Ỷ Thiên Đồ Long Kiếp

Chương 22: Bị giam ở Vạn An Tự

Liên tiếp ba ngày, chỉ cần rãnh rỗi là Triệu Mẫn liền chạy vào phòng Chu Chỉ Nhược, nhìn Chu Chỉ Nhược ăn, trong lòng Triệu Mẫn không còn khó chịu nữa, giữa hai nàng có lẽ vẫn còn có thể cứu vãn được. Thế nhưng Triệu Mẫn vẫn không quên cảnh giác Chu Chỉ Nhược, tứ chi Chu Chỉ Nhược vẫn bị trói bởi những sợi xích sắt kia.

Chu Chỉ Nhược tựa hồ đã quen với cuộc sống có mặt những sợi xích, mỗi ngày trôi qua xem như không có gì khác lạ, cuộc sống vẫn như vậy tiếp diễn, thậm chí ngay cả Triệu Mẫn cũng cảm thấy Chu Chỉ Nhược bình tĩnh đến lạ thường.

Nàng dường như nhận thức được sự thản nhiên của Chu Chỉ Nhược không hề có sắc thái nào khác chen vào, cao cao tại thượng, không màng chuyện đời.

Triệu Mẫn chán ghét Chu Chỉ Nhược như thế này, không có một chút nhân khí. Nhưng so với lúc trước không chịu ăn uống thì bây giờ cũng tạm ổn. A, nhớ lại Chu Chỉ Nhược từng châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thật sinh động. Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược thở dài.

“Triệu Mẫn.” Chu Chỉ Nhược nhẹ gọi.

“Ân?” Triệu Mẫn hơi ngạc nhiên khi nghe Chu Chỉ Nhược gọi tên mình, đã ba ngày qua Chu Chỉ Nhược không nói với nàng một câu, Triệu Mẫn nói cái gì Chu Chỉ Nhược gật đầu, ngay cả chữ “ân” cũng không có.

“Ta muốn gặp sư phụ.”

“A?” Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược như không có nhận thức.

“Ta muốn gặp sư phụ của ta, nếu đã là tù binh của ngươi, ta chỉ còn yêu cầu này.”

Triệu Mẫn thở dài. “Được rồi, ta hiểu.” Triệu Mẫn sai người cởi bỏ xích sắt trên người Chu Chỉ Nhược, đem tay Chu Chỉ Nhược trói ra sau lưng. “Dẫn nàng đi.” Triệu Mẫn đưa lưng về phía Chu Chỉ Nhược nói, sau đó đi tiên phong ra khỏi phòng.

Chu Chỉ Nhược im lặng quan sát Triệu Mẫn từ phía sau, mãi cho đến khi nhà tù mở cửa, Chu Chỉ Nhước thấy sư phụ đang ngồi trong phòng giam, sắc mặt tái nhợt, mới mở miệng: “Sư phụ.”

Diệt Tuyệt sư thái mở mắt, nhìn thấy Chu Chỉ Nhược bị trói, không khỏi đau lòng. “Chỉ Nhược, ngươi sao lại bị bắt đến đây?” Chuyện này chẳng khác gì toàn bộ Nga Mi bị diệt, chẳng lẽ Nga Mi thật sự bị hủy trong tay Diệt Tuyệt ta sao?

“Sư phụ, ta…” sắc mặt Chu Chỉ Nhược bắt đầu trở nên trắng bệch.

Thân thể Chi Chỉ Nhược kịch liệt vùng giãy, muốn thoát khỏi dây trói, nhưng lại không có chút khí lực nào, bộ dáng giống y như Diệt Tuyệt sư thái trước đây.

“Ngươi đã làm gì ta?” Chu Chỉ Nhược hỏi Triệu Mẫn.

“Thập hương nhuyễn cân tán.” Triệu Mẫn đáp. Ta biết mục đích của ngươi, chỉ là thấy ngươi chưa có hành động gì nên mới không xuống tay. Vừa rồi, mỗi cử chỉ lời nói của ngươi đã cho ta biết quyết định của ngươi, ta phải lấy đại nghiệp làm trọng, chỉ còn cách như vậy.

“Là khi nào…” Chu Chỉ Nhược giật mình. “Là chén thuốc lúc nãy!” Chu Chỉ Nhược hồi tưởng một chút đã có thể hiểu được vấn đề.

