Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 47

“Tử Lạc!”

Đoạn đường từ đông phủ đến tiền viện không xa, nhưng dường như Mịch Chi đã gọi cái tên ấy gần cả trăm lần. Cõi lòng lạnh buốt tựa hồ cháy lên một đóm lửa nhỏ, sưởi ấm khắp nơi. Dù là cơ thể mệt mỏi, chân đã rã rời, cô vẫn lao đi như mất trí. Tiểu Hồng đuổi theo ở phía sau, luôn miệng gọi “Tiểu thư!”, vì nàng vốn dĩ hiểu rõ tình trạng ngọc thể của chủ tử, cho nên giọng cất lên cũng có chút khẩn trương.

Chạy đến tiền viện, ánh mắt Mịch Chi nhìn thẳng đến chính viện đã thấy một bóng lưng cao lớn vững chải, tựa như chờ đợi. Tiểu Hồng bắt được tay cô, liền nhanh chóng dìu cô đi đến chính viện.

Vừa nghe có tiếng bước chân, Dực Khương đã xoay người lại. Nhưng ánh mắt y tựa hồ rung chuyển, nữ nhân ở trước mặt y tại sao lại chẳng khác một đoá hoa đã nhuỵ úa hương phai thế này?

“Nhị vương phi…”

Dực Khương cố nén lòng mình, cứng nhắc phát ra ba từ. Y cúi người hành lễ, nhưng Mịch Chi đã vội vàng đi đến níu lấy tay y, cười hỏi: “Dực tướng quân, huynh đã trở về rồi! Vậy còn vương gia…vương gia cũng về cùng với huynh có đúng không?”

Mịch Chi nhìn quanh, đôi mắt đẫm lệ tìm kiếm khắp nơi: “Vương gia…vương gia đâu?”

Cô chỉ mãi đắm chìm trong tia hi vọng của chính mình mà không hề hay biết, Tiểu Hồng ở phía sau đã bắt đầu bật khóc. Nàng ta biết, mọi chuyện đã chẳng lành. Nàng ta nhìn qua, lại thấy ánh mắt của Dực Khương tràn ngập bất lực. Tiểu Hồng càng khẳng định, nhị vương gia mà tiểu thư của nàng ngày đêm mong nhớ, sẽ không trở về nữa.

“Tiểu thư…” Tiểu Hồng khẽ gọi, giọng nghẹn lại.

Mịch Chi gần như không muốn nghe, chỉ mãi nhìn quanh, nhưng dẫu cô đã nhìn đến mờ cả mắt, cô cũng không thấy bóng dáng Tử Lạc ở đâu cả. Cô quay lại níu tay Dực Khương, ôm chút hi vọng sau cùng mà gượng cười, hỏi y: “Dực tướng quân, có phải huynh và vương gia muốn tạo bất ngờ cho ta có đúng không? Tại sao ta vẫn chưa thấy vương gia xuất hiện vậy? Huynh mau nói với ngài ấy không cần phải làm vậy đâu, ta đợi ngài ấy đã lâu lắm rồi, chỉ muốn được nhìn thấy ngài ấy mà thôi!”

“Huynh gọi vương gia ra đây đi! Gọi Tử Lạc ra đây cho ta đi Dực tướng quân!” Mịch Chi không giữ được bình tĩnh, giằng xé tay áo của Dực Khương, tựa hồ như muốn gào khóc.

Dực Khương nhíu mày, giữa trán điểm sự tang thương. Y giữ chặt lấy tay Mịch Chi, thấp giọng nói: “Nhị vương gia…ngài ấy đã…”

Từng đoạn ngập ngừng trong lời nói của Dực Khương giống như đại đao, lần lượt chém xuống trái tim Mịch Chi. Môi cô run lên, cả chân dường như cũng đứng không vững. Mười ngón tay ra sức cấu chặt lên tay áo Dực Khương, hàng mi ướt đẫm khẽ run lên, mang theo hàng vạn lần cầu xin.

Dực Khương biết việc này trước sau đều không thể giấu được nàng, nhưng nhìn nàng thế này, lòng y cũng bị dày xéo không ít. Bất chợt y buông tay nàng ra, cả người cũng đột ngột quỳ xuống.

Cắn răng nói: “Hạ quan bất tài, không thể thành toàn bảo vệ cho nhị vương gia!”

