Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 45

Trời về chiều, hoàng hôn trải dài lên toàn bộ vương phủ. Tiết trời hôm nay không tốt, mưa lất phất nhỏ giọt bên hiên, lại kèm theo gió lớn. Ở đông phủ hiện giờ vô cùng náo loạn, người trên kẻ dưới chạy lên chạy xuống không ngừng. Tiểu Mai ở bên cạnh Uông phu nhân, xoa trán cho bà khi gần như cả ngày nay bà đều chóng mặt không yên. Ái nữ của bà đang chật vật ở bên trong, chỉ vì sinh khó.

Trong phòng, bầu không khí căng thẳng gấp vạn lần. Tiểu Hồng túc trực bên cạnh Mịch Chi, liên tục dùng khăn thấm mồ hôi cho cô. Miệng không ngừng gọi: “Tiểu thư, người phải cố lên!”, sau đó lại mếu máo muốn khóc. Theo hầu hạ chủ tử từ nhỏ, nàng chưa từng thấy chủ tử của mình phải khổ sở, đau đớn như thế này.

Quả nhiên người đời nói không sai, cửa sinh chẳng khác gì cửa tử. Tiểu thư của nàng đã nằm đây hơn bốn canh giờ rồi, đã đau đến mức không còn sức để kêu nữa.

Mịch Chi cắn chặt răng, siết chặt tấm chăn đang đậy trên người mình. Gương mặt cô tái nhợt, ướt đẫm mồ hôi, môi cũng khô ráp đến mức muốn nứt toạc ra. Toàn thân cô dường như không còn sức nữa, rã rời từ trong ra ngoài nhưng lại bị cơn đau xé da xé thịt từ bên trong hành hạ quá mức, không ngừng cong lưng bật khóc.

“Nhị vương phi, dùng sức…dùng sức đi! Sắp được rồi, chỉ một chút nữa thôi!”

Vu Hải Đông Quang cũng vã ướt mồ hôi cả người, nếu như chuyện này không xong, mẹ con họ có mệnh hệ gì thì cái mạng này của ông chắc cũng không giữ được. Một chiếc khăn dính đầy máu nữa ném vào chậu nước, Vu Hải Đông Quang khẩn trương nói: “Mau, thay nước nóng!”

Cửa phòng mở ra, Uông phu nhân vừa trông thấy một nha hoan chạy đi, tay bưng chậu nước toàn là máu liền không chịu được, khóc lớn một trận: “Xuyên Nhi, Xuyên Nhi của tôi!”

“Phu nhân!” Uông Chính Tề đỡ lấy bà, không ngừng trấn an mặc dù trong lòng ông cũng nóng như lửa đốt, lo lắng không yên. Lúc này, khi ở bên ngoài vừa trút xuống một trận mưa lớn, tia sét chạy ngang rẽ đôi bầu trời, bên trong cũng đồng thời truyền ra một tiếng kêu thật lớn.

Sau đó, tiếng khóc của trẻ con vang lên, tất cả mọi người mới nhìn nhau, vui mừng khôn xiết. Uông Chính Tề nắm tay phu nhân, nén nước mắt nói với giọng run run: “Sinh rồi! Sinh được rồi!”

Ở bên trong, Tiểu Hồng lau mồ hôi cho Mịch Chi, vừa khóc vừa cười: “Tiểu thư, em biết tiểu thư sẽ vượt qua được mà! Tiểu thư và tiểu bối lặc phúc lớn, khổ nạn đều sẽ qua!”

Mịch Chi lúc này đã kiệt sức, chỉ có thể yếu ớt thở từng chút một. Nhưng tiếng khóc của đứa trẻ đột ngột truyền đến tai cô, liền khiến cô như thanh tỉnh vài phần, đưa mắt tìm kiếm. Vu Hải Đông Quang sau khi lau sạch máu trên người đứa trẻ, cẩn thận bọc lấy nó bằng vải rồi mới đưa đến cho Mịch Chi.

“Chúc mừng nhị vương phi đã hạ sinh tiểu bối lặc!”

Sau câu nói đó của Vu Hải Đông Quang, tất cả những ai đang có mặt đều đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh lặp lại. Bầu không khí rất khác, ai nấy cũng đều mừng rỡ trong lòng, cười mãi không thôi.

Mịch Chi nhận lấy đứa trẻ từ tay Vu Hải Đông Quang, chậm rãi sờ lên mặt con trai rồi khẽ ôm nó vào lòng, nước mắt rất nhanh rơi xuống, chảy dài trên đôi gò má nhợt nhạt. Cứ ngỡ rằng cô sẽ không thể vượt qua được, ngỡ rằng cô sẽ mất đi đứa con này. Nhưng xem ra ông trời vẫn còn thương xót cô, sau bao nhiêu gian nan vất vả, cuối cùng cô và đứa trẻ này cũng vượt qua.

“Tử Lạc, thϊếp sinh rồi! Là con trai, là tiểu bối lặc của chúng ta!” Mịch Chi khóc, giọng nói yếu ớt run lên không ngừng. Tiểu Hồng ở bên cạnh cũng không nhịn được, khóc theo một trận.

Uông Chính Tề và Uông phu nhân ở bên ngoài chạy vào, Uông phu nhân vội đi đến chỗ Mịch Chi, ngồi xuống bên cạnh, rưng rưng nước mắt nói: “Xuyên Nhi, con gái của mẹ, vất vả rồi!”

“Mẹ…” Mịch Chi cố cười, nước mắt vẫn đều đặn chảy xuống. Có làm mẹ rồi, trải qua cửa sinh hiểm trở, cô mới hiểu được sự hi sinh cao cả của mỗi người mẹ ở trên thế gian này là lớn biết bao. Nỗi đau banh da xẻ thịt tưởng chừng như chết đi sống lại này, phải là phụ nữ trải qua rồi mới thấu được.

Lúc này, Uông Chính Tề đứng xa xa, lặng lẽ dùng tay áo lau nước mắt. Ông hỏi: “Xuyên Nhi, đã nghĩ được tên cho tiểu bối lặc chưa?”

Mịch Chi nhìn xuống đứa bé vẫn còn đang khóc ré trong tay mình, bất giác lại thốt ra hai từ: “Tử Trì!”

“Tử trong quân tử, trì trong kiên trì. Tử Trì, sau này phải ngoan, cùng mẹ đợi cha trở về!”, nói đến đây, Mịch Chi lại ôm lấy Tử Trì vào lòng, nhắm mắt bật khóc. Đã ba tháng rồi cô không nhận được thư của Tử Lạc, cô thực sự muốn viết thư nói cho hắn biết, cô đã sinh cho hắn một đứa trẻ bụ bẫm và đáng yêu. Nhưng đã bao nhiêu lần cô gửi thư đi, tất cả đều không có hồi âm. Trái tim phút chốc như bị ai đó bóp nghẹn lại, đau đến không thở được.