Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 48

Giữa tiết trời trắng xoá, toàn bộ người trong lăng điện chợt sững sờ khi trông thấy một nữ nhân chậm rãi bước vào. Giống như một nụ hồng đậu vừa bung nở, rực rỡ nổi lên. Mịch Chi ngẩng cao đầu, khoé mắt sưng đỏ khô ráo không ngấn lệ, điềm tĩnh tiến về trước. Bỏ qua vô vàn ánh mắt và những lời bàn tán xung quanh, cô đến trước mặt Hoàng thượng, theo lễ quỳ xuống.

“Thần muội tham kiến Hoàng thượng!”

Phía trên cao, sắc mặt Hoàng thượng vốn đã không tốt, trông thấy nữ nhân mặc y phục sặc sỡ lại càng tệ. Người nhíu mày, tuy nhiên vẫn thấp giọng, ngắn gọn nói: “Miễn lễ!”

Sau đó lại nói: “Uông Mẫn Xuyên, tuy rằng Trẫm rất hiểu cảm giác của ngươi. Nhưng ngươi cũng không thể cứ như thế mà đến đây! Tử Lạc thực sự đã không còn nữa, người cố chấp như vậy…”

“Bẩm Hoàng thượng…” Mịch Chi ở bên dưới, to gan ngắt lời. Cô nhìn về trước, ánh mắt kiên định không thay đổi: “Xưa nay cố chấp vốn đã là bản tính của thần muội. Việc ở trên đời này, trừ phi chính mắt thần muội nhìn thấy, nếu không tuyệt đối sẽ không tin!”

Lời của Mịch Chi nhất thời khiến Hoàng thượng đau lòng, giữa trán vị thiên tử cơ hồ nhiễm chút đau thương, chậm rãi nhíu lại. Người nhìn nữ nhân đang đứng bên dưới, hồi lâu mới đi xuống, trực tiếp nói với nàng một câu.

“Được! Trẫm không phí lời với ngươi nữa. Trẫm đưa ngươi đi gặp Tử Lạc.”, nói rồi Hoàng thượng quay lưng, theo sau có cung nữ, thái giám, thị vệ và có cả Mịch Chi.

Bỏ lại lăng điện phía sau, xuyên qua một lối đi giống như hang động kiên cố, hai bên tường khắc đầy cảnh thiên long bay lượn. Lụa trắng men theo hai bên kéo dài đến tận bên trong, cuối cùng dừng lại ở trong hoàng lăng.

Mịch Chi nhìn ra trước, ở giữa một bậc vuông nhô khỏi mặt đất, bên trên bậc ấy có đặt một cỗ quan tài, xung quanh kết đầy lụa trắng. Ngay khi Mịch Chi cảm giác tim mình như sắp ngừng đập, bên tai lại vang lên giọng của Hoàng thượng.

Lần này, lại đau thương hơn rất nhiều: “Tử Lạc đang ở trước mặt ngươi. Đến đó và tự nhìn đi!”

Giống như mất hồn vậy, Mịch Chi vừa nghe xong thì hai chân cũng lần lượt di chuyển về phía trước. Khoảng cách không xa, nhưng tựa hồ như cách đến vạn dặm. Sàn gạch lạnh toát, mỗi lần dẫm lên lại tựa hồ như đi trên gai nhọn, đâm tận vào trong, đau đớn vô cùng.

Đến khi bàn tay chạm vào cỗ quan tài, cả người Mịch Chi cũng suýt thì khuỵ xuống. Tiểu Hồng bên cạnh đỡ lấy cô, khóc không ngừng: “Tiểu thư…”

Bên tai Mịch Chi không nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Hồng, chỉ có âm thanh của sự lạnh lẽo của hoàng lăng liên tục vang lên. Mắt cô bắt đầu đỏ lên, giọng cũng đã run run nói với Tiểu Hồng.

“Buông ta ra đi!”

“Tiểu thư, người…” Tiểu Hồng ứa nước mắt. Nhưng rồi cũng làm theo lời chủ tử, từ từ bỏ tay ra.

Mịch Chi hít một hơi sâu, nhắm mắt lại rồi bắt đầu bước lên bậc thềm ở trên. Trong lòng tựa như một chiếc thuyền nhỏ, còn chưa kịp ra khơi xa đã bị sóng đánh đến tan nát. Bàn tay đặt trên cỗ quan tài run lên không ngừng, hồi lâu mới chầm chậm mở mắt.

Người nằm bên trong thi thể không nguyên vẹn, gần như chỉ là một bộ xương khô. Máu nhuốm đỏ chiến bào, rách rưới tả tơi. Mịch Chi gần như chết đi chỉ trong vài khắc khi nhìn thấy mảnh ngọc bội đeo trên người của thi thể ấy. Hai mắt mở to, lệ bên trong đổ xuống như tuyền, ướt đẫm hai má.

“Tử Lạc…”

Mịch Chi gần như không thể nói được nữa, thứ duy nhất có thể phát ra từ miệng cô lúc này chỉ có cái tên Tử Lạc được cô lặp đi lặp lại hàng chục lần. Cô đứng ở trên, hai tay bám vào quan tài, đau đớn đến mức khóc không thành tiếng. Tia hi vọng sau cùng ở trong lòng cô, cuối cùng cũng đã tan thành tro bụi rồi. Tâm can giống như vỡ vụn ra hàng vạn lần, Mịch Chi không đứng được nữa, đau thương gục đầu vào quan tài ngã khuỵ xuống dưới.

“Tiểu thư!”

