Bạch Mạn Nhu chung quy vẫn cho Tô Úc ở lại, cho phép cô ngủ trong phòng mình. Không phải vì Tô Úc nói với chị rằng cô chỉ ôm chị thôi, không làm hành động quá đáng khác, thật ra từ lúc bắt đầu, chị chưa từng từ chối bất cứ chuyện gì Tô Úc muốn. Ngọn đèn trong sân đã bị Tiền Thục Mai tắt, từ cửa sổ trong phòng nhìn ra bên ngoài ngoại trừ một mảnh đen thui thì không còn gì khác.
Đèn trong phòng đã được tắt sau khi cả hai người chui vào chăn. Trong bóng tối, Tô Úc mở to mắt, không có ý định buồn ngủ, cô thỉnh thoảng chơi đùa mái tóc dài của Bạch Mạn Nhu, quấn quấn vào đầu ngón tay mình; hoặc là sít chặt Bạch Mạn Nhu, khoát tay lên trước ngực chị, không ngừng ăn bớt.
Nếu không có đoạn nhạc đệm phía trước, bây giờ cô đã thành thật ôm Bạch Mạn Nhu ngủ rồi. Nhưng mà dù sao cô cũng là một người theo chủ nghĩa 'đến nơi đến chốn', sự việc làm vừa mới một nửa đã ngừng thật làm cho cô bực bội vô cùng, ngứa ngáy trong lòng tựa như mấy ngàn con kiến bò qua bò lại. Lòng bàn tay quay về nơi xúc cảm mềm mại kia, trong bụng Tô Úc lần nữa vọt lên một dòng nước ấm khác thường, đến gò má cũng khô nóng theo.
Đêm dài đằng đẵng, người không ngủ được đâu chỉ có mình Tô Úc?
Bạch Mạn Nhu hiển nhiên hiểu được ý muốn của Tô Úc, bàn tay đang đặt ở trước ngực mình thật sự làm quấy nhiễu lòng người mà. Bạch Mạn Nhu rốt cục quay người nhìn thẳng vào Tô Úc, híp mắt, âm thanh có hơi khàn khàn: "Tiểu Úc, đã trễ thế này rồi sao còn chưa.." chữ 'ngủ' còn chưa kịp nói ra, Tô Úc cuối cùng chịu không nỗi ** của bản thân, lúc Bạch Mạn Nhu mở miệng liền vươn mình đặt ở trên người chị, hôn một nụ hôn thâm tình làm khúc dạo đầu, nhịp tim không thể ức chế được tần số, đập nhanh lại thêm nhanh.
"Chị Mạn Nhu, chúng ta, chúng ta có thể tiếp tục chuyện vừa rồi hay không? Em, em không nhịn được." Tóc Tô Úc xõa xuống, rũ xuống ở trên mặt Bạch Mạn Nhu, khiến chị hơi ngứa một chút. Đã tới lúc này rồi, chị không hiểu cái đồ sắc lang này tại sao còn có thể nói những lời như vậy được. Chẳng lẽ em ấy tưởng da mặt mình dày như cái đế giày sao? Bạch Mạn Nhu không trả lời cô, khuôn mặt chứa sắc xuân vô hạn, hai tay chị vòng lấy cổ Tô Úc, xem như là cho cô ám chỉ.
Quả nhiên, Tô Úc được ám chỉ liền lập tức hưng phấn, hô nhẹ lên những lời âu yếm, cô đá tấm chăn mỏng che ở trên người hai cô, nghĩ bây giờ đã là đêm tối muộn rồi, đầu tiên liền dạng chân ở trên người Bạch Mạn Nhu, sau đó cởi đi quần áo của mình, ngay cả chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ cũng cởi nốt. Định bắt tay cởϊ qυầи áo Bạch Mạn Nhu, đối phương đột nhiên nắm lấy tay cô, tiếng nói nhỏ như muỗi: "Để chị tự cởi, ngại lắm."
Tô Úc chưa từng nghe qua giọng nói như thế, diễn tả thế nào đây? Tô Úc không tìm được từ để hình dung, chỉ biết giọng nói này khiến cho cô không nhịn được, chỉ muốn thỏa thích bắt nạt chà đạp đối với chủ nhân giọng nói ấy. Tô Úc nuốt ngụm nước bọt, cả cơ thể chỉ cảm thấy khô nóng, không hề có một chút hơi lạnh nào. Cô trở tay đè xuống tay Bạch Mạn Nhu, mở miệng mới phát hiện giọng nói mình đã tràn ngập du͙© vọиɠ: "Em muốn cởi cho chị, ngoan, em yêu chị."
Ba chữ cuối nếu là nói vào những ngày thường, có lẽ làm cho Bạch Mạn Nhu hạnh phúc đầy mặt, cười đáp lại một câu: "Chị cũng vậy.", mà lời này lại nói vào thời điểm này, ngữ khí Tô Úc lại bình tĩnh mà lơ đãng như thế. Loại lơ đãng này rơi vào trong lòng Bạch Mạn Nhu, dẫn tới khuôn mặt chị càng thêm đỏ bừng. Chị có thể cảm giác được lúc Tô Úc nói ra lời này, hơi nóng thở ra vào lỗ tai chị, dừng lại nhất thời rồi nhanh chóng tản ra. Chị lại rõ ràng cảm giác được hai cánh tay của mình đã bị Tô Úc nhấc lên, tiếp theo chính là quần áo, nội y hoàn toàn bay khỏi người mình.
