Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 35

Nạp Lan Chỉ Thủy hơi nghiêng người về trước, nhìn vào trong giếng.

Mặt nước yên tĩnh, chỉ có cái bóng của cô.

Nạp Lan Chỉ Thủy lui về sau hai bước,

“Hoan nghênh khách từ xa viếng thăm.”

Âm thanh kinh dị đột ngột xuất hiện, Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêng đầu tìm kiếm.

Một cô gái tóc trắng, lỗ tai nhọn, mỉm cười nhìn về phía cô.

Đôi con ngươi huyết sắc, khiến người ta phải liên tưởng cô với tiên nữ quỷ quái trong thần thoại.

“Cô là…” Nạp Lan Chỉ Thủy nghi ngờ hỏi,

“Cô có thể gọi ta là Nguyệt.”

“Nguyệt, tôi đúng là đang trong mơ sao…”

Nạp Lan Chỉ Thủy tự lẩm bẩm, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm mặt đất.

“Không, không. Hết thảy hiện tại những gì cô đang nhìn thấy đều là thật, đương nhiên cô muốn xem nó là giấc mộng cũng được, ta cũng không có bất kỳ ý kiến gì.” Nguyệt giải thích.

Cô ấy bỗng tiến lên, kéo tay Nạp Lan Chỉ Thủy, chuyện này khiến cô thụ sủng nhược kinh, theo bản năng muốn tránh thoát.

“Con cừu nhỏ lạc đường đáng thương, cô vừa mới trải qua một trận đau đớn nghiêm trọng.”

Nguyệt buông tay cô,

“À, cũng được xem là vậy. Tôi bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, bây giờ hẳn còn đang nằm trong bệnh viện.”

Dường như đã đón nhận hoàn cảnh của mình, giọng Nạp Lan Chỉ Thủy mềm dịu đi.

“Đây chẳng qua chỉ là ** thôi.” Nguyệt cười tinh quái.

(*) Chữ bị che, mình không đoán được nên mình để nguyên.

“Cô có ý gì?”

Ý thức được trong lời của cô có ám chỉ, Nạp Lan Chỉ Thủy không vui nhíu mày.

“Ta đã lập lời thề vĩnh viễn sẽ không đổi.”

“Dù cho cắt đi thịt ta, bẻ gãy xương ta, lấy hết máu ta, cho đến khi ta hồn tiêu phách tán, linh hồn ngươi cũng vĩnh viễn sẽ khắc tên ta!”

“Thanh âm gì vậy?”

Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy cả kinh, như có điều suy nghĩ nhìn về miệng giếng nọ, lúc đầu vừa đến đây, cô cũng đã nghe thấy giọng nói tương tự.

“Nhìn ta đây, thân là chủ nhân nơi này ta lại quên giải thích cho cô. Đây là giếng âm linh, dùng đá trên cầu nại hà đúc thành.”

“Cầu nại hà?!”

“Tôi chết rồi ư?”

Nạp Lan Chỉ Thủy chợt tỉnh ngộ,

“Đừng khẩn trương, nơi này cũng không phải âm tào địa phủ làm cho người chán ghét.”

“Địa bàn của bà ấy, ta một chút cũng không muốn xui xẻo dính vào.”

Trong con ngươi Nguyệt thoáng qua chán ghét.

“Nói tôi biết đây là đâu? Tôi phải làm thế nào để trở về?”

“Đừng nóng vội, cô vừa nghe thấy bất quá chỉ là hồ ngôn loạn ngữ trước lúc chết của một vài linh hồn thôi.”

“Nếu linh hồn đến gần miệng giếng, vậy sẽ có tỷ lệ nhất định kích động chúng nói những điều khi còn sống, đương nhiên với chúng mà nói, đó nhất định cũng là một vài ký ức quan trọng.”

Nguyệt mỉm cười nói với Nạp Lan Chỉ Thủy.

“Vừa rồi là lời tôi đã nói trước khi chết ư?”

“Không, đây không phải giọng của tôi. Huống hồ chẳng phải cô đã nói tôi vẫn chưa chết sao?”

Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy nghi hoặc hướng về Nguyệt.