Dưới tiết trời lạnh giá, mưa lớn bắt đầu trút xuống, gió cũng thay nhau trùng trùng nổi lên. Mịch Chi cảm thấy bên tai mình giống như có một tiếng động lớn vừa nổ ra, đầu óc choáng váng, tựa hồ như môt chiếc lá nhỏ vừa bị cuốn bay đi.

Ánh mắt Mịch Chi gần như chết lặng, không có tiếng gào khóc, nhưng lệ rơi như tuyền, ướt đẫm cả mặt. Trái tim vỡ vụn ra, khô héo đến đáng thương. Mãi đến khi Tiểu Hồng khẽ gọi hai tiếng “Tiểu thư!” thì Mịch Chi mới chợt nhíu mày, ánh mắt tràn ngập đau thương, âm thanh xé lòng mới thoát ra ngoài, nức nở từng đoạn.

Bầu trời phía trên âm u đầy gió, mưa đọng thành dòng xuôi theo mái hiên rơi xuống tí tách từng giọt. Ở ngoài sân, xác hoa nhài rụng tơi tả, phủ trắng một vùng. Ngày hôm nay, có lẽ chính là tiết mãn thu buồn nhất từ trước đến nay. Có tiếng mưa rơi, có tiếng gió lùa qua đám cây xào xạc, có cả tiếng hồng trần của ai vừa vụn vỡ.



Ngồi trước bàn phấn, Mịch Chi nhìn mình ở trong gương, đôi mắt sưng tấy vô hồn. Tiểu Hồng ở phía sau vừa chải xong tóc cho cô, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người nhất định phải mặc thế này để vào cung sao?”

Mịch Chi tạm không đáp, cô xoay qua xoay lại, thấy trên tóc dường như vẫn còn thiếu thứ gì đó bèn sai Tiểu Hồng mở hộp trang sức. Cô lấy ra một chiếc trâm phỉ thuý rồi bảo nàng nha hoàn ghim vào tóc giúp mình.

Nhìn vào gương, nụ cười trên môi Mịch Chi lộ ra mệt mỏi. Chiếc trâm này trước đây là do chính tay Tử Lạc chọn ra cho cô, là chiếc trâm đẹp nhất trong mắt cô từ trước đến nay. Mịch Chi đứng dậy, huyết y đỏ rực trải dài một khoảng theo mỗi bước chân của cô.

Hôm nay cô sẽ theo Dực Khương vào hoàng lăng trong cung để nhìn mặt Tử Lạc lần cuối trước khi thi thể được đưa vào lăng chôn cất. Nhưng từ tận sâu đáy lòng, Mịch Chi vẫn cố chấp không muốn tin, cái xác mà Dực Khương nói không nguyên vẹn ấy chính là Tử Lạc.

Nghe nói thi thể rơi từ vách núi xuống, lại bị thú hoang tấn công, cho nên cơ thể đã bị tàn phá gần hết, cả dung mạo cũng bị huỷ. Một thi thể đến cả mặt cũng không còn, gần như chỉ còn lại xương, thử hỏi cô làm sao có thể tin đó là Tử Lạc được.

Mịch Chi không tin, dù có lặp đi lặp lại hàng trăm hàng vạn lần cô vẫn không tin, rằng Tử Lạc đã thực sự không còn ở trên đời này nữa. Nếu cái xác đó không phải của hắn, vậy thì việc cô mặc tang y đến đó há chẳng phải sẽ rất gở sao. Cho nên mặc cho Tiểu Hồng và Uông phu nhân khuyên bảo, cô vẫn quyết đem thân huyết y đỏ rực này đi vào hoàng lăng.

“Tiểu Hồng, trông chừng tiểu thư cho kỹ đấy!”

Uông phu nhân căn dặn lời sau cùng trước khi xe ngựa rời đi. Mịch Chi ngồi bên trong, thân người lắc lư theo sự gập ghềnh của xe ngựa. Cô ngồi sát bên ô cửa nhỏ, đầu tựa lên vách nhìn ra bên ngoài. Hôm nay là lập đông nhưng tuyết lại rơi dày đặc, phóng tầm mắt ra xa cũng chỉ thấy mỗi màn tuyết trắng xoá, mọi thứ bị che khuất, khung cảnh mờ mờ ảo ảo. Giống như chấp niệm cuối cùng ở trong lòng Mịch Chi, thực hư thế nào cũng không còn nhìn rõ được nữa.

