Chó Ngáp Phải Ruồi

Chương 45

Một đêm tối dài đằng đẵng hạ màn, tiếp đến là chào đón ánh nắng ấm áp của ông mặt trời trải rộng khắp cả nước. Cửa sổ trong phòng được che bởi một cái rèm the chống muỗi, ngoại trừ khe hở đem ánh nắng xuyên thấu vào bên trong ra, dù cho có người ở bên ngoài định tận lực quan sát tình huống ở bên trong vẫn không thể thu hoạch được cái gì. Người đã có tuổi luôn luôn thói quen vào lúc trời tờ mờ sáng, rời giường thu dọn quét tước, tiện thể chuẩn bị kỹ càng bữa sáng phong phú mà dinh dưỡng.

Trong sân truyền đến âm thanh giội nước quét tước, Tô Úc thường ngày rất thích ngủ nướng lại lần đầu tiên tỉnh dậy rất sớm. Hai người ôm nhau ngủ vừa có lợi lại vừa có hại, lợi thì nhiều cái lắm, tạm thời đừng nhắc sâu quá; trái lại là cái hại duy nhất này, chỉ cần một người có động tĩnh, người khác cũng sẽ tỉnh lại theo. Ví dụ như Bạch Mạn Nhu, vì Tô Úc chuyển động cánh tay dưới của cô mà chị cũng chậm rãi mở đôi mắt buồn ngủ lim dim ra….

Dư ôn ân ái trong phòng vẫn chưa hoàn toàn tản ra hết, Tô Úc đang định lén lút hôn xuống cái trán Bạch Mạn Nhu, đúng lúc lại đối mặt với cặp mắt hoa đào xinh đẹp của chị. Có một loại cảm giác như làm ăn trộm bị bắt gặp, Tô Úc không có mất trí nhớ, dĩ nhiên là sẽ không quên chuyện hết sức kiều diễm tối hôm qua. Mặt cô bắt đầu nóng, đỏ au tựa như trái cà chua vừa mới hái xuống.

Chẳng qua là, nếu chỉ có một người ngượng ngùng thôi thì cũng dễ nói chuyện, nhưng Bạch Mạn Nhu lại là một người phụ nữ da mặt cực kỳ mỏng. Chị tỉnh bơ xoa xoa bộ ngực sưng tấy của mình, mím môi, không biết nên nói gì tạo chủ đề cho hai người. Dù sao hai người các cô là lần đầu tiên làm chuyện đó, cho dù Bạch Mạn Nhu cũng từng trải qua việc như vậy, nhưng cảm giác của nó cùng tối hôm qua là rõ ràng không giống. Bây giờ, chị càng giống như một thiếu nữ vừa mới trải qua lễ rửa tội của người yêu, nghênh đón tình yêu cuồng nhiệt đã bắt đầu của hai người.

Thời gian lén lút biến mất trong hô hấp của hai người, Tô Úc đặt tay trên mặt mình chốc lát, chung quy cô cũng phải chủ động mở miệng trước: "Chị Mạn Nhu…. chào buổi sáng, tối hôm qua…. ngủ có ngon không?"

"Còn nói nữa!" Bạch Mạn Nhu lườm cô một chút, tay lại bắt đầu nhẹ nhàng xoa bộ ngực của mình: "Cũng tại em sắc! Tối hôm qua cắn mạnh như vậy, đến bây giờ chị vẫn còn đau này!"

Lời kia vừa thốt ra, tầm mắt Tô Úc tự nhiên dời theo bàn tay chị, nhìn đến hai chỗ sưng đỏ ấy, ngoài ra, Tô Úc còn thấy thêm dấu hôn nơi cổ chị. Những dấu hôn ấy xuất hiện ở trên chiếc cổ trắng nõn của Bạch Mạn Nhu dĩ nhiên vô cùng chói mắt, lần nữa nhắc nhở Tô Úc những hành động điên cuồng của tối hôm qua cô làm. Khuôn mặt cô lần nữa đỏ đến tận mang tai, lại làm thêm hành động ngớ ngẩn mà chỉ có đồ đần mới làm được. "Em, em xoa cho chị…." Nói xong, Tô Úc đưa tay đặt trên chỗ mềm mại của Bạch Mạn Nhu, không dám ôm một chút tà niệm, thật lòng xoa nhẹ lên.

