“Khoan đã!” Triệu Mẫn thấy Trương Vô Kỵ muốn dẫn Chu Chỉ Nhược đi, vội vàng lên tiếng.
“Ngươi có thể đi, ta không ép ngươi ở lại. Nhưng nếu muốn dẫn Chu Chỉ Nhược đi, cũng phải hỏi qua ta một tiếng. Ngươi cho rằng Triệu Mẫn ta dễ bị khi dễ phải không?”
“Đúng là tại hạ đã thất lễ.” Trương Vô Kỵ nói. “Triệu cô nương, thỉnh người giơ cao đánh khẽ, thả Chu cô nương đi.”
Vốn Triệu Mẫn không tính sẽ gây khó dễ cho Chu Chỉ Nhược, nhưng vì những lời này của Trương Vô Kỵ, khiến Triệu Mẫn cảm thấy khó chịu. Nàng từng bước lui ra phía sau, Huyền Minh Nhị lão liền tiến lên phía trước.
“Trương giáo chủ, ngươi nói đến là đến, nói đi là đi, ngươi muốn cứu ai thì cứu. Ngươi cho rằng chúng ta dễ bị bắt nạt sao? Nếu ngươi không ra chiêu, khó khiến các huynh đệ tâm phục.”
Trương Vô Kỵ bước lên nói: “Ta nhận ra ngươi, lần trước ta bị ngươi bắt, suýt chút nữa mất mạng. Hôm nay ta bắt ngươi phải trả gấp bội!” Nói xong Trương Vô Kỵ liền động thủ. Dương Tiêu cùng Vi Bức Vương cũng xông lên động thủ với thuộc hạ của Triệu Mẫn.
Được một lúc, Triệu Mẫn hô to: “Tất cả dừng tay cho ta!” Mọi người liền ngừng lại. Triệu Mẫn bước lên phía trước, đẩy Chu Chỉ Nhược ra sau lưng mình, nàng nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ.
“Trương công tử, thỉnh ba vị rời khỏi đây. Các người có hảo ý, Chu Chỉ Nhược vô cùng cảm kích.”
Trương Vô Kỵ bị những lời của Chu Chỉ Nhược làm cho nghẹn ở cổ, không phát ra được lời nào, chỉ chăm chăm nhìn Chu Chỉ Nhược.
Triệu Mẫn thấy thế, lại thêm tức giận. “Trương công tử, Chu cô nương xinh đẹp đây có phải là ý trung nhân của ngươi.”
“Chu cô nương cùng tại hạ quen biết nhau từ nhỏ, tại hạ khi còn bé từng trúng Huyền Minh thần chưởng, âm độc nhập thể, thân thể khó chịu, cũng may nhờ Chu cô nương giúp tại hạ cơm nước, chiếu cô tại hạ, ân đức này, Trương Vô Kỵ tuyệt không dám quên.” Trương Vô Kỵ vừa nói vừa nhìn về phía Huyền Minh Nhị lão, lại nhìn sang Chu Chỉ Nhược.
“Nói vậy, hai ngươi là thanh mai trúc mã.” Triệu Mẫn đang nói, đột nhiên ngữ khí thay đổi, nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ hỏi: “Có phải ngươi muốn nàng trở thành phu nhân giáo chủ Minh Giáo?”
Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược nghe những lời này của Triệu Mẫn, trong lòng đều kinh ngạc. Chu Chỉ Nhược chỉ cúi đầu thở dài, còn Trương Vô Kỵ lại chẳng nói được thành tiếng.
Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược, lại nhìn sang Trương Vô Kỵ, tức giận nói: “Im lặng nghĩa là đồng ý?”
“Quân Hung Nô chưa diệt, ta chưa nghĩa tới việc thành thân.” Trương Vô Kỵ suy nghĩ một chút rồi trả lời Triệu Mẫn.
“Hảo, nếu Chu cô nương không phải ý trung nhân của ngươi, cũng không phải tỷ muội của ngươi, ta hủy dung nhan nàng, liên quan gì ngươi?” Triệu Mẫn không quen thấy Trương Vô Kỵ chiếu cố Chu Chỉ Nhược như vậy, nàng hiện tại phi thường tức giận.
Trương Vô Kỵ nghe Triệu Mẫn nói vậy, càng muốn động thủ cướp người, Dương Tiêu giữ Trương Vô Kỵ lại, “Giáo chủ, chúng ta nên rời khỏi đây trước, sau đó nghĩ cách cứu người sau.”