Khoảnh khắc khi cô nhìn thấy chỉ có mỗi Dực Khương đứng ở chính viện, thực ra cô đã tự biết chuyện tồi tệ nhất cũng đã sắp diễn ra rồi. Nhưng do mong mỏi của cô dành cho Tử Lạc quá nhiều, cho nên mới nhất thời tự gạt mình, lao đến hỏi Dực Khương những câu ấy.

Bởi vì còn chờ đợi, cho nên hi vọng cũng vẫn còn. Dù biết rõ là rất mỏng manh, nhưng vẫn cố gắng giữ lấy. Chấp niệm của một người ở trên thế gian này lớn đến đâu, sâu đậm đến mức nào, cuối cùng thì Mịch Chi cũng đã biết rồi. Si nhân ở thế gian dẫu trải qua một đời bi ai vô hạn thì đã sao, sau cùng cũng chỉ muốn bản thân lưu lạc mãi trong nhược thuỷ tam thiên, cùng trời cuối đất mà thôi.

Bên ngoài, Dực Khương cưỡi trên lưng ngựa, chốc chốc không kiềm được, ngoảnh mặt nhìn vào cỗ xe ngựa đang đi song song. Dù là cách một bức màn lụa, y vẫn tựa hồ như trông thấy gương mặt của nàng. Nhãn ngọc của nàng chắc chắn vẫn còn ướt đẫm, má đào cũng biến mất, cả dung mạo nhợt nhạt, giống như hoa đã tàn, sắc hương đều không còn.

Kể từ lúc nàng được gả cho Nhị vương gia, y đã một lòng muốn buông bỏ chấp niệm về nàng.

Hồng nhan như mây, tâm sẽ không động.

Người không màn, y cũng không màn.

Nhưng từ đầu đến cuối, Dực Khương y không thể làm được. Đối với y, nữ nhân ấy tựa hồ như tâm can của y, nếu vứt bỏ đi, y sẽ chết mất.

Dù Tử Lạc trong mắt y như một cái gai, nhưng y cũng không muốn nàng mất đi hắn. Y biết, nàng yêu hắn, nàng đợi hắn đến cả dung mạo cũng hao mòn rồi. Tiếc là lương duyên này giữa nàng và hắn còn thê lương hơn y gấp vạn lần. Khoảnh khắc Tử Lạc bị phục kích trên lưng ngựa, mũi giáo sắc nhọn xuyên qua người hắn, máu đỏ nhuộm đẫm chiến bào, y không thể chạy đến kịp.

Hắn rơi xuống vách núi, tung tích sau đó hai tháng đều không rõ. Triều đình âm thầm điều quân tìm kiếm khắp nơi, Hoàng thượng lệnh rằng trước khi thực sự tìm được người, tuyệt đối không được để truyền ra ngoài. Nay mọi thứ đã rõ, nhưng y lại không có cách nào khuyên nàng chấp nhận sự thật, rằng nhị vương gia mà bấy lâu nàng hao tâm chờ đợi đã tử trận.

Nhìn bộ huyết y bước xuống từ trong xe ngựa, lòng Dực Khương đau như ai dùng tay bóp lại. Kể từ lúc trông thấy nàng mặc huyết y, Dực Khương không hề mở miệng khuyên nàng dù chỉ là nửa lời. Hơn ai hết, y biết chẳng có ai ở trên đời này thấu được nỗi đau đang dồn nén trong tim nàng. Nỗi đau ấy sẽ mỗi lúc mỗi lớn hơn mỗi khi nàng tiến gần hơn với hoàng lăng, có thể tàn nhẫn bức chết tâm nàng bất cứ lúc nào.

Xung quanh, thị vệ, cung nữ, mỗi người qua lại đều đưa mắt nhìn Mịch Chi. Bởi vì trong cung ai cũng biết chuyện nhị vương gia tử trận, còn cô lại là vương phi, là thê tử của hắn nhưng lại mặc y phục sặc sỡ. Mịch Chi không để tâm đến ánh mắt và suy nghĩ của người khác, chỉ có nội tâm của bản thân mới là điều quan trọng.

Nhìn quanh một lượt, lụa trắng treo đầy khắp hoàng cung. Điện ngọc cung son, tường đỏ cao ngất dường như đều chìm trong mảng màu tang tốc, thê lương đến tột cùng. Mịch Chi theo sau Dực Khương đi sâu vào bên trong, tuyết rời đầy trời, nhưng huyết y trên người cô nổi lên bần bật. Đỏ rực rỡ, tựa như máu điểm trên nền tuyết lạnh.

Đẹp, nhưng là đẹp một cách tan lòng nát dạ!