Trương Vô Kỵ nhìn bộ dáng chậm rãi của Chu Chỉ Nhược mà lắc đầu. Hắn bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chu Chỉ Nhược nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra hình ảnh của Triệu Mẫn, một lần lại một lần, nhiễu loạn tâm tình của nàng.
Suốt một ngày, Trương Vô Kỵ không thấy Chu Chỉ Nhược biết ra khỏi phòng. Cửa phòng Chu Chỉ Nhược vẫn đóng chặt, giống như tâm tư Chu Chỉ Nhược đối với hắn, cả trước kia lẫn bây giờ, chưa từng mở lòng với hắn. Ngoại trừ Triệu Mẫn, không ai có thể mở cánh cửa trong lòng Chu Chỉ Nhược.
Hoàng hôn ngày hôm sau, cuối cùng Chu Chỉ Nhược cũng từ phòng bước ra. Mặc dù thần sắc không có gì khác thường, nhưng ánh mắt vô hồn của Chu Chỉ Nhược đã nói lên tất cả tâm tình của nàng. Ngoài Triệu Mẫn, không ai có thể lấp đầy khoảng trống trong tâm trí nàng.
"Chu cô nương, hai ngày nay ngươi chưa ăn gì cả, để ta gọi người làm chút đồ ăn cho ngươi."
"Ừ." Chu Chỉ Nhược ngẩn ngơ gật gật đầu.
"Chu cô nương, ngươi… có khỏe không?" Trương Vô Kỵ lại hỏi.
"Ừ." Chu Chỉ Nhược vẫn gật đầu như trước, dường như không hề nghe rõ Trương Vô Kỵ đang nói cái gì, chỉ là muốn gật đầu cho qua.
Trương Vô Kỵ nhìn thấy bộ dáng Chu Chỉ Nhược, cũng chỉ biết lắc đầu. Hắn không hiểu nổi suy nghĩ của Chu Chỉ Nhược. Hắn nghĩ, nếu yêu nhau, vì sao còn muốn chia lìa? Dù không thể ở cạnh, cũng không cần phải thương tổn nhau, lại còn là thương tổn đến chết đi sống lại.
Chu Chỉ Nhược nhai thức ăn, nàng như một cái xác, chỉ biết gắp thức ăn đưa vào miệng, không có biểu cảm gì khác.
Trương Vô Kỵ thừa cơ cùng Chu Chỉ Nhược ăn cơm chung, nói: "Chu cô nương, ngươi quay về Quang Minh đỉnh trước, ta ở lại Đại Đô. Vẫn không thấy bóng dáng nghĩa phụ, ta nghĩ ta nên đi tìm chút tin tức gì đó."
Nghe hai chữ "Đại Đô", đôi đũa trong tay Chu Chỉ Nhược lập tức rơi xuống đất. Đại Đô, Triệu Mẫn, chẳng lẽ những chữ này nhất định bám lấy nàng sao?"
"Chu cô nương, nếu ngươi không muốn, có thể về Nga Mi trước, ngày khác ta sẽ thực hiện lời hứa, đích thân đến Nga Mi, thành thân cùng ngươi."
Chu Chỉ Nhược không để ý đến hứa hên của Trương Vô Kỵ, nàng chỉ muốn dẹp tan lời đồn kia, để Triệu Mẫn có thể thanh thản.
"Ta đi theo ngươi." Chu Chỉ Nhược suy nghĩ một lúc, vẫn là quyết định ở lại Đại Đô. Dù không bao giờ gặp lại nữa, ta vẫn muốn có thể ở gần nàng một chút.
Trương Vô Kỵ không hiểu vì sao Chu Chỉ Nhược lại muốn miễn cưỡng bản thân, nhưng nàng ta đã lên tiếng yêu cầu, hắn cũng không có lý do gì để cự tuyệt.