“Chẹp! Cô đúng thật là người nóng tính, nếu đã là dùng nguyên liệu từ cầu nại hà, vậy mấy chuyện lúc nãy cũng chẳng có gì mà kỳ quái.”

Nguyệt híp mắt lại, lóe lên giảo hoạt bên trong.

“Nói năng lung tung!”

Nạp Lan Chỉ Thủy kháng cự lắc đầu,

“Ngay bây giờ cô nói cho tôi biết làm sao để tôi từ nơi này trở về!”

“Sẽ bộc lộ tâm trạng như vậy cũng là điều đương nhiên, ngay cả những vị thần cao cao tại thượng kia cũng ghét nghe thấy những thứ này, huống chi người phàm.”

“Xém chút quên mất, vạn vật thế gian đều nằm trong vòng luân hồi, ngay cả Tiên Thần Ma cũng không ngoại lệ.”

“Xin lỗi, có lẽ ta nên nói rõ cho cô từ sớm.”

Nguyệt đứng ở đó lầm bầm, giống như đang biểu diễn mấy trò tạp kỹ vậy.

“Tôi mặc kệ mấy chuyện chó má mà cô nói, chỉ cần cô để tôi rời khỏi đây!”

Nạp Lan Chỉ Thủy lần nữa thận trọng nói.

“Ai ai ai! Tính khí vẫn thối như thường lệ, không mở miệng thì thôi, mở miệng một cái là người khác phải kinh ngạc.” Nguyệt nhún vai.

“Chúng ta làm một cuộc giao dịch cô thấy thế nào. Ta mang cô rời khỏi đây, cô cũng giúp đỡ ta ra ngoài.” Nguyệt nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.

Nạp Lan Chỉ Thủy lắc đầu, lui về sau một bước.

“Xem ra chúng ta không có gì để nói.” Nạp Lan Chỉ Thủy xoay người định rời đi.

“Lẽ nào cô muốn cả đời lởn vởn ở đây, như ta đã nói, nơi này cũng không phải ai cũng có thể vào.”

Nguyệt chơi đùa ngón tay, thản nhiên nói.

Nạp Lan Chỉ Thủy dừng bước,

“Ta lại nghe thấy, bên cạnh cô có tiếng khóc oa oa rất lớn.”

“Cô nói cái gì?!”

Nạp Lan Chỉ Thủy tới trước người cô,

“Thì ra cô không nghe thấy, thật đáng tiếc.”

Nguyệt cũng không trả lời thẳng với Nạp Lan Chỉ Thủy.

Tiểu Lang?!

Trong đầu cô hiện lên tên cô bé.

“Tôi giúp được cô chuyện gì?”

Nạp Lan Chỉ Thủy thay đổi chủ ý.

“Hahaha! Chuyện cô giúp được nhiều lắm.”

Nguyệt đi trước một bước, tay nhẹ nhàng xoa gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy, Nạp Lan Chỉ Thủy theo bản năng lùi lại.

“Vẫn y như hồi đó không đứng đắn.” Nguyệt khẽ cười, tự nhủ thầm.

“Nghe khẩu khí của cô, hình như chúng ta có biết nhau.” Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi,

“Loại chuyện nhỏ này liền đừng để ý.”

“Ôm tôi từ miệng giếng kia nhảy xuống.”

Nạp Lan Chỉ Thủy lắc đầu,

“Cô nói cái gì?!”

“Như vậy chúng ta liền có thể ra ngoài.”

Nguyệt ung dung nói.

“Đơn giản như vậy?”

Nạp Lan Chỉ Thủy không xác định hỏi.

“Liền đơn giản như vậy. Chớp mắt đã ngàn năm, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này rồi.”

Nguyệt cười một tiếng, ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Nạp Lan Chỉ Thủy.

“Ta đã không đợi kịp muốn hưởng thụ tắm nắng trên bãi biển tuyệt vời ở nhân giới, có trai xinh gái đẹp, và cả 1 ly tequila lớn!”

Nguyệt tỏ ra rất hưng phấn.

