Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 44

Chương 44

“Tiểu thư, lão gia và phu nhân đã đến rồi!”

Nha hoàn Tiểu Mai hớn hở chạy vào nói, Mịch Chi vừa được nha hoàn Tiểu Hồng chải tóc xong, sau đó cùng hai nha hoàn trở ra ngoài để đón tiếp thân sinh của Uông Mẫn Xuyên.

Vừa nhìn thấy cô, Uông phu nhân đã vội chạy đến, giọng nhỏ nhẹ: “Con không cần ra đây làm gì! Đang mang thai, tốt nhất nên ở trong phòng, ngoài này gió lớn lắm.”, rồi quay sang nói với Tiểu Hồng: “Ngươi mau đưa tiểu thư vào trong đi!”

“Vâng, thưa phu nhân!”

Ngày hôm qua khi biết tin Uông Chính Tề và phu nhân ghé qua, Mịch Chi đã căn dặn nhà bếp hôm nay phải chuẩn bị các món ngon thật sớm để tiếp đãi họ. Dù gì cô đang ở trong thân xác con gái của họ, ít nhiều cũng phải đối đãi với họ cho đúng nghĩa.

Vào đến tây viện, cả nhà cùng nha ngồi xuống bàn, gia nhân cũng bắt đầu mang đồ ăn lên. Mịch Chi nhìn Uông phu nhân, quan tâm hỏi: “Cha mẹ đi đường xa như vậy, chắc là cũng mệt lắm. Hôm nay con có bảo nhà bếp hầm canh sơn quả, hai người uống cho thanh mát cơ thể, tỉnh táo đầu óc.”

Nói rồi Mịch Chi nhanh tay múc canh ra bát, Tiểu Mai đứng cạnh liền nói: “Tiểu thư, cứ để em.”

Nhưng Mịch Chi lại cười: “Được rồi, cứ để tự ta!”, sau đó cô đưa hai bát canh đến chỗ Uông Chính Tê và Uông phu nhân. Uông Chính Tề nhìn ái nữ một lúc, cảm thấy rất khác với lần trước, tính cách đã ôn nhu trở lại, ông cũng yên tâm cười một cái.

“Xuyên Nhi, thời gian này phải tịnh dưỡng thật tốt!”

“Con biết, thưa cha!” Mịch Chi mỉm cười. Uông phu nhân lại nói: “Thai phụ có rất nhiều việc cần phải lưu ý! Dùng cơm xong, đợi có thời gian ta sẽ chỉ cho con.”

Cả nhà ba người thong thả dùng cơm, Mịch Chi có chút hơi chạnh lòng. Cô nhìn hai người già này lại vô thức nhớ đến bố mẹ của mình. Cô rời xa họ lâu như vậy, họ sống có ổn không? Liệu rằng sau khi cô bị tai nạn, vẫn còn sống chứ? Giả sử nếu cô ở thời hiện đại lúc đó đã chết rồi, vậy thì cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay về được nữa. Còn nếu thân xác vẫn còn đó, chỉ là tạm thời mất đi ý thức, vậy thì…

Không được! Dù thế nào cô vẫn muốn bình an ở đây, thuận lợi sinh đứa bé ra, cùng nó đợi Tử Lạc quay trở về. Có thể nào cho cô xin được nán lại trong thân xác này đến già rồi mới đi hay không?

Mịch Chi ngồi trong phòng, ánh mắt trầm ngâm nhìn chằm chằm ra cửa sổ, tay vô thức xoa lên chiếc bụng phẳng lì. Uông phu nhân từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm một bát thuốc bổ đem đến chỗ cô.

“Đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?” Uông phu nhân ngồi xuống bên cạnh, cầm tay con gái.

Mịch Chi tuy cười, nhưng đuôi mắt không hề cong lại, rõ ràng là một nụ cười gượng gạo. Cô nói: “Không có gì đâu thưa mẹ!”

Nhìn Mịch Chi một lúc, Uông phu nhân lại hỏi: “Con đang nhớ nhị vương gia có đúng không?”

Câu hỏi bất chợt này tựa hồ đào khoét hết mọi tâm sự đang cố giấu kín trong lòng của Mịch Chi. Cô ngước nhìn Uông phu nhân, hai mắt đỏ lên, không nói được lời nào.

