Ma Nữ Nghê Thường

Chương 13: Vô dụng

Bôn tẩu trong cơn mưa to, Luyện nhi cũng không nói gì, chỉ là trên tay chăm chú níu lấy ta, mím môi nhìn về phía trước toàn lực mà chạy.

Không uổng công luyện tập trong khoảng thời gian trước, tốc độ này coi như miễn cưỡng cũng theo được.

Rất muốn hỏi chút gì đó, nhưng vừa mới mở miệng sẽ bị mưa tạt vào, huống chi muốn đi đâu kỳ thật không cần hỏi cũng đã biết, phương hướng này, gần một tháng qua mỗi ngày chúng ta đều đi đến một chuyến.

Trong lòng thấp thỏm, chỉ hy vọng đừng xuất hiện tình huống xấu nhất.

Nhưng mà...

Lau đi vết mưatrên mặt, ta thở phì phò nhìn cảnh tượng trước mắt, đàn thú đang chén lấn ở một khe đá nơi chân núi để tránh mưa, có lẽ là một tháng này cũng đã thành quen, cũng đã hiểu rõ, cho nên khi nhìn thấy hai chúng ta nhất là ta đi đến, liền tự giác nhao nhao tránh ra, để lộ ra mẹ con sói hoang nằm ở nơi trong cùng của vách đá.

Tình huống của sói con thật sự là không tốt, những người không biết gì, lần đầu tiên nhìn qua cũng có thể nhận thấy rõ ràng.

Ta chạy tới vài bước, bất chấp toàn thân ướt đẫm, đưa tay nhẹ nhàngtháo nút thắt của vết thương đã ướt đẫm kia, nhưng mà khi tiếp xúc với thân thể của nó, liền phát hiện nó giống như đang bị bệnh sốt rét mà run rẩy một chút, tứ chi nho nhỏ lay động, nhiệt độ cơ thể cũng thấp hơn so với ngày thường, sói mẹ vẫn an ủi mà liếʍ liếʍ sói con, nhưngđều là vô ích.

Thảo dược được xoa bốn ngày trước đã sớm biến sắc, hôm nay bị dầm mưa, giống biến thành hồ nhão bám quanh miệng viết thương, xé xuống một góc áo vắt kiệt nước mưa, ta cẩn thận từng li từng tí mà vệ sinh vết thương sạch sẽ, rốt cuộc thấy được miệng vết thương đã hơi trắng bệch, xung quanh miệng vết thương có chút dấu hiệu nhiễm trùng, chỉ là không nghiêm trọng lắm, thậm chí đã phát triển ra một chút thịt mới.

Từ những biểu hiện bên ngoài, nhìn không khác thường quá nhiêu, chỉ là tình huống lại xác thực rất không ổn.

Chẳng lẽ là...Trong đầu lóe ra một cái ý niệm, lại không muốn tin là như vậy, ta quyết đinh thật nhanh, đem sói con ôm vào trong ngực, dùng áo ngoài cẩn thận che cho nó, sau đó liền phóng ra ngoài.

Còn chưa đi được hai bước, vừa mới đi vào trong làn mưa bụi, dây thắt lưng liền bị một bàn tay kéo lại.

"Đi đâu?" Đứa bé kia nhìn thẳng tắp vào ta.

Bởi vì những thứ phỏng đoán trong lòng, ta có chút bối rối, nhất thời lại quên mất có người từ đầu đến cuối đều yên lặng đứng ở sau lưng ta, lúc này quay đầu nhìn nàng, mới phát hiện ánh mắt nàng lãnh tĩnh, tựa hồ so với ta còn bình tĩnh hơn chút ít.

"Mang nó xuống thôn xóm dưới núi, người ở đó thường nuôi dưỡng gia súc, có lẽ sẽ biết cách điều trị." Không muốn nói quá mức nghiêm trọng, ta chỉ đem những tính toán của mình nói cho nàng nghe, ai ngờ nàng nghe xong lại không nói một lời, sau một lúc lâu, cũng không có buông dây thắt lưng ra, chỉ là hỏi ngược lại: "Trước đó vì sao không sớm làm như vậy?"

Ta im lặng không đáp lại, cho đến khi nàng lập lại vấn đề một lần nữa, mới ấp úng hàm hồ trả lời: "Bách tính bình thường, nhất là người trong sơn thôn, đối với dã thú...Ân...Tương đối kiêng kị..."

Kỳ thật sao có thể dùng từ kiêng kỵ đơn giản như vậy chứ, mãnh thú trong núi rừng không biết đã cướp đi bao nhiêu sinh mệnh của dân chúng lên núi kiếm ăn, nhưng ân oán tích lũy theo năm tháng từ thế hệ này đến thế hệ khác, người sống ở trên núi đều dùng việc có thể bắt gϊếŧ được mãnh thú làm sự vẻ vang, nếu như ai có thể lấy đi tính mạng của hổ lang người đó chính là đại anh hùng trong mắt người khác, trông chờ bọn họ cứu lấy một con sói con, hầu như là chuyện không thể nào.