Triệu Mẫn thấy Trương Vô Kỵ xúc động như thế, càng thêm tức giận, nàng cao giọng hỏi: “Trương Vô Kỵ, ngươi thành thật trả lời ta, ngươi có yêu Chu Chỉ Nhược không?!”
Trương Vô Kỵ không trả lời, Vi Nhất Tiếu dùng kinh công tạo một làn khói đen trước mặt Triệu Mẫn.
“Họ Triệu kia, ngươi nghe cho rõ. Ngươi dám hủy dung mạo Chu cô nương, ta nhất quyết không tha cho ngươi, chỉ cần trên mặt nàng có một vết thương, ta liền khắc lên mặt ngươi gấp đôi; nếu mặt nàng có hai vết thương, ta sẽ khắc lên mặt ngươi gấp ba, gấp bốn. Thanh Dực Bức Vương ta nói là làm, xưa nay chưa hề biết nói suông. Ngươi có thể tránh ta được một lúc, nhưng không thể tránh ta được suốt đời. Còn nếu ngươi phái người truy đuổi ta, hắc hắc, đáng tiếc a, ngươi nghĩ có người có thể đuổi kịp ta sao! Ha ha, họ Triệu kia, ngươi cũng biết ta kinh công lợi hại thế nào rồi đấy!”
Dương Tiêu thấy Triệu Mẫn bị Vi Nhất Tiếu đe dọa, hắn thì thầm bên tai Trương Vô Kỵ nói: “Giáo chủ, việc này không nên chậm trễ, nhân cơ hội này rút lui trước đã.”
Trương Vô Kỵ lên tiếng, hướng về phía Triệu Mẫn ôm quyền nói: “Triệu cô nương, bọn ta cáo từ trước.”
Triệu Mẫn đành cho đám người Trương Vô Kỵ rời khỏi Vạn An tự. Nàng thật sự dọa cho sợ hãi rồi.
Chu Chỉ Nhược bước đến bên cạnh Triệu Mẫn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Triệu Mẫn lắc lắc đầu, cho hạ lui, lập tức ôm lấy Chu Chỉ Nhược, nước mắt nhanh chóng chảy xuống. “Ta sợ, thật sự sợ. Ta không nghĩ sẽ khắc hoa trên mặt ngươi, ta thương ngươi như vậy, chỉ muốn hù dọa ngươi một chút, ta thật sự không nghĩ sẽ làm như vậy.”
Chu Chỉ Nhược để Triệu Mẫn tùy ý ôm mình, nàng nhẹ nhàng xoa xoa lưng Triệu Mẫn. “Ta biết, ta hiểu mà. Đừng khóc, được không?”
Không biết vì sao, Triệu Mẫn vừa nghe xong những lời này của Chu Chỉ Nhược, ngược lại còn khóc lớn hơn, nước mắt ướt đẫm y phục Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, đành tùy ý Triệu Mẫn dựa vào bả vai mình mà khóc, tay vưuốt vuốt mái tóc dài của Triệu Mẫn trấn an. Nhưng không nói thêm gì.
Chỉ trong chốc lát, Triệu Mẫn nín khóc, ngẩng đầu nhìn Chu Chỉ Nhược, nàng cũng nói gì. Hai người cứ như vậy mà trầm mặc.
Triệu Mẫn mím môi, nhín Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược cũng nhìn Triệu Mẫn như vậy.
“Nín rồi à?” Đột nhiên Chu Chỉ Nhược cảm thấy Triệu Mẫn thực đáng yêu, lần đầu tiên nàng thấy Triệu Mẫn như vậy. Chu Chỉ Nhược vươn tay nghịch cái mũi Triệu Mẫn một chút, nàng cười nói: “Không biết xấu hổ, lớn như vậy còn khóc nhè!”
Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược hỏi: “Có phải nếu ta không như vậy, ngươi sẽ mặc kệ ta?”
Chu Chỉ Nhược sửng sốt một chút, nàng chợt phát hiện quan hệ hiện tại của hai nàng khác với mấy ngày trước, nàng đã định gạt bỏ tất cả quan hệ với Triệu Mẫn.
“Ngươi… không muốn quan tâm đến ta nữa sao?” Triệu Mẫn nhìn biểu tình trầm mặc của Chu Chỉ Nhược, bất giác tim nàng thắt lại.
