"Chưởng môn, thương thế của muội vẫn chưa tốt hẳn, nếu bây giờ xuất môn ta sợ thương thế của muội sẽ tái phát. Tuy rằng tốc độ phục hồi của muội rất nhanh, nhưng mà tổn thương quá nặng, quan trọng nhất là cần trường kỳ nghỉ ngơi." Thanh Đại một phen giữ chặt Sở Phi đang hướng ngoài cửa chui ra. Ngày hôm qua sau khi Lăng Giáng Hồng tới, Sở Phi liền tâm tâm niệm niệm phải ra khỏi cửa, lúc này mới ngày hôm sau nha.
"Phi nhi, biết muội không có tính nhẫn nại gì, nên thiếu cung chủ đề ra chủ ý đặc biệt, bảo chúng ta tới đón muội qua đó." Đang lúc Sở Phi muốn trốn Thanh Đại xấu lắm để đi gặp Lăng Giáng Hồng, Dịch Mộng và Dịch Mai bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Sở Phi.
Biệt viện ở chỗ bí ẩn này của Lưu Anh Đường, những người tìm được không nhiều lắm, thủ vệ cũng không an bài, quan trọng nhất là yên tĩnh, vừa lúc tiện cho Lăng Giáng Hồng các nàng xuất nhập.
"Dịch Mộng tỷ tỷ, Dịch Mai tỷ tỷ…" Sở Phi bỗng nhiên thấy Dịch Mộng, Dịch Mai, vừa mừng vừa sợ, lập tức ôm lấy gáy hai người thật chặt. Vùi đầu ở trong lòng hai người cọ xát lại cọ cọ, phi thường vui vẻ.
"Phi nhi!" Dịch Mai vuốt phía sau lưng Sở Phi, phát hiện tất cả đều là xương cốt nhô lên, "Muội thật gầy quá, như thế nào không hảo hảo chiếu cố bản thân mình?"
"A… Có thiếu cung chủ của các ngươi, chưởng môn chúng ta còn có thể không gầy sao, một chưởng chấn thương tâm mạch, một chưởng tổn thương phổi." Lúc Mộc Hương đi tới vừa khéo thấy một màn này, lập tức tiếp lời chua ngoa.
"Này…" Dịch Mộng và Dịch Mai nhìn nhau một cái…trước khi đến, Dịch Dung cũng đã đem sự tình này nói đại khái cho các nàng biết.
Các nàng không nghĩ tới, Sở Phi rời khỏi mới hơn một năm, thế nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Lăng Giáng Hồng làm bị thương Sở Phi thật là bởi vì Lăng Giáng Hồng ích kỷ, chỉ lo lợi ích của mình, ngay cả mạng của Sở Phi cũng không để ý.
"Mộc Hương sư tỷ… Đừng trách Dịch Mộng, Dịch Mai tỷ tỷ, các nàng không biết rõ tình hình nha…" Sở Phi quay đầu lại nhìn về phía Mộc Hương, nàng cũng biết Mộc Hương là bất bình cho nàng.
Nhưng Sở Phi càng hiểu được, Dịch Mộng các nàng được an bài làm việc ở bên người Lăng Giáng Hồng, đối với mệnh lệnh của Lăng Giáng Hồng thì không cách nào chống lại. Sau đó nàng cũng biết được, khi Lăng Giáng Hồng làm nàng bị thương, không có kêu Dịch Dung và Dịch Thanh đi theo.
Dịch Mai thầm quyết tâm săn sóc Sở Phi, sờ sờ đầu Sở Phi nói: "Phi nhi, một hồi tỷ và Dịch Dung làm cho muội đồ ăn ngon nha, muốn đem thân thể gầy yếu của muội tẩm bổ thật tốt!"
"Tốt quá a! Đã thật lâu muội không có thưởng thức tay nghề của Dịch Mai tỷ tỷ." Hai mắt Sở Phi tỏa sáng, nắm cả tay Dịch Mai và Dịch Mộng đi ra ngoài.
Bỗng nhiên Sở Phi dừng bước lại, chạy về trước mặt Mộc Hương và Thanh Đại, hướng hai người cười cười, nắm tay hai người nói: "Ta biết các tỷ lo lắng ta. Cám ơn! Bất quá chính ta hiểu đúng chừng mực, sẽ không tiếp tục làm cho mình bị thương."
