"Ba mẹ không đáng tin cậy như vậy quả nhiên chỉ có thể bồi dưỡng ra đứa con không đáng tin cậy." Lâm Phi Ca bĩu môi, bởi vì khi trước bị ba mẹ Bào Hồng Quang mắng oan mấy câu trong điện thoại, tới bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.
Phương Viên cười cho có lệ, trước mắt cô không có tâm tình đánh giá xem ba mẹ Bào Hồng Quang rốt cuộc có đáng tin cậy hay không, hiện tại trong nhà hắn không tìm được giấy tờ bọn họ cần, hơn nữa vừa rồi nói chuyện điện thoại, ba mẹ Bào Hồng Quang còn tỏ thái độ bất mãn, dường như cảm thấy cảnh sát cứ hỏi vấn đề cá nhân của Bào Hồng Quang là không tôn trọng con trai ưu tú của họ, nếu không phải thái độ của Phương Viên mềm mỏng, nói không chừng vừa rồi đã bị đối phương ngắt máy giữa chừng.
Cứ như vậy, rốt cuộc phải làm gì để xác nhận bằng cấp của Bào Hồng Quang có vấn đề, Phương Viên cũng không có chủ ý.
Chờ Đới Húc quay lại, cô vội đem tình hình bên này nói với anh, hi vọng anh có thể tìm được con đường, ai ngờ Đới Húc nghe xong chỉ cười nói: "Vậy sao? Chuyện này tạm thời để đó, các em còn nhớ cái người tên La Tề mà ba mẹ Bào Hồng Quang nhắc tới không? Trước mắt ra tay từ người này, tìm được hắn, chuyện Bào Hồng Quang ở nước ngoài chúng ta có thể có thêm tin tức. Hiện tại xem ra bằng cấp này tám chín phần là tiêu tiền giở trò quỷ, mua bằng giả về nước lừa gạt ba mẹ, trên thực tế hắn căn bản không hề học đại học."
"Làm sao anh biết tám chín phần là vậy?" Lâm Phi Ca tò mò hỏi.
"Mấy năm nay số người ra nước ngoài du học nhiều hơn trước, nhưng nói về số lượng thì nó vẫn tương đối nhỏ, cho nên dù ở các nơi khác nhau, bọn họ đều sẽ có giao thoa. Tuy rằng đã biết một ít về cuộc sống sinh hoạt của đối phương nhưng muốn tìm ai đó hỏi thăm, so với trong nước đương nhiên gặp khá nhiều khó khăn, có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ từ cách ăn mặc và lời kể của ba mẹ Bào Hồng Quang, người này không phải kẻ không bộc lộ cá tính, hơn nữa hắn đã treo bằng tốt nghiệp xuất sắc lên tường, mục đích làm vậy là gì? Đương nhiên là hi vọng người nhà có thể nhìn thấy. Điều đó chứng minh hắn coi việc này là một điểm sáng trong cuộc đời mình, là điều vinh quang khiến mọi người chú ý, không những vậy, hắn còn cố tình đặt giấy chứng nhận tốt nghiệp ưu tú trên bàn, các em không cảm thấy làm vậy rất không hợp lý sao?" Đới Húc trả lời, lại hỏi.
"Đó còn không phải là vì chuyên ngành bên trên không trùng khớp? Đúng là ngốc, đã mang cái bằng giả về nước lại không chú ý điểm này, nếu để hai bằng đặt cạnh nhau, gặp người giỏi tiếng Anh, người ta vừa thấy, hắn không phải liền lộ tẩy sao?" Mã Khải nói.
