Cửa lớn của Ban đại học Hội học sinh của Học viện Anh đột nhiên bị một Tiểu quỷ đẩy ra.
“?” Vẻ mặt Hạ Mạt đầy kinh ngạc.
“Sơ tiểu thư?” Tang Linh mỉm cười, mặt không đổi sắc.
“Ồ? Là Đại tiểu thư Sơ gia à.” Cốc Vũ cười, vẻ mặt bí hiểm.
“A! Đây không phải là tiểu mỹ nữ lôi kéo Tiểu Thu hôm đó sao?”
“Sao đột nhiên lại chạy đến đây?” Thành viên Hội học sinh tụm đầu bàn luận.
“Này này! Mục Thu đâu!” Sơ Đông đã đứng ở dưới đợi một đỗi, nhưng vẫn không thấy được người, cho nên nhịn không được mà xông lên hỏi thử một chút.
“Tiểu Thu hôm nay không có tới.” Tô Thiến có chút uể oải trả lời.
“Vì sao?!”
“Hôm nay cô ấy tiêu chảy, cho nên xin phép.”
“Tại sao lại bị tiêu chảy!?” Đại tiểu thư khiêm tốn hiếu học.
“Nghe nói là ăn tầm bậy tầm bạ gì đó, cho nên mới bị tiêu chảy.”
“……” Đại tiểu thư đối với trù nghệ của mình khá là hiểu nên có chút chột dạ, cảm thấy rất có thể là vì đồ ăn của mình mới tạo thành…… “Chị ta sao lại vô dụng như vậy! Lớn đầu rồi còn bị tiêu chảy!” Tuy rằng ý thức được điểm này, nhưng Đại tiểu thư hoàn toàn không cảm thấy áy náy, khó chịu hô.
Tiểu thư? Sao em không nói là tay nghề của em thật sự quá cường hãn?
“Người lớn…… Cũng sẽ bị tiêu chảy.” Tô Thiến trả lời, mặt vẫn luôn buồn bực.
“Hừ!”
“Muốn đi tìm cô ấy, tôi có địa chỉ.” Tô Thiến ít khi có hảo tâm, nói.
“Tôi mới không thèm đi tìm chị ta!” Đại tiểu thư lập tức phản bác nói, như là phản xạ có điều kiện.
“Được được, quên đi, coi như tôi chưa có nói gì.” Nói như vậy, cả người lại tiếp tục uể oải. Chính nàng còn có một đống chuyện phiền toái không chưa xử lý đâu, hiện tại thật sự là không có tâm tình đi xem trò hay.
“Chị hãy nói địa chỉ cho tôi biết!” Đại tiểu thư nghiêm trang ra lệnh.
“……” Tô Thiến cực kỳ buồn bực.
Không phải em đã nói, em không thèm gặp cô ấy sao? Cần địa chỉ làm gì?
“Nhanh cho tôi địa chỉ, là chị nói sẽ cho tôi biết!” Đúng lý hợp tình.
Người vừa mới nói không cần địa chỉ đến tột cùng là ai? Hả? Rốt cuộc là ai hả?
Tô Thiến đi đến trước bàn, tùy tiện xé một mảnh giấy, cầm bút, 'xoát xoát xoát' viết xuống một hàng chữ. “Này, cho em, chính là địa chỉ này. Muốn tìm cô ấy phải tới đó.”
“Hừ!” Sơ Đông quyết đoán nhận. “Hừ! Người lớn phiền toái! Hở chút đã tiêu chảy!” Nói lời làm người ta không thể hiểu xong, tức giận bỏ đi.
“……”
Phố Bỉ Ngạn, Mục gia.
Mục Thu bị tiêu chảy vô cùng thảm thiết, làm ầm ĩ cả buổi sáng, vừa mới lên giường nằm ngủ được một lát. Mục Yên đi ra ngoài mua thuốc cho Mục Thu. Mục mụ mụ đang ở tiệm sách, Mục ba ba đã đến trường. Trong nhà giờ phút này không có ai.
