Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 47

Chi phiếu giống như nặng ngàn cân, ngón tay thon dài của Sư Thanh Y cầm nó mà gần như lung lay sắp đổ.

Trong lúc hai người vui đùa, mọi việc lại nghiêng lệch sang một hướng hoàn toàn khác.

Cách nói chuyện mập mờ như có như không này giống như một sợi lông vũ mềm mại rơi vào trong lòng thăm dò cảm xúc của Sư Thanh Y, chỉ là nhẹ nhàng trêu chọc một chút như vậy rồi lại rất nhanh biến mất.

Trong mắt Lạc Thần hàm chứa một tia ý cười yếu ớt tựa như gợn sóng, cứ như thế yên lặng nhìn Sư Thanh Y.

Nàng giống như một cơn gió nhẹ vờn quanh người, không có hình dạng, bất định không thể nắm bắt. Lại cũng tựa một tầng sương mù lúc sáng sớm, mông lung mờ ảo khiến Sư Thanh Y không thể nhìn thấu.

Ngay cả lời nói vui đùa của nàng đều như thật mà không thật, giả mà không giả.

"Cô cũng không đổi được sao?" Nhìn thấy Sư Thanh Y thật lâu không nói lời nào, chỉ có trên mặt hiện lên một tằng đỏ ửng đến quỷ dị, Lạc Thần từ khe hở trong tay Sư Thanh Y rút chi phiếu ra, một mặt cúi đầu gấp lại, một mặt thản nhiên nói: "Như vậy cô cho tôi chính là chi phiếu khống."

"Không phải vậy." Sư Thanh Y khẩn trương tự mình biện giải: "Lời tôi nói với cô là thật.......tôi là nói thật."

Nàng cũng không biết vì sao bản thân lại muốn giải thích, rõ ràng chỉ là hai người đang nói đùa mà thôi nhưng nàng lại thành thật như thế mà giải thích, thậm chí hận không thể moi tâm can ra để Lạc Thần nhìn thấy tình cảm trong lòng nàng.

Đối với nàng mà nói, đây sợ rằng đã không phải chỉ là trò đùa nữa rồi.

Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng, tâm tình rất tốt: "Lời nói là thật, cho nên?"

Ánh mắt của Sư Thanh Y rũ xuống: "Tôi là nói thật. Chỉ là hiện tại tạm thời chưa đổi được, nhưng mà...." Nàng bắt đầu lắp bắp, thoáng cúi đầu, tóc đen che phủ chiếc cổ trắng nõn.

Dáng vẻ mềm mại thanh tú này khiến cho ánh mắt Lạc Thần bắt đầu trở nên nóng rực: "Nhưng mà?"

".... Nhưng mà sau này có thể đổi." Trời đất nghịch chuyển rối rấm hồi lâu đến khi dạy dày cũng gần như thắt lại Sư Thanh Y rốt cục nói ra.

Đáy lòng này thật ra khẩn trương đến sắp phát điên, loại kiềm nén kích động này khiến nàng gần như hít thở không thông.

Mà nữ nhân thanh nhã đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha kia vẫn còn bình thản không chút động tĩnh giống như thợ săn kiên nhẫn chờ con mồi rơi vào bẫy.

Thợ săn này không chỉ muốn bắt được thân thể nàng.

Mà còn muốn bắt được cả lòng của nàng.

"Như vậy cũng tốt, trước tiên cho cô nợ lại, sau đó tôi còn có thể thu lãi, rất có lời." Nàng đứng lên, khóe môi mang theo một tia ý cười thoạt nhìn vui sướиɠ cũng thõa mãn, nàng nói: "Cũng chiều rồi, tôi đi làm cơm, cô muốn ăn gì?"

Nàng dễ dàng đem đề tài câu chuyện dời sang chuyện khác.

"Tùy ý là được." Sư Thanh Y cũng đứng lên, vẻ ngượng ngùng trên mặt bị nỗi cô đơn mơ hồ thay thế: "Tôi đi chuẩn bị chút thức ăn cho Nguyệt Đồng, chúng ta đi ra ngoài lâu như vậy nó nhất định là rất đói."

Lạc Thần đáp lời nàng: "Ân."

Thấy Lạc Thần xoay người đi vào phòng bếp, cảm giác mất mát trong lòng Sư Thanh Y càng ngày càng sâu.

