Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng

Chương 32

Mục Yên lại muốn xuất ngoại.

“Sao lại muốn đi nữa rồi?” Mục mụ mụ ở một bên giúp con gái thu thập hành lý, giọng nói có chút mất mát. “Mới trở về chưa được mấy ngày lại muốn đi.”

“Con đi rồi sẽ nhanh quay trở lại thôi.” Nàng không nói với ba mẹ vì sao lại muốn xuất ngoại, mà ba mẹ, cũng không có hỏi.

Bọn họ thậm chí không hỏi Mục Yên vì sao lại mượn Sơ Đỉnh Văn 500 vạn. Con gái của mình là người như thế nào, họ vẫn luôn tin tưởng, nếu con bé đã không muốn nói, bọn họ sẽ không hỏi. Họ còn có năng lực và thời gian để chờ đợi, chờ đợi nàng mở miệng nói cho bọn họ biết.

Tuy rằng, phần lớn nguyên nhân là bởi vì…… căn bản là bọn họ quên hỏi. ╮(╯▽╰)╭

Ai nha…… Bởi vì quá vui khi gặp lại, cho nên mới quên hỏi thôi…… ╮(╯▽╰)╭

Mà Mục Thu, cô biết nguyên nhân nàng xuất ngoại, cái gì cô cũng biết hết, nhưng cô lại lựa chọn không nói gì cả.



Cả nhà cùng nhau đưa Mục Yên đến sân bay.

Giờ máy bay cất cánh là 9 giờ 30 sáng, lúc tới sân bay Bỉ Ngạn đã là 9 giờ, còn tới nửa tiếng nữa. Mục ba ba và Mục mụ mụ thừa dịp còn khoảng thời gian này, bắt đầu thao thao bất tuyệt dặn dò Mục Yên đủ thứ chuyện.

Ví dụ như, qua bên đó cần phải chú ý chăm sóc bản thân, đừng để mình vất vả quá, cần phải ăn nhiều, nghỉ ngơi nhiều, vân vân và mây mây.

Mục Thu không thể chen miệng vào, ngồi ở một bên.

9 giờ 20, Mục Yên vào cổng soát vé.

“Lên đường bình an nha Tiểu Yên.” Mục Thu cười nói, đưa tay ra hiệu gọi điện với Mục Yên. “Khi đến nơi thì đừng quên.”

“Chị……” Mục Yên xoay người ôm Mục Thu.

“Ha ha…… Nhanh trở về nha, mọi người ở đây chờ em đó.” Cô vỗ lưng Mục Yên, nói.

“Em sẽ nhớ chị lắm đó.”

“Chị cũng sẽ nhớ em.”

Mục Yên buông Mục Thu ra, đột nhiên hôn một cái trên mặt cô.

“Em đi nha!” Phất tay, đi vào.

“……”

Vốn cũng không có gì to tát, nhưng vì đã thấy một màn kia của Tô Thiến với Lạc Hà, hôm nay đột nhiên Mục Yên lại hôn lên mặt Mục Thu, làm cô đột nhiên hiểu sai một chút.

Ôi…… Tội lỗi.

Mục Yên cứ thế mà xuất ngoại.

Thời gian trôi qua cực nhanh, thu đi đông đến, sắp cuối kỳ.

Tất cả mọi người trong Học viện Anh hối hả tranh thủ học tập. Mục Thu cũng bắt đầu bận rộn, chắc là Sơ Đông cũng đang bận ôn tập, nên đã rất lâu chưa đến tìm Mục Thu.

Con người một khi bận rộn, sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Chỉ chớp mắt, đã đến kỳ nghỉ đông, mọi người lại vội vàng chuẩn bị lễ mừng năm mới.

Mục mụ mụ vội vàng mua đồ, tiệm sách tạm thời giao cho Mục Thu trông coi. Mỗi ngày Mục Thu đều giấu mình bên trong tiệm sách, hoặc là đọc sách, hoặc là vẽ vời lung tung.

