"Thiếu cung chủ cùng Lưu Bang chủ nói chuyện thật lâu?" Dịch Dung thấy Lăng Giáng Hồng đã trở lại, vội ngâm nước trà ngon đưa tới giúp Lăng Giáng Hồng nhuận hầu.
"Không lâu, chuyện về con thuyền chúng ta đã thỏa hiệp. Nếu tiếp thu thuỷ vận, như vậy giữ gìn sửa chữa hay tu dưỡng thuyền cũng nên do chúng ta phụ trách." Lăng Giáng Hồng nhấp một miếng trà, "Trước khi đi đã đi gặp Phi nhi, Dịch Mộng các nàng hai ngày nữa sẽ tới, ta nghĩ cho Phi nhi một kinh hỉ."
"Thiếu cung chủ…"
"Ân?" Lăng Giáng Hồng ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Dịch Dung, "Có lời gì, nói đi."
"…Ta cảm thấy từ lần trước, người trở về sau khi gặp Phi nhi thì liền bất đồng với ngày thường." Dịch Dung thấy hôm nay Lăng Giáng Hồng dễ nói chuyện như vậy, lá gan cũng lớn lên.
"Nga? Làm sao bất đồng đây?" Lăng Giáng Hồng cười hỏi.
"Ân, cười nhiều hơn so với trước kia, mỗi ngày cũng có tâm trạng và thần thái tốt… Tóm lại, rất không giống nhau." Dịch Dung cũng không biết tìm từ như thế nào mới đúng, "Là bởi vì thương thế của Phi nhi phục hồi tốt rồi sao?"
"Đáp đúng phân nửa…" Lăng Giáng Hồng đứng lên vỗ vỗ vai Dịch Dung, "Ngươi thực thông minh, chẳng qua có một số việc không nên tìm hiểu quá sâu… Nhưng hôm nay, ngươi cũng tưởng tượng đi, ta sẽ không trách phạt ngươi."
Dịch Dung há to mồm nhìn Lăng Giáng Hồng, sẽ không phải là…
Lăng Giáng Hồng khó có được nụ cười thật dễ thương như vậy, trong ánh mắt còn có chút bướng bỉnh, như là thực hiện được trò đùa dai, tim Dịch Dung đều nhanh bị hù nhảy ra ngoài.
Lăng Giáng Hồng và Sở Phi, nếu như bị Thương Trưng Vũ biết liền nguy rồi.
"Không cần có bộ dạng kinh hách như vậy, mẫu thân, ta sẽ tự mình giải quyết. Nói cho ngươi biết, chỉ là thông báo các ngươi một tiếng, ngươi phải biết rằng, không ai có thể lay động quyết định của ta." Lăng Giáng Hồng như an ủi vỗ vỗ đầu vai của Dịch Dung.
Mẹ ruột của mình sao? Nàng gợi lên khóe miệng, tuyệt không lo lắng chuyện này, trong tay nàng còn nắm nhược điểm Thương Trưng Vũ và Lưu Thụ Doanh dây dưa không rõ đâu. Tuy rằng uy hϊếp mẹ ruột của mình có chút không phải, nhưng là vì tương lai của nàng và Sở Phi, cần phải hy sinh một số thứ. Nói sau, nếu nhìn thấy Sở Phi, Thương Trưng Vũ có thể không ngoan tâm mà hạ được quyết tâm. Lúc trước nàng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Thương Trưng Vũ rất ít nhìn Sở Phi, nguyên lai là sợ xúc cảnh sinh tình.
"Đúng rồi, Dịch Mộng trở về, ngươi kêu nàng tới gặp ta, ta có việc muốn hỏi nàng." Hiện tại Lăng Giáng Hồng không thể không lo lắng kỳ độc trên người Sở Phi. Dịch Mộng thông hiểu rất nhiều chuyện, bị người Minh Phượng cung coi là từ điển sống. Nàng muốn hỏi Dịch Mộng, trong chốn giang hồ, trừ bỏ Quỷ Y môn, còn có người hoặc là môn phái có y thuật lợi hại khác không. Quỷ Y môn nghiên cứu loại độc Thập Tam này nhiều năm như vậy, đều không có một người nào, không có một kết quả nào, hiện tại càng không thể trông cậy vào bọn hắn.
