lấy ta, trong ánh đèn đôi mắt nàng lóe ra sự kinh ngạc cùng luống cuống.
Muốn an ủi nàng không sao đâu, cũng liền nói không nên lời nữa rồi.