Đới Húc búng tay: "Không sai, chính là như vậy, cho nên Bào Hồng Quang rất rõ sơ hở của mình, tôi đoán lúc nhận bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận ưu tú, khoảng thời gian đó nhất định đã xảy ra chuyện. Việc này không liên quan tới chúng ta, chúng ta không cần thảo luận. Bào Hồng Quang không sợ bại lộ mà còn làm thêm giấy chứng nhận vinh danh, xem ra mục đích là vì che giấu bản thân dốt đặc ngoại ngữ. Hắn không hiểu tâm lý ba mẹ mình, cũng không định dùng nó để lừa dối đơn vị công tác, hơn nữa văn kiện quan trọng tương tự bằng tốt nghiệp lại không tìm thấy trong nhà, điều này chứng minh hắn không thể cầm bằng tốt nghiệp đi xin việc làm, vì căn bản chưa từng xin qua nên đương nhiên sẽ không có ghi chép."
"Nói vậy cũng đúng." Mã Khải gật đầu, cảm thấy lời Đới Húc nói rất có lý.
Phương Viên ngoài mặt nghe Đới Húc nói, trong lòng lại thầm nghĩ tới vấn đề của bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận vinh dự, tuy thừa nhận lời anh nói có lý, thậm chí anh còn nhắc tới cộng đồng người Hoa sinh sống ở nước ngoài, muốn hỏi thăm ai đó khẳng định là chuyện có thể, nhưng lời này khiến cô cảm thấy anh đã nắm được thông tin gì đó nhưng không chịu nói ra. Vừa rồi bị bọn họ bắt gặp nói chuyện phiếm trên mạng, anh có phải là tìm người hỏi thăm việc này hay không? Nếu đúng là vậy, vừa rồi Lâm Phi Ca và Mã Khải hiểu lầm anh lười biếng, anh ấy vì sao lại không giải thích?
Phương Viên thật nghĩ không ra, hơn nữa cảm thấy Đới Húc đang có suy nghĩ riêng của mình. Mã Khải vì thấy Đới Húc "bắt cá" liền nhận định xung quanh có đồng đạo, ngày tháng tương lai có thể dễ chịu. Đới Húc lại không làm sáng tỏ, khiến bọn họ hiểu lầm, cách làm việc như vậy hoàn toàn khác với con người đầy trách nhiệm mà Phương Viên thấy. Cô không ý thức được ánh mắt đang nhìn Đới Húc có loại cảm xúc không nói nên lời, có chút khiển trách, cũng có chút khó hiểu.
Nếu Đới Húc đã bố trí công việc mới, ba người liền tạm thời buông bỏ nghi vấn bằng cấp của Bào Hồng Quang, bắt đầu cùng anh điều tra thân phận cụ thể của La Tề - người từng giúp đỡ nạn nhân trước đó. Lâm Phi Ca và Mã Khải phụ trách xác định xem trong thành phố A có lãnh đạo nào họ La hay không, Phương Viên phụ trách tìm người đủ điều kiện họ La. Trước mắt, lãnh đạo lớn bé của thành phố không có ai nổi bật họ La, nhưng trong đó quả thật có một phó huyện trưởng cùng họ, chỉ tiếc trong nhà đối phương chỉ có đứa con gái 16 tuổi, cho nên rất hiển nhiên, đây không phải người bọn họ muốn tìm, mà bên Phương Viên rất nhanh đã tỏa định được một mục tiêu.
"Người này tên La Tề, 27 tuổi, hộ khẩu vốn ở thành phố A, sau này đã dời đi, hộ khẩu của hắn tách biệt, không sống cùng ai khác, cho nên cũng không biết đây có phải La Tề chúng ta cần tìm hay không." Phương Viên đưa tư liệu có điều kiện phù hợp nhất cho Đới Húc.
Đới Húc nhìn địa chỉ trên sổ hộ khẩu của La Tề từ thành phố A dời đi, nói với Lâm Phi Ca: "Em đi tra xem một hai năm gần đây có lãnh đạo nào của thành phố A họ La được điều tới thành phố D không?"
