Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 48

Chân tiên sinh nghe xong câu trả lời của Lạc Thần lúc này mới thoả mãn trở lại trên xe, rất nhanh rời đi.

Lạc Thần cầm danh thϊếp nhìn năm chữ "Hội đấu giá Hoàng Đô" một lúc, đem danh thϊếp cất đi sau đó dọc theo bãi đỗ xe đi trở về. Con đường này xe qua lại rất ít, đón taxi không thuận tiện, vì vậy nàng đi thẳng đến một ngã tư mới dừng lại ở đó đón xe.

Nơi này có một quán bar rất lớn, trước cửa là mấy nam nhân ngồi hút thuốc, thả khói mù mịt. Có lẽ là trong quán bar quá ngột ngạt nên ra ngoài hít thở chút không khí. Trước của quán bar rất đông xe cộ qua lại, Lạc Thần đứng ở ven đường chờ xe, mấy nam nhân kia nhìn thấy nàng khí chất xuất chúng, dung mạo xinh đẹp như người mẫu đứng ở đó đều không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng huýt sáo.

Lạc Thần nghiêng mặt, liếc mắt nhìn, thần sắc băng lãnh.

Ánh mắt nàng lúc này chính là một lưỡi đao bằng băng mỏng, sắc bén mà mỹ lệ tạo đến cho người khác một cổ áp lực vô hình.

Trong đó, nam nhân mặc áo T-shirt màu trắng cầm đầu đám người trêu ghẹo nhìn thấy ánh mắt Lạc Thần phóng tới lập tức cảm giác rất không thoải mái, thậm chí cảm thấy nữ nhân trước mắt có chút nguy hiểm, hắn vội vã xua tay ý bảo đàn em không nên tiếp tục làm loạn.

Lúc này lại có một nữ nhân lảo đảo từ quán bar đi ra.

Người này có vẻ rất say, tóc dài đen nhánh, trên người mặc một cái quần trắng, vòng eo mềm mại, dáng vẻ xinh đẹp thanh khiết như hoa bách hợp.

Đôi mắt quyến rũ của nàng nheo lại, quần trắng bó sát da thịt hé lộ ra đường cong tinh tế gợi cảm đến khiến người ta máu huyết sôi trào. Chân dài của nàng bước đều mỗi một bước khiến mấy nam nhân kia mắt phải trợn to.

Nam nhân mặc T-shirt trắng đứng lên, ném tàn thuốc xuống đất, lấy chân dập tắt rồi đuổi theo nữ nhân say rượu kia đỡ lấy thắt lưng nàng, cười nói: "Tiểu thư, cô uống nhiều rồi, tôi đưa cô về được không?"

Nữ nhân liếc nhìn hắn giống như nhìn một con chó, mặc dù say rượu nhưng vẻ mặt vẫn tỏ rõ sự khinh thường, gạt tay nam nhân ra: "Cút."

Khuôn mặt nam nhân nhất thời trở nên khó coi, đưa tay túm lấy nàng, đồng thời ra hiệu cho các anh em của hắn.

Một đám nam nhân giống như dã thú vây quanh nữ nhân kia, phạm vi trong ngoài quán bar đều không an ninh, loại chuyện này cũng không hiếm, những người ra vào cửa quán bar dù nhìn thấy cũng không muốn xen vào để tránh lửa cháy đến thân.

Nữ nhân có chút tỉnh táo, trong ánh mắt lộ ra một tia giận dữ, tay không một vết tích mà sờ vào túi xách lấy ra điện thoại di động, ấn một dãy số muốn gọi cho ai đó.

Nam nhân kia nhìn thẳng nàng, ra lệnh nói: "Lấy điện thoại của cô ta."

Hắn nói xong lập tức có một nam nhân tiến đến muốn đoạt lấy điện thoại của cô ta, cô ta vô thức lùi về sau một bước lại có thể dễ dàng tránh khỏi nam nhân kia.