“Không phải hiện tại chúng ta đang ở hai hướng đối lập nhau sao?” Chu Chỉ Nhược trả lời.
“Thì sao?” Triệu Mẫn hỏi lại.
“Ngươi còn không rõ sao, chúng ta là địch nhân của nhau. Ngươi là quận chúa, là người của triều đình, ta là đệ tử phái Nga Mi. Ta không thể bỏ mặc sư phụ, ngươi cũng không thể buông bỏ người nhà của ngươi.”
“Có phải nếu ta buông bỏ gia đình, ngươi sẽ theo ta?”
“Không cần phải như vậy. Ta không bỏ được trách nhiệm của ta, ngươi cũng khó dễ dàng gì buông bỏ được trách nhiệm của ngươi. Triệu Mẫn, hai ta đều có gánh nặng riêng của mình.”
“Ta hiểu rồi.” Triệu Mẫn giơ tay ôm sát Chu Chỉ Nhược vào lòng. “Cho ta ôm ngươi thêm lần nữa, như vậy ta đã mãn nguyện rồi.”
Chu Chỉ Nhược không chống cự, nàng tùy ý để Triệu Mẫn ôm.
“Từ nay về sau, chúng ta là kẻ thù của nhau sao?” Triệu Mẫn tựa đầu vào bả vai Chu Chỉ Nhược, rầu rĩ hỏi.
“Có thế đúng, có thể không.”
“Là sao?”
“Nếu ta chết, chúng ta không còn là kẻ thù của nhau.”
“Nếu ngươi tìm cái chết, ta sẽ không tha cho ngươi.”
“Nhưng có lẽ chỉ còn cách này là giải thoát.”
“Ta mặc kệ, ngươi không được chết, cho dù là địch nhân, ta cũng muốn ngươi phải sống tốt.”
Âm thanh tức giận của Triệu Mẫn truyền đến, khiến cho Chu Chỉ Nhược cười không ngừng. Nàng nâng đầu Triệu Mẫn nói: “Hảo, ta sẽ sống tốt, ngươi cũng phải sống tốt.” Nói xong, nàng hôn lên môi Triệu Mẫn. Nụ hôn ngắn ngủi, nhưng đủ khiến Triệu Mẫn cảm thấy ngọt ngào.
“Ngươi yêu ta, đúng không? Nhưng… chúng ta đều là nữ nhân.”
“Đúng vậy.” Chu Chỉ Nhược can đảm thừa nhận, “Có lẽ đây là lần cuối cùng ta nói chuyện cùng ngươi. Triệu Mẫn, ở Nga Mi ta có một sư muội, tên nàng là Diệp Dạ, lần này đến Quang Minh đỉnh, đáng tiếc, nàng đã chết trong tay các ngươi.”
Triệu Mẫn không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
“Lúc ở Nga Mi, nàng luôn chiếu cố ta. Mãi cho đến khi biết ngươi, vào mấy ngày trước, ta mới phát hiện, có lẽ Diệp Dạ thích ta, chẳng qua nàng không nói ra. Triệu Mẫn, ta không phủ nhận, mặc kệ ngươi là nam hay nữ, ta vẫn yêu ngươi.”
Lần đầu tiên Chu Chỉ Nhược nói nhiều như vậy, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy bản thân mình khác lạ. Thấy Triệu Mẫn vẫn im lặng lắng nghe nàng, Chu Chỉ Nhược vươn xoa đầu Triệu Mẫn, nhẹ nhàng nói: “Hảo, ngươi nên đưa ta trở về nhà giam. Từ nay về sau, chúng ta đã là địch nhân rồi.”
Triệu Mẫn vẫn trầm mặc như trước, chỉ có Chu Chỉ Nhược xoay người. Trong nháy mắt, Triệu Mẫn đi đến thì thầm bên tai Chu Chỉ Nhược: “Ta đối với ngươi, mãi không thay đổi.” Chu Chỉ Nhược thản nhiên nở nụ cười, gật gật đầu.
Chu Chỉ Nhược trở về nhà giam, Diệt Tuyệt sư thái hỏi han mục đích của Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược gật đầu đáp lại.
“Ngươi có cùng nàng luận võ hay không?”
“Không có.”
“Không?” Diệt Tuyệt sư thái giật mình. “Với cá tính của nha đầu kia, sao nàng ta có thể dễ dàng buông ta ngươi?”