"Cắt! Muội nên thật sự nói được làm được mới tốt." Mộc Hương và Thanh Đại đều thực cảm động. Sở Phi làm việc luôn chu đáo, có băn khoăn đến cảm thụ của các nàng, sẽ không để cho các nàng cảm thấy người của Minh Phượng cung so với các nàng thân thiết hơn một ít. Tuy rằng trên thực tế đúng là như thế, nhưng mà Mộc Hương hiện tại thực hưởng thụ, Sở Phi đặc biệt giải thích là tỏ vẻ coi trọng các nàng.
"Chưởng môn lo cho thương thế của mình, đừng quá mệt nhọc!" Thanh Đại cũng không có dặn dò nhiều, Minh Phượng cung làm việc tất nhiên sẽ chu đáo, nàng cũng không có gì để lo lắng.
Lăng Giáng Hồng an bài hết sức cẩn thận, Sở Phi xuất môn, liền kêu một chiếc xe ngựa bề ngoài nhìn như bình thường, nội bộ lại thập phần xa hoa thoải mái. Ngoài xe có người lái, Dịch Mộng và Dịch Mai cùng Sở Phi ngồi bên trong xe.
Sở Phi lôi kéo tay Dịch Mộng: "Dịch Mộng tỷ tỷ, thực xin lỗi, tỷ dạy muội nhiều như vậy, cuối cùng muội còn gạt tỷ học trộm cái khác."
"Ngốc Phi nhi…" Dịch Mộng nắm cả cánh tay Sở Phi, "Muội học, có bản lĩnh, tỷ nên thay muội cao hứng mới đúng, chính là muội không nói một tiếng đã chạy xuống núi, cũng thật làm cho tỷ lo lắng muốn chết."
"Đúng… Thật xin lỗi!" Sở Phi lộ vẻ mặt xấu hổ, đỏ mặt giải thích.
Dịch Mai sờ đầu Sở Phi: "Được rồi, ngươi cũng đừng trách phạt nàng. Nàng ở bên ngoài chịu khổ cũng không ít, đau lòng còn không kịp đâu."
"Muội biết các tỷ hiểu rõ Phi nhi nhất." Sở Phi lập tức cười làm nũng với hai người. Chuyện này trước kia cũng làm không ít, hiện tại lại ngựa quen đường cũ như trước, "Đúng rồi, làm sao các tỷ tới cũng không báo trước cho ta biết một tiếng?"
"Thiếu cung chủ nói cho muội một cái kinh hỉ, cho nên không cho chúng ta nói cho muội chừng nào thì đến, buổi sáng dặn chúng ta đi đón muội." Dịch Mộng xoa bóp mặt Sở Phi, xúc cảm tốt lắm.
"Đúng rồi, Phi nhi, Dịch Dung nói với chúng ta, muội cùng thiếu cung chủ…" Dịch Mộng bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, rồi lại không biết nên đem sự tình nói như thế nào cho rõ ràng, "Chuyện này… Là sự thật sao?"
Sở Phi ngây ra một lúc mới hiểu được Dịch Mộng hỏi là cái gì, sắc mặt khẽ biến thành hồng, có chút thẹn thùng đỏ mặt, chậm chạp gật đầu, dùng âm thanh rất nhỏ trả lời: "Ân."
"Này… Phi nhi, thiếu cung chủ là hạng người gì, tỷ cảm thấy muội so với chúng ta còn rõ ràng hơn. Không phải chúng ta nói muội và nàng cùng một chỗ không tốt, mà là sau này muội cần đối mặt với những gì, muội có chuẩn bị tâm lý cho việc này sao? Tỷ thực lo lắng cho muội, cũng lo lắng cho thiếu cung chủ. Vì ba thành thuỷ vận, nàng đã đem muội đánh thành trọng thương. Sau này tiếp tục gặp một tầng lợi ích khác, tỷ sợ nàng sẽ tiếp tục đối với muội làm những chuyện khác, muội sẽ không chịu nổi đâu. Nàng tổn thương muội, tương đương với tổn thương chính mình. Nghe Dịch Dung nói, mấy ngày mạng của muội nguy kịch, nàng thấp thỏm có phân ưu, ánh đèn trong phòng của nàng luôn sáng, ngoài miệng nói không lo lắng, nhưng trong lòng khó chịu muốn chết. Muội cũng biết tính tình của thiếu cung chủ, có cái gì đều chỉ giấu ở trong lòng, sẽ không nói ra…" Dịch Mộng thở dài, nói sau lưng chủ tử của mình là không đúng, nhưng nàng thật không yên lòng Sở Phi.
