"Em nói thử xem." Thang Lực tuy không thích nói chuyện nhưng tính cách lại giống Đới Húc, đều thuộc tuýp người hiền hòa có tiếng trong đội, thấy Phương Viên lên tiếng, anh liền bảo cô cứ tiếp tục đừng ngại.
"Bào Hồng Quang năm nay chỉ 26, tuổi tác không quá lớn, hiện tại smartphone phổ biến như vậy, giới trẻ ngày càng phụ thuộc vào các ứng dụng xã hội trên máy tính và di động để liên lạc, điện thoại và tin nhắn tuy vẫn dùng nhưng đã ít hơn. Mấy cuộc trò chuyện trên điện thoại của Bào Hồng Quang trước khi mất tích không có giá trị, có phải thường ngày hắn dùng các phần mềm đó nhiều hơn không?" Phương Viên nói.
Đới Húc lập tức nhận ra vấn đề, cười với Thang Lực: "Đúng là có chuyện như vậy, hai người chúng ta đều là kẻ chui rúc trong rừng sâu, trong đầu chỉ biết tới nhật ký trò chuyện gì đó, đem mấy cái phần mềm nói chuyện phiếm kia quên hết sạch sẽ!"
Thang Lực cũng xấu hổ cười cười, lắc đầu, tự giễu mà nói: "Hai người chúng ta đều là kẻ lạc hậu nhất trong đơn vị, nếu đổi thành Đường Hoằng Nghiệp, phỏng chừng cậu ta đã sớm nghĩ tới."
"Di động của Bào Hồng Quang sau khi mất tích không có ai sử dụng, cậu tranh thủ điều tra xem hắn còn sử dụng phần mềm liên lạc nào khác không. Tôi sẽ dẫn người tới nhà Bào Hồng Quang một chuyến để xem từ máy tính nhà họ có thể tìm ra thứ đồ có ích không." Đới Húc suy xét một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tự mình tới nhà nạn nhân. Ba mẹ Bào Hồng Quang và Thang Lực chưa từng tiếp xúc, hơn nữa chỉ sợ tính cách hai bên cũng không hòa hợp, vì vậy để Thang Lực đi khiến anh không an tâm.
Thang Lực đối với sự an bài này đương nhiên không phản đối, ba mẹ Bào Hồng Quang khó tiếp xúc thế nào tuy anh không trực tiếp đối mặt nhưng ít nhiều có nghe thấy, vì thế liền vui vẻ tiếp nhận.
"Vậy các em ai theo tôi tới nhà Bào Hồng Quang một chuyến?" Đới Húc hỏi ba thực tập sinh.
Lâm Phi Ca là người đầu tiên xua tay, làm như sợ chính mình chậm chân một bước sẽ bị Đới Húc điểm danh: "Em không đi, em thật sự sợ người nhà bọn họ, chỉ cần không để em bắt em tới đó, anh muốn em chà toilet em cũng không có ý kiến."
"Em cũng không đi, sáng qua tới đó, vừa thấy sắc mặt bọn họ em liền một bụng tức giận." Mã Khải cũng giống Lâm Phi Ca, nhanh chóng cự tuyệt, "Em cũng thà đi chà toilet!"
"Còn em? Em muốn đi dọn WC hay tới nhà Bào Hồng Quang?" Đới Húc hỏi Phương Viên.
Phương Viên nhún vai: "Nếu yêu cầu em đi thì em sẽ đi, nếu dọn toilet hai người bọn họ không đủ, em ở lại hỗ trợ cũng không sao, tất cả đều có thể."
"Vậy được, em đi cùng tôi, hai người các em ở lại dọn toilet." Đới Húc nghiêm túc nói. Thấy Lâm Phi Ca và Mã Khải tỏ vẻ uể oải, anh lúc này mới cười trêu chọc, "Đùa thôi, WC không cần các em dọn, hai người các em nếu không đi thì ở lại xem có thể giúp gì cho Thang Lực không."
Phân công xong, Đới Húc liền dẫn Phương Viên xuống lầu, lần nữa lái xe tới nhà Bào Hồng Quang. Dọc đường, hai người không ai nói chuyện, qua một lúc, Đới Húc bỗng nhiên mở miệng: "Em có ý kiến gì với tôi đúng không?"