Nạp Lan Chỉ Thủy đứng một bên ngốc nhìn,

“E hèm, thỉnh thoảng cũng có một hai linh hồn lạc tới chỗ ta, ta có trò chuyện vài câu với bọn họ, đây chẳng phải chuyện rất bình thường à?” Nguyệt xoa tay.

“Cô ở đây bao lâu?”

“À không, nên hỏi cô rốt cuộc là cái gì mới đúng?”

Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêm mặt nói.

“Không sai biệt lắm chắc cũng sắp được ngàn năm, từ lúc trải qua cuộc chiến xui xẻo nhất từ trước tới nay, ta liền con mẹ nó bị cách chức một cách khó hiểu!”

Giọng điệu Nguyệt trở nên nóng nảy.

“Xin lỗi, thứ lỗi cho sự lỗ mãng của ta, ngươi cũng biết khi một người phụ nữ bị giam cầm trong một thời gian dài, hơn nữa còn trải qua cuộc sống cô độc rất lâu, tính khí sẽ trở nên cổ quái, cái đó… phàm nhân có câu nói là giống thời kỳ mãn kinh của phụ nữ đó!”

Giọng điệu cô bỗng trở nên nhu hòa, tạo cảm giác giống như gương mặt thay đổi lập tức, âm trì bất định.

“Lão nương ta vốn là người của thiên giới – tên Tiên Tương!”

Cô khoa trương nói, Nạp Lan Chỉ Thủy quả thực bị biểu tình đột ngột của cô dọa sợ hết hồn.

Đây là thời kỳ mãn kinh gì… rõ ràng là kinh nguyệt không đều + thần kinh rối loạn mới đúng!

“Chúng ta vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây đi.” Nạp Lan Chỉ Thủy nói,

“Nói rất đúng! Đúng rồi, cô không cân nhắc trước khi rời đi, nghe thêm một chút những chuyện trước đây sao.” Cô nói.

“Tôi mới không cần…”

Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy khϊếp đảm, nếu không phải chỉ nhảy xuống miệng giếng mới có thể rời khỏi đây, cô không hề muốn lại gần cái miệng giếng đó.

Xem như cô mơ hồ đã hiểu, cũng có được câu trả lời, tháo gỡ nỗi khốn khổ lâu nay. Nhưng cô lại không muốn làm vậy.

“Quỷ nhát gan! Không có tiền đồ, làm sao lại biến thành ra thế này vậy!”

Nguyệt hung hăng dùng ngón tay chọt chọt đầu Nạp Lan Chỉ Thủy.

“Bỏ tay cô ra!”

Nạp Lan Chỉ Thủy tức giận.

Nguyệt quả nhiên dừng động tác, cô giương hai tay ra, tỏ ý Nạp Lan Chỉ Thủy tới.

“Tới đi! Ôm ta!”

Đầu tiên Nạp Lan Chỉ Thủy hơi sững sốt, trong chốc lát liền tới bên cạnh cô

“Cô nặng nhiêu ký?”

Nạp Lan Chỉ Thủy đột nhiên cảm thấy bản thân không nhất định có thể xê dịch được vị tôn đại thần này.

“Rất nhẹ.”

Cô đắc ý nói. Nạp Lan Chỉ Thủy bĩu môi, không tình nguyện xốc ngang cô lên. Một khắc chạm vào thân thể kia, trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy đột nhiên ngẩn ra, nhẹ như vậy ư?

Mỏng như đôi cánh, trên tay cô không hề cảm thấy sức nặng nào.

“Còn phát ngốc cái gì?!” Nguyệt lên tiếng.

“Biết rồi.”

Nạp Lan Chỉ Thủy bế cô tới cạnh giếng, trên tai vang lên âm thanh huyên náo, quấy nhiễu khiến đầu cô một trận đau nhức.

Cô không nghe rõ được đó là gì, chỉ cảm thấy những âm thanh nói chuyện nhỏ xíu này gần như muốn đánh thủng não cô. Cô theo bản năng híp mắt lại,

“Đừng có nói nữa!” Cô hét lên,

“Nhảy xuống mau!” Nguyệt ở bên tai hô lên.