Triệu Mẫn về tới Đại Đô, nhưng không về thẳng phủ Nhữ Dương Vương, mà tìm một khách điểm ở trọ. Nàng ngồi ngẩn ngơ dựa vào cửa sổ buồn rầu. Chợt, Triệu Mẫn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc — Chu Chỉ Nhược! Triệu Mẫn vui mừng định chạy đến bên Chu Chỉ Nhược. Kết quả, nàng thấy Trương Vô Kỵ đang nắm lấy tay Chu Chỉ Nhược của nàng, mà Chu Chỉ Nhược cũng không chống đối. Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược và Trương Vô Kỵ đi vào khách điểm nàng đang trọ.
Triệu Mẫn ngồi bên cửa sổ miễn cưỡng phơi nắng. Dù biết Chủ Chỉ Nhược chỉ đang đóng kịch, nhưng chỉ cần nghĩ đến Trương Vô Kỵ động chạm vào Chu Chỉ Nhược, Triệu Mẫn cảm thấy rất khó chịu. Cảm giác giống như đồ ăn bị ruồi bọ bu vào, ăn cũng được, bỏ cũng không xong.
Trong lòng Triệu Mẫn biết rõ ý đồ của Chu Chỉ Nhược, nhưng quà thật nàng không muốn phải rời xa Chu Chỉ Nhược. Nàng luôn cố gắng tìm giải pháp lưỡng toàn, nhưng đã không thể chọn cả hai thì đành phải hy sinh một. Cái Chu Chỉ Nhược chọn là người thân của Triệu Mẫn, nhưng cái Triệu Mẫn chọn lại là Chu Chỉ Nhược.
Triệu Mẫn thường nghĩ không phải vì nàng yêu Chu Chỉ Nhược quá sâu đậm nên mới luôn đặt Chu Chỉ Nhược lên hàng đầu, kể cả vì nàng ta mà chấp nhận làm tội nhân thiên cổ cũng không thấy tiếc. Cũng không phải vì Chu Chỉ Nhược yêu nàng không đủ nên mới để lý trí chèn ép tình cảm của cả hai. Nhưng mỗi lần nghĩ đến đây, trong đầu Triệu Mẫn lại hiện ra hình ảnh quyến rủ động lòng người của Chu Chỉ Nhược ngày đó. Cái ngày mà Chu Chỉ Nhược đã nói với Triệu Mẫn rằng nàng ta sẽ không bao giờ hối hận.
Triệu Mẫn biết nữ nhân người Hán rất giữ lễ. Chu Chỉ Nhược lại là nữ nhân người Hán điển hình. Nếu nàng ta không thích, nàng sẽ không ai chạm vào. Với tính cách bảo thủ của Chu Chỉ Nhược, nếu nàng ta đã nguyện ý cùng Triệu Mẫn làm chuyện đó, hiển nhiên nàng sẽ không hối hận.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Triệu Mẫn cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nhưng dù sao, đó cũng chỉ là những gì Triệu Mẫn nghĩ, nàng không biết sự thật có đúng như vậy không.
Cuối cùng, nàng có nên buông xuôi tất cả, nghe theo Chu Chỉ Nhược, trở về làm một quận chúa mà bản thân không hề mong muốn? Từ trước giờ, chưa ai có thể miễn cưỡng được Triệu Mẫn, ngoại trừ Chu Chỉ Nhược.
"Chu Chỉ Nhược a Chu Chỉ Nhược, ngươi đang làm khó ta có phải không? Ngươi biết rõ ta có thể vì ngươi vứt bỏ hết cả, vậy mà ngươi lại đưa cho ta một phương án nan giải khác. Thật ra ngươi thế nào đây?" Triệu Mẫn nằm bên bệ cửa sổ mà than thở. Còn đang nghĩ phải làm gì thì đột nhiên Triệu Mẫn nhìn thấy Trần Hữu Lượng.
