Triệu Mẫn nhìn đồ ăn bày biện trên bàn, không khỏi chảy nước miếng, bụng kêu gào rất to. Chu Chỉ Nhược cầm lấy đôi đũa đưa cho Triệu Mẫn. "Ăn nhanh lên."
Triệu Mẫn nhận lấy đôi đũa, chĩa thẳng vào giữa con cá. Chu Chỉ Nhược cảm thấy thật buồn cười, rõ ràng nàng ta nhìn thấy cá sống đã sợ muốn ngất, vậy mà lại rất thích ăn cá, thử hỏi có kỳ quái hay không? Người trong thiên hạ đều nói, ăn nhiều cá sẽ thông minh, chẳng trách Triệu Mẫn có thể trở thành một nữ nhân xuất chúng như vậy.
"Chỉ Nhược, nàng thả hồn đi đâu vậy? Ăn đi chứ." Triệu Mẫn bán sống bán chết ăn. Các món ăn của Chỉ Nhược quả thật rất ngon, so với nàng thì… Hơ, cái này không thể so sánh được. Dù sao, Triệu Mẫn cũng âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải làm nhiều món ngon cho Chu Chỉ Nhược thưởng thức.
"Ừ." Chu Chỉ Nhược đáp, nàng cầm lấy đũa, động tác rất chậm chạp, không nói thêm lời nào. Hai mắt không ngừng nhìn Triệu Mẫn, ánh mắt kia giống như phải nhìn lần cuối trước khi chết. Nàng nhìn Triệu Mẫn đến mất tự nhiên.
Triệu Mẫn tránh ánh mắt của Chu Chỉ Nhược, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trong lòng sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, dường như có điều gì đó rất đau khổ sắp diễn ra. Ánh mắt Chu Chỉ Nhược vẫn chằm chằm nhìn Triệu Mẫn, đến mức dù Triệu Mẫn không nhìn lại vẫn có thể nhận ra sự tồn tại của ánh nhìn kia. Ánh mắt nóng rực và bi thương khiến Triệu Mẫn khó có thể trốn tránh.
Triệu Mẫn ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Chu Chỉ Nhược, nàng muốn hỏi nguyên nhân tồn tại ánh nhìn đó, nhưng lại cảm thấy ánh mắt Chu Chỉ Nhược càng lúc càng trở nên mơ hồ. Triệu Mẫn chống tay lên trán, nhìn thẳng về phía Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược nhìn một lúc thì nước mắt chảy xuống, nàng nhắm hai mắt lại, không dám tiếp tục nhìn nữa.
Triệu Mẫn nhìn thấy bộ dáng này của Chu Chỉ Nhược, trong lòng lập tức minh bạch. Tuy rằng mí mắt của nàng càng ngày càng hạ, nhưng nàng đã thông suốt, là Chu Chỉ Nhược đã hạ dược, nàng ta vẫn muốn rời bỏ nàng. "Chu chỉ Nhược, ngươi dám… hạ dược ta… Ta…" Triệu Mẫn còn chưa nói dứt lời, đã ngục ngã trên bàn.
Chu Chỉ Nhược nghe được tiếng động, chậm rãi mở hai mắt ra, trước mắt nàng là một cái bàn hỗn độn. Lúc Triệu Mẫn ngã xuống bàn đã làm đỗ canh và cá ra ngoài.
Nước mắt càng lúc càng chảy nhiều hơn, rất ít khi nào nàng mất kiểm soát đến như vậy. Hình ảnh Triệu Mẫn trong mắt nàng trở nên nhòe đi, Chu Chỉ Nhược vươn tay lau nước mắt. Nàng vẫn như trước, chăm chăm nhìn Triệu Mẫn. Chu Chỉ Nhược cố không thể bản thân khóc đến hoa mắt nữa, nàng đi đến nâng Triệu Mẫn dậy. Nhìn Triệu Mẫn vẫn ngủ say như ngày trước, trong lòng nàng cảm thấy rất đau. Chu Chỉ Nhược đau đến không thở nổi, ngay cả việc hô hấp cũng rất khổ sở.