Vừa rồi Lăng Giáng Hồng gặp nàng, đặc biệt hỏi một ít về chuyện làm sao có thể giải độc trên người Sở Phi, có thể thấy được Lăng Giáng Hồng cũng là cực để ý đến Sở Phi, bằng không sẽ không để bụng như vậy. Sở Phi là chưởng môn Quỷ Y môn, y thuật phi phàm, vậy mà Lăng Giáng Hồng vẫn tự lo lắng tâm tư tìm kiếm, có thể thấy Lăng Giáng Hồng để ý đến chuyện này, rất quan tâm Sở Phi.
"Giáng Hồng không phải là người như thế… Muội biết các tỷ lo lắng cái gì, nhưng mà bây giờ nàng đối với muội rất tốt. Chuyện sau này ai cũng không thể đoán trước, chỉ cần nàng không buông bỏ, muội cũng sẽ không buông bỏ." Sở Phi lắc đầu.
Kỳ thật nàng mới là người hiểu rõ nhất con người Lăng Giáng Hồng… Lăng Giáng Hồng mặt ngoài vô tình, nhưng chính là bởi vì như vậy, một khi động tâm sẽ rất sâu, là loại chết cũng không đổi. Lăng Giáng Hồng tham muốn, cố chấp giữ lấy, có lẽ sau này coi như Sở Phi muốn buông bỏ, nàng cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Sở Phi biết mình cần cái gì… nàng cần chính là loại tình cảm giống như tình cảm của Lăng Giáng Hồng, mới có thể làm nàng cảm thấy kiên định, có cảm giác tồn tại. Nàng luôn hiểu được thứ mình truy tìm là cái gì… trước đây là dựa vào bản năng, bây giờ là dựa vào hiểu biết của nàng đối với Lăng Giáng Hồng, nàng biết, chỉ có Lăng Giáng Hồng là thích hợp nhất với mình.
"Chúng ta cũng không khuyên muội cái gì… Đứng ở lập trường của chúng ta mà nói, tựa hồ cũng không thể lấy lòng, cho nên… Tỷ hi vọng… Đối với thiếu cung chủ, Phi nhi, muội khoan dung nàng một ít đi. Mấy năm nay thiếu cung chủ cũng không dễ dàng, rất nhiều chuyện nàng thật là thân bất do kỷ."
"Dịch Mộng tỷ tỷ, muội đều hiểu được, các tỷ nói muội cũng sẽ nhớ kỹ." Sở Phi chân thật gật đầu. Lăng Giáng Hồng có nhiều cản trở như vậy, nhiều khó khăn như vậy, nàng muốn dùng thực lực của chính mình giúp Lăng Giáng Hồng giải quyết khó khăn, đường sau này của các nàng mới có thể thông thuận một ít.
Ba người hàn huyên rất nhiều chuyện sau khi tách ra, phần lớn là Sở Phi nói, Dịch Mộng và Dịch Mai nghe. Bình thường Sở Phi nói không nhiều lắm, cũng chỉ ở bên cạnh người thân cận mới có thể nhiều lời một ít.
"Phi nhi, một hồi tỷ có lễ vật tặng cho muội." Dịch Mộng bỗng nhiên thần bí nói.
"Là lễ vật gì?"
"Sau khi muội gặp thiếu cung chủ, tỷ tìm một cơ hội tặng cho muội, bảo đảm muội thích." Dịch Mộng cười đến có chút phá hư, Sở Phi nhìn thấy cảm giác sau lưng mềm mại.
Xe rất nhanh tới phân bộ của Minh Phượng cung. Sở Phi không có xuống xe, xe ngựa vào cửa từ phía sau, Dịch Mộng và Dịch Mai mới mang theo Sở Phi xuống xe.
Sở Phi vừa xuống xe, liền nhìn thấy Lăng Giáng Hồng đứng trong sân nói chuyện với hạ nhân.
"Giáng Hồng!" Sở Phi đi qua, Lăng Giáng Hồng hôm nay khó có được mặc một trường bào màu tím, nhan sắc diễm lệ, vật liệu may mặc và hình thức cũng cực kỳ đẹp đẽ quý giá, cảm giác thực long trọng, làm hai mắt Sở Phi phát sáng.