"Ân, ta đã nhớ." Dịch Dung gật đầu, "Thiếu cung chủ đây là muốn đi nghỉ ngơi sao?"
"Không, ta còn muốn đi gặp một người, ngươi lưu lại, ta đi xong sẽ quay về." Lăng Giáng Hồng nhìn xem sắc trời, thời điểm không sai biệt lắm.
"Ta đây chờ thiếu cung chủ trở về." Dịch Dung gật đầu. Không mang nàng đi, thì người này tự nhiên là người mình không tiện gặp, nhiều năm đi theo bên người Lăng Giáng Hồng đã sớm hiểu được tiến thoái thích đáng.
Lăng Giáng Hồng lại nhìn thoáng qua Dịch Dung, mới xuất môn.
Đêm tối, một chiếc xe ngựa dừng bên bờ sông chỗ bến tàu. Con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ, bốn phía yên tĩnh một mảnh, nơi không xa không gần có vài tên thủ vệ cảnh giác quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Lúc Lăng Giáng Hồng tới, một gã thủ vệ giơ kiếm ngăn cản đường đi của nàng. Lăng Giáng Hồng cúi đầu, chậm rãi chờ đợi, cũng không nói chuyện.
Một lát sau, bên trong xe ngựa mới truyền ra một thanh âm: "Để nàng lại đây…"
Thị vệ buông đao, lui sang một bên, Lăng Giáng Hồng nhìn thoáng qua thị vệ, chỗ hổ khẩu có vết chai rất dày, vừa nhìn cũng biết là kết quả hàng năm sử dụng kiếm, đoán chừng vài người canh gác nơi này võ công cũng không yếu. Xem ra người này đối với mình có phòng bị rất sâu.
Lăng Giáng Hồng vạch rèm vải xe ngựa ra, chui lên xe. Người bên trong xe lập tức tung một chưởng đánh về phía Lăng Giáng Hồng, Lăng Giáng Hồng không có đón đỡ, nghiêng người tránh đi. Bàn tay đối phương lại hướng lên trên công kích lại đây, lúc này Lăng Giáng Hồng mới đưa tay ngăn cản chiêu thức của đối phương.
"Tĩnh vương, biệt lai vô dạng…" Lăng Giáng Hồng tại không gian nhỏ hẹp này né vài lần, lại không thể hoàn thủ, đành phải thối lui, kêu danh hào của đối phương.
Đối phương quả nhiên đã ngừng lại thế công: "Tại sao ngươi đoán ra thân phận của ta?"
Lăng Giáng Hồng mỉm cười ngồi ở một bên: "Tĩnh vương điện hạ ngàn vạn lần không nên dùng tên thật của mình, Bộc Dương Tĩnh, xóa đi họ Bộc Dương, Dương Tĩnh, chính là ngài đi. Mà ta ở Quỷ Y môn nhìn thấy thân ảnh kia, cũng hẳn là ngài."
"Không hổ là cung chủ đương nhiệm của Minh Phượng cung, chỉ bằng điểm ấy dấu vết để lại đã có thể tìm được ta." Bộc Dương Tĩnh thu tay về khen, đồng thời cũng có chút không vui vì Sở Phi đã nói với Lăng Giáng Hồng chuyện đã tham kiến mình, không có tuân thủ ước định của hai người.
"Cũng là vì ngài lưu lại quá nhiều sơ hở. Thứ nhất, khí độ của ngài không phải người thường có thể có, giả bộ không được. Thứ hai, không phải người của Quỷ Y môn, lại có thể tự do xuất nhập cũng không có mấy người. Thứ ba, ngươi nói như vậy với Phi nhi, Phi nhi là chưởng môn Quỷ Y môn, tất nhiên lấy an nguy của Quỷ Y môn làm đầu. Nàng nói cho ta biết có người kỳ quái như vậy, ta sẽ suy nghĩ, ngươi rốt cuộc là ai. Ta nghĩ đến ngươi là thế tử vương phủ, theo như tuổi rất giống, nhưng mà khí độ không đủ. Sau đó nghĩ đến, trong các vị vương gia chỉ có Tĩnh vương có niên kỷ nhỏ như vậy, hơn nữa Dương Tĩnh, kỳ thật chính là Bộc Dương Tĩnh."