Đại khái là vì nghỉ đông, đến tiệm sách phần lớn đều là mấy tiểu quỷ.

Hai ngày trước năm mới. Bên trong tiệm sách không có khách, một mình Mục Thu núp bên trong đang vẽ tranh gì đó.

Vốn tưởng rằng hôm nay không có ai đến, bản thân cũng có thể về nhà sớm một chút, lúc này tiệm sách lại nghênh đón một đám tiểu quỷ.

“Không biết có bán truyện xxx không.” (tên truyện đó nha~)

“Tớ đã xem trên mạng rồi, tháng này đã xuất bản.”

“A a! Hay quá.” Mấy tiểu quỷ vừa đi vừa nói chuyện, dường như rất hưng phấn.

“Mấy đứa này, lúc nào cũng muốn xem manga, thành tích của cuộc thi lần này lại chẳng ra đâu vào đâu hết mà đòi.” Cái giọng này sao có chút quen quen. Người vốn đang chuyên tâm vẽ ngẩng đầu lên, nhìn về hướng cửa. Tiểu quỷ đã bước vào trong, rẽ qua góc khác, không có thấy.

“Này này…… Kế Hoa Thanh, cậu không được chạm vào nỗi đau của người ta thế chứ!” Một tiểu quỷ kêu rên.

“……” Nghe thấy cái tên quen thuộc.

“Kế Hoa Thanh, cậu muốn mua cái gì?”

“Sách tham khảo của học kỳ sau.” Còn trả lời vô cùng nghiêm túc.

“A? Thật sự là mất hứng.”

Mục Thu nhìn về phía trong, nếu Kế Hoa Thanh ở đây, nói như vậy ……

“Chị đang nhìn cái gì.” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.

“A.” Mục Thu cả kinh, không biết sao lại cảm thấy hơi hơi chột dạ. Quay đầu nhìn lại, Tiểu quỷ mình đang tìm không phải đang ở bên cạnh rồi sao? “Không có gì, em muốn mua sách?” Che dấu sự chột dạ của mình, thản nhiên trả lời.

“Ừ. Mua sách tham khảo cho học kỳ sau, còn có sách về kinh tế tài chính nữa.”

“Học kỳ sau? Mới giờ này đã đọc sách của học kỳ sau rồi?” Mục Thu có chút kinh ngạc, nhìn không ra Tiểu quỷ này còn liều mạng như vậy.

“Tôi vẫn luôn như vậy.” Kiêu ngạo trả lời.

“……” Ai biểu xen vào chuyện của người ta, này thì cái miệng tiện.

“Tiệm sách này, là của nhà chị sao?”

“A, đúng vậy.”

“Nhỏ xíu.”

-_-||||

Đại tiểu thư này mỗi lần đến tìm mình đều nhất định phải như là đến cãi nhau mới chịu sao?

“Nó chính là nhỏ như vậy, thật sự là có lỗi rồi.”

“Đông Đông?” Kế Hoa Thanh ló đầu ra từ giá sách bên kia.”Mình đã tìm được sách muốn mua rồi, cậu có muốn đến xem không?”

“Ừ, đến đây.”

Tâm tình của Đại tiểu thư có chút giảm sút.

Không biết vì cái gì, Mục Thu lại cảm thấy như vậy. Ngẫm lại cũng đã hơn một tháng không có gặp Đại tiểu thư kiêu ngạo này, chẳng qua cũng chỉ có hơn một tháng mà thôi. Đại tiểu thư bị cái gì đả kích sao? Cả người đều nặng nề như vậy?

“Tôi đã chọn xong, các cậu cứ tiếp tục đi, tôi đi tính tiền trước.”

“Ờ~~~”

Kế Hoa Thanh cầm một đống sách trong tay, để xuống trước mặt Mục Thu.

“Xin chào, theo giá gốc và giảm 8% cho em, tổng cộng là 158 đồng, cám ơn.” Mục Thu lịch sự nói, đóng dấu mấy cuốn sách xong trả lại cho Kế Hoa Thanh.

