“Mạch đập bệnh nhân rất yếu.”
“Chuẩn bị cho sốc điện.”
“Leng keng”, y ta nhanh chóng đẩy xe tới.
Bác sĩ đeo bao tay chuyên dụng, cầm dụng cụ sốc điện.
“Một, hai, ba.”
Hắn hô lên, đặt dụng cụ sốc điện lên ngực Nạp Lan.
“Bác sĩ, không có khởi sắc.”
“Lần nữa, một, hai, ba.” Bác sĩ chuẩn bị lần nữa.
“Không được… bác sĩ.”
Trên đồng hồ đo vẫn hiện lên con số không.
“…”
Bác sĩ thả dụng cụ sốc điện xuống, tháo mặt nạ che miệng, lắc đầu.
“Người ở trong đây toàn bộ lập tức ra ngoài.”
Bỗng nhiên, có một nhóm người xông vào phòng cấp cứu. Năm sáu tên đàn ông âu phục đen dẫn đầu đằng trước,
“Các người là ai?!” Bác sĩ không hiểu là chuyện gì.
“Tôi tới đón bệnh nhân này.”
Một tên âu phục đen lui ra, một cô gái xách cặp da trên tay, mặc áo khoác dài trắng nói.
“Cô ấy chính là Tư Đồ Vị Ương?!”
“Ôi trời! Là Tư Đồ Vị Ương trong truyền thuyết đó sao!”
Mọi người hô lên, trên mặt tràn đầy biểu tình kích động cùng sùng bái.
“Chuyện này…”
Bác sĩ vừa mới cấp cứu đã trợn mắt há hốc mồm.
“Giản Niên đáng ghét, cho nên mình mới nói không chịu được cảnh tượng này a!”
Khóe miệng cô gái khinh thường hơi cong lên, gọng kính kim loại lóe lên ánh sáng.
Nhận được tình hình do thuộc hạ báo cáo lại, biểu tình trên mặt cô có chút mờ mịt.
Mới vừa đây, Nạp Lan Chỉ Thủy trong phòng cấp cứu, tim ngừng đập. Dù chỉ vỏn vẹn trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Nhưng, một giây đó, chỉ vần vừa nghĩ tới Cảnh Tiểu Lang khi biết tin Nạp Lan Chỉ Thủy chết, sẽ có loại hậu quả gì. Đến giờ, mà lòng Giản Niên vẫn còn sợ hãi.
Ngón tay cô khẽ vuốt huyệt thái dương, may mắn là đuổi kịp.
Xe Nạp Lan Chỉ Thủy đến nay vẫn còn trên đường nơi xảy ra tai nạn, tông vào cô là một chiếc xe tải hạng nặng, đầu xe cô bị nát bấy lõm xuống, may mắn trước khi nó kịp cán qua thân thể Nạp Lan Chỉ Thủy thì đã dừng lại.
Chỉ là phản ứng từ trận tông hủy diệt này lên thân thể cô, đã đủ để lấy mạng rồi. Não cô bị vết thương nghiêm trọng, mất đi ý thức tại chỗ.
Dù nhìn qua giống như đây là tai nạn xảy ra bất ngờ trong đêm mưa, nhưng trải qua tình huống sau khi được cấp dưới sắp xếp lại, rõ ràng là có người đã tận lực làm.
Giản Niên ngừng suy tính, cô phải lập tức đến bệnh viện. Chỉ là Cảnh Tiểu Lang… ánh mắt cô nhìn về phòng ngủ.
Liệu bây giờ có nên nói cho chị ấy không?
—
Thời điểm Sở Khiết biết chuyện gần như không thể tin nổi, chỉ có lấy tay che miệng, mới có thể ngăn cản cô sợ hãi kêu lên.
Nạp Lan Chỉ Thủy xảy ra tai nạn giao thông, tính mạng đang bị đe dọa.