Lạc Thần thật ra không hề để tâm, nàng thực sự chỉ là nói đùa thôi.

Nói muốn đổi chi phiếu cũng chỉ là vui đùa mà thôi.

Sư Thanh Y đi theo vào phòng bếp, Lạc Thần đứng bên cạnh bồn nước nhặt rau, mái tóc đen dài của nàng theo động tác mà lay động, bóng lưng thẳng tắp như trúc xanh, tay áo sơ mi vén lên, mỗi một cử động đều rơi vào trong mắt Sư Thanh Y, đều hút mất hồn phách của nàng.

Sư Thanh Y mở cửa tủ lạnh, len lén ngoảnh lại nhìn bóng lưng Lạc Thần hồi lâu càng nhìn càng cảm thấy bản thân mình thật giống như nhập ma.

Nàng cắn cắn môi dưới, lấy khối thịt bò ướp lạnh từ trong tủ lạnh ra, đứng bên cạnh Lạc Thần đem thịt bò tinh tế thái mỏng cho vào đĩa thủy tinh rồi yên lặng mang vào phòng ngủ.

Nguyệt Đồng đang nằm trong phòng ngủ đã tỉnh đậy, bất quá vẫn còn cuộn mình thành khối tròn, cảm giác được Sư Thanh Y tiến đến nó nhẹ nhàng kêu "meo meo" một tiếng.

Qua nhiều ngày ở chung như vậy, Nguyệt Đồng đối với Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đã không còn xa lạ cũng sẽ không hạn chế phạm vi hoạt động trên ban công nữa, Sư Thanh y vẫn để mở cửa sổ ngăn cách giữa ban công và phòng ngủ nên nó có thể từ ban công dời vào ngủ trên sàn phòng ngủ của Sư Thanh Y, cũng có thể đến nằm trên sô pha. Mỗi ngày được hầu hạ ăn uống no đủ, chỗ ngủ thoải mái, bất cứ lúc nào cũng có thịt bò mà nó yêu thích nhất để ăn, ngày tháng của con mèo này thực sự là thoải mái đến cực hạn rồi.

Sư Thanh Y đã mang Nguyệt Đồng đi tiêm vắc-xin phòng bệnh. Nó cùng những con mèo khác không giống nhau, nó rất thích sạch sẽ, thật sự giống như một vị nữ vương.

Mèo không thích tắm, những người nuôi mèo muốn tắm cho nó quả là một vấn đề đau đầu bởi vì chúng gặp nước sẽ sợ hãi mà làm loạn, một khắc cũng không chịu yên. Nhưng Nguyệt Đồng lại không phải như vậy, nó đối với việc tắm đặc biệt hưởng thụ, Sư Thanh Y cũng chuẩn bị riêng cho nó một cái bồn tắm, Nguyệt Đồng sau khi tắm bộ lông màu bạc kia cũng không dính vào nhau, thân thể run lắc vài cái những giọt nước động lại trên lông liền thuận theo đó rơi xuống, ánh sáng rạng rỡ chợt lóe tựa như hào quang phát ra lúc nữ vương lên ngôi.

Tuy rằng trong thời gian dài nó đều có dáng dấp của một con mèo nhưng trong lòng Sư Thanh Y cũng không xem nó như mèo, dù sao trên đời cũng không có con mèo của nhà nào có sức ăn lớn như Nguyệt Đồng, sức ăn lớn đến quá đáng, bị đem tắm lại trở thành hưởng lạc, thậm chí còn có thể trong nháy mắt biến lớn, răng dài nanh nhọn một cái cắn dứt cổ bánh chưng.

Sư Thanh Y đến trước mặt Nguyệt Đồng ngồi xổm xuống, mang đĩa thịt bò thái mỏng đặt trước mặt nó.

Ngửi thấy mùi thịt, con mèo đang mơ mơ màng màng ngủ liền tỉnh táo, nhảy dựng đến trước đĩa thịt, một chân của nó đặt trên mép đĩa, cái đầu nhỏ vói vào trong đĩa thích ý cắn xé thịt bò, xoáy hoa mai trên trán theo động tác nhấc đầu lên xuống của nó mà lay động.