Thấy sắc mặt con gái không tốt, Uông phu nhân lo lắng, vội trấn an: “Đừng khóc! Thai phụ khóc nhiều sẽ không nên đâu! Xuyên Nhi ngoan, đừng có khóc, biết chưa! Nào, thuốc còn nóng, mau uống đi.”

Uông phu nhân dù nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn vì con gái mà chua xót không ngừng. Bà cẩn thận bón cho Mịch Chi từng thìa một, chăm sóc con gái giống như những ngày nó còn bé bỏng ở bên cạnh mình. Lúc này, Tiểu Hồng ở bên ngoài đột nhiên chạy ùa vào, trên mặt rạng rỡ nói lớn: “Tiểu thư! Là…là thư của nhị vương gia!”

“Thư của vương gia?” Mịch Chi kinh ngạc, vừa nghe qua thì hai mắt đã đỏ lên sắp khóc.

Tiểu Hồng nhanh chóng đưa thư đến tay Mịch Chi, Uông phu nhân nhìn con gái đang xúc động đến mức tay không ngừng run lên, bèn nhìn Tiểu Hồng, sau đó cùng nhau ra ngoài, nhường lại không gian riêng cho một mình Mịch Chi.

Ngồi như người mất hồn khoảng vài giây, ngón tay Mịch Chi chậm rãi sờ lên dòng chữ đề bên ngoài phong thư. Sau đó tay cô run run mở nó ra, lấy tờ giấy bên trong ra, nước mắt cũng đồng thời rơi xuống thành dòng, lăn dài trên má.

Trong thư, là bút tích của Tử Lạc, từng dòng hiện rõ, dứt khoát và mạnh mẽ nhưng lại thể hiện nỗi nhớ mong da diết của một đấng phu quân đối với thê tử của mình. Từng câu từng chữ, Mịch Chi đã đọc đi đọc lại hàng trăm lần, mỗi lần đọc là mỗi lần lại khóc.

“Xuyên Nhi, ta nhớ nàng! Dù phải lặp lại hàng vạn lần ta vẫn phải nói, ta thực sự rất nhớ nàng! Xa cách ngàn dặm như vậy, ta không thể ở bên cạnh để chăm sóc cho nàng. Nàng khoẻ không? Dung mạo đó của nàng có còn bị lệ sầu làm cho hoen úa hay không? Ta thực sự rất lo, lo rằng nàng sẽ lại khóc rất nhiều, lo rằng nhãn ngọc của nàng lại sưng lên. Nhược thuỷ ba ngàn, ta cần nàng là đủ! Cho nên Xuyên Nhi, nàng nhất định phải kiên cường lên, giống như những lần nàng đã chống đối với ta vậy. Bảo trọng cho tốt, đợi ta trở về!

Ký danh: phu quân Tử Lạc.”

Có lẽ, Mịch Chi đọc nhiều đến nỗi cũng sắp thuộc hết tất cả nội dung ở trong thư rồi. Tuy không dài, nhưng cô vẫn cảm nhận được tâm tình sâu đến vạn trượng của Tử Lạc gửi gắm vào từng nét chữ.

Thiên ngôn vạn từ, làm sao sánh được khói bụi trần ai trên nhân thế!

Dẫu có viết nhiều bao nhiêu, thực chất cũng không đủ để giải bày hết nỗi nhớ mong của cả cô và hắn. Cả đêm hôm đó, Mịch Chi tay ôm bức thư, đọc đi đọc lại, nhìn tới nhìn lui nét chữ ở trong đó, đến lúc mệt mới chịu buông ra mà ngủ thϊếp đi không hay.

Đêm nay trăng rất tròn, bóng trăng đẹp đẽ trông xa xa như một chiếc bánh đậu, in bóng xuống mặt hồ. Ở liên trì, hoa sen đã bắt đầu tàn, cánh hoa héo úa, rũ xuống đáng thương. Vài chú cá nhỏ quẫy đuôi vài cái khiến cho mặt nước bị rung chuyển, ánh trăng trong nước tựa hồ như tan đi, phút chốc cũng không còn rõ nét nữa.



Người ta thường nói, cát bụi bay đi còn chẳng nhanh bằng thời gian trôi qua. Thoắt một cái, ngày Mịch Chi hạ sinh đứa bé cũng không còn lâu nữa. Hôm nay bụng cô rất to, Vu thái y dự đoán chưa đầy hai tuần nữa cô sẽ lâm bồn. Thời gian này nhất cử nhất động của Mịch Chi phải đăc biệt được chú ý, một chút sơ suất nhỏ cũng không được xảy ra.