“Cô gì ơi, cho tôi hỏi bệnh nhân vừa được đưa vào cấp cứu, họ là Nạp Lan…”
Ngôn ngữ của cô có chút hỗn loạn, nói chưa hết một câu, đã hụt hơi thở hổn hển.
“Cô à, cô bình tĩnh trước đã. Người cô nói có lẽ là Nạp Lan Chỉ Thủy, cô ấy đã được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt rồi.”
“Đúng, đúng, đúng!”
Sở Khiết nói liên tục ba lần,
“Mời cô theo tôi. Hiện tại vẫn chưa thể xem xét bệnh tình được, tình huống trước mắt của cô ấy vẫn chưa ổn định…”
Dọc trên đường đi, y tá nói, Sở Khiết một chữ cũng không nghe vào.
Y tá dẫn cô tới trước tấm cửa sổ thủy tinh, dặn dò một phen, mới rời đi.
“Trời ơi!! Không, không, không… Nạp Lan, nói với tớ đây không phải sự thật đi…..”
Sở Khiết bụm miệng, nước mắt ‘ào ào’ chảy xuống.
Nguyên cả phần đầu Nạp Lan Chỉ Thủy được vải gạc bao bọc, trên mặt còn đeo mặt nạ dưỡng khí, bên cạnh giường bệnh là máy đo điện tâm đồ.
Nhịp tim cực kỳ yếu, tựa như chỉ cần rớt mất một nhịp, Nạp Lan Chỉ Thủy sẽ ngừng thở ngay tức khắc.
Sở Khiết thút thít, thân người lảo đảo muốn ngã cơ hồ đứng không vững, cô một tay chống tấm kính, ngã ngồi trên mặt đất.
Người trong kia là Nạp Lan Chỉ Thủy thật sao? Cậu ấy yếu ớt giống như chỉ cần đυ.ng vào là sẽ vỡ vụn, rồi biến mất theo gió.
Đại tiểu thư nhà Nạp Lan, người thừa kế nhiệm kỳ kế, Nạp Lan Chỉ Thủy hẳn phải là một nữ cường nhân ưu việt. Cường đại đến thậm chí có khi sẽ để những kẻ khinh thường thân phận phụ nữ của cậu ấy phải trố mắt.
Người mà còn bé bảo vệ cho cô, cho cô cơ hội lần thứ hai sống lại.
Sở Khiết là cô nhi, là Nạp Lan Chỉ Thủy đã dẫn cô rời khỏi đó. Thời điểm Nạp Lan Chỉ Thủy sáu tuổi, gia gia của cô cân nhắc đến hoàn cảnh mà cô sẽ lớn lên, cho nên mang cô đến cô nhi viện để cô tìm bạn chơi.
Sở Khiết vừa vặn là đứa trẻ may mắn đó.
Vì vậy, giữa Nạp Lan Chỉ Thủy và cô không chỉ là bạn thân, mà còn là người thân.
Rốt cuộc Sở Khiết cũng ngưng thút thít, đúng lúc có một cô ý tá ngang qua, cô kéo cô ấy lại, hỏi tình hình Nạp Lan Chỉ Thủy.
“Cô gái này trên một tầng ý nghĩa nào đó phải nói là may mắn, tài xế tông cô ấy đã kịp thời thắng gấp, xe chở hàng ngừng đâm vào. Chỉ là đầu cô bị chấn động nghiêm trọng, hơn nữa còn bị miểng kiếng cắt bị thương, những miểng kiếng đó toàn bộ đã vùi vào trong lớp da thịt trên mặt cô ấy, một trong số đó đã gây tổn thương đến động mạch cổ, dẫn đến bị chảy rất nhiều máu…”
“Cô gọi như vậy là may mắn?”
Sở Khiết ngắt ngang lời cô y tá, sắc mặt trở nên đáng sợ,
“Cô con mẹ nó nói cho tôi, như thế mà gọi là may mắn à?!”
“Như thế khác quái nào nói cô ấy sẽ bị hủy dung chứ?!”
Sở Khiết gần như gào thét, một tay vững vàng níu lấy tay y tá. Cô y tá sợ choáng váng, sợ hãi nhìn cô.