Triệu Mẫn im lặng không nói gì, xem như đồng ý.

Nguyên lai, ngươi thủy chung đề phòng ta. Dù ta có lấy lòng ngươi thì cũng không có cơ hội ra tay.

Chu Chỉ Nhược bị giải vào nhà tù, Triệu Mẫn đứng bên ngoài nhìn nàng chốc lát rồi ly khai. Diệt Tuyệt sư thái thấy người đi rồi, vội vàng hỏi Chu Chỉ Nhược vì sao lại bị bắt, Chu Chỉ Nhược chỉ nói không cẩn thận nên sập bẫy, những chuyện khác không hề nhắc tới, Diệt Tuyệt sư thái thấy Chu Chỉ Nhược không muốn nhiều lời, bà cũng không hỏi thêm.

——————-

“Diệt Tuyệt.” Triệu Mẫn gọi, thấy Diệt Tuyệt không đáp liền nói: “Ngươi đừng tưởng giả câm giả điếc thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi.” Nói xong nàng phân phó thuộc hạ:

“Mở cửa, bắt lão ni cô này cho ta.”

Chu Chỉ Nhược thấy thế, bước lên phía trước nói: “Triệu Mẫn, ngươi muốn gì thì tìm ta, không cần làm khó sư phụ của ta.”

Triệu Mẫn nhìn đám người Đinh Mẫn Quân, cười lạnh nói: “Diệt Tuyệt, ngươi tự hổ thẹn! Nhìn ba tên đồ đệ của ngươi kìa, chỉ có vậy, ngươi làm sư phụ thật thất bại a. Sư phụ như ngươi thật không xứng đáng!” Triệu Mẫn nói xong bước từng bước lên phía trước, khom lưng nhìn Chu Chỉ Nhược nói: “Chu Chỉ Nhược, chỉ cần ngươi không can thiệp vào, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.” Nàng kéo Chu Chỉ Nhược nói: “Theo ta!”

“Các ngươi muốn dẫn đồ nhi ta đi đâu?” Diệt Tuyệt sư thái kích động hỏi.

“Yên tâm, ta sẽ không làm tổn hại đồ nhi bảo bối của ngươi, ta thương nàng còn không kịp.” Triệu Mẫn cười “khanh khách”, sai người đưa Chu Chỉ Nhược vào trong hậu viên.

“Chu Chỉ Nhược.” Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược từ trên xuống dưới. Ta toàn tâm toàn ý đối với ngươi.

“Ngươi muốn gì?”

“Ngươi còn trẻ đã bái sư, trở thành đệ tử phái Nga Mi, thật khiến cho người khác ngưỡng mộ a. Nghe nói ngươi là đệ tử mà Diệt Tuyệt tâm đắc nhất, kiếm pháp thâm sâu của bà chỉ truyền lại cho ngươi, có phải không?” Triệu Mẫn nói xong, cầm lấy thanh Ỷ Thiên thuộc hạ vừa đưa tới.

“Võ công sư phụ tinh thâm, dù được sư phụ truyền dạy tuyệt học, nhưng Chỉ Nhược tuổi trẻ sức mọn, còn kém xa người.” Chu Chỉ Nhược thản nhiên trả lời.

“Ở nơi này có quy củ, chi cần ngươi có thể đáp ứng bọn họ tam chiêu là có thể bình an xuất môn, ta tuyệt đối không làm khó dễ ngươi.” Triệu Mẫn vừa nói vừa đi đến bên người Chu Chỉ Nhược, thấy Chu Chỉ Nhược không có phản ứng, nàng tiếp tục nói: “Tôn sư ngươi tự cao tự đại như vậy, không chịu luận võ với bọn ta đâu nhỉ?”

“Sư phụ thà chết cũng không khuất phục. Đường đường chưởng môn Nga Mi, sao có thể tham sống sợ chết. Sư phụ ta khinh bỉ bọn người tiểu nhân thâm độc các ngươi nên mới không cùng các ngươi động thủ so chiêu.”

“Còn Chu cô nương thì sao?” Triệu Mẫn quay lưng đi, hỏi.

“Ta chỉ là một nữ nhân thấp kém, làm gì có chủ ý riêng. Sư phụ nói sao, ta làm vậy.”