"Này! Tại sao em lại sắc như thế!" Bạch Mạn Nhu khó chịu ngồi dậy, dứt khoát quay người đưa lưng về phía Tô Úc, đem cơ thể cuộn tròn như một con tôm, trong lòng lại ôm tâm tư của cô gái nhỏ, muốn Tô Úc nói với chị những lời tình cảm như tối hôm qua, cũng muốn cô có thể ôm mình vào trong ngực một lần nữa. Người ta có câu 'gần đèn thì sáng, gần mực thì đen', ở bên cạnh Tô Úc quá lâu rồi khiến chị gần như quên mất tuổi tác của bản thân, chỉ biết mình muốn mỗi một cuộc sống bình thường, và còn những ấm áp cùng lãng mạn mà người yêu dành cho.

May mà Tô Úc không ngốc lắm, cô như thần giao cách cảm với Bạch Mạn Nhu, nhẹ nhàng ôm lấy chị từ phía sau lưng, hôn hít lấy vùng lưng trắng nõn của chị: "Chị Mạn Nhu, chị cũng biết đấy là lần đầu của em, vì thế cho nên em không biết chừng mực… Lần sau, lần sau em nhất định sẽ chú ý. Hôm nay em dẫn chị đi xem phim được không? Xem như là lần hẹn hò đầu tiên của hai chúng ta…." Hai cô lõa thể dán chặt vào nhau, nhiệt độ cực nóng va chạm nhau, mang đến cảm giác rung động lạ thường.

"Sao vậy? Sao lại không nói lời nào? Em thật sự biết sai rồi…. Sau này sẽ làm rất nhẹ, bảo đảm sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa." Tô Úc thấy chị không nói lời nào, nhanh chóng dùng cơ thể áp sát vào người chị: "Đừng giận nữa được không? Em…"

"Muốn xem phim còn không mau đứng dậy, em xem em… tay lại bắt đầu sờ lung tung rồi!" Bạch Mạn Nhu quay lại, trong đồng tử làm gì có một chút dấu vết tức giận, rõ ràng là đang hờn dỗi.

"Chị không giận à! Chị dám… Em phải phạt chị mới được!" Tô Úc tức giận, nâng lên khuôn mặt Bạch Mạn Nhu, hung hăng hôn lên môi chị, sau khi chà đạp vài lần, lúc này Tô Úc mới hài lòng rời đi cánh môi hơi sưng đỏ ấy, tầm mắt xoay chuyển vài vòng ở trên cơ thể Bạch Mạn Nhu, trong đầu lại nổi lên những ý nghĩ tà ác. Cô không hiểu, phải chăng chuyện này phàm là làm một lần liền bắt đầu ham muốn càng nhiều, hoặc nói trắng ra đó là cơ thể Bạch Mạn Nhu quá mức quyến rũ, khiến cô sinh ra nhiều du͙© vọиɠ như thế.

Hai người lại đùa giỡn trên giường một hồi lâu mới chậm rãi xuống giường, từng người mặc vào quần áo của bản thân. Trong phòng Bạch Mạn Nhu có gương, lúc chị soi gương phát hiện những dấu hôn trên cổ, hận không thể ôm Tô Úc để lại dấu vết trên cổ cô như cô đã làm với mình. Những dấu vết như thế nếu bị bố và Tiền Thục Mai phát hiện, chẳng khác nào làm cho bọn họ biết quan hệ của mình và Tô Úc, bất đắc dĩ chị đành phải tìm chiếc khăn lụa trong ngăn kéo choàng vào, hơi có chút ý tứ giấu đầu lòi đuôi.