Sự xuất hiện của Trần Hữu Lương giúp Triệu Mẫn đề cao cảnh giác. Ở Phượng Dương Thời, người này không những có âm mưu thâm hiểm, mà còn đả thương nàng. Quan trọng hơn hết, nếu không có hắn, Chu Chỉ Nhược đã không rời bỏ Triệu Mẫn nàng.
Triệu Mẫn âm thầm theo sau Trần Hữu Lượng, nhưng nàng không ngờ rằng nơi hắn muốn đến lại chính là phủ Nhữ Dương Vương. Và người đi ra nghênh đón hắn đã khiến Triệu Mẫn phải mở to hai mắt kinh ngạc nhìn.
Ca ca! Không phải hắn đã… Vậy là sao?! Hắn chưa chết?! Triệu Mẫn không thể tin vào hai mắt của mình.
Trần Hữu Lương có quan hệ gì với phủ Nhữ Dương Vương? Triệu Mẫn cảm thấy việc hắn đến đây là có mục đích gì không quan trọng. Điều khiến nàng quan tâm chính là người thân mà nàng tin tưởng nhất lại thông đồng với người khác lừa gạt nàng!
Triệu Mẫn cảm thấy rối loạn, không biết nên làm thế nào. Thế nhưng, hai chân nàng không tự chủ mà bước vào Vương phủ.
Nhữ Dương Vương và Vương Bảo Bảo cùng Trần Hữu Lượng đã nói xong sự tình. Trần Hữu Lương đưa Khổ Đà đến cho Nhữ Dương Vương gặp mặt. Khi mọi chuyện đã xong xuôi, Vương Bảo Bảo nhìn thấy Triệu Mẫn, nhất thời hắn không biết phải nói gì. Triệu Mẫn nhìn thấy người thân nhưng lại có chán nản. Nàng vội vàng đi vượt qua Nhữ Dương Vương, chỉ để lại một câu: "Ta thấy mệt." Rồi trở về phòng của mình, không nói thêm bất kì lời nào nữa.
Nhữ Dương Vương thấy vậy, liền hỏi Vương Bảo Bảo: "Đây có thật là nhi nữ Mẫn Mẫn của ta không?"
"Phụ thân, nàng ta đúng là muội muội rồi."
"Với cá tính của Triệu Mẫn, nếu nó thấy ngươi, nhất định sẽ nổi giận, thậm chí còn quậy phá đến long trời đất lở. Còn Mẫn Mẫn trầm tĩnh này, ta chưa từng thấy qua." Trong lòng Nhữ Dương Vương vẫn thích Mẫn Mẫn hoạt bát kia hơn, đó mới chính là nữ nhi mà ông luôn yêu thương.
"Phụ thân, để con đi nói rõ ràng với muội muội."
"Không cần." Nhữ Dương Vương lắc đầu, "Ngươi giam Khổ Đà vào địa lại, sau đó dàn xếp ổn thỏa cho Trần Hữu Lượng."
"Dạ, phụ thân." Vương Bảo Bảo cũng không thích muội muội mình như vậy. Vì lẽ gì muội muội của hắn giờ đây trông như một khúc gỗ, hoàn toàn không có sinh khí.
Triệu Mẫn ngồi một mình trong phòng, trên tay đang cầm lá thư Chu Chỉ Nhược để cho nàng. Nàng đã từng ném lá thư này ra ngoài cửa sổ, cuối cùng vì luyến tiếc nên đã nhặt lại và cất giữ bên mình.
Bên ngoài có người gõ cửa. Triệu Mẫn không muốn ra mở cửa, hiện tại nàng không muốn gặp bất kì ai.
"Mọi chuyện điều ổn chứ? Ngươi không có gì muốn nói sao? Lần này ngươi trở về, đã thay đổi rất nhiều." Âm thanh Như Dương Vương truyền đến, nhưng trong phòng Triệu Mẫn vẫn im lặng. Nhữ Dương Vương tiếp tục nói:
"Nếu ngươi tức giận, hãy nói hết ra, không cần phải đè nén như vậy."