Chu Chỉ Nhược đỡ Triệu Mẫn lên giường, lưu luyến nhìn Triệu Mẫn, nàng đem tất cả mọi thứ thuộc về Triệu Mẫn ghi nhớ hết trong đầu. Nhân lúc Triệu Mẫn còn ngủ, nàng tìm giấy bút để lại một phong thư cuối cùng.
Viết xong, Chu Chỉ Nhược nhìn thoáng qua Triệu Mẫn rồi quay đầu rời khỏi phòng. Trong nháy mắt, nàng đã ra khỏi phòng, nước mắt không kiểm soát được, lại chảy ra. Môi Chu Chỉ Nhược hơi run lên, nàng lấy tay che đi, cố gắng kiềm chế, không để phát ra tiếng động nào. Thế nhưng, âm thanh nức nở kia vẫn lọt ra. Chu Chỉ Nhược cảm thấy ngực mình trống không, tim nàng dường như còn đang lưu luyến ở cùng Triệu Mẫn trong căn phòng kia.
Chu Chỉ Nhược dựa vào cửa phòng, giờ phút này, nàng và Triệu Mẫn tuy chỉ cách nhau bởi một cánh cửa, nhưng khoảng cách lại rất xa xôi. Chu Chỉ Nhược nghĩ đến cả đời này, có lẽ không còn được gặp lại Triệu Mẫn nữa, nàng liền ngã xuống trước cửa phòng.
Trương Vô Kỵ ở gần đó, nhất cử nhất động trong gian phòng kia, hắn đều biết. Hắn cúi xuống ôm lấy Chu Chỉ Nhược, nhìn gương mặt Chu Chỉ Nhược còn chưa khô nước mắt, không khỏi thương tiếc nữ thân vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối này. Từ nhỏ, hắn đã quen biết Chu Chỉ Nhược. Nhiều năm không gặp, sau này gặp lại, Chu Chỉ Nhược trong lòng hắn trước sau vẫn như một. Nhưng có lẽ vận mệnh khéo trêu chọc, người mà hắn khắc sâu trong lòng từ lúc nhỏ lại là người luôn cảm thấy hắn rất chướng mắt. Và người đó yêu Triệu Mẫn, cũng là nữ nhân như nàng ta.
Về phần Triệu Mẫn, ngay từ lần đầu gặp mặt, Trương Vô Kỵ đã có hảo cảm, nhưng cũng có chút hận. Nữ nhân Mông Cổ này từ nhỏ đã ức hϊếp hắn, sau này lớn lên vẫn tiếp tục trêu chọc hắn. Tuy rằng người này không phải mẫu người hắn thích, nhưng nàng ta luôn âm thầm giúp đỡ hắn. Trong lòng Tương Vô Kỵ luôn cảm kích Triệu Mẫn.
Hiện giờ, khi tình cảm của hắn lớn dần, thì cũng là lúc nhìn hai nữ nhân này yêu nhau. Trương Vô Kỵ không khỏi than trách số phận kì lạ này.
Trương Vô Kỵ bồng Chu Chỉ Nhược đến một căn phòng khác, đỡ nàng nằm trên giường. Chu Chỉ Nhược cảm giác được có người bên cạnh, theo phản xạ, nàng nắm lấy tay Trương Vô Kỵ, miệng không ngừng van xin: "Mẫn Mẫn, đừng đi, đừng… Đừng hận ta…"
Trương Vô Kỵ bị giữ lại, không thoát ra được, lại nghe Chu Chỉ Nhược gọi tên Triệu Mẫn, trong lòng rất bối rối. Trương Vô Kỵ dùng tay còn lại để gỡ những ngón tay của Chu Chỉ Nhược. Nhưng dường như càng gỡ, Chu Chỉ Nhược càng nắm chặt hơn.