Sư Thanh Y nhìn cửa phòng ngủ đã đóng chặt, Lạc Thần còn đang bận rộn trong phòng bếp nhất định không nghe thấy động tĩnh trong này, nàng ngồi dưới đất cúi đầu nhìn Nguyệt Đồng đang vùi đầu ăn thịt.

Nàng thở dài, đưa tay xoa nhẹ đầu của Nguyệt Đồng: "Mày thật là tốt, ngoại trừ ngủ chỉ biết có ăn thôi, không biết chuyện gì nữa, cũng không biết phiền não."

Nguyệt Đồng không để ý tới nàng vội vàng giải quyết thịt bò trước mặt.

"Nữ nhân đối với nữ nhân có tình cảm có phải là không bình thường hay không?" Sư Thanh Y nhẹ giọng nỉ non, Nguyệt Đồng là người duy nhất lắng nghe nàng, chỉ là người lắng nghe này hiện tại chỉ cảm thấy hứng thú với thức ăn.

Là không bình thường sao? Dường như thật sự là không hợp lẽ thường, đó là vi phạm luân thường.

Trước đây nàng đến chỗ Chúc Cẩm Vân, không cẩn thận xem qua một tập hồ sơ bệnh án trên bàn làm việc.

Đó là bệnh án của một nam nhân đồng tính luyến ái, nàng hiếu kỳ xem thử, qua những dòng chữ nàng có thể cảm giác được nam nhân đó bởi vì bản thân thích một nam nhân khác mà rơi vào dày vò đau khổ, hắn yêu một nam nhân là thẳng nam thực thụ, nhưng bản thân lại có bạn gái, nam nhân kia trải qua thử dò xét chính bản thân nhưng kết quả đều khiến hắn nản lòng thoái chí.

Bản thân hắn cũng rất hoang mang, thậm chí cho rằng mình biếи ŧɦái, thống khổ không thể áp chế nổi mới đến tìm Chúc Cẩm Vân tiến hành trị liệu tâm lý.

Sư Thanh Y nhớ đến bệnh án kia cả người phát ra run rẩy, cuộn mình ôm lấy hai đầu gối, lưng tựa vào giường ngủ phía sau.

Nàng từ trước đến nay chưa từng có tình cảm với nam nhân huống chi là nữ nhân cho nên Chúc Cẩm Vân mới nói nàng thiếu khả năng luyến ái.

Thế nhưng hiện tại nàng đối với nữ nhân cùng nàng ở chung một nhà có một loại tình cảm không rõ ràng. Nữ nhân này vừa rồi chỉ tùy tiện lấy việc nàng đưa ra chi phiếu mà vui đùa, nàng liền xem như thật, trong lòng hồi hợp không ngớt.

Từ sau khi gặp gỡ nữ nhân này, phòng tuyến của nàng từng lớp một bị phá vỡ, tình cảm chậm rãi tích tụ, càng tích càng sâu, sâu đến sắp đem nàng nhấn chìm trong đó.

Trước kia nàng không yêu bất cứ ai, bởi vì nàng vẫn không đợi được, tất cả những thứ xung quanh nàng đều chìm trong bóng tối, nàng một mình ở trong đó đợi rất lâu cũng không đợi được, nhưng kể từ sau khi nữ nhân kia xông vào thế giới của nàng, trong lòng nàng cảm giác dường như đã đợi được người đó nên khẩn thiết mà nghênh đón.

Bản thân nàng cũng biếи ŧɦái sao? Giống như nam nhân đồng tính luyến ái kia, cho rằng bản thân biếи ŧɦái nên đến chỗ Chúc Cẩm Vân tìm kiếm sự giúp đỡ.

Nàng và Chúc Cẩm Vân quen biết nhiều năm, mỗi tháng một lần tiến hành chuẩn đoán tâm lý khiến nàng trở nên mẫn cảm, trong tiềm thức của nàng đối với loại cảm giác này của bản thân cảm thấy sợ hãi cùng bất lực.

Sư Thanh Y ôm đầu gối nhìn Nguyệt Đồng sắp đem đầu dán dính vào trong đĩa thủy tinh, thẫn thờ nói: "Nàng....nàng đã kết hôn, có lẽ cũng đã có con. Vậy nàng khẳng định là thẳng nữ."

