Làm như không có chuyện gì thong thả bước đi, tuy rằng vừa rồi lúc ở trên cầu thang vẫn có chút sốt ruột. o(╯□╰)o
Đại tiểu thư đứng chỗ kia, trong tay đang cầm một túi gì đó, xoay tới xoay lui, vẻ mặt…… Ặc…… Thiên biến vạn hóa.
“Tôi nói này Đại tiểu thư…… Em muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, tức giận thì cứ rống vài tiếng. Chứ cái bộ cười không cười khóc không khóc, phát hỏa cũng phải …… Không cảm thấy mệt sao?” Vừa hỏi vừa run rẩy.
Đại tiểu thư quá sợ hãi 'Oa a!' một tiếng lảo đảo về phía sau vài bước.
“……” Mục Thu lập tức cảm thấy rối rắm. Nè nè, muốn đả thương tự tôn của người ta cũng không cần như vậy chứ?
“Chị chị! Sao chị lại xuống đây!” Nghênh ngang lẫm liệt chất vấn.
Chẳng lẽ tan học rồi mà còn không cho cô đi xuống?
“Tan học rồi, tôi phải về nhà.” Vừa rồi cô vội vã xuống dưới đến tột cùng là để làm gì a để làm gì? Đầu óc quả nhiên không bình thường.
“Chị tan học thì thế nào lại xuống đây!” Tiếp tục chất vấn.
“……” Cái này cuối cùng là muốn hỏi gì hở? Muốn cãi nhau? “Em cứ coi như tôi chưa từng đi xuống, em tiếp tục đi.” Mắt trợn trắng, xoay người muốn đi. Quyết định đại nhân không thèm chấp tiểu nhân.
“Nè nè Mục Thu!” Chân còn chưa cất bước, Đại tiểu thư đã mở miệng gọi cô lại.
“Có chuyện gì?” Quay người lại, cau mày, hỏi.
“Ngày hôm qua chị mắng tôi!”
Vu khống! Khinh thường! Đây quả thật là vu khống, khinh thường vô cùng lộ liễu!
“Tôi…… mắng lúc nào?” Tiểu tổ tông như em người ta trốn tránh còn không kịp đâu, khi nào thì dám mắng chứ?
“Rõ ràng hôm qua chị đã mắng tôi. Chị nói tôi không tốt, chị nói Mục Yên tốt!” Ủy khuất ủy khuất! Vật gì đó trong tay bị siết chặt.
“Tôi đã nói rồi, không phải ý đó.” Chẳng lẽ ngay cả nói thật, cũng là một loại lỗi sao?
“Chị chính là có ý đó, chị rõ ràng nói tôi không tốt, chị còn nói quá đáng như vậy! Chị ngược đãi trẻ em!”
Em cũng là trẻ em sao? Em xác định mình thật sự nằm trong phạm vi định nghĩa của từ 'trẻ em' sao?
Mục Thu khóc thành một dòng sông.
“Chị nói tôi không tốt, chị đã nói thế! Chị còn không thừa nhận!” Đại tiểu thư bốc đồng cố tình gây sự.
“……” Lại lần nữa muốn gϊếŧ người cho hả giận. “Hừ.” Không nhìn! Về nhà!
“Chị nói đi, có đúng không! Chị nói đi!” Áo bị một cái móng vuốt bấu níu. Đại tiểu thư hung hăng bắt Mục Thu trả lời, có vẻ như nếu Mục Thu không thừa nhận, sẽ lập tức lôi kéo cô cùng chết.
-_-|||| Đây là có muốn để người ta sống hay không hở?
“Tùy em, em nghĩ như thế nào thì như thế đó.” Có chút tức giận.
“Chị đã thừa nhận.” Vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Mục Thu, sau đó trong nháy mắt liền nói: “Tôi đây tha thứ cho chị đó.” Buông móng vuốt đang níu áo Mục Thu ra, sau đó một tay lấy thứ vừa rồi được mình ôm trong ngực, rồi lại bị mình gắt gao siết chặt, nhét vào trong lòng Mục Thu. “Này tặng cho chị đó!” Cúi đầu, lớn tiếng tuyên bố.
“Hả?” Bị người ta nhét gì đó vào trong lòng, còn chưa kịp phản ứng lại, càng thêm không biết trong lòng là cái thứ gì.
“Tôi tặng cho chị, là do tôi tự tay làm, không cho phép chị không ăn. Chị không ăn thì nhất định phải chết!” Hung hăng dậm chân, bất hạnh thay lại dẫm lên chân Mục Thu, tiểu mỹ nhân lớn tiếng tuyên bố xong, xoay người bỏ chạy.