"Chu cô nương, ta không phải Triệu cô nương." Bất đắc dĩ, Trương Vô Kỵ phải lên tiếng. Nhưng Chu Chỉ Nhược đang hôn mê, làm sao nghe thấy được, nàng vẫn nắm lấy tay Trương Vô Kỵ, không ngừng gọi tên Triệu Mẫn, biểu tình trên mặt rất thống khổ.
Trương Vô Kỵ đành đứng bên giường, để Chu Chi Nhược tùy ý nắm tay mình. Hắn chỉ mong sao Chu Chỉ Nhược mau tỉnh lại. Mê dược kia là do Trương Vô Kỵ tự bào chế, hiệu quả chỉ trong vòng ba canh giờ. Nếu Chu Chỉ Nhược không mau tỉnh lại, thì mọi khổ tâm của nàng đều rôi theo dòng nước.
Khi Triệu Mẫn tỉnh lại, việc đầu tiên cần làm là đi tìm Chu Chỉ Nhược. Nàng nhớ rõ chính Chu Chỉ Nhược đã hạ dược. Nguyên nhân thế nào, nàng cũng đã đoán được vài phần. Quả nhiên, Triệu Mẫn không thể tìm được bóng dáng Chu Chỉ Nhược, chỉ thấy bức thư Chu Chỉ Nhược để lại cho nàng.
Triệu Mẫn mở thư ra đọc, nàng giận đến toàn thân run lên. Chu Chỉ Nhược a Chu Chỉ Nhược, ngươi thật chu đáo, nhưng ngươi đã sai lần rồi. Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ ta dù có phải trở thành tội nhân gia tộc, cũng phải ở bên ngươi. Chẳng lẽ ngươi không tin ta có thể đối mặt được với tình cảm của chính mình được hay sao?
Thật ra, thư của Chu Chỉ Nhược để lại rất đơn giản:
"Chuyện của chúng ta đã bị Trần Hữu Lượng truyền ra ngoài, hiện giờ mọi người đều biết sự tình. Ta không thể để nàng trở thành tội nhân gia tộc, chỉ có thể rời khỏi nàng và thành thân với Trương Vô Kỵ để dẹp tan mọi lời đồn kia. Mau quay về phủ Nhữ Dương Vương đi. Có lẽ đời này chúng ta không còn cơ hội gặp lại nữa.
Chu Chỉ Nhược."
Triệu Mẫn càng nghĩ càng giận. Nàng vò bức thư lại rồi ném qua cửa sổ.
"Chu Chỉ Nhược! Chu Chỉ Nhược, ngươi mau ra đây cho ta!" Triệu Mẫn chạy ra khỏi phòng, đứng ở giữa sân hô lớn.
Chu Chỉ Nhược đang ngủ say, loáng thoáng nghe được thanh âm của Triệu Mẫn, lập tức tỉnh dậy. Trương Vô Kỵ thấy Chu Chỉ Nhược ngồi dậy, biết Chu Chỉ Nhược đã tỉnh, hắn bước đến hỏi: "Chu cô nương, ngươi tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?"
"Nàng gọi ta." Chu Chỉ Nhược nghe thấy tiếng Triệu Mẫn gọi, liền đứng dậy định bước ra khỏi phòng, nhưng chỉ đi được vài bước liền dừng lại. Nàng ôm lấy đầu, đau khổ nói: "Không được, ta không thể ra đó."
"Chu Chỉ Nhược, ngươi ra đây cho ta! Ta biết ngươi còn ở quanh đây! Chu Chỉ Nhược!"
Âm thanh của Triệu Mẫn lại truyền tới, Chu Chỉ Nhược dựa lưng vào cánh cửa, tay bất giác nắm chặt, cố gắng không thể bản thân bị kích động.