Màu tím chọn người, mặc không tốt sẽ biến khéo thành vụng, cùng với nói Lăng Giáng Hồng mặc màu tím, chẳng bằng nói màu tím này làm Lăng Giáng Hồng như dệt hoa trên gấm, cực đẹp, cực đẹp! Tính toán niên kỷ của Lăng Giáng Hồng, lớn hơn Sở Phi bốn tuổi, năm nay đã hai mươi. Nữ nhân bình thường sớm thành mẫu thân của mấy tiểu hài tử. Lăng Giáng Hồng có thân phận đặc thù, cho nên vẫn độc thân. Thương Trưng Vũ thân đã chịu quá nhiều khổ, tại phương diện này thật sự là chưa từng miễn cưỡng Lăng Giáng Hồng.
Nữ tử tuổi này đã bắt đầu có phong vận của nữ nhân. Hôm nay Lăng Giáng Hồng buộc tóc dài lại, chính là chưa gả, tóc dài theo gió phiêu dật. Mặc dù không có thành thục thanh tao như Thương Trưng Vũ hiện giờ, nhưng lại là thanh lịch cao quý, dẫn theo một cỗ hơi thở tươi mát.
"Như thế nào? Nhìn đến choáng váng?" Lăng Giáng Hồng đưa tay quơ quơ trước mắt Sở Phi, rất ít thấy cùng Sở Phi vừa nói vừa cười.
"Ân." Sở Phi dùng sức gật đầu, "Giáng Hồng rất đẹp, sau này đều mặc như vậy được không?"
Lăng Giáng Hồng hơi cong ngón tay búng vào trán Sở Phi: "Tiểu Phôi đản… mỗi ngày đều mặc như vậy, ta sẽ mệt chết nha!"
Quần áo đẹp đẽ quý giá là không sai, nhưng cách mặc quần áo này cũng quá phiền phức, nếu không phải Dịch Dung một bên hầu hạ mặc giúp, một mình nàng khẳng định mặc không được, nói không chừng dưới sự giận dữ, Lăng Giáng Hồng dứt khoát mặc thân bạch sam đi ra.
"Giáng Hồng nói như vậy, vậy mặc như vậy nhất định không phải cho ta xem." Sở Phi miết miết miệng, phi thường bất mãn, lại có chút tò mò, người nào sẽ làm Lăng Giáng Hồng mặc một thân trang phục lộng lẫy đi gặp?
"Thiếu cung chủ, đừng đứng bên ngoài, vào nhà ngồi xuống rồi nói sau, bên ngoài gió lớn, thân thể Phi nhi còn chưa khỏe." Dịch Mộng ở một bên nhắc nhở.
Lăng Giáng Hồng nhìn xem mặt Sở Phi, có điểm tái nhợt, đau lòng sờ sờ: "Ân, mau vào đi thôi."
Sở Phi lúc này mới đi theo Lăng Giáng Hồng vào phòng. Lăng Giáng Hồng vừa rồi gặp ai, nàng không hỏi tiếp, nhưng trong lòng chính là không thoải mái. Mặc xinh đẹp như vậy, đừng bị người nhìn trúng mới tốt.
Nàng đâu nào biết rằng Lăng Giáng Hồng là một sát tinh nổi danh, nàng âm ngoan đã làm cho người ta xem nhẹ mỹ mạo của nàng. Dù người sắc đảm che trời cũng không dám có chủ ý với Lăng Giáng Hồng vì thật sợ mình vô phúc tiêu thụ.
Dịch Dung và Dịch Mai ngâm nước trà ngon cho Sở Phi và Lăng Giáng Hồng uống, sau đó ra khỏi phòng. Trước kia là vì không biết quan hệ của các nàng, hiện tại nếu đối với các nàng không giấu diếm, cũng ngượng ngùng ở đây quấy rầy hai người mà nguyên bản thời gian gặp mặt không nhiều. Có lời gì, vừa rồi trên đường tới cũng đã nói xong.
Lăng Giáng Hồng bưng tách trà trên bàn lên, đưa cho Sở Phi cầm trong lòng bàn tay, tay của mình thì khóa lại bên ngoài tay Sở Phi, giúp nàng sưởi ấm.
"Đi ra ngoài cũng không mặc nhiều chút, bị đông đến lạnh lẻo!"
Một loạt động tác của Lăng Giáng Hồng nhường lòng Sở Phi trong nháy mắt ấm hẳn lên, một chút lạnh cũng không có. Tay bị Lăng Giáng Hồng nắm như vậy, ẩm ướt ấm áp, thực thoải mái: "Không lạnh, một đường tới đây đều ngồi trong xe ngựa nha."