“A ~~~~” Mục Thu kêu rên. Em muốn nói gì thì cứ nói, dậm chân làm chi? Em muốn dậm thì cứ dậm, nhưng cũng phải ngó kỹ chứ! Nghĩ mình là con nít muốn làm gì thì làm sao?! Em là tiểu quỷ thì dậm lên chân người ta sẽ không đau sao?! Thật muốn lật bàn!
Tiểu mỹ nhân hoàn toàn không có cảm nhận được cảm thụ trong lòng Mục Thu lúc này, chạy vài bước thì xoay người lại, ở một nụ cười tươi rói với Mục Thu, hô: “Tôi cảm thấy chị cũng không tệ lắm, tôi đã tha thứ cho chị!”
“……” Ai cần em tha thứ! Tôi làm gì em mà cần em tha thứ chứ?
Lật bàn! Tuyệt đối muốn lật bàn!
—
Về nhà, Mục Yên còn chưa trở về. Mục Thu ở phòng khách tùy ý ngồi xuống, sau đó tò mò mở cái túi trong tay ra.
Bên trong đến tột cùng là cái gì? Tỏ vẻ cực kỳ tò mò.
“……” Sau khi mở ra, Mục Thu hoàn toàn rối rắm. “Đây…… là thứ quái gì vậy?” Một đống mốc meo đen không ra đen, xanh không ra xanh này là cái gì vậy?
Ngửi ngửi thử.
“……”
Không có mùi gì kỳ quái, cũng không có mui ôi thiêu hay gì gì hết.
Cắn thử?
Có chút không dám.
Hay là quăng đi? Ăn rỗi lỡ có chuyện gì thì sao.
“Ây da……” Rối rắm.
Tiếng mở cửa vang lên, có người vào.
“Tiểu Yên? Em đã về rồi?”
“Ừm.” Nghe giọng có vẻ không ổn lắm, như thế nào? Buổi nói chuyện với Sơ tiên sinh không tốt?
“Sao vậy? Sơ tiên sinh rất tức giận sao? Hay là……” Bỏ cái thứ trong tay xuống, vẻ mặt lo lắng.
“Không có……” Mục Yên cúi đầu. “Sơ tiên sinh không có trách em.”
“Ồ…… Như vậy sao……” Thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Vậy sao nhìn em suy sụp thế?”
“Là em có lỗi với Sơ tiên sinh, em tổn thương anh ấy. Ảnh càng tốt với em, em lại càng khổ sở.”
“Vậy có thể làm sao bây giờ?” Khóe miệng gợi lên nụ cười không rõ hàm xúc, nói: “Làm thời gian quay ngược lại? Hay là em cảm thấy Sơ tiên sinh trút giận lên em thì sẽ tốt hơn? Bởi vì như vậy sẽ làm em không áy náy nữa?”
“Tiểu Thu?”
“Có lẽ em sẽ cảm thấy chị vô vâm vô phế. Nhưng chị cũng không phải là người không có lương tâm…… Cơ mà, em hy vọng Sơ tiên sinh tức giận, chẳng lẽ không phải bởi vì em muốn tìm một cái cớ? Tìm một cái cớ thuyết phục chính em rằng em rời đi là đúng lý hợp tình?”
“……” Mục Yên không còn gì để chống đỡ.
“Sai lầm cũng đã gây ra, không cần vì luôn hối hận sau khi bản thân đã phạm sai lầm, mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bù lại sai lầm đó.” Mục Thu nói, vẫn giống như trước đây, cực kỳ bình tĩnh, không hề phập phồng, thậm chí không chút cảm tình.
Đây chính là Mục Thu, lễ phép xa cách, không dễ dàng trả giá cảm tình, dường như ai cũng có thể thân cận, trọng tình trọng nghĩa, nhưng lại thực lãnh bạc.
“Ha ha…… Tiểu Thu, vì sao mỗi lần chị đều nói không chút lưu tình nào như vậy chứ.” Mục Yên thấp giọng nói.
“Chị không nghĩ nó cần thiết, nói rõ ràng ra là cách tốt nhất.” Cô nói, khóe mắt lại cong cong lên. Đó là một nụ cười, một nụ cười khó có thể làm người ta hiểu nổi.
“……” Mục Yên đột nhiên hung hăng ôm lấy Mục Thu, đè cô lên sô pha.
“?” Có chút giật mình.
“Chị…… để em ôm một chút.”