"Chu Chỉ Nhược, ngươi đừng trách ta hận ngươi. Ngươi đã hỏi ý ta chưa mà dám thành thân với Trương Vô Kỵ? Chu Chỉ Nhược, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám thành thân với hắn, cả đời này ta cũng không tha cho ngươi, ta hận ngươi!!!"
Chu Chỉ Nhược vốn yếu đuối, nghe được những lời này của Triệu Mẫn, càng muốn trốn tránh. Trong phòng dù sao vẫn còn Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ nhìn thấy bộ dáng Chu Chỉ Nhược lúc này, đành nói: "Chu cô nương, ngươi nên ra ngoài bàn bạc lại với Triệu cô nương thì hơn."
Chu Chỉ Nhược nghe thấy tên Triệu Mẫn, theo phản xạ, nàng rụt người về. Chu Chỉ Nhược cuộn người ở trong phòng, nàng muốn trốn tránh, không muốn biết tin tức gì về Triệu Mẫn nữa.
"Trương Vô Kỵ! Trương Vô Kỵ, ngươi lăn ra đây cho ta!" Đột nhiên Triệu Mẫn nhớ đến Trương Vô Kỵ, nàng gào thét lớn tên Trương Vô Kỵ.
"Quận chúa, ngươi tìm giáo chủ của chúng ta có chuyện gì?" Trường Ngộ Xuân nghe Triệu Mẫn hô vang, vội vàng đi tới. Nàng ta đang ở trong phân đàn Minh Giáo mà dám lớn tiếng gọi tên họ giáo chủ, lại còn bắt giáo chủ lăn ra đây, Triệu Mẫn quả là một nữ cường nhân. Thường Ngộ Xuân không khỏi kính phục nữ nhân này. Đầu tiên là dám có tình yêu cấm kỵ cùng chưởng môn phái Nga Mi, sau đó lại dám ở phân đàn rống to tên giáo chủ. Nếu không phải kiểu người lớn mật, chắc chắn không dám làm.
"Trương Vô Kỵ đâu, gọi hắn ra đây cho ta." Triệu Mẫn nhìn thoáng qua Thường Ngộ Xuân hỏi.
"Giáo chủ… Giáo chủ cùng Chu cô nương trở về Quang Minh đỉnh chuẩn bị, tháng sau sẽ thành thân." Thương Ngộ Xuân dựa theo lời dặn của Trương Vô Kỵ, trả lời cho Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn nghe vậy, nàng trầm ngâm một lúc, rồi kêu Thường Ngộ Xuân tìm cho nàng một con ngựa, chuẩn bị một ít lương khô, sau đó xoay người rời đi.
Chu Chỉ Nhược lắng nghe tiếng Triệu Mẫn dắt ngựa rời đi, càng ngày càng xa, mãi cho đến khi không còn nghe được âm thanh gì nữa. Cuối cùng nàng cũng có thể khóc thành tiếng. Bờ môi bị cắn chặt cùng hai đấm hai đều được buông lỏng ra, sau đó từ từ đứng lên.
Trương Vô Kỵ nhìn Chu Chỉ Nhược đứng dậy một cách chật vật, đây là lần đầu tiên hắn thấy Chu Chỉ Nhược như thế này, tóc hỗn độn vươn trên vai, vì muốn kiềm chế mà môi và lòng bàn tay đều chảy máu.
"Chu cô nương, ngươi… có sao không?" Trương Vô Kỵ nhìn tình trạng hiện tại của Chu Chỉ Nhược, nói là ổn, thật ra là không ổn, nói là có sao, lại không cảm thấy có gì khác thường. Phải chăng là do Chu Chỉ Nhược kiên cường, vẫn luôn đem hết mọi suy tư giấu trong lòng?
"Không sao." Chu Chỉ Nhược thản nhiên trả lời Trương Vô Kỵ. Nàng bước đến bên giường, nằm xuống. "Ta nghĩ ngơi một chút, ngươi ra ngoài đi." Chu Chỉ Nhược nhắm mắt lại, lên tiếng đuổi khách.