Nhưng mà, thật sự đã không còn cách nào khác.

Hai người chúng ta nhìn nhau, không ai lên tiếng, có lẽ từ trong ánh mắt của ta nhìn ra điều gì đó, nàng cắn cắn môi, rốt cuộc buông lỏng bàn tay, lại ôm lấy sói con từ trong tay của ta, cười lạnh: "Bọn họ kiêng kị chúng ta, chúng ta cũng không đi cầu bọn họ, sói chính là sói, không làm cẩu."

Cũng không biết có phải là trùng hợphay không, chú sói con kia đáp lại hai tiếng ô ô như vậy, giãy giụa chủ động chui vào trong ngực của nàng.

Bốn phía vẫn là mưa rơi, cơn mưa bụi rả rích đan xen, ngọn núi dường như đều được bao phủbởi làn sương khói như tấm voan mỏng, ta liền đặt mình trongtấm voan mỏng này mà yên lặng đứng nhìn, nhìn đứa nhỏ này ôm lấytiểu sinh mệnh trong ngực, cũng không quay đầu lại từng bước một đi đến bên người sói mẹ ngồi xuống, để đầu soi con thoải mái tựa lên người sói mẹ, thân thể lại cuộn tròn trong bàn tay của mình, từng lần một mà vuốt ve, từng lần một mà thì thầm gì đó, một mực nói một mực nói, thẳng đến khi, thời gian của tiểu sinh mệnh kia dần trôi qua trong bàn tay của nàng, ngừng lại từng cơn run rẩy.

Sói mẹ thoát ra một tiếng hú trầm thấp, thanh âm này giống như là một làn sóng, từng chút một khuếch tán trong bầy sói, cuối cùng lan ra khắp bốn phương tám hướng.

Trong vùng không gian quanh quẩn những tiếng hú, cuối cùng nàng tiến đến cọ cọ vào cái mũi nhỏ, sau đó liền đặt thân hình mềm nhũn kia xuống, đi tới trước mặt của ta, nói: "Chúng ta trở về đi."

Có lẽ là ngâm mưaquá lâu, tứ chi của ta cứng đờ, rõ ràng toàn thân ướt đẫm, lại cảm thấy cuống họng vô cùng khát khô, qua một hồi lâu mới có thể tìm về thanh âm của mình.

"Liền..." Lúc cúi đầu, cổ họng cũng không lưu loát mà thoát ra một tiếng khàn khàn: "Liền chỉ như vậy?"

Nàng nhìn ta, tựa hồ không hiểu ý tứ của ta.

Liền hít vào hai cái, mang theo ý lạnh của cơn mưa tiến vào thân thể, rốt cuộcthanh tỉnh lại bản thân của ngày thường, ta nhìn lại nàng, hỏi: "Chỉ có như vậy? Cũng nên hảo hảo...Chôn cất nó đi?"

"Chôn cất?" Nàng nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt nghi hoặc, dường như đó là một từ rất lạ, cả buổi mới phản ứng tới, hồi đáp: "Chính là chôn xuống đất a? Nhưng mà tại sao lại phải chôn xuống? Mấy ngày nay thời tiết không tốt, thi thể kia đối với mọi người mà nói vẫn là hữu dụng."

Ta nhìn chằm chằm vào nàng, dường như ta cũng không quen biết nàng, một cỗ lạnh lẽo thấu xương từ lòng bàn chân vọt lên, xuôi theo tuỷ sống truyền khắp tất cả xương cốt tứ chi, ta không thể tin được những ngụ ý trong câu nói mà bản thân vừa nghe thấy, cảm thấy nhất định là nhầm lẫn ở đâu đó, nhưng mà đầu óc thanh tỉnh liền nhanh chóng nghĩ ra ngụ ý của câu nói này.

Muốn nói với nàng, muốn giải thích với nàng, thế nhưng một khắc kia thân thể lại bị tình cảm chi phối, ta cũng làm giống như nàng lúc trước, chỉ yên lặng đi đến bên người sói mẹ, cúi người ôm lấy thân thể nho nhỏ của soi con, suy nghĩ một chút, kéo miếng vải băng bó trên chân nó ra, cũng tháo tất cả thanh nẹp cố định đi, vốn tưởng rằng sau khi tháo những thứ này ra đôi chân nó sẽ trở lại như lúc ban đầu vốn có, nhưng mà, không phải.

Thật bi ai, ta im lặng mỉm cười, xương chân đang cố gắng khép lại, nhưng mà chủ nhân của nó lại không chịu đựng nổi nữa rồi.