"Sao con phải giận?" Triệu Mẫn thản nhiên trả lời.
"Chuyện ca ca ngươi. Ngươi bị lừa, bị sắp đặt, bị trêu đùa."
"Chủ ý này có phải của thất vương gia không?" Làm sao qua mắt được một người thông minh như Triệu Mẫn. Nàng chỉ nghĩ một chút đã tìm ra được đáp án.
Nhữ Dương Vương trầm mặc không trả lời.
"Con biết phụ thân sẽ không nghĩ ra những chuyện tàn nhẫn như vậy để đối phó với con. Cho nên con không giận phụ thân, cũng không giận ca ca." Triệu Mẫn biết, thất vương gia làm vậy là vì con của hắn, nhưng nàng chắc chắn sẽ không thể ông ta toại nguyện.
Nghe Triệu Mẫn nói như vậy, Nhữ Dương Vương cũng an tâm đôi chút. "Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi…"
"Còn có chuyện gì sao phụ thân?"
"Không có gì, không có gì. Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta không quấy rầy ngươi nữa." Nhữ Dương Vương nói xong thì thở dài rồi bỏ đi.
Sự bình tĩnh của Triệu Mẫn khiến cho Nhữ Dương Vương lo lắng không nguôi. Không ngờ rằng trong thời khắc này, Triệu Mẫn lại có yêu cầu muốn gặp Khổ Đà.
Triệu Mẫn nhất quyết đòi xử tử Phạm Dao, Nhữ Dương Vương không bằng lòng. Triệu Mẫn liền đề nghị cho nàng đi gặp thất vương gia để bàn bạc. Nhữ Dương Vương thấy cũng cần thiết nên đã đi cùng Triệu Mẫn đến vương phủ.
Trước phủ Thân Vương có treo rèm màu đen, trên cửa dán hai chữ: "Kỵ Trung". Triệu Mẫn hỏi: "Phụ thân, Vương phi nương nương mất rồi sao?"
Nhữ Dương Vương nói: "Sau khi ngươi đi không lâu thì vương phị mất vì bệnh."
Triệu Mẫn gật đầu, bước vào Vương phủ.
Trong đại sảnh, Trát Nha Đốc quấn khăn tang, đứng trước linh vị mẫu thân của mình. Cảm giác được có người đi đến, hắn quay đầu lại thì thấy Triệu Mẫn.
"Mẫn Mẫn, ngươi đã trở về!" Trong suốt mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Trát Nha Đốc tươi cười.
"Ừ. Mới về thôi." Triệu Mẫn vẫn ôn hòa với Trát Nha Đốc, "Thất vương gia đâu?"
Nghe tin Triệu Mẫn trở lại, thất vương gia cũng đi ra.
"Mẫn Mẫn thỉnh an thất vương gia." Triệu Mẫn bước đến nghênh tiếp thất vương gia.
"Mẫn Mẫn, ngươi về rồi sao. Mọi chuyện đều ổn thỏa chứ?"
"Đã ổn. Thất vương gia, sức khỏe ngài…"
"Không đáng ngại, không đáng ngại." Thất vương gia khoát tay, nói: "Mẫn Mẫn, ta nghĩ phải tạm hoãn hôn sự. Vừa có đám tang lại tổ chức hôn lễ, e rằng sẽ gặp điềm xấu."
Triệu Mẫn nghe vậy càng thêm cao hứng. Có thể kéo dài mãi mãi mới là thượng sách. Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Triệu Mẫn vẫn rất cung kính trả lời thất vương gia: "Mẫn Mẫn xin nghe theo thất vương gia."
Thất vương gia nghe thấy lời Mẫn Mẫn nói, còn tưởng bản thân bị ảo giác. Ông sửng sốt một chút rồi mới nói: "Mẫn Mẫn, lần này ngươi trở về, quả là hiểu chuyện hơn trước."