Lạc Thần khẳng định 100% là thẳng nữ. Trong lòng Sư Thanh Y suy nghĩ như vậy, nhưng vừa nghĩ đến từ thẳng nữ này liền có cảm giác khổ sở đến sắp chết.

Thẳng nữ sẽ không yêu nữ nhân, các nàng đều sẽ yêu người khác phái sao có thể chấp nhận một nữ nhân.

Sư Thanh Y vẫn không quên ánh mắt hàm chứa thâm tình của Lạc Thần khi nhắc đến "người thương" của nàng lúc còn trong cổ mộ. Ánh mắt của nàng lưu luyến mà nóng rực, nhất định nàng vô cùng yêu thương chồng mình, cho dù nàng ngủ say trong mộ hơn sáu trăm năm, từ Minh triều vượt qua thời không đến xã hội hiện đại nàng vẫn không thể quên được chồng nàng.

Người sống luôn tranh không lại người chết.

Chỉ cần trong lòng Lạc Thần vẫn có chồng nàng, nàng sẽ không thể nào vui vẻ.

Sư Thanh Y dựa vào giường nhắm mắt lại, suy nhĩ rất nhiều thứ, theo ánh hoàng hôn buông xuống nàng cũng uể oải sắp chìm vào giấc ngủ.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Lạc Thần đẩy ra một bên cửa, khẽ gọi: "Thanh Y, đến ăn cơm."

Sư Thanh Y giống như bị điện giật, đột ngột tỉnh giấc.

"Ân, tôi đến ngay." Nàng vịn mép giường đứng lên, cảm giác chân bước nặng như đeo chì. Đi đến cửa chỗ Lạc Thần đứng, ánh mắt một giây cũng không rời khỏi khuôn mặt Lạc Thần, trên mặt Lạc Thần phát ra một tia ý cười nhàn nhạt mà ôn nhu khiến nàng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa khổ sở.

"Làm sao vậy, rất mệt mỏi sao?" Lạc Thần đưa tay đỡ nàng.

Loại tiếp xúc da thịt này trước đây đã phát sinh rất nhiều lần, nhưng lúc này đây lại khiến Sư Thanh Y hoảng sợ không biết phải làm sao.

Sư Thanh Y cảm giác như bản thân đang phạm tội, không một vết tích từ trong tay Lạc Thần thoát ra, nói: "Có một chút, gần đây nhiều việc xảy ra, có một số việc vẫn nghĩ không thông."

"Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, đã có tôi ở đây, chuyện của Vũ Lâm Hanh tôi sẽ bắt đầu xử lý cô đừng để trong lòng. Tào Duệ đã có bạn cô Chúc tiểu thư trông chừng, cô chỉ cần chờ báo cáo chuẩn đoán của nàng là tốt rồi, về phần việc thăm dò cổ mộ cũng đã có giáo sư của cô ở đó, có tin tức gì nàng sẽ báo cho cô biết thôi." Lạc Thần an ủi nàng: "Mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, từ từ sẽ xong, cô chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được rồi. Kỳ nghỉ hè của cô cũng sắp hết nhưng vẫn chưa chân chính thả lỏng nghỉ ngơi một ngày nào."

Sư Thanh Y nghe được lời an ủi của nàng, cảm nhận được nữ nhân này là khiến nàng an tâm ỷ lại đến mức nào, Lạc Thần luôn giúp nàng an bài tốt mọi việc, giải quyết mọi thứ để nàng thoát khỏi những việc phiền lòng.

Thế nhưng nàng càng ôn nhu càng đáng tin cậy lại càng khiến Sư Thanh Y lo sợ.

Nàng sợ bản thân càng lún càng sâu, cuối cùng mọi thứ lại tan biến như bong bống xà phòng.

Hai người ăn xong cơm tối, Lạc Thần mở máy vi tính lên mạng, bắt đầu tìm tư liệu liên quan đến cổ trùng. Sư Thanh Y tắm rửa xong lưỡng lự đứng ngoài phòng sách hồi lâu, nhìn bóng lưng Lạc Thần bận rộn dưới ánh đèn cũng không dám đi vào chỉ có thể một mình thở dài quay về phòng ngủ.

Mấy ngày kế tiếp Sư Thanh Y giống như ốc sên, trong lòng tràn đầy phiền muộn, đi đâu cũng không muốn chỉ muốn làm tổ ở trong nhà.