Kế Hoa Thanh trả tiền.

“Chú Sơ đã xuất ngoại.” Sau khi trả tiền, Kế Hoa Thanh đột nhiên nói như vậy.

“Hở?” Mục Thu chọn mi, tỏ vẻ không hiểu. Sơ Đỉnh Văn xuất ngoại thì có liên quan gì tới mình?

“Có lẽ năm nay chú Sơ không có trở về ăn tết được. Đông Đông có hơi buồn.”

“Ôi chao?” Khó trách cảm thấy Đại tiểu thư có chút khang khác.

“Đông Đông liền trông cậy vào chị đó.” Tiểu quỷ luôn già dặn lại đột nhiên nói như vậy.

“Hả? Cái gì?” Trông cậy cái gì? Cái gì trông cậy cô?

“Hai người đang nói gì vậy?” Sơ Đông đã lấy được sách mình muốn, từ một bên đi tới, hỏi.

“Không có gì. Mình hy vọng dì có thể tính rẻ hơn một chút.” Kế Hoa Thanh cười vô hại như thú cưng: “Đúng hay không? Dì nhỏ.”

“A, đúng vậy, giảm cho em 8%.” Thật sự là một Tiểu quỷ nói dối không đỏ mặt. Nhưng bản thân mình nói dối, mặt cũng chưa bao giờ đỏ.

“Ồ.” Sơ Đông tiến lên, để mấy cuốn sách xuống trước mặt Mục Thu.

“Cũng sẽ giảm cho em 8%, cộng thêm một quyển sách dạy nấu ăn, tổng cộng là 170 đồng. Cám ơn đã đến ủng hộ.”

Sơ Đông trả tiền. Sau khi giao tiền xong, liền nhìn chằm chằm Mục Thu.

“……” Nhìn cô chằm chằm như vậy làm chi?

“……” Sơ Đông vẫn còn nhìn chằm chằm Mục Thu. Ánh mắt cũng không hề chớp.

“……” Mục Thu đổ mồ hôi. Rốt cuộc đang nhìn cái gì? Chẳng lẽ trên mặt cô có mọc ra một bông hoa nào sao?

“Đồ ăn tôi tặng chị, chị có ăn hết hay không?” Đại tiểu thư hỏi như vậy.

“A?” Đột nhiên bị hỏi một vấn đề không hề liên quan, Mục Thu nhất thời không kịp phản ứng lại.

“Chị ném chúng đi hết phải không?!” Lớn tiếng.

“Không có!” Lập tức phản bác.

“Vậy chị…… đều ăn hết sao?” Giọng điệu lại mềm xuống.

“A? Đúng vậy.” Tại sao lại hỏi chuyện đồ ăn vậy? Mục Thu rối rắm.

“Thật sự?” Kinh hỉ.

“…… A…… Phải…… Thật sự.” Kinh hỉ này là ý gì? Có cần mừng đến vậy sao?

“Vậy là tốt rồi, mấy thứ kia không phải tôi làm, sẽ không tiêu chảy.” Sơ Đông cười nói, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp hơi hơi ửng hồng.

“……” Chính là bởi vì biết không phải do em làm, cho nên mới dám ăn mà.

-_-||| Chẳng qua Đại tiểu thư bị cái gì va vào đầu mà lại đột nhiên muốn mua đồ ăn cho mình?

Chuyện này thật sự là không thể trách Mục Thu, ai biểu lúc trước mỗi lần Đại tiểu thư đối với cô tốt một chút, sau đó lại lập tức hung hăng chỉnh cô chứ?

Sau đó, mấy tiểu quỷ còn lại cầm truyện đến quầy tính tiền, lúc nhìn thấy Mục Thu rõ ràng là sửng sốt một chút.

“A! Là mẹ mới của Đông Đông!” Vẻ mặt kinh ngạc.