Chỉ một động tác né tránh đơn giản như vậy, nhưng cũng có thể nhìn ra nữ nhân này thân thủ rất nhanh nhẹn chỉ là nàng đã uống quá nhiều nên cho dù nhanh nhẹn hơn nữa cũng bị cồn gây tê liệt, thân thể vô lực, lại bị một nam nhân phía sau nắm được cổ tay.

Tay nàng bị hắn giữ chặt, mi tâm nhíu chặt, tưởng chừng điện thoại của nàng sắp bị nam nhân kia đoạt đi thì thình lình từ phía sau lao đến cánh tay của một nữ nhân, hai ngón tay thon dài xinh đẹp chuẩn xác kẹp lấy điện thoại trong tay nam nhân rút ra.

Nam nhân còn đang sững sờ không hiểu ra sao thì cảm giác được thân thể hắn đã bị một cổ lực đạo khống chế, thắt lưng bị một cỗ khí lạnh quỷ dị chạm tới, cả người hắn gần như trở thành bông gòn, mềm nhũn vô lực.

Tất cả phát sinh quá nhanh, nam nhân sợ hãi phát hiện ra bản thân căn bản không thể động, mà chỉ sau một khắc hắn bị đẩy ra ngã nhào trên mặt đất.

Lạc Thần đẩy tên nam nhân ra, đỡ lấy cánh tay nữ nhân say rượu kia, mặt không chút thay đổi nói: "Sao lại muộn như vậy mới ra? Tôi đã chờ cô rất lâu."

Nữ nhân run sợ vài giây, tiếp theo cũng bất động thanh sắc mà ôm cánh tay Lạc Thần, theo ý của Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Ở bên trong.......... có chuyện nên chậm trễ một chút."

Mấy nam nhân kia không biết vừa rồi Lạc Thần đã làm cái gì mà khiến gã nam nhân muốn đoạt điện thoại bây giờ nhũn ra như một vũng nước, trong lòng khếp sợ, toàn bộ vô thức mà thối lui. Mà nam nhân mặt T-shirt trắng đã sớm kiêng kỵ ánh mắt Lạc Thần, hiện tại lại thấy thân thủ của nàng, run rẩy hỏi một câu: "Tiểu thư, là bạn của cô sao? Cô vừa rồi ở đây chờ cô ta?"

Lạc Thần nghiêng đầu liếc nhìn hắn: "Nhìn không thấy sao?"

Nam nhân kia không dám nói nữa, nuốt nước miếng, ra hiệu cho đám anh em, vài người trong đó nhanh nhảu chạy đi mất giống như muốn tránh ôn thần.

Nhìn thấy đám nam nhân đã đi xa, Lạc Thần buông cánh tay nữ nhân kia ra, không có biểu hiện gì, cũng không lên tiếng trở lại ven đường đón taxi.

Nàng đứng ở một trạm đón taxi, bóng lưng mờ nhạt tựa như một bông hoa giữa đêm tối lạnh lẽo, chuyện vừa rồi đối với nàng mà nói dường như chưa từng phát sinh.

Nữ nhân gọi một cuộc điện thoại sau đó cất vào túi xách, nàng đứng nhìn bóng lưng Lạc Thần thật lâu, cuối cùng loạng choạng bước đến chỗ Lạc Thần.

Ánh mắt Lạc Thần chăm chú nhìn dòng xe cộ qua lại như nước chảy trước mắt.

Ở đây tuy rằng lượng xe lưu thông rất lớn nhưng lúc này muốn gặp một chiếc "xe trống" lại vô cùng khó.

"Cảm ơn." Nữ nhân tựa ở cột biển hiệu, ánh mắt mơ hồ nhẹ giọng nói.

Lạc Thần nhìn một chiếc taxi treo biển đón khách xẹt qua trước mặt, nhàn nhạt đáp lời: "Ân."