Lâm Phi Ca vội vàng theo lời nhắc nhở của Đới Húc tìm kiếm thông tin trên mạng, quả nhiên phát hiện hơn một năm trước có một thị trưởng nhậm chức họ A bị điều tới thành phố D đảm nhiệm chức vụ mới, mà thị trưởng La này khi còn ở thành phố A, công việc của ông ta chủ yếu là quản lý văn hóa, giáo dục và y tế."
Cứ như vậy, La Tề này có tám chín phần là người bọn họ muốn tìm.
Đới Húc tìm cách liên lạc tới điện thoại của La Tề, chuông vang lên vài tiếng, bên kia liền nhận máy. Biết người gọi tới là cảnh sát Cục Công An thành phố A, hơn nữa mục đích gọi cho hắn là vì Bào Hồng Quang bị ngộ hại bỏ mình, yêu cầu bạn bè thân thích phải tới hỗ trợ điều tra, đối phương có vẻ hơi kinh ngạc, lại không biểu hiện quá khϊếp sợ hay khó tin, chỉ đơn giản nói rằng hắn rất bận, nếu Đới Húc muốn biết thêm về Bào Hồng Quang thì có thể tới thành phố D tìm hắn, hiện tại hắn có rất nhiều việc cần phải xử lý, không có cách nào nói chuyện điện thoại với Đới Húc, cho nên để lại địa chỉ ở thành phố D rồi cúp máy.
Tuy đối phương không cung cấp tin tức gì có giá trị, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng xác định La Tề này chính là La Tề bọn họ muốn tìm, về một khía cạnh nào đó, đây cũng coi như là thu hoạch, hơn nữa Thang Lực cũng đã mang ghi chép trò chuyện trên di động của Bào Hồng Quang trở về, chỉ tiếc điều khiến mọi người thất vọng này chính là nhật kỳ trò chuyện không có manh mối nào đặc biệt. Nhật ký cuộc gọi tương đối có nhiều số lạ, qua xác nhận, đây chính là điện thoại của phụ huynh học sinh lớp Bào Hồng Quang nhận, khi biết Thang Lực muốn tìm hiểu về Bào Hồng Quang, bọn họ trong điện thoại phun ra một đống nước đắng, sôi nổi tỏ vẻ.
Bào Hồng Quang nhiều lần ám chỉ hắn muốn mở lớp bổ túc sau giờ học, kết quả giờ học bổ túc lại không nghiêm chỉnh, thường xuyên qua loa có lệ, thậm chí còn thu phí mắc hơn các lớp bổ túc bên ngoài. Hơn nữa qua nhiều lần ám chỉ, tất cả học sinh đều biết Bào Hồng Quang là người có bối cảnh, không có năng lực nhưng được nhận vào làm giáo viên biên chế đã chứng minh điều này, vì thế các phụ huynh đều tìm cớ cho con mình bổ túc bên ngoài. Kết quả, sau khi biết, mỗi lần có tiết tiếng Anh trên trường, hắn đều bắt lỗi học sinh, chuyện bé xé ra to mà đuổi bọn nhỏ ra ngoài. Sau này bị trường học nhìn thấy, hắn không dám công khai phạt đứng học sinh bên ngoài, nhưng trong lớp lại tìm đủ mọi cách chèn ép, đến nỗi có phụ huynh bất đắc dĩ phải chuyển trường cho con. Từ đó, các phụ huynh khác chỉ có thể giữ một bụng tức giận, cố nhịn, không muốn con mình chịu tội như thế.
"Nói như vậy, hôm nay cậu cũng bận rộn không công một chuyến rồi." Đới Húc nhìn Thang Lực với ánh mắt đồng tình.
Thang Lực nghe vậy, dù bình thường ít nói nhưng lúc này vẫn thở dài, gật đầu: "Đúng vậy, nhận ký trò chuyện không tìm được người đáng chú ý, muốn xác định trước khi chết hắn liên lạc với ai chỉ sợ không thể đi theo con đường này."
"Cũng không nhất định." Phương Viên ở bên cạnh nghe xong nửa ngày, rốt cuộc cũng nhịn không được mà lên tiếng.