Triệu Mẫn xoay người, nhìn Chu Chỉ Nhược. “Sư phụ ngươi không cho ngươi cùng chúng ta động thủ, phải không?”

“Kiếm pháp Nga Mi tuy rằng không thể nói là võ công đệ nhất thiên hạ, nhưng dù sao cũng là võ công danh môn chánh phái, sao có thể để bọn người phiên bang vô sỉ học được.”

Được lắm Chu Chỉ Nhược! Triệu Mẫn cắn răng. Còn dám nói ta vô sỉ! Sớm muộn gì, ta cũng khiến ngươi trở thành nữ nhân của kẻ vô sỉ này! “Ngươi tuổi còn trẻ, sao lại nói chuyện không lưu tình như vậy. Sư phụ ngươi không là người từng trải, chút tâm tư của ta cư nhiên bị nàng đoán trúng. Xem ra, ngươi vẫn không chịu tỷ thí cùng bọn ta.” Triệu Mẫn nói xong, nhìn thoáng qua Chu Chỉ Nhược rồi tiếp tục nói: “Người khác nếu không chịu tỷ thí hoặc tỷ thí thua, ta liền chặt đứt ngón tay của hắn. Còn ngươi…” Không thể chặt đứt ngón tay a, nếu ngón tay không còn, hạnh phúc về sau cũng tiêu tan. Ân… Triệu Mẫn nghĩ nghĩ, nói: “Chu Chỉ Nhược ngươi xinh đẹp như vậy, ngay cả giáo chủ Minh Giáo Trương Vô Kỵ cũng phải động tâm, đúng là một nữ nhân kiêu ngạo. Hảo, ngươi không cần so kiếm với ta, chỉ cần…”

Triệu Mẫn dừng một chút, giơ tay chỉ vào Khổ Đà nói: “Ta muốn ngươi giống như đại sư phụ đây, trên mặt khắc ba mươi vết đao, để xem ngươi còn có thể ngạo nữa hay không?” Kỳ thật, Triệu Mẫn nghĩ muốn nói: Ta họa hoa vào mặt người, xem Trương Vô Kỵ còn muốn ngươi nữa hay không, đời này ngươi sẽ là người của ta!

Chu Chỉ Nhược không hiểu suy nghĩ trong lòng của Triệu Mẫn, nghe Triệu Mẫn nói như vậy, lập tức trợn tròn hai mắt. Nàng biết Triệu Mẫn là người nói được làm được. Nhưng mà, ngươi thật sự muốn như vậy? Chu Chỉ Nhược liếc mắt nhìn Triệu Mẫn, nàng ta cư nhiên không có ý đùa giỡn, Chu Chỉ Nhược thực hoảng sợ.

Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược hoảng sợ, trong lòng cảm thấy buồn cười. Ngốc tử, ta sao có thể nhẫn tâm thương tổn ngươi, đừng nói là ba mươi đao, ngay cả nửa đao ta cũng không đành. Thế nhưng bộ dáng vừa rồi của Chu Chỉ Nhược khiến cho Triệu Mẫn cảm thấy buồn cười, nàng tiến sát bên Chu Chỉ Nhược, giỡn cợt nói: “Ta muốn biến gương mặt ngươi thành tổ ong vò vẽ. Không cần tuyệt chiêu tinh diệu, chỉ cần tùy tiện khắc họa vài cái, ngay lập tức có thể biến ngươi thành quái nhân. Có sợ không a?”

Chu Chỉ Nhược nghe vậy, nhắm chặt hai mắt. Nàng thật muốn tát Triệu Mẫn một cái, nhưng lại không thể hạ thủ. Vì sao? Vì sao ngươi có thể đối với ta như vậy? Nội tâm Chu Chỉ Nhược vẫy vùng. Ngươi thật sự phải đối với ta như vậy sao?

Triệu Mẫn thấy biểu tình Chu Chỉ Nhược phức tạp, trong lòng vạn phần đắc ý. “Không sợ a? Hảo, ta sẽ động thủ ngay.” Nói xong nàng đi lấy kiếm.

“Đừng!” Chu Chỉ Nhược thấy Triệu Mẫn xoay người đi, liền sợ hãi kêu lên.

Triệu Mẫn đắc ý cười, xoay người nói: “Ngươi cũng biết sợ đúng không.”