Sơ Đông đứng trước cổng Mục gia, đã nhìn lại địa chỉ trong tay tới ba lần.
“Không cần nhìn nữa, mình đã xác nhận, địa chỉ này không có sai.” Kế Hoa Thanh bị Sơ Đông kéo đến để thêm can đảm, ở một bên lạnh nhạt mở miệng. Nàng cũng thật nhàm chán, cứ như vậy ngây ngốc ngơ ngác đứng trước cửa nhà người ta một lúc lâu như vậy.
“Mình biết! Mình chỉ muốn xác định một chút!” Đại tiểu thư da mặt mỏng, bây giờ đã có chút ửng đỏ, vừa lớn tiếng nói, vừa đi qua đi lại trước cửa Mục gia.
Kế Hoa Thanh đứng phía sau Sơ Đông, người bạn học trước mặt này tới tới lui lui làm nàng hơi chóng mặt. Nàng lấy tay dụi dụi mắt, lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Đông Đông, kỳ thật cậu không nên xác nhận địa chỉ trên tay có sai hay không.”
“Vì sao?” Sơ Đông đang bước đi thong thả thì ngừng lại, quay đầu kinh ngạc.
“Cậu hẳn nên xác định rốt cuộc mình muốn đến hay không.” Đã lắc lư hơn nửa tiếng, Kế Hoa Thanh tự nhận tính nhẫn nại của mình không tệ, nhưng giờ phút này cũng bắt đầu không kiên nhẫn. Mấu chốt là hoa mắt, quá hoa mắt đi thôi.
“Tất nhiên mình muốn đến!” Bị người ta nghi ngờ! Đại tiểu thư càng thêm khó chịu.
“Nếu đã xác định muốn đến, thì đi nhấn chuông đi, cũng không phải chuyện gì khó khăn.” Tiếp tục lạnh lẽo nói.
“Không cần cậu nhắc mình cũng sẽ đi nhấn!” Xoay người, hung hăng, hận không thể nhấn nát cái chuông của, nện lên.
Ách…… Đúng, nói là nện cũng không có gì sai!
Sau đó, cái chuông cửa may mắn chưa có tới số đã hoa lệ vang lên.
“Bính boong~~~ Bính boong~~~~”
Mục Thu đau đầu nằm trên giường, vừa mới ngủ không được bao lâu, đã bị tiếng chuông cửa đánh thức, cảm giác thật là muốn nổi điên. Cô không hề động đậy, cũng không muốn mở mắt, vẫn tiếp tục ngủ, chờ ai đó trong nhà ra mở cửa.
Dù sao cũng không tới phiên cô mở cửa. Cô bây giờ là bệnh nhân mà, nên nhường nhịn cô không phải sao?
“Bính boong~~~ Bính boong~~~~”
Đáng tiếc trong nhà không có ai nhường nhịn cô. Kỳ thật là trong nhà căn bản không có ai, cho nên muốn nhân nhượng cũng không có cơ hội, không phải sao? Cho nên, chuông cửa vẫn bán mạng “Bính boong~~~ Bính boong~~~” kêu.
“Bính boong~~~ Bính boong~~~”
“Tiểu Yên~~~~ mẹ ơi~~~” Người nằm trên giường thật sự là chịu không nổi, ôm đầu kêu.
“Bính boong~~~ Bính boong~~~” Đáp lại lời cô cũng chỉ có tiếng chuông cửa 'Bính boong'.
Người đâu người đâu hết rồi? Sao không có ai ra mở cửa vậy~~~ Sao mà mấy người đều lười hết vậy~~~~
Người trên giường rốt cuộc cũng ngồi dậy, sau vài giây suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra. Hình như trong nhà hiện tại không có ai.
Đột nhiên cảm thấy lúc mình sinh bệnh thật là thê lương a, ngay cả một người ở bên quan tâm cũng không có. ~~~~(>__