“Vậy em có thể ôm lỏng hơn chút không? Chị sắp bị ngộp chết này.” Người bị đè ánh mắt cũng không chớp, nói.
“……” Trong lúc nhất thời không khí có chút vi diệu.
“Hai đứa!” Tiếng của Mục ba ba đột nhiên vang lên. Trong đó mang theo chút ý lo lắng.
“Ba?” Mục Thu quay đầu nhìn hướng cửa, liền thấy ba ba đang đứng ở đó, vẻ mặt kinh ngạc, lo lắng nhìn hai người.
“Hai đứa…… Cãi nhau? Đánh nhau?”
“o(╯□╰)o Ba này, bọn con không được thể hiện chút tình cảm chị em yêu thương lẫn nhau sao?” Người ta ôm nhau thì phải nghĩ đến tương thân tương ái, thế nào mà ba ba nhà này lại chỉ có thể nghĩ đến cãi nhau hoặc là đánh nhau? Rốt cuộc là ông ấy tư duy theo kiểu gì vậy?
“Không phải đánh nhau là tốt rồi, các con cũng lớn như vậy, còn đánh nhau sẽ không ra thể thống gì đâu.” Nghiêm trang nói.
Buồn bực.
“Chị, đây là cái gì vậy?” Mục Yên ngồi thẳng dậy, nhìn thứ trên bàn trà trước mặt, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
“Hở? Này á…… Là tiểu tổ tông kia đưa cho chị đó…… Chắc là đồ ăn.” Thực rối rắm trả lời.
“Đồ ăn?” Vẻ mặt không thể tin tưởng.
“Ặc…… Là đồ ăn.” Nếu không có đoán sai.
“Ăn, sẽ biến thành cái gì?”
“……”
“Là Sơ Đông tặng cho chị?” Nghi hoặc.
“A…… Đúng vậy……” Cái kia, hẳn là xem như tặng đi? Tuy rằng động tác hơi thô lỗ một chút.
“Vì sao nó lại tặng chị cái này?” Nhíu mày, hỏi.
“À…… Chắc không phải là muốn mưu sát đâu.” Này nhiều nhất chỉ tiêu chảy mà thôi.
“Chị……”
“Hửm……”
“Vứt đi?”
“Hở?”
“Rất nguy hiểm, bỏ đi thôi.”
“Cho dù không tốt, cũng không cần vứt đâu?”
“Em mời chị ăn cơm, vứt nó đi.”
“……” Căm thù thứ này đến vậy sao?
“Đi vứt đi.”
“Ý…… Nếu phải vứt, thì vứt thôi.” Có chút tiếc nói.
“Để em đi.”
“A? Không cần, chị đi, chị đi là được.” Cầm lấy 'món ăn' kia lên, rồi đi ra ngoài.
Thật sự phải bỏ đi sao? Có chút đáng tiếc. Tuy rằng thứ này có vẻ nguy hiểm.
Cúi đầu nhìn thứ không biết là gì đó trong tay.
“……” Đây chắc thật sự là do Đại tiểu thư làm đi? Hình dạng quái lạ như vậy. Chắc đây là lần đầu tiên Đại tiểu thư làm nhỉ?
“Ưm……” Cầm lấy một cái, nhét vào miệng. Nhai nhai, nuốt.
“Mùi vị quá ư là quái lạ a……” So với hình dáng bên ngoài còn quái hơn. “Nhưng không phải quá khó nuốt ……” Còn bốn cái, dù sao cũng không nhiều.
“Ăn luôn đi.” Không cần lãng phí, ăn luôn đi, hẳn là sẽ không gặp chuyện không may.
Vì thế lại cầm lấy một cái…… Một cái…… Lại một cái……
Bốn, cuối cùng cũng ăn xong rồi.
“……” Khá no rồi.
Quăng cái túi không vào thùng rác. Xoay người đi vào.
“Sao đi vứt rác thôi cũng lâu dữ vậy?”
“A! Cũng xong rồi.” Nhưng thật sự muốn nói với Đại tiểu thư kia, tay nghề thực không được tốt lắm, không ổn, thật sự là không ổn, thật sự là vô cùng không xong.
——-
Editor có lời muốn nói: theo như miêu tả thì Mục Thu là kiểu người ngoài nóng trong lạnh, thế mà đã nhường nhịn Đại tiểu thư nhiều lần, còn ăn 'món bánh' kỳ quái của Đại tiểu thư nữa~ Tình cảm đã nảy sinh lúc nào không hay~~
msoى|{X�”