Bị anh hỏi như vậy, Phương Viên không khỏi kinh ngạc, nhanh chóng hoàn hồn lại, cô lắc đầu, cười nói: "Không có, em không có ý kiến gì cả."
"Không đúng, tôi cảm thấy em không thành thật nói ra suy nghĩ của mình." Đới Húc đương nhiên không hài lòng với câu trả lời của Phương Viên, "Quá có lệ, một chút thành ý cũng không có."
"Nhưng em thật sự không có ý kiến gì với anh, đây là suy nghĩ chân thật của em." Phương Viên một mặt cười tiếp tục phủ nhận, một mặt trộm nói thầm trong lòng, anh có phải đang phê bình mình nội tâm kín đáo hay không? Nhưng cô không hề biểu lộ gì thì làm sao anh biết? Chẳng lẽ anh có mắt thần có thể đọc được nội tâm người khác sao?
Trong đầu Phương Viên lướt nhanh một hồi, từ lần đầu tiên nói chuyện với Đới Húc tới nay, có một số việc anh làm, cho dù nhìn thế nào, Phương Viên cũng cảm thấy người đàn ông này căn bản là hổ giả heo, tuyệt đối không phải kẻ không đáng tin cậy như Lâm Phi Ca và Mã Khải nói.
Đới Húc quay đầu nhìn Phương Viên, đối với thái độ và nụ cười của cô hoàn toàn không vừa lòng, lắc đầu nói: "Tôi vốn cho rằng em là người tương đối thẳng thắn, không ngờ em cũng dối trá như vậy."
"Em đúng thật không nói nhiều lời thẳng thắn, nhưng em không hề dối trá, có lẽ anh đối với em có hiểu lầm gì đó." Phương Viên vì câu nói này mà tâm trạng không vui, nhưng bề ngoài vẫn phải chịu đựng làm bộ không để ý.
"Tôi không hiểu lầm gì cả, bị người ta hỏi tới còn không chịu thành thật nói ra suy nghĩ của mình, đây không phải giả dối thì là cái gì? Tôi cảm thấy đây là biểu hiện của sự dối trá." Đới Húc vẫn kiên trì cái nhìn của mình.
Phương Viên bị ngữ khí của anh chọc tới lửa giận đùng đùng, không cần suy nghĩ đã buột miệng nói: "Nếu là như vậy, anh không phải cũng dối trá sao? Không chỉ dối trá mà còn không chịu trách nhiệm!"
Dứt lời, Phương Viên liền hối hận, nói như vậy không phải cô thừa nhận vấn đề Đới Húc vừa hỏi sao? Không quản chính mình có như lời anh nói hay không, nhưng mặc kệ thế nào, lời nói ra như cung đã phóng, nước đổ ra ngoài, không thể thu về, hiện tại có phủ nhận cũng không được gì, vì thế nội tâm của cô ảo não không thôi, không thể nói thêm gì nữa.
Thấy cô không cẩn thận buột miệng một hồi, bộc lộ suy nghĩ thật sự, Đới Húc chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười, tiếp tục hỏi: "Em nói tôi không chịu trách nhiệm, vậy em nói xem, tôi không chịu trách nhiệm với ai?"
"Vừa rồi Lâm Phi Ca và Mã Khải đều cho rằng anh trong giờ làm việc lười biếng, việc này anh không phát hiện sao?" Nếu đã bại lộ suy nghĩ của mình, Phương Viên cũng không muốn tiếp tục che giấu, nếu đã bị người ta nghĩ mình dối trá còn không bằng bản thân dứt khoát thẳng thắn.
Đới Húc nhíu mày, tựa hồ có chút mờ mịt: "Việc này tôi thật không phát hiện."
"Trước khi anh phát hiện chuyện này, em đã cảm thấy vừa rồi anh không phải thật sự lười biếng, nếu anh làm việc riêng, vì sao sau khi bọn em không tra được tình hình Bào Hồng Quang khi du học, anh lại nhắc tới cộng đồng người Hoa ở nước ngoài và mấy vấn đề linh tinh kia?"