Tiểu Hồng bật khóc, vội lao đến ngồi xuống ôm lấy Mịch Chi. Bất chợt, Mịch Chi rút bỏ thắt lưng, xiêm y đỏ rực rất nhanh liền rơi xuống. Cảnh tượng phút chốc khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng, sững sốt. Hoá ra có người đau thương quá độ, chấp niệm quá sâu, mượn huyết y sặc sỡ để che đậy tang y trắng toát ở bên trong.

Bàn tay Tiểu Hồng run rẫy vừa muốn chạm vào chủ tử thì Mịch Chi lại đột nhiên ho lên vài lần, máu tươi trào ra khỏi miệng, rơi xuống tang y một mảng đỏ rực.

Tiểu Hồng khóc thét đỡ lấy Mịch Chi, cả người cô dựa vào cỗ quan tài, năm ngón tay trắng muốt mệt mỏi chạm lên, cánh môi đỏ rực cố gắng nhếch cười, nụ cười thê lương đến tận cùng.

“Tử Lạc, thϊếp đến đón chàng về phủ…”

Sau đó ánh mắt Mịch Chi mờ dần, từ từ khép lại. Bàn tay tuột khỏi cỗ quan tài, buông lỏng xuống đất. Đâu đó trong chút nhận thức còn sót lại, cô nghe thấy tiếng khóc tức tưởi của Tiểu Hồng. Xen lẫn trong đó còn có tiếng của Dực Khương liên tục gọi lấy cô, còn có cả tiếng của Hoàng thượng khẩn trương gào truyền ngự y. Bầu không khí thực sự rất huyên náo, tựa như một giai điệu vừa được tấu lên, hỗn loạn và tràn ngập đau thương.



Lập đông năm Phổ Triều thứ ba, Hoàng thượng theo di nguyện, lệnh cho trăm binh đưa thi thể của nhị vương gia Tử Lạc rời cung, trở về vương phủ làm nơi an táng cuối cùng.

Dưới gió tuyết dữ dội, hoàng hôn chầm chậm tắt dần sau mái phủ. Bên ngoài cổng lớn có treo hai ngọn đèn l*иg trắng toát, chốc chốc bị gió thổi qua, lắc lư không ngừng. Bên trong phủ, không khí ảm đạm, vải trắng treo đầy khắp nơi.

Ở giữa chính viện có một cỗ quan tài lạnh lẽo, xung quanh cũng kết đầy lụa trắng. Đâu đó có tiếng lách tách khe khẽ vang lên, tro tàn từ trong chậu đồng bị gió cuốn qua, nhẹ tênh bay lên trong không trung. Mịch Chi quỳ trước quan tài, người mặc tang y, tóc cài hoa trắng nhỏ. Ngay cả Tử Trì đang được Trần nhủ nương ôm trong lòng cũng quấn khăn trắng trên đầu, khóc ré không ngưng.

Tiểu Hồng, Tiểu Mai từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một số giấy vàng mã đi đến chỗ Mịch Chi rồi quỳ xuống.

Tiểu Mai khẽ nói: “Tiểu thư, người quỳ ở đây đã ba ngày rồi, người cũng nên nghỉ một chút đi.”

Nhưng Mịch Chi không trả lời, đôi mắt vô hồn nhìn vào cỗ quan tài, mí mắt đã khô rát đến mức dù có muốn khóc cũng không được nữa. Gương mặt cô trắng bệch, chẳng có lấy một chút sinh khí. Cô nhìn xuống chậu đồng đang cháy rực bên dưới, ba ngày nay cô đã đốt bao nhiêu vàng mã cho Tử Lạc rồi, nhưng cô biết, tất cả những thứ này đều không phải là thứ mà hắn muốn.

Ở thời đại này, người chết là hết. Không di ảnh, cũng không có bất kì thứ gì có thể lưu giữ lại hình bóng của người đó, ngoại trừ ký ức. Đó là nơi duy nhất mà Mịch Chi có thể giữ lấy Tử Lạc, cũng là thứ sau cùng gϊếŧ chết cô. Từng chút, từng chút một. Thật chậm, nhưng lại đau thấu tận tâm can.

Đâu đó trong gió, dường như thoảng qua một vài âm thanh nhỏ nhặt. Hơn cả tiếng khóc, đó là âm thanh của sự tổn thương. Nếu như có ai hỏi, tổn thương ở trên đời này liệu có dáng hình hay không? Mịch Chi sẽ trả lời là có.

Tổn thương tuy là vô hình trong mắt người khác, nhưng lại vô cùng rõ rệt ở trong tim người nhận. Mịch Chi có thể thấy được tổn thương của chính mình, có thể giữ được nó nhưng lại không thể vứt bỏ nó. Cho nên cứ như thế, cô ôm nó trong lòng, ngày qua ngày trái tim bị ăn mòn đến thảm hại. L*иg ngực tựa hồ trống rỗng, trái tim này của cô, dường như đã theo chân Tử Lạc đi xuống hoàng tuyền rồi.

Đến bây giờ Mịch Chi mới biết, có những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng thực chất lại vô cùng xa xôi, vãn cầu bất toại.

Một đời an yên, tóc đen đến bạc đầu. Hoá ra lại khó cầu đến vậy!

Thế gian muôn trượng hồng trần, phải đi đến đâu mới có thể tìm được nhau?

Mịch Chi nhìn lên cỗ quan tài, người nằm bên trong lặng yên lạnh lẽo, kẻ quỳ bên ngoài cô tịch không thôi. Bất giác cô mỉm cười, lệ nóng chảy thành hai dòng rơi xuống tay cô, ngập tràn thê lương, thấu đến tận trời.