Chu Chỉ Nhược cúi đầu, nội tâm cực kỳ phức tạp, nàng sợ, thật sự sợ, nàng sợ khi gương mặt xinh đẹp này mất đi, Triệu Mẫn sẽ không bao giờ nhìn đến nàng nữa. “Ngươi không cần hủy dung nhan của ta.” Chu Chỉ Nhược thấp giọng nói, “Ta tình nguyện chết dưới tay ngươi, ngươi gϊếŧ ta đi!”

Triệu Mẫn bước lui vài bước nói: “Ta không gϊếŧ ngươi, ta chỉ muốn khắc vài đường trên mặt ngươi thôi.” Ngốc tử, ta sao có thể gϊếŧ ngươi, sao có thể hủy dung nhan ngươi? Bất quá là dọa ngươi thôi, ai bảo ngươi một mực nghe lời lão ni cô kia.

Nguyên binh từ phía sau đè bả vai Chu Chỉ Nhược xuống. Nhìn biểu tình sợ hãi của Chu Chỉ Nhược, Triệu Mẫn thật muốn tiến lên ôm lấy Chu Chỉ Nhược, trấn an Chu Chỉ Nhược không phải sợ, nàng chỉ là muốn hù dọa mà thôi.

Triệu Mẫn còn đang do dự, chợt cảm thấy có cái gì rất lớn bay tới, nàng theo bản năng rút Ỷ Thiên kiếm tự vệ. Nhìn lại mới thấy thì ra là Trương Vô Kỵ. Huyền Minh Nhị lão thấy có người làm càng liền tiến lên hộ vệ Triệu Mẫn.

“Ta không biết ngươi cùng Chu cô nương có phải…” Triệu Mẫn dừng một chút, vừa kịp lúc chặn câu ‘…hảo bằng hữu hay không. Bằng không, ta cũng không đối với nàng như vậy.’ Nhìn biểu tình Chu Chỉ Nhược yên tâm, Triệu Mẫn càng thêm khó chịu. “Ta hiểu rồi, nguyên lai, các ngươi là một đôi a.”

“Ta, ta cùng Chu cô nương, chúng ta không có gì, chỉ là, chỉ là…” Trương Vô Kỵ vốn không giỏi đối đáp, thế nên càng khiến Triệu Mẫn thêm hiểu lầm.

Hảo, Chu Chỉ Nhược, ngươi cư nhiên đối Trương Vô Kỵ ‘tình cũ khó quên’!

“Cái này… Ta sẽ đem nó đi sửa lại.” Trương Vô Kỵ nhặt chiếc hộp bị chém thành hai mảnh.

“Ngươi nói gì?” Triệu Mẫn hỏi. Nếu đã như vậy, Chu Chỉ Nhược, ta muốn người đời này không thể có bất cứ quan hệ nào với Trương Vô Kỵ.

“Triệu cô nương có hảo ý tặng chiếc hộp này, Trương Vô Kỵ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, lúc nãy vô tình làm tổn hại đến nó, tại hạ rất áy náy.” Trương Vô Kỵ giải thích.

“Ngươi thật nghĩ như vậy?”

“Ân.” Trương Vô Kỵ gật đầu.

“Hảo.” Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược vẫn bị trói chặt, biết mục đích của mình đã đạt được.

“Ngươi đi đi.” Triệu Mẫn mở miệng nói. Kỳ thật nàng không hề nghĩ đến Trương Vô Kỵ, tuyệt không nghĩ đến.

“Tại hạ còn có một chuyện muốn thỉnh giáo. Triệu cô nương, tại sao ngươi lại bắt các sư bá của ta?”

“Ta xuất phát từ hảo ý a, chỉ cần bọn họ quy hàng triều đình, vinh hoa phú quý hưởng cả đời. Thế mà bọn họ thật cố chấp, ta đừng phải nhốt bọn họ lại rồi từ từ thương lượng sau.”

“Triệu cô nương, tại hạ…”

“Sao? Ngươi còn không đi a?”

Thấy Triệu Mẫn xua đuổi, Trương Vô Kỵ cũng không muốn nói thêm. “Nếu vậy, tại hạ xin cáo từ.” Trương Vô Kỵ xoay người, ý muốn bảo hộ Chu Chỉ Nhược rời đi