Vu Hải Đông Quang được lệnh của Hoàng thượng, ở lại trong vương phủ để thuận bề theo dõi. Khi ông đang ngồi trong phòng kê đơn thuốc cho Mịch Chi, cô thuận đường đi ngang thì thấy ông.

Cô không ngần ngại bước vào, lên tiếng gọi: “Vu thái y!”

“Nhị vương phi!” Vu Hải Đông Quang rời khỏi ghế, đi đến trước mặt Mịch Chi hành lễ. Sau đó thấp giọng khuyên bảo: “Nhị vương phi, những ngày này không nên ra ngoài quá nhiều đâu.”

“Ta biết!” Mịch Chi cười đáp: “Chỉ là đột nhiên ta thấy ngột ngạt quá cho nên mới đi dạo một chút. Không ngờ lại gặp ông ở đây, nên ta ghé vào. Không quấy rầy ông chứ Vu thái y?”

Vu Hải Đông Quang lắc đầu, cười nói: “Hạ quan nào dám thấy phiền! Hạ quan chỉ đang kê thêm vài toa thuốc an thai cho Nhị vương phi. Cũng xong rồi, hạ quan tính đưa cho gia nhân đi bốc thuốc.”

Lúc này, đột nhiên Mịch Chi lại hỏi: “Vu thái y, ta có việc này muốn hỏi ông, ông phải trả lời thât cho ta biết.”

Tuy cảm thấy có hơi căng thẳng, nhưng Vu Hải Đông Quang vẫn cúi đầu: “Nhị vương phi, xin cứ hỏi.”

Mịch Chi nhìn người trước mặt, ánh mắt vô chừng hơi hỗn loạn, giọng cũng thấp xuống: “Đã ba tháng rồi ta không còn nhận được một bức thư nào của vương gia nữa. Vu thái y thường xuyên lui tới trong cung, ông có nghe được tin gì của vương gia hay không?”

“Bẩm nhị vương phi, chuyện này…” Vu Hải Đông Quang thoạt đầu có chút ngập ngừng. Quả thực ông không biết tin gì về Tử Lạc, nhưng thẳng thừng nói ra lại sợ ảnh hưởng đến nữ nhân và đứa trẻ sắp chào đời của hắn.

Dù vậy, ông cũng không thể không nói: “Bẩm nhị vương phi, chuyện chiến sự bấy lâu chỉ có các đại thần trong triều mới được tham gia. Thứ lỗi hạ quan phải phụ lòng của người, hạ quan thực sự không biết.”

Câu trả lời này khiến Mịch Chi có chút thất vọng, mi mắt khẽ run lên, dày nặng rũ xuống một lượt. Nhưng cô không trách Vu Hải Đông Quang, chuyện đại sự của quốc gia thì làm sao một vị thái y nhỏ bé như ông có thể biết được. Cho nên cô cũng không hỏi nữa, chỉ gượng cười cho qua.

Vu Hải Đông Quang thấy biểu diện của cô như vậy, mới nói thêm một câu: “Nhị vương phi đừng quá lo lắng! Nhị vương gia bấy lâu dẫn binh trăm trận trăm thắng, còn có trấn quốc tướng quân Dực Khương phò tá. Chắc chắn sẽ đại thắng trở về!”

Mịch Chi cười, nước mắt lưng tròng, nói: “Phải! Vương gia ngài ấy nhất định sẽ đại công cáo thành! Ta không phiền Vu thái y nữa.”

“Hạ quan cung tiễn nhị vương phi!”

Vu Hải Đông Quang cúi người, nhưng khi ông còn chưa đứng thẳng dậy thì lại nghe tiếng nha hoàn Tiểu Hồng sững sốt hét lên ở cửa.

“Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy tiểu thư?”

“Bụng…bụng của ta…đau quá!” Mịch Chi bám lấy tay Tiểu Hồng, ra sức siết chặt y phục trước bụng đến nhăn lại, gương mặt tái nhợt, đồ đầy mồ hôi.

“Nhị vương phi!”

Vu Hải Đông Quang vừa thấy Mịch Chi sắp khuỵ xuống, liền tức tốc lao đến, giúp nha hoàn đỡ lấy một tay. Ông chẩn mạch cho cô, sau đó mới khẩn trương như sắp hét lên.

“Mau, cho người bị nước nóng. Nhị vương phi sắp sinh rồi!”