Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng

Chương 33

Ngày mai là ngày đầu năm mới.

Trong tiệm sách căn bản là không còn khách hàng tới nữa rồi. Mục Thu kéo Sơ Đông ngồi xuống, cẩn thận giúp cô bé lau khô tóc.

“Ống quần cũng hơi ướt đó, cuộn lên đi.” Cô nạp điện cho túi chườm nóng, đợi nó ấm lên, rồi đặt lên chân Sơ Đông. “Ôm đi, như vậy sẽ không lạnh.”

“Ừm……” Đại tiểu thư hiếm khi dịu ngoan như thế, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Mục Thu, ôm chân.

“Hôm qua quên mua sách gì à? Em ngồi đó đi, tôi đi lấy dùm cho.” Cô nói xong, chuẩn bị đứng dậy.

“Không có.” Sơ Đông cúi đầu, nói.

“A?”

“Không phải là có sách quên mua.”

“Không phải?” Vẻ mặt hoang mang. “Không thì em tới đây làm gì?”

“……” Sơ Đông đột nhiên nổi giận. “Tôi cứ tới đấy! Tôi tới đây để đọc sách!”

“Ôi chao? Nhưng đây không phải là thư viện.” Được rồi được rồi, lời vừa rồi của mình có chút xa lạ, nhưng đó là sự thật mà. Bất đắc dĩ.

“Tôi cứ muốn đọc sách ở đây đó!” Đại tiểu thư khó chịu, bướng bỉnh nói.

“Được được, vậy em cứ ở đây đọc sách đi. Em muốn đọc sách gì? Tôi lấy dùm cho. Trong tiệm không có điều hòa. Chỉ có một cái máy sưởi ở chỗ này thôi, ngồi chỗ này ấm áp hơn.”

“Tôi muốn đọc《Kiêu hãnh và định kiến》.”

“Hở?”

” Tôi muốn đọc《Kiêu hãnh và định kiến》!” Hô to.

“Tôi nghe rồi, em không cần la to như vậy!” Tiểu quỷ đọc thể loại này có hiểu được ý nghĩa của nó không nhỉ?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Mục Thu vẫn cầm quyển sách đó tới cho Sơ Đông. Bản thân cũng ngồi trên quầy, nhìn cuốn sách buộc chỉ trong tay《Trung Nguyên lịch đại nữ tử phục sức sử》.

Di động hơi rung lên một chút.

“Em gái gửi tin nhắn.”

Mục Thu cầm điện thoại di động, mở xem tin nhắn.

“Chị, năm mới vui vẻ, chị khỏe không? Em ở bên này tốt lắm, bệnh tình của Triết Vũ cũng ổn định rồi. Tết năm nay không thể trở về. Thật là nhớ mọi người~”

Cầm di động, trả lời tin nhắn, vừa mới bỏ xuống, liền cảm giác ánh mắt từ bên cạnh tia tới.

Cảm giác bỏng rát?

“? Làm gì nhìn tôi dữ vậy?” Quay đầu.

“Là tin nhắn của ai?” Nghiêm túc hỏi.

“Hả?”

“Là tin nhắn của ai! Chị làm gì mà vui vẻ thế?” Mất hứng.

“Ý…… Là tin nhắn của em gái tôi.” Tính tình của Đại tiểu thư này sao càng ngày càng biếи ŧɦái thế? Muốn nổi giận liền nổi giận, muốn giận dỗi liền giận dỗi. Nhưng mà cớ gì mình phải thành thành thật thật trả lời nó? Mục Thu tiếp tục buồn bực.

Sắc mặt Sơ Đông trở nên khó coi. Mặt căng cứng, không biết nghẹn cái gì. Nghẹn nửa ngày rốt cuộc mới nghẹn ra một chữ “Hừ!”

Làm sao lại “Hừ”?

“Tôi đói bụng rồi!”

“Đói bụng à, trở về nhà ăn cơm đi, tới giờ rồi.”

“Tôi muốn ăn ở đây!”

“Tại sao muốn ăn ở đây? Ở chỗ này không có gì để ăn cả.” Mục Thu buồn bực. Bình thường cô đều phải giở cơm theo hoặc là chờ mẹ mang đồ ăn tới mới có mà ăn.

“Tôi không muốn về nhà ăn!” Sơ Đông ngồi bất động trên ghế.

“Vì sao?”

“Vì mất hứng, tôi mới không thèm ngồi ăn chung với bọn họ! Tôi ghét bọn họ nhất!” Mặt tức giận, cũng không biết là vì cái gì.

“Hở? Bọn họ? Ai?” Tò mò.

“……” Tiểu quỷ nghẹn đỏ mặt. “Hừ! Tôi sao phải nói với chị! Tôi mới không thèm nói cho chị!”

“……” Rối rắm. “Vậy em trở về ăn cơm đi.” Mục Thu cúi đầu, tiếp tục đọc sách trong tay.

“Tôi muốn ăn cơm ăn cơm ăn cơm!” Đại tiểu thư líu ríu không chịu dừng lại.

“Bọn họ là ai?” Ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi hỏi. Kỳ thật trong lòng thực khinh bỉ chính mình.

Bọn họ là ai có liên quan gì đến cô mà cô quan tâm dữ vậy chứ?! Dù biết thế nhưng cô vẫn rất rất muốn biết a! Lòng hiếu kỳ quả nhiên là sẽ hại chết con mều mà! Khóc một dòng sông.

“……” Đại tiểu thư rối rắm.

“……” Vẻ mặt rối rắm, hơn nữa Mục Thu định buông tha không hỏi nữa. “Được rồi……” Muốn nói là 'Được rồi được, tôi không hỏi nữa.', nhưng mới nói được nửa câu, đã bị Đại tiểu thư mặt đỏ bừng cắt ngang.

Tiểu quỷ ngẩng đầu hét lớn: “Tôi cũng không phải từ tảng đá chui ra, tất nhiên là tôi phải có thân thích rồi!! 'Bọn họ' đương nhiên là chỉ thân thích của tôi a, sao mà chị ngốc quá vậy!”

“……” Mục Thu buồn bực. Buồn bực là vì, từ đầu tới đuôi cô không có nghĩ tới Đại tiểu thư này sẽ có họ hàng thân thích cái gì. -_-||||

Tốt xấu gì cô cũng ở Sơ gia được nửa năm, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe tới chuyện họ hàng thân thích gì đó mà.

“Sao mà em lại không thích ăn cơm cùng mấy thân thích đó?” Được rồi được rồi, cô lại tìm chết, kỳ thật cô cũng không muốn hỏi, lại không biết cớ gì mà cái miệng này nhịn không được. Tìm chết a tìm chết.

Vừa nói đến những người thân thích kia, sắc mặt Đại tiểu thư lập tức trở nên thật khó coi, không phải kiểu giương nanh múa vuốt như khi nhằm vào Mục Thu, mà là kiểu âm trầm, tràn đầy chán ghét.

“Bọn họ, cũng không phải người tốt.”

“?” Sao lại nói như vậy? Kỳ thật rất muốn hỏi rõ, cực kỳ muốn biết, nhưng cũng hiểu bản thân không nên hỏi nhiều, chuyện của người ta, mặc kệ mình có tò mò cỡ nào, thì cũng chẳng liên quan gì tới mình. Tốt nhất chỉ nên làm người đứng xem, thật vất vả cô mới thoát khỏi cái nơi phiền thoái kia, không muốn dính líu tới nữa.

Phải coi chừng cái miệng, không cho phép hỏi nữa! ~~~~(>_,