“Tôi biết rồi…”

Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy một trận choáng váng, lảo đảo nghiêng ngã tựa lên vách giếng.

“Nhảy đi!”

“Đồ ngốc, phát ngốc cái gì vậy!”

“A ! ! ! ! ! ! ! ! !”

Nạp Lan Chỉ Thủy hô to một tiếng, đầu hướng xuống, toàn bộ thân người rơi vào trong miệng giếng.

Không có tiếng nước chảy như trong dự liệu, thậm chí xúc giác không hề cảm thấy gì. Cô ôm cô gái trong ngực dường như đang xuyên qua một đường hầm vô tận trong bóng tối.

“A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

Người trên giường bỗng bật dậy, cô liều mạng gào thét, điện tâm đồ phát ra tiếng “tích tích tích tích”, dọa sợ Cảnh Tiểu Lang.

“Chị Trấp Thủy! ! !”

Sau khi cô bé kêu lên, lập tức nhấn chuông báo động. Bác sĩ y tá trong chốc lát liền rối rít xông vào, Cảnh Tiểu Lang nghĩ muốn rời đi, lại bị một cô y tá kéo ra.

“Cô à, mời cô ra ngoài trước.”

“Vâng ạ.”

Cô bé ngơ ngác gật đầu, ngây ngốc rời khỏi phòng.

Bên ngoài phòng có thể nhìn thấy hết bên trong qua tấm kiếng thủy tinh.

Nạp Lan Chỉ Thủy vùng vẫy, muốn thoát khỏi bác sĩ ý tá.

“Cô Nạp Lan, xin cô bình tĩnh lại.”

Bác sĩ kiên nhẫn khuyên nhủ.

“Đau quá, đau quá! Các người rốt cuộc đã làm gì tôi?!”

“Đầu tôi đau quá, mặt tôi cũng đau quá!”

Nạp Lan Chỉ Thủy không ngừng tái diễn những lời này, sờ lên băng vải trên mặt. Khi ý thức được trên người mình đã xảy ra chuyện gì, tâm trạng cô càng kích động, gần như không khống chế được muốn xuống giường.

Cảnh Tiểu Lang bên ngoài ngơ ngác nhìn, nước mắt cứ vậy im lặng rơi xuống.

“Tiểu Lang.”

Giản Niên chẳng biết tự lúc nào đã đến bên cạnh cô, ôm chầm lấy bả vai.

“Tại sao chị Trấp Thủy lại thành ra thế này…”

Cảnh Tiểu Lang thất thần nói.

“Tin tưởng em, chị ta sẽ dần dần hồi phục.”

Giản Niên bình tĩnh nói.

“Nạp Lan tỉnh rồi?”

Sau khi chạy tới Sở Khiết nhìn thấy tình huống trong bệnh viện, vừa định vọt vào, liền bị Giản Niên ngăn lại.

“Buông tôi ra!” Sở Khiết tức giận nói.

“Chị ta đang tiếp nhận điều trị.” Giản Niên nói.

“Hừm! Đừng quên cậu ấy thành ra như vậy, kẻ đầu sỏ chính là cô.”

Ánh mắt Sở Khiết hung hăng quét qua hai người.

“Hỏa Hỏa, Sở tỷ tỷ nói vậy nghĩa là gì?” Cảnh Tiểu Lang quay đầu hỏi.

“Nạp Lan trên đường tới đón em, mới bị đυ.ng xe!” Sở Khiết nói một cách vô tình.

“Sở Khiết! Chớ có nói thêm!” Giản Niên nhìn cô.

————————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Gần đây bình luận ít đi, cất giữ bị rớt càng thảm hơn ~~~~(>_, cơ mà Tiểu Lang suy nghĩ thật sự rất đơn thuần, trong sáng, đúng là quá đơn thuần sẽ giống như bị thiểu năng, đôi khi sẽ rất phiền và làm người ta thấy chán ghét, nhưng mị thật sự thích Tiểu Lang như vậy, bởi vì trong tình yêu Tiểu Lang cũng đơn thuần trong sáng như thế.

P/S: Tự dưng muốn ship Sở Khiết với Giản Niên :v:v:v:v