Gương mặt của nàng tạo hình tinh tế, mỗi một chi tiết đều cực hạn mỹ lệ, một người như vậy bất luận ở nơi nào đều sẽ trở thành tiêu điểm. Nữ nhân say rượu cẩn thận quan sát nàng, trong lòng tán thưởng, bất quá cũng không dám nói với nàng.

Qua hồi lâu, mi tâm của Lạc Thần cau lại, thật lâu vẫn không đón được xe.

Rốt cục taxi không tới nhưng trước mặt lại tới một chiếc xe giá trị xa xĩ.

Xe dừng lại trước mặt Lạc Thần cùng nữ nhân kia, cửa xe mở ra, một nam nhân tuấn tú mặc tây trang đen, thắt cravat đỏ, khí chất ưu nhã ung dung từ trên xe bước xuống.

Nam nhân đi đến chỗ nữ nhân kia, vẻ mặt tràn đầy sủng nịch, trong thanh âm lộ ra một loại quở trách nhưng vô cùng thân thiết: "Một mình chạy đến nơi này chơi? Không nghe lời, trở về xem anh phạt em như thế nào."

Đôi mắt quyến rũ của nữ nhân kia nhìn về phía nam nhân, đi qua thân thiết kéo cánh tay hắn.

Ánh mắt Lạc Thần nhìn thẳng nam nhân kia, trên mặt vẫn lạnh lùng như trước không chút biểu hiện, nhưng ánh sáng trong mắt chợt có chút lay động.

Nam nhân kia thái độ ôn hòa nở nụ cười, hướng nàng gật đầu.

Lúc này lại có một chiếc một chiếc xe khác chạy đến, cửa xe bị đẩy ra, một nữ nhân mặc áo sơ mi màu cafe trong lòng ôm một con mèo trắng xinh đẹp từ trên xe bước xuống. Nữ nhân có gương mặt dịu dàng thanh tú tựa như một cơn gió xuân xuất hiện giữa mùa hè nóng bức ngột ngạt, thanh lạnh mà thổi đến.

Lạc Thần thấy nữ nhân ôm mèo trắng có chút lo lắng đi về phía nàng, đầu tiên là ngẩn ra sau đó khóe miệng lại hiện lên một tia cười.

Nụ cười nhẹ như lông vũ rơi xuống này của nàng lại khiến cho nữ nhân say rượu đang kéo cánh tay nam nhân kia lấy làm kinh hãi. Nữ nhân này có thể cười sao, còn cười ôn nhu như vậy, rõ ràng sau khi nàng nhìn thấy nữ nhân ôm mèo trắng kia cả người liền giống như núi băng tan chảy, tràn đầy trong mắt đều là vui vẻ cùng ôn nhu.

Trong lòng cảm thấy hiếu kỳ, nữ nhân say rượu không khỏi tinh tế quan sát nữ nhân ôm mèo trắng vừa đến, đến lúc thấy rõ khuôn mặt của đối phương, sắc mặt nàng bỗng nhiên đông lại.

Mà nam nhân mặc tây trang bên cạnh nàng lúc nhìn thấy, sắc mặt cũng giống như nàng đều đông lại.

Sư Thanh Y không hề chú ý một nam một nữ cách đó không xa đang nhìn về phía nàng, chỉ ôm Nguyệt Đồng trực tiếp đi đến chỗ Lạc Thần, nhìn đến tấm biển trạm taxi, có ý trách cứ hỏi: "Sao lại về trễ như vậy? Có phải không đón được xe hay không? Tôi đã nói để tôi lái xe đưa cô đi."

Lạc Thần cười nhìn Nguyệt Đồng bị nàng ôm trong lòng: "Cô dựa vào cái mũi của nó tìm được tôi sao?"

Sư Thanh Y cười cười: "Ân. Nó ít nhất cũng không chỉ biết ăn, mũi rất nhạy y như chó săn vậy, coi như cũng có chút tác dụng."