Ôm lấy cỗ thi thể kia, ta từng bước một rời khỏi đàn sói, không có dã thú ngăn cản ta, bao gồm cả sói mẹ vừa mất đi hài tử, có lẽ là chúng đã quen rồi.

Đứa bé kia cũng không có ngăn cản, ta biết nàng đi theo sau lưng ta, nhưng lại không biết cũng không muốn biết nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ tự mình một đường đi về phía trước, cho đến khi nhìn thấy một gốc cây cổ thụ sum xuê từ xa xa. Gốc cây này xanh tươi um tùm, đứng vững vàng trong cơn mưa giống như một cây dù khổng lồ, cẩn thận ngăn trở đi cơn mưa bên ngoài, ta bước đến dưới gốc cây, rút đoản kiếmmang bên mình ra, bắt đầu đào đất.

Cảm giác được ánh mắt từ phía sau lưng, ta không có quay đầu lại, một lòng chỉ muốn đào xuống càng sâu một chút, sâu đến mức không có loài dã thú nào có thể đào lên được, cũng may kiếm là một thanh hảo kiếm, bùn đất ẩm ướt cũng rất dễ dàng đào xuống, công việc này cũng không cần tiến hành bao lâu, ta nhìn cái hố thật sâu làm cho người ta hài lòng, ôm lấy con thú bên cạnhliếc mắt nhìn một cái cuối cùng, sau đó đặt nó vào trong hố, cầm lên một nắm đất đang định vung xuống.

Ngay lúc này, bàn tay bị nắm chặt lấy.

"Vì sao?" Thanh âm quen thuộc vang lên ngay bên tai: "Chôn xuống dưới đất thì có gì tốt?"

Thanh âm này lộ ra sự nghiêm túc cùng nghi hoặc, ta cũng không nâng mắt nhìn nàng, chỉ là thấp giọng hồi đáp: "Nó còn nhỏ như vậy...Cùng lắm thì về sau ta sẽ bắt thêm con mồi đưa đến cho đàn sói coi như đền bù..." Nhưng lời này lại làm cho chủ nhân của thanh âm kia tức giận, nàng hất bàn tay nắm đất của ta ra, cả giận nói: "Ta không phải hỏi cái này, chôn vào trong đấtnhư vậy, từ từ rữa nát đi, có hữu dụnggì?"

"Luyện nhi." Trong lòng than nhẹ, thả bùn đất trong tayra, quay đầu nhìn về phía nàng: "Đôi khi con người làm rất nhiều chuyện, không phải chỉ vì có ích, nếu như mọi việc đều phải có ích, vậy an táng là vô dụng, bi thương là vô dụng, thậm chí..." Ta nhìn thật sâu vàođôi mắt trong suốtkia: "Nước mắt của ngươi, cũng là vô dụng."

Nàng nghe thấy liền kinh ngạc, sờ sờ lung tung lên mặt, nhìn nhìn vào lòng bàn tay, nói: "Ta không có khóc."

"Ngươi khóc." Ta cúi đầu cười khẽ: "Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi, ngươi đang khóc, dựa vào thi thể của một con sói thật lớn, khóc đến nước mắt giàn giụa, mà lần này mặc dù ngươi không có khóc, nhưng trong lòng, lẽ nào không cảm thấy khó chịu sao?"

Cánh mũi của nàng có chút phập phồng, im hơi lặng tiếng.

"Ngươi đến nhìn xem." Ta ôn nhu kéo nàng tới, chỉ nàng nhìn sói con trong hố đất: "Nó ngủ ở trong chỗ này, chúng ta đem nó chôn cất, nó liền yên giấc ngàn thu ở đây, sau này nếu như ngươi nhớ nó, có thể tới đây nhìn một chút, ngươi nói không sai, máu thịt của nó rồi sẽ tan rã biến mất, nhưng mà xương cốt kia vẫn còn ở đây, vẫn là bộ dáng đi vào giấc ngủ, mà máu thịt sẽ trả về lòng đất, sang năm nơi này có thể mọc lên một đóa hoa, giống như là nó có thể sống lại một lần nữa, không được sao?"

"Được...Nhưng mà..." Nàng lộ ra thần sắc mờ mịt: "Tại sao phải làm như vậy?"

"Bởi vì chúng ta yêu thích nó, có tình với nó, tất nhiên muốn nó được tốt đẹp, không đành lòng nhìn thấy nó sau khi chết còn phải chịu hành hạ." Ta kiên nhẫn giải thích, nhưng đồi lấy là nét bối rối càng thêm nặng nề trên gương nhỏ bé kia.

"Yêu thích thì ta biết, nhưng mà...Tình, là gì?"

Nàng hỏi, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng nhìn chăm chú vào takhông chớp mắt.

Trái tim, bất giác nhảy lên một cái.