“o(╯□╰)o” Làm ơn đừng nói với cô rằng, tới bây giờ chúng mới thấy cô nha. Hơn nữa…… bây giờ cô đã không còn mà mẹ của Đông Đông nữa, hai chữ 'mẹ mới' kia, có thể đừng kêu lên một cách vui mừng như vậy được không?

“A! Cô ấy sao lại ở đây?” Líu ríu, líu ríu.

“Xin chào, cần tính tiền sao?” Nhíu mày, thật sự là không muốn nghe tiếng mấy tiểu quỷ đó líu ríu.

“A, dạ, tính tiền tính tiền!”

Mấy tiểu quỷ ào ào muốn tính tiền. Tranh nhau muốn về trước.

Sơ Đông là đứa đi sau cùng, lúc ra tới cửa đột nhiên quay đầu lại, nhìn tới chỗ Mục Thu.

“?” Mục Thu nhướn mày.

“Hừ!” Từ trong lỗ mũi Đại tiểu thư phát ra một âm, hất đầu, bỏ ra ngoài.

—_—|||| Tại sao lại 'hừ' cô chứ? Sao mà ngày càng không thể lý giải suy nghĩ của Tiểu quỷ này vậy?

Một ngày trước năm mới.

Bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.

Buổi sáng, chưa đến 9 giờ, tiệm sách của Mục Thu thư đã nghênh đón vị khách đầu tiên.

Vừa ngẩng đầu, liền thấy Đại tiểu thư mặc một cái áo khoác màu be thật dày, đứng ở cửa. Trên mái tóc còn dính tuyết, trông lấp lánh.

Mục Thu nhìn thoáng qua bên ngoài. Không nhìn thấy xe.

“Tự em đi tới?” Kinh ngạc.

“Ừ.” Sơ Đông đi vào tiệm sách, phủi phủi tuyết trên đầu. Chân cẩn thận dậm dậm lên thảm ở cửa.

“Sao em không ngồi xe tới? Hôm qua có quên mua sách gì sao?” Mục Thu nói xong, thấy ống quần Đại tiểu thư có hơi ướt, tóc cũng ướt. Lúc này tuyết rơi bên ngoài cũng không lớn, nhưng không đến mức mà đi bộ không cần bung dù. Đại tiểu thư này, chẳng lẽ điều cơ bản nhất là ra đường phải bung dù khi trời có tuyết rơi cũng không biết sao?

Nhìn cô bé cẩn thận làm khô giày của mình trước cửa, Mục Thu cố gắng ngăn chặn xúc động muốn xen vào việc của người khác. Nhưng hình như là ngăn không nổi.

Cô mở ngăn kéo ra. Từ bên trong lấy ra một cái khăn. Đi tới trước mặt Đại tiểu thư.

“Làm…… Làm gì?” Đại tiểu thư có hơi giật mình. “Tôi, tôi đang cẩn thận lau giày đây, không có làm dơ sàn đâu.”

“Tôi biết.” Mục Thu trợn to mắt. Làm ơn đi, cần phải hoảng sợ như vậy sao? Chẳng lẽ cô lại có thể ăn con bé sao?

“Vậy, vậy chị muốn làm gì đó?”

Cầm khăn phủ lên đầu Đại tiểu thu, nói: “Tóc ướt hết rồi, giúp em lau khô thôi.” Thật là, mỗi lần gặp chuyện có liên quan đến Tiểu quỷ này đều muốn xen vào là sao nha? Sống chết của nàng có liên quan gì đến cô nha? Mình quả nhiên là FJ(*) a……

(*) FJ: mình đã tìm nhiều chỗ (bằng tiếng Trung, tiếng Việt không thấy), cũng được cho rất nhiều kết quả, nhưng không có cái nào có vẻ hợp, nào là Phúc Kiến(福建-fújiàn), nào là máy bay(飞机-fēijī), còn có cả Toyota(丰田-fēngtián) ….. Nên mình cứ để nguyên văn như vậy, bạn nào rành thì cmt chỉ mình nha~~