Nguyệt Đồng dường như có chút bất mãn, bắt đầu giãy giụa trong lòng Sư Thanh Y, dáng vẻ có chút tức giận.

Sư Thanh Y xoa đầu nó: "Ngoan, đừng làm loạn."

Lạc Thần nói: "Vốn dĩ tôi có thể trở về sớm nhưng có chút chuyện nên mới trì hoãn, bây giờ là mấy giờ?"

Sư Thanh Y đưa tay nhìn đồng hồ: "Hơn bốn giờ một chút, cô nói phải về mua điện thoại mà, nhân lúc bây giờ cửa hàng còn chưa đóng cửa chúng ta đi mua thôi."

Nói xong nàng một tay ôm Nguyệt Đồng, Nguyệt Đồng dựa trên cách tay nàng thấp giọng kêu "meo meo", tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay Lạc Thần kéo nàng đi đến chỗ xe đang đậu bên kia.

"Tiểu thư, xin chào." Nam nhân kéo nữ nhân quần trắng hướng chỗ Sư Thanh Y đi qua lễ độ gọi lại Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y đang nắm tay Lạc Thần dừng bước, quay đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt của nam nhân kia mới phát hiện hắn nhìn rất quen mắt. Trước đó tại hành lang của hội quán Hồng Tuyến nàng cùng nam nhân thanh nhã này đã từng gặp qua một lần.

Nam nhân mỉm cười bày tỏ thiện ý nói: "Chúng ta đã từng gặp nhau. Hội quán Hồng Tuyến."

Sư Thanh Y gật đầu, tuy rằng gặp qua nhưng cùng nam nhân này cũng không quen biết nên ngữ khí của nàng cũng chỉ là khách sáo cùng xa cách: "Xin chào."

Nam nhân dường như muốn cùng nàng chào hỏi một chút nên cũng không tiếp tục nói thêm gì mà chỉ hướng nàng gật đầu rồi kéo nữ nhân mặc quần trắng lên xe.

Sư Thanh Y đối với nam nhân này cũng không quan tâm, để kịp thời gian nàng cấp tốc kéo Lạc Thần lên xe, sau đó hai người lái xe một mạch đến cửa hàng bán điện thoại.

Tây trang nam nhân cùng quần trắng nữ nhân ngồi trên xe. Nữ nhân kia say rượu vẫn chưa tỉnh, thân thể vô lực, ánh mắt mông lung nằm trên đùi nam nhân kia.

Tài xế quay đầu lại hỏi: "Tiêu tổng, ngài muốn đi đâu?"

Nam nhân nhàn nhạt nói: "Về nhà."

Hắn vừa nói, bàn tay vừa vuốt nhẹ mái tóc nữ nhân kia giống như vuốt ve con mèo nhỏ. Nữ nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, vừa nắm lấy bàn tay nam nhân mà trêu đùa, vừa nói: "Anh, nữ nhân ôm mèo kia chính là người họ Sư sẽ trở thành chị dâu tương lai của em sao?"

Nam nhân cũng là cười, nói: "Ân, Dĩ Nhu, em xem rồi cảm thấy chị dâu của em như thế nào?"

Nữ nhân gọi là "Dĩ Nhu" trêu đùa hắn: "Yêu, thật đúng là chị dâu sao? Người ta bây giờ còn không nhận ra anh, ngay cả tên của anh cũng không biết."

"Rất nhanh sẽ biết." Nam nhân ôn nhu nói: "Anh nhìn người rất chuẩn, em giúp anh nhìn nàng."

Nữ nhân miễn cưỡng nói: "Lúc trước khi xem ảnh của nàng, thì cảm thấy dáng vẻ của nàng rất tốt, hôm nay thấy tận mắt lại càng cảm thấy thu hút. Nhị thúc giới thiệu với anh nói nàng năm nay hai mươi bảy tuổi, nhưng em nhìn không giống, hình như tuổi còn muốn nhỏ hơn cả em."