Lúc cảm giác được nửa người dưới đột nhiên lạnh lẽo, nội y Bạch Mạn Nhu đã hoàn toàn bị Tô Úc cởi hết. Dù cho bóng tối khiến cô không thể nhìn rõ bất cứ vật thể nào, Tô Úc vẫn có thể cảm nhận được cơ thể xinh đẹp uyển chuyển của Bạch Mạn Nhu. Cô nắm lấy năm ngón tay của Bạch Mạn Nhu, hôn nhẹ từ tóc của chị, sau đó chầm chậm dịu dàng dời xuống cái trán, con mắt, sống mũi, bờ môi, lại lưu luyến không ngừng ở xương quai xanh gợi cảm, thậm chí lè ra đầu lưỡi mυ'ŧ vào nơi nhạy cảm trên đấy.
Cơ thể Bạch Mạn Nhu bắt đầu nảy sinh run rẩy, chị như một đóa hoa chớm nở, chờ đợi nắng mai và những hạt sương đến, lúc nhận được thì thoải mái, sau dần dần thì triển lộ tư thái nở rộ hoàn mỹ. Chị cắn môi, hơi nóng thở ra thậm chí có thể đốt nóng hết không khí xung quanh. Cơ thể luôn luôn hiểu được ý muốn của bản thân là cái gì, Bạch Mạn Nhu nắm chặt mười ngón tương giao với Tô Úc, tựa như lần đầu tiên của thiếu nữ, nhiệt liệt mà e thẹn nghênh đón hành động của người yêu.
Cơ thể nóng bừng, ngay cả máu bên trong cũng đang ngọt ngào nhúc nhích, nhịp nhàng mà hiểu ngầm.
Tô Úc sau nhiều lần triển chuyển xung quanh, rốt cục cũng ngậm lấy nụ hoa đang hé mở, cô dùng sức mυ'ŧ vào, giống như một đứa trẻ mới sinh đang gào khóc đòi ăn, tưởng tượng dòng sữa tươi màu trắng đang lan tràn trong đầu lưỡi, một hơi lại một hơi chảy xuống thực quản, không ngọt nhưng lại mang theo mùi vị nguyên thủy nhất. Tóc tai rối tung rũ xuống trên cơ thể Bạch Mạn Nhu, nhẹ nhàng quấn quanh da thịt trắng nõn của chị.
"Tiểu Úc, đổi, đổi bên kia được không." Bạch Mạn Nhu không nhịn được mở miệng, lại nghe thấy tiếng rên khẽ của bản thân không ngừng trào ra liên tiếp. Tiếng rên vừa yêu kiều vừa quyến rũ, xác thực khiến người ta ngọt đến tận xương tủy. Đầu nụ bị Tô Úc mυ'ŧ vào đã sớm sưng lên không ngừng, mãi đến khi cô nghe lời ngậm một nụ hoa khác, Bạch Mạn Nhu rốt cục thở ra một hơi thật dài, tiếp tục mê muội trong dịu dàng vô hạn mà Tô Úc mang đến.
Không thể nào tìm được từ ngữ có thể hình dung, tay Bạch Mạn Nhu từ đầu đến cuối đều nắm thật chặt ga trải giường, cơ thể của chị như ngọn lửa, chờ Tô Úc mang đến dòng nước để giải thoát cho chị. Trước đó, chị không hề biết chuyện này có thể khiến người ta muốn ngừng mà ngừng không được, chị yêu thích những xúc cảm nhẵn nhụi mà Tô Úc mang đến cho chị. Cho dù cơ thể của hai người không khác nhau, nhưng cơ thể của cô lại mang theo một vị thơm đặc hữu của thiếu nữ, hòa quyện với vị thơm trong lúc cọ xát này, khiến hai cô bị bao phủ trong bầu hương thơm ướŧ áŧ này. Ngay cả những giọt mồ hôi từ lỗ chân lông chảy ra cũng hóa thành đám mây mềm mại trên không trung, đưa chị đến cảnh giới sung sướиɠ bồng bềnh.
Đóa hoa xinh tươi ướŧ áŧ được đầu ngón tay chạm vào mà dần dần mở ra, Tô Úc cung cấp cho nó đầy đủ nắng mai cùng mưa móc. Thậm chí, trong ánh mắt đủ loại ngượng ngùng của Bạch Mạn Nhu, nhẹ nhàng hôn lên nó, cả những lần hôn môi cực nóng, cũng làm cho tiếng rên khẽ kiều mị của Bạch Mạn Nhu nhịn không được phát ra. Hai chân của chị cong lên, bàn chân dán chặt lấy tấm ga giường, thỉnh thoảng tùy theo động tác của đối phương mà bản năng kẹp chặt lại.
"Chị Mạn Nhu." Ngón tay dài nhỏ của Tô Úc làm đóa hoa lại càng thêm rực rỡ, cô gọi rất nhẹ, nhưng lại khiến đối phương như đang trong cơn gió lốc, như vừa mới trải qua lễ rửa tội. Cơ thể Bạch Mạn Nhu sau khi kịch liệt run rẩy rốt cục cũng yên tĩnh lại, hô hấp của chị vẫn dồn dập nặng nề, đôi mắt ở trong bóng tối tìm kiếm sự dịu dàng của Tô Úc: "Tiểu Úc, ôm chị."
"Được." Tô Úc nghe lời ôm chị vào trong ngực, kéo qua tấm chăn mỏng khi nãy bị ruồng bỏ, che ở trên người hai cô. Cảm giác buồn ngủ tan biến khi nãy không biết lúc nào đều cùng kéo nhau tới đây, Tô Úc cảm thấy khác thường trong cơ thể vẫn chưa biến mất, ướŧ áŧ giữa hai chân khiến cô ngại ngùng, mí mắt của cô lại càng ngày càng nặng, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ vẫn thật lòng nói một câu: "Chị Mạn Nhu, em yêu chị, em muốn hai ta, bên nhau cả đời."
Hết chương 44.