Lạc Thần cũng suốt ngày bận rộn ở nhà, Sư Thanh Y đem báo cáo xét nghiệm của vật nhỏ hình tam giác do Tiêu Ngôn mang đến đưa cho nàng, Lạc Thần cầm báo cáo để nghiên cứu, đồng thời thời gian lên mạng cũng càng ngày càng dài, cho đến một buổi chiều Lạc Thần nhận được một email nàng mới đứng dậy đến phòng ngủ thay quần áo, lúc trở ra còn cầm theo một túi xách màu đen, nàng nói với Sư Thanh Y đang ngồi trên sô pha đọc sách: "Thanh Y, tôi ra ngoài một lát."

Sư Thanh Y biết nàng có lẽ cũng giống như những lần trước cùng người gửi mail gặp mặt, không khỏi hỏi một câu: "Lại có người gửi mail cho cô sao?"

Lạc Thần gật đầu: "Ân."

Sư Thanh Y nhíu mày, nói: "Tôi nghĩ nên mua cho cô một cái điện thoại di động."

Lạc Thần đang rót nước uống, nghe Sư Thanh Y nói động tác dừng một chút.

Những thứ Lạc Thần nên có đều đã có, chỉ còn thiếu một cái điện thoại. Bởi vì trước đây phần lớn thời gian nàng đều ở nhà, cho dù ra ngoài cũng là Sư Thanh Y đi cùng nàng, nàng ở xã hội này cũng không quen biết người nào, cần liên lạc cũng chỉ có mình Sư Thanh Y. Lúc hai người cùng ra ngoài thì không cần đến điện thoại, mà lúc ở nhà Lạc Thần đều dùng điện thoại bàn để liên lạc với Sư Thanh Y.

Hơn nữa hai người có nhiều chuyện ràng buộc cùng nhau, ra ngoài cũng là cùng nhau nên đối với Lạc Thần mà nói điện thoại di động có thể xem là vật vô ích vì thế đến nay vẫn chưa mua.

Lạc Thần là tình huống đặc biệt, hiện nay không có công việc nên cũng tạm thời không có thu nhập kinh tế, có thể nói tất cả mọi thứ đều là Sư Thanh Y giúp nàng chuẩn bị. Sư Thanh Y ban đầu dự định thuê nàng cho nên xem như cho nàng ứng trước tiền lương, thế nhưng mọi việc đã phát triển đến bước này Sư Thanh Y bây giờ chỉ hận không thể trực tiếp nuôi dưỡng Lạc Thần.

Với thực lực kinh tế của nàng, nàng có thể nuôi Lạc Thần cả đời còn dư giả.

Chỉ là khiến nàng khó chịu chính là Lạc Thần khẳng định sẽ không cho nàng cơ hội này.

Sư Thanh Y nói: "Cô hiện tại không giống như trước đây, tiếp xúc với người bên ngoài cũng nhiều, vẫn là có điện thoại sẽ thuận tiện hơn, gửi mail rất tốn công." Nàng do dự một lúc lại rầu rĩ nói: "Hơn nữa cô gần đây thường một mình đi ra ngoài không cho tôi theo, nếu như tôi có việc tìm cô, liên lạc không được thì làm sao bây giờ?"

Lạc Thần hiểu được, cười: "Ân, nên mua một cái điện thoại." Nàng mang theo túi ra cửa, nói: "Chờ tôi trở lại sẽ đi mua."

Cửa đóng lại, Lạc Thần đã ra ngoài, Sư Thanh Y nhìn phòng khách một mảnh vắng vẻ, cảm giác trong lòng khuyết đi một mảng lớn, nàng lấy ra một quyển sách trên kệ, lẳng lặng nằm trên sô pha đọc.

Sau khi Lạc Thần ra cửa, ở trước cổng tiểu khu đón một chiếc taxi, taxi trực tiếp đưa nàng đến địa chỉ viết trong mail—–địa chỉ của ngân hàng.

Bước qua đại sảnh của ngân hàng Lạc Thần đi thẳng vào phòng vip. Một nam nhân lớn tuổi mang kính gọng vàng đứng trước cửa phòng, vừa nhìn thấy Lạc Thần đến vẻ mặt liền tươi cười vươn tay về phía nàng: "Lạc tiểu thư, xin chào, chúng ta lại gặp nhau."