"Mạn Nhu này, sao tự nhiên choàng khăn lụa vậy con? Cơ mà nó cũng rất xứng với bộ quần áo hôm nay con mặc." Trên bàn ăn, Tiền Thục Mai ngồi ở bên người Bạch Bách Tùng, không ngừng khen ngợi hôm nay Bạch Mạn Nhu vô cùng xinh đẹp, đây không phải là bà nói khách sáo chứ, thật sự hôm nay Bạch Mạn Nhu càng thêm xinh đẹp so với ngày thường, có thêm một chút ý vị không thể hình dung được.

"Đã lâu không choàng khăn rồi, vừa nãy con mới tìm ra nên con choàng thử xem. Nếu dì Thục Mai cũng nói nó đẹp, vậy chứng minh quả thật chiếc khăn này không xấu, không lỗi thời rồi." Bạch Mạn Nhu nở nụ cười, tiện tay gắp chút thức ăn đến trong chén Tô Úc, lại thấy cô cúi đầu vô cùng thấp xuống bàn, bộ dáng như tù nhân nhận tội. Thật là một đứa ngốc! Tay vốn đang đặt ở trên đùi, Bạch Mạn Nhu ỷ có bàn ăn che khuất, lén lút cấu lấy ngón tay cái Tô Úc, sau đó nhẹ nhàng bóp bóp nó.

"Mẹ, ăn cơm xong con với chị Mạn Nhu đến thành phố T đi chơi, buổi trưa sẽ không về ăn cơm." Tô Úc lật ngược thế cờ, nắm lấy ngón tay Bạch Mạn Nhu vào trong lòng bàn tay mình, ngọt ngào trong lòng cũng tràn lan lên trên mặt, cô cười khúc khích.

"Tiểu Úc Tử, tự nhiên mày cười ngây ngô chuyện gì vậy! Lại bị trúng gió chỗ nào rồi!" Tiền Thục Mai hiển nhiên nhìn thấy bộ dáng đần độn của Tô Úc lúc này, tức giận liếc cô một cái.

"Con đâu có cười gì đâu! Nãy giờ con luôn luôn ăn cơm đấy thôi! Không tin thì mẹ hỏi chú Bạch đi!" Tô Úc phản bác.

"Haha, được rồi được rồi…. chúng ta ăn cơm đi, lát nữa cháo hoa đều nở ra hết bây giờ." Bạch Bách Tùng gắp chút thức ăn vào trong chén mình, tựa như đã quen với cuộc sống như thế, ồn ào nhưng có cảm giác gia đình. Thấy ông nói như thế, Tiền Thục Mai và Tô Úc cũng không tranh cãi nữa, thành thật ăn bữa sáng. Ông giống như là người chủ của một gia đình, phải cần ông chủ trì đại cục thì người trong nhà mới tín phục.

Ăn cơm xong, Tô Úc liền lôi kéo Bạch Mạn Nhu đang dự định rửa chén đi ra đại viện nhà mình. Dọc đường đi, ánh mặt trời chiếu rọi những cảnh vật xung quanh, con mắt Tô Úc từ đầu đến cuối đều đang nhìn gò má Bạch Mạn Nhu, làm chị không được tự nhiên cúi đầu, thỉnh thoảng quay đầu lườm đôi mắt Tô Úc. Hai người ngồi xe buýt đến thành phố T, tiếp theo lại ngồi taxi đến rạp chiếu phim của thành phố. Bây giờ thời gian còn sớm, rạp chiếu phim vừa mới mở cửa. Tô Úc chọn đại một bộ phim, cô không thèm để ý bộ phim này có hay hay không, chỉ cần có Bạch Mạn Nhu bên cạnh, cho dù là một bộ phim nhàm chán cũng sẽ trở nên thú vị. Mua hai vé phim, Tô Úc đến cửa hàng mua bỏng ngô rồi cùng Bạch Mạn Nhu đến phòng chiếu phim, ngồi ở vị trí trung tâm chờ đợi phim chiếu.

Hết chương 45.