"Em nói đúng, vừa rồi quả thật tôi không hề lười biếng làm việc riêng, tôi xác thật muốn thông qua internet điều tra tình hình của Bào Hồng Quang ở nước ngoài, có điều việc này liên quan gì tới dối trá và không chịu trách nhiệm? Tôi cảm thấy bản thân đối với công việc vẫn luôn nghiêm túc và có trách nhiệm." Thái độ của Đới Húc vô cùng thẳng thắn, hơn nữa có thể nghe ra một chút bất bình.
"Anh biết rõ bọn họ hiểu lầm anh không làm việc mà lên mạng bắt cá, anh lại không nói với họ, khiến họ nghĩ anh giống như mình, về sau bọn họ cũng lười biếng, không chăm chỉ làm việc thì sao? Anh làm vậy không phải đào hố hại bọn họ à?" Phương Viên cảm thấy thái độ vô tội này của Đới Húc thật khiến người ta bực bội.
Đới Húc lắc đầu, một tay đỡ vô lăng, một tay dựng ngón trỏ lên vẫy vẫy với Phương Viên, giống như biểu đạt rằng anh không ủng hộ suy nghĩ này, sau đó nói: "Lời này không đúng, đầu tiên, em không thể nói tôi biết rõ bọn họ hiểu lầm tôi lười biếng không làm việc, không bằng không cớ, vả lại đây không phải chức trách của tôi. Thứ hai, các em đều hơn 20 tuổi, đều đã là người trưởng thành, sắp tốt nghiệp bước ra xã hội rồi, tôi không phải người giữ trẻ, không có trách nhiệm bồi dưỡng thói quen tốt cho các em, trách nhiệm của tôi là bảo đảm trong quá trình thực tập các em có cơ hội tiếp xúc với thực tiễn, hơn nữa bảo đảm các em thật sự an toàn, còn về vấn đề thái độ làm việc này phải xem giác ngộ của bản thân thế nào, tôi còn phải đi theo giám sát các em sao? Dựa vào hiệu suất của từng người các em, chúng tôi sẽ phân công nhiệm vụ, nhưng đó không phải yêu cầu, càng không phải nhắc nhở giám sát, cho nên em thấy chuyện này đổ trách nhiệm lên đầu tôi công bằng sao?"
Phương Viên không ngờ anh lại trả lời như vậy, cô nghĩ bản thân không hề oan uổng anh, càng không phải vì cái gọi là đánh giá và đối đãi không công bằng, nhưng nghe anh nói xong, mặc kệ nội tâm không cam lòng, cô không thể không thừa nhận chính mình hình như đã bị anh thuyết phục, cảm thấy lời anh nói rất có đạo lý, nếu người đã hơn hai mươi tuổi, thái độ đối mặt với công việc thế nào còn phải chờ giám sát mới làm tốt, người đó xác thật không còn lời nào để nói.
Nghĩ như vậy, Phương Viên không dám tiếp tục hé răng, một bên tán đồng suy nghĩ của Đới Húc, một bên lại cảm thấy ủy khuất với cái nhìn trước đó của anh, người đàn ông này một mực nói cô trong ngoài không như một, hơn nữa còn kiên định suy nghĩ của mình, nhưng rõ ràng chính anh cũng trong ngoài không như một, Lâm Phi Ca và Mã Khải đều cho rằng anh là người mơ mơ hồ hồ rất dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế, Phương Viên lại không thấy như thế.
Phương Viên không lên tiếng, Đới Húc cũng không nói chuyện, an tĩnh một hồi, anh bỗng nhiên thở dài, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Nói cũng đúng, chính tôi còn không đủ thẳng thắn thành thật, sao có thể yêu cầu người khác thẳng thắn thành thật với mình chứ?"
"Dạ?" Phương Viên không nghe rõ, còn tưởng anh đang nói chuyện với mình, vội hỏi.
Đới Húc cười cười, không lặp lại lời lẩm bẩm vừa rồi mà sửa miệng hỏi cô: "Có muốn biết tôi phát hiện Bào Hồng Quang đã gặp chuyện gì trong lúc du học không?"
"Muốn." Phương Viên vội vàng gật đầu.
"Em nói đúng, tám chín phần tôi có thể chắc chắn Bào Hồng Quang mua bằng, nhưng còn một chuyện, chờ sau khi gặp La Tề mới có thể xác định." Đới Húc nói.