"Xin chào." Lạc Thần đạm nhạt cười.

Ánh mắt nam nhân rơi xuống túi xách trên tay Lạc Thần, vẻ tươi cười càng đậm, dẫn Lạc Thần vào trong phòng vip.

Nhân viên bên trong mang trà lên cho hai người, ân cần chào hỏi. Nam nhân đầu tiên là ngồi trên sô pha đợi trong lúc Lạc Thần đang ở bên kia hoàn thành một đống lớn thủ tục giấy tờ, nàng đưa ra chứng minh thư cuối cùng là chọn mật mã để mở tài khoản tiết kiệm.

Làm xong tất cả các thủ tục, nhân viên đến bắt chuyện với nam nhân đang ngồi đợi ở sô pha: "Chân tiên sinh, tới phiên ngài."

Chân tiên sinh nhấc chân đứng lên đến ngồi trước bàn làm việc. Thông qua rất nhiều trình tự thủ tục phiền phức, mọi việc cuối cùng giải quyết xong, vị Chân tiên sinh kia đưa biên lai cho chân Lạc Thần, cười nói: "Lạc tiểu thư dựa theo ý của cô, trong sổ tiết kiệm có đúng hai nghìn vạn, chi phiếu có bốn mươi vạn tổng cộng hai nghìn lẻ bốn mươi vạn, cô kiểm tra xem."

Lạc Thần cầm biên lai, sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng, nói: "Ân, không có vấn đề gì nữa."

Hai người rời khỏi phòng vip đến đại sảnh, ngoài cửa đã có một chiếc xe màu hơi màu đen chờ sẵn. Lạc Thần cùng vị Chân tiên sinh kia lên xe chạy thẳng đến một bãi đỗ xe vắng vẻ mới dừng lại, Lạc Thần đưa túi xách trong tay cho Chân tiên sinh: "Đến phiên ngươi kiểm tra rồi."

"Tôi tin tưởng Lạc tiểu thư." Chân tiên sinh tao nhã cười, đem túi mở ra, bên trong là một cái hộp được đặc chế màu bạc.

Hộp màu bạc này là do Mặc Nghiễn Trai của Sư Thanh Y đặc chế chuyên dùng để cất giữ các loại vải vóc quý hiếm và các loại đồ cổ dễ hư hao. Chân tiên sinh mở hộp ra, bên trong là trọn bộ quần áo ngân sắc dệt bằng tơ tằm gồm trung y, ngoại sam, đai lưng tất cả thuần một màu trắng, cho dù trải qua hơn sáu trăm năm trong cổ mộ bộ quần áo này vẫn không hề hư tổn, mới tinh như lúc ban đầu.

Chân tiên sinh là chuyên gia trong nghề, nhãn thần trong giới đờ cổ có tiếng chuẩn xác, từ lần đầu tiên nhìn thấy bộ quần áo ti cẩm trong tay Lạc Thần liền biết đây là kỳ trân dị bảo, trong lòng kích động không tả nổi, mà lúc này đây rốt cục được như ý muốn có được vật chí bảo này, hắn mang bao tay, cẩn thận mà lưu luyến kiểm tra, ngay cả tay cũng run rẩy.

"Có hài lòng không?" Lạc Thần nói.

"Hài lòng, hài lòng, trước kia Lạc tiểu thư chỉ là cho tôi xem qua vật mày vài lần, trong lòng tôi vẫn luốn ước ao mà hôm nay cuối cùng cũng có được trong tay." Chân tiên sinh cẩn thận kiểm tra thật lâu rồi mới đem nắp hộp khép lại.

Lạc Thần đẩy cửa xuống xe: "Giao dịch hoàn thành, tôi cũng phải trở về." Nàng đứng ở ngoài xe, quay đầu mỉm cười với Chân tiên sinh: "Hợp tác vui vẻ, tạm biệt."

Chân tiên sinh vội vã theo xuống xe.

Lạc Thần quay đầu lại nhìn hắn: "Còn có việc gì sao?"

Chân tiên sinh chà xát hai tay, nói: "Là thế này, Lạc tiểu thư, khối chiến quốc noãn ngọc kia, không biết có thể suy nghĩ bán cho chúng tôi hay không?"

Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Các người vẫn chưa cho một cái giá hợp lý, tôi cũng không nghĩ bán đi lúc này. Tôi biết giá trị của nó, nếu các người không mua đúng giá tôi cũng sẽ không cùng các người tiến hành giao dịch."

Trong giới đồ cổ, hai chữ quan trọng nhất chính là "biết hàng". Mà sợ nhất cũng chính là "biết hàng" hai chữ này.

Là người mua như Chân tiên sinh chính là sợ nhất người bán khôn khéo biết hàng. Bởi vì nếu như đối phương biết hàng hoàn toàn có thể dựa vào giá trị của món đồ mà đưa ra giá cả chuẩn xác, Chân tiên sinh muốn ép giá cũng cực kỳ khó khăn. Có đôi khi hắn đi nông thôn xa xôi thu mua đồ cổ, rõ ràng có những người trong tay giữ bảo bối mà không biết, hắn tùy tiện ra giá mấy nghìn hay vài vạn những người đó liền vui vẻ bán đi, trên thực tế hắn thu mua giá thấp sau đó lại chuyển đến hội đấu giá Hoàng Đô bán đấu giá, giá cả lúc đó tăng lên hơn mười vạn mấy nghìn vạn cũng là chuyện bình thường.

Đáng tiếc lần này Chân tiên sinh gặp phải chính là Lạc Thần. Lúc ban đầu Lạc Thần tại chợ đồ cổ online đăng tin muốn bán bộ quần áo, để lại địa chỉ hộp thư trên đó bị Chân tiên sinh nhìn thấy cho nên mới tiến đến giao dịch như hôm nay.

Nữ nhân này trong tay quả thực là có hàng tốt, nhưng bởi vì đối phương cũng quá biết hàng nên Chân tiên sinh phải cắn răng ra hơn hai nghìn vạn mới có thể từ trong tay nàng lấy được hàng này.

"Về mặt giá cả có thể thương lượng. Chúng ta thương lượng lại, làm ăn không phải từ thương lượng mà ra hay sao? Cô cho rằng chúng tôi ra giá thấp, chúng tôi có thể thương lượng lại, giống như giao dịch vừa rồi, chẳng phải thương lượng rất nhiều lần mới thành giá sao?" Chân tiên sinh đẩy đẩy gọng kính, vội vàng nói.

Lạc Thần lễ độ cười nói: "Tôi rất nguyện ý cùng các người thương lượng, thế nhưng hôm nay tôi thật sự không có thời gian. Ở nhà có người đang chờ tôi về."

"Như vậy đi." Chân tiên sinh suy nghĩ một chút, nói: "Vậy phiền Lạc tiểu thư cho tôi số điện thoại, trước đây chúng ta vẫn luôn liên lạc qua thư điện tử, dù sao cũng có chút bất tiện. Hiện tai chúng ta cũng đã gặp mặt nhiều lần như vậy, cũng hiểu biết nhau cho nên không cần che dấu thân phận, vậy cô có thể để lại số điện thoại liên lạc không? Tôi sẽ chọn thời điểm thích hợp liên lạc với cô."

"Xin lỗi." Lạc Thần nói: "Tôi không dùng điện thoại di động cho nên cũng không có số điện thoại."

Không số điện thoại? Chân tiên sinh có chút không thể tin được, xã hội bây giờ những người không có điện thoại di động có thể đếm trên đầu ngón tay huống chi Lạc Thần quần áo chỉnh tề, trong tay lại có nhiều tuyệt phẩm đồ cổ như vậy, sao có thể không có điện thoại di động.

Sau đó Chân tiên tự mình đoán rằng Lạc Thần đại khái là đã đánh mất điện thoại nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đưa danh thϊếp cho Lạc Thần: "Lạc tiểu thư, trên này có số điện thoại của tôi, cô có thể cùng tôi liên hệ. Tôi là quản lý của hội đấu giá Hoàng Đô, cô cũng có thể đến Hoàng Đô tìm tôi, đến lúc đó chúng ta lại tiếp tục thương lượng, cũng không cần đi đi lại lại phiền phức như trước."

Lạc Thần tiếp nhận danh thϊếp, khóe môi hiện lên một tia cười: "Hội đấu giá Hoàng Đô sao. Được, đến lúc đó tôi hẳn là sẽ tìm ông."