“Cô gì ơi, cô bình tĩnh lại…” Cô y tá nhỏ giọng nói.
“Bình tĩnh! Cô con mẹ nó nói cho tôi, đây tột cùng là chuyện gì thế này!”
Sở Khiết rống lên, thả cô y tá.
Lần đầu tiên, tâm trạng cô mất khống chế như vậy.
Cô nặng nề quay đầu, hai tay dán lên tấm kiếng, hai mắt thẳng tắp nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy trên giường bệnh.
“Nạp Lan, gương mặt bị thương rồi cũng không sao… chúng ta có thể chỉnh lại… chỉ cần cậu còn sống là tốt rồi.”
“Chị ấy sẽ không sao.”
Tiếng bước chân tiến lại gần, Sở Khiết ngẩng đầu, từ từ đứng dậy.
“Là cô?” Cô lau nước mắt,
“Vâng, là tôi đã phái người thông báo cho chị.” Giản Niên bình tĩnh nói.
Đối với chuyện Nạp Lan Chỉ Thủy có thể bị hủy dung, cũng là đến bệnh viện xong cô mới biết.
“Tiểu Lang Lang?”
Sở Khiết giật mình nhìn người bé nhỏ đi theo sau lưng Giản Niên.
“Chị Trấp Thủy…”
Cảnh Tiểu Lang bổ nhào tới tấm kiếng, nhìn chằm chằm người trên giường.
“Chúng ta qua chỗ khác nói.” Giản Niên nói nhỏ.
Cuối cùng Giản Niên vẫn quyết định mang Cảnh Tiểu Lang tới đây.
Vốn Cảnh Tiểu Lang vẫn còn bóng ma với Giản Niên, nhưng khi nghe thấy Nạp Lan Chỉ Thủy bị tai nạn giao thông, liền la hét muốn tới bệnh viện.
Dọc trên đường đi, Cảnh Tiểu Lang luôn tâm tâm niệm niệm Nạp Lan Chỉ Thủy, cô thật sự sợ chị Trấp Thủy ngay lúc này rời xa cô.
Vốn nước mắt luôn lởn vởn trong mắt, khi nhìn thấy Nạp Lan Chỉ Thủy, trong nháy mắt rốt cuộc không nhịn được rơi xuống.
“Chị Trấp Thủy, ô ô ô ô! Chị làm sao biến thành bộ dạng thế này!”
Cảnh Tiểu Lang muốn tiến vào, nhưng cũng chỉ có thể dán trên thủy tinh nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
Bàn tay bé nhỏ của cô liều mạng cử động, cả khuôn mặt đều dán lên thủy tinh.
“Chị Trấp Thủy! Chị đừng có chuyện gì a!”
“Chị Trấp Thủy, chị tỉnh lại đi a!”
Do cô bé có động tĩnh quá lớn, vài cô y tá chạy tới, tỏ ý cho cô rời đi. Cảnh Tiểu Lang sống chết không chịu, cho đến khi khoa trưởng vội vã chạy tới, mở cửa để Cảnh Tiểu Lang tiến vào.
“Khoa trưởng, như vậy không ổn chút nào.”
“Theo quy định không được phép như vậy.”
“Lỡ như bệnh nhân…”
“Là ý của cấp trên, chúng ta liền đừng để ý.” Khoa trưởng lắc đầu.
Cảnh Tiểu Lang ngồi bên giường bệnh, muốn đưa tay ra chạm vào Nạp Lan Chỉ Thủy, nhưng lại run rẩy rụt về. Cô sợ đυ.ng tới vết thương chị Trấp Thủy.
Nạp Lan Chỉ Thủy hai mắt nhắm nghiền, tựa như cô không hề liên quan đến thế giới bên ngoài, giống như yên lặng tiến vào giấc ngủ vĩnh hằng vậy.