“Bởi vì lúc ấy, Trương Vô Kỵ…” Chu Chỉ Nhược thật thà nói.
“Câm mồm!” Diệt Tuyệt sư thái vừa nghe đến tên Trương Vô Kỵ, trong lòng giận sôi lửa, mắng Chu Chỉ Nhược. “Ngươi đừng nhắc đến tên ma đầu kia ở trước mặt ta.”
“Sư phụ, Trương công tử không phải ma đầu.” Chu Chỉ Nhược biết, lúc này nếu không dùng Trương Vô Kỵ để đánh lạc hướng, chỉ sợ sư phụ nàng sớm muộn gì cũng phát hiện quan hệ giữa nàng và Triệu Mẫn, huống hồ nếu Trương Vô Kỵ không có tình ý với nàng, thì tại sao lại đúng lúc xuất hiện cứu nàng.
“Minh giáo là ma giáo, hắn là giáo chủ Minh Giáo, hắn là ma đầu!”
Chu Chỉ Nhược nghe vậy cũng không nhiều lời. Diệt Tuyệt sư thái thấy thế thở dài nói: “Quên đi. Bị giam tại nơi quỷ quái này, sống chết chưa biết, còn so đo gì nữa.”
Chu Chỉ Nhược biết Diệt Tuyệt sư thái chỉ biết Trương Vô Kỵ (ý là không nhận ra quan hệ giữa nàng và Triệu Mẫn), nàng đứng dậy, đi về phía đống rơm khô, ngồi xuống. Nhớ đến bộ dáng Triệu Mẫn, nàng cảm thấy buồn cười. Ngay cả lời nói trong lọt tai của Đinh Mẫn Quân, ngàng ta vẫn ngây mặt gật đầu.
Thế nhưng, Chu Chỉ Nhược không hề biết, trong lúc nàng ngồi đây ngẩn ngơ, cũng là lúc Triệu Mẫn đang gặp nhiều áp lực.
Triệu Mẫn không nghĩ tên tiểu tử Trát Nha Đốc trở về vương phủ, nói với phụ thân hắn rằng hắn muốn thành thân với Triệu Mẫn. Thất vương gia thương con, lập tức tổ chức tiệc chiêu đãi Nhữ Dương Vương. Hắn vừa dụ dỗ, vừa bức bách Nhữ Dương Vương. Như Dương Vương không thể chống đỡ được, đành đáp ứng hôn sự của thất vương gia.
Hôm sau, thất vương gia cùng nhi tử mang theo sính lễ đến phủ Nhữ Dương Vương. Lần này hắn đến đã gây áp lực cho Nhữ Dương Vương.
“Quận chúa.” Triệu Mẫn đang luyện kiếm thì Hạc Bút Ông gọi.
“Có chuyện gì?”
“Thế tử đến.”
Triệu Mẫn nghe xong xoay người, quả nhiên thấy ca ca của nàng. “Ca! Ngươi trở về đại đô khi nào vậy?”
“Vừa về đến. Phụ thân kêu ta đến tìm ngươi, gọi ngươi về.”
“Hả? Ta vừa mới xuất môn thôi mà?” Triệu Mẫn khó hiểu hỏi.
Bảo Bảo Đặc Mục Nhĩ thật thà chúc mừng: “Thất vương gia đến tìm ngươi, muội muội, ta chúc mừng ngươi.”
“Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?”
“Thất vương gia đem sính lễ đến…”
Không đợi Bảo Bảo Đặc Mục Nghĩ nói xong, Triệu Mẫn thốt ngay câu “Nhàm chán” rồi bỏ đi.
“Muội muội, ngươi không quay về, ta biết nói là sao với thất vương gia a.”
“Nói ta chết rồi!” Triệu Mẫn bước nhanh về phía trước. “Trở về nói với thất vương gia, ta chết rồi!”
Triệu Mẫn cưỡi ngựa, chạy một mạch đến rừng cây, lớn tiếng nói:
“Ta không muốn thành thân cùng Trát Nha Đốc, ta không cần, ta không cần!! Chu Chỉ Nhược, ngươi là đồ đầu heo, ngươi là đồ đầu gỗ, ngươi đại ngu ngốc!! Ta yêu ngươi, ta yêu cái đồ ngốc, ngốc, ngốc, đại ngu ngốc!!”