Nam nhân nhẹ giọng đáp lời nàng "ân" một tiếng.

Ánh mắt nữ nhân lay động, đột nhiên lại nhịn không được nói: "Nữ nhân bên cạnh chị dâu là ai? Anh, anh biết nàng sao?"

"Không nhận ra."

Nữ nhân không nói, nhắm mắt lại, nằm trên đùi nam nhân nghỉ ngơi.

Sư Thanh Y ôm Nguyệt Đồng, nắm tay Lạc Thần, giống như một nhà ba người cùng đi vào cửa hàng điện thoại. Lúc này đã hơn 4h40′ chều, cách giờ cửa hàng đóng cửa chỉ trên dưới năm phút, thời điểm này cửa hàng thoạt nhìn có chút vắng vẻ.

Sư Thanh Y dẫn Lạc Thần xem qua một lượt các quầy hàng, muốn để Lạc Thần tự chọn loại điện thoại mà nàng thích nhưng Lạc Thần chỉ đơn giản nói: "Tôi cảm thấy điện thoại giống như của cô cũng rất tốt."

"Cô muốn mua một cái giống như tôi sao?" Sư Thanh Y nói.

"Ân, rất đẹp."

Không biết tại sao, khi nghe Lạc Thần nói những lời này tâm tình của Sư Thanh Y lại rất khoan khái, nàng trực tiếp cùng Lạc Thần đến quầy hàng bên kia. Lạc Thần chọn đến một cái điện thoại màu đen hợp với cái màu trắng của Sư Thanh Y. Thoạt nhìn giống như điện thoại cặp của tình nhân.

Người bán hàng dẫn Lạc Thần đi đăng kí sim điện thoại, Sư Thanh Y thì ôm mèo ngồi chờ, một nhân viên khác lại nói cho Sư Thanh Y biết hôm nay cửa hàng có chương trình rút thăm trúng thưởng. Sư Thanh Y đối với những loại quà khuyến mãi này không có hứng thú, bất quá trong lúc chờ đợi có chút buồn chán nên cùng theo nhân viên đi rút một cái phiếu, kết quả rút được một đôi móc khóa điện thoại dành cho tình nhân.

Cặp móc khoá tình nhân kia tạo hình rất độc đáo, Sư Thanh Y nhìn nó cũng coi như hài lòng, đem cất vào túi xách, dự định nàng và Lạc Thần mỗi người giữ một cái.

Vừa lúc Lạc Thần đăng kí sim xong, nói với nàng: "Xong rồi, về nhà thôi."

Sư Thanh Y đang định lấy ví tiền ra: "Chờ một chút, còn chưa trả tiền."

Lạc Thần nắm cổ tay nàng bước ra khỏi cửa hàng: "Tôi đã thanh toán."

Sư Thanh Y bước chân bỗng nhiên không vững, ngoài miệng thăm dò nói: "Từ đâu cô có nhiều tiền như vậy?"

Trong lòng nàng cũng hiểu được, việc nàng lo lắng nhất cuối cũng đã đến. Lạc Thần quả nhiên tìm được việc làm rồi, cũng đã có tiền lương, không còn cần nàng ra tiền mua thêm bất cứ gì nữa, sợ rằng qua vài ngày nữa Lạc Thần sẽ từ nhà nàng dọn ra ngoài, bắt đầu cuộc sống độc lập của riêng mình.

"Tôi kiếm được." Lạc Thần kéo Sư Thanh Y lên xe, sau khi hai người ngồi vào xe, Lạc Thần đem thẻ ngân hàng trước đó nàng làm đưa cho Sư Thanh Y, nói: "Thẻ này cô giữ lấy, mật mã là sinh nhật của tôi thêm hai số chín."

Sư Thanh Y yên lặng nhìn Lạc Thần một lúc lâu.