“Chị Trấp Thủy… có phải hay không chị sẽ ngủ miết như vậy…”
Cảnh Tiểu Lang lau nước mắt, xít lại gần nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
Dù Giản Niên nói với cô, Nạp Lan Chỉ Thủy sẽ không sao, qua mấy hôm nữa sẽ tỉnh lại. Nhưng nhìn chị Trấp Thủy như vầy, Cảnh Tiểu Lang có một loại cảm giác, chị Trấp Thủy sẽ cứ vậy rời khỏi thế gian này.
“Chị Trấp Thủy, đều là Tiểu Lang có lỗi. Chị nổi giận với Tiểu Lang, nhất định là do Tiểu Lang đã làm sai chuyện. Sau này cho dù chị Trấp Thủy nổi giận, Tiểu Lang nhất định cũng sẽ không rời xa chị đâu.”
“Tiểu Lang sẽ thay đổi, cho nên chị Trấp Thủy đừng giận Tiểu Lang nữa nha, chị mau tỉnh lại đi!”
Thanh âm non nớt của Cảnh Tiểu Lang lặp lại một lần lại thêm một lần.
Hô hấp Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn đều đặn, bỗng,
“Tích ——————— tích ——————— ” điện tâm đồ nhúc nhích có quy luật.
Cảnh Tiểu Lang cũng không dừng nói chuyện, cô nghe nói người hôn mê, phải một mực nói chuyện với người đó, như vậy họ mới tỉnh lại nhanh hơn.
Dần dần, Cảnh Tiểu Lang bắt đầu kể một mạch những chuyện từ nhỏ đến lớn của cô, kể ra không biết mệt mỏi. Xem như người trên giường không hề nghe thấy, cô vẫn kể một cách sống động.
Chỉ là vừa kể, nước mắt vừa rơi, Cảnh Tiểu Lang hít mũi,
“Chị Trấp Thủy, nhất định là đau lắm.”
Cô nhìn lướt qua vải gạc trên đầu Nạp Lan Chỉ Thủy,
“Làm sao bây giờ, nơi này của Tiểu Lang cũng thấy đau!”
Cảnh Tiểu Lang che ngực, khóc thút thít nói.
“Chị Trấp Thủy, nếu Tiểu Lang không rời khỏi chị, có phải hết thảy những chuyện này sẽ không xảy ra.”
Cảnh Tiểu Lang bắt đầu tự oán trách.
“Sau này Tiểu Lang nhất định sẽ ở bên cạnh chị từng giây từng phút, trông chừng chị, tuyệt đối sẽ không để chị lại bị thương.”
“Sau này có em ở bên, tuyệt đối sẽ không để chị bị thương.”
“Chị đau em sẽ thay chị đau, chị bị thương em sẽ tới chữa cho cho chị.”
Ai… là ai đang nói chuyện…
Nạp Lan Chỉ Thủy mở mắt, cô phát hiện bản thân mình đang bên trong một lớp sương mù.
“Đây là đâu?”
Nạp Lan Chỉ Thủy cuối đầu nhìn, phát hiện bản thân đang mặc đồ bệnh nhân.
Trong đầu nhanh chóng quét qua một vài hình ảnh, cô hốt hoảng sờ gương mặt, không có vết thương như trong dự liệu.
Cô lại đi một hồi, cho đến khi lớp sương mù tản bớt, ở phía xa, cô nhìn thấy một cái giếng. Ngước nhìn bốn phía, bầu trời màu đen, dưới đất lởm chởm phủ đầy đá. Chỗ này chắc là ở ngoại ô rồi, mà hình như cũng không phải.
Bất ngờ, có một loại ảo giác nói với cô, tại đây thời gian đang ngừng chảy.
Ở đây chắc là trong mơ rồi.
Trên đường cô đi đón Cảnh Tiểu Lang, thì xảy ra tai nạn. Rõ ràng một giây trước khi hôn mê, cô cảm thấy xương toàn thân đau đớn, cô thậm chí trong nháy mắt còn nhìn thấy chất lỏng ấm áp phun ra như thác vậy.