"Lăng Giáng Hồng, ngươi nên biết, tung tích của ta bị ngươi phát hiện, rất có thể ta sẽ gϊếŧ ngươi diệt khẩu." Bộc Dương Tĩnh sắc mặt lãnh mạc, tản mát ra một cỗ sát ý.
"Có lẽ… Cũng phải xem ngài có bản lãnh này hay không." Lăng Giáng Hồng cười đắc ý lên, "Ta dám một mình hẹn ngươi tới nơi này gặp mặt, nhất định là đã chuẩn bị hoàn toàn, nên cũng không có sợ ngài."
"Ngươi tìm ta đi ra, đến tột cùng có mục đích gì?" Bộc Dương Tĩnh có chút đoán không ra ý đồ của Lăng Giáng Hồng.
"Một vương gia bị giam lỏng ở dưới mắt thiên tử, có thể tự do xuất nhập như vậy, đến đây còn nhanh hơn ta. Ta xem, người ngày đêm bị giám thị chẳng qua là thế thân. Ngài có mưu đồ gì ta không biết, nhưng mà nếu ta đem tin tức này truyền đi ra, hậu quả… Chỉ sợ ta không cần phải nói, ngươi cũng biết." Lăng Giáng Hồng uy hϊếp Bộc Dương Tĩnh không có lộ ra chút kích động, tương phản, người chiếm ưu thế là nàng. Hiện tại, hoàng đế trời sanh tính đa nghi, ngay cả Minh Phượng cung cũng không tin tưởng, làm sao có thể buông tha bộ dạng khả nghi của Bộc Dương Tĩnh.
"Ngươi muốn như thế nào?" Bộc Dương Tĩnh cũng không phải ngồi không, rất nhanh xoay chuyển tình hình thực tế bất lợi của mình, "Lăng cung chủ không lập tức đem ta vạch trần, chỉ sợ cũng có mục đích khác. Cũng hoặc là có vài chuyện, chỉ có ta có khả năng giúp đỡ."
"Đúng là vậy… mục đích của chúng ta có chút tương tự, cho nên ta nghĩ, chúng ta có thể hợp tác, mặc kệ tương lai lập trường của chúng ta như thế nào, hiện tại địch nhân là cộng đồng, không phải sao? Ta còn tra được một ít chuyện thú vị. Thích Khách môn trên giang hồ không cùng môn phái khác có mối quan hệ nào, nguyên lai cùng Tĩnh vương ngươi có quan hệ chặt chẽ như vậy. Thích khách môn làm việc cho ngươi, chuyên trách ám sát, ngươi lại có mặt ở Quỷ Y môn, ta nghĩ ta đã biết nguyên nhân trong đó." Căn cứ tin tức Thương Trưng Vũ ở Biện Châu đưa tới, Mộ Tử Chi là môn chủ Thích Khách môn, cũng chính là phi tử của tiên hoàng. Tĩnh vương là nhi tử nhỏ nhất của tiên hoàng, cũng là người xuất sắc nhất trong đông đảo con nối dõi. Tiên hoàng còn khỏe mạnh, không thể thoái vị nhanh như vậy, lúc ấy tất cả mọi người cho rằng con út này có khả năng trở thành thái tử nhất.
Không ngờ tiên hoàng đột nhiên băng hà, ngôi vị hoàng đế ngoài dự đoán của mọi người truyền cho hoàng đệ Bộc Dương Vinh Thánh. Càng về sau, Bộc Dương Tĩnh lớn lên, Bộc Dương Vinh Thánh bị áp lực từ triều thần áp bức, không thể động đến hắn, liền phong danh hiệu Phiên Vương không có tác dụng cho hắn, cũng không cấp đất phong, đưa hắn ở lại Biện Châu, tự mình chiếu cố, kỳ thật chính là giam lỏng.
Như vậy phi tử đã đi theo tiên hoàng hạ huyệt cùng con út thiếu chút nữa trở thành thái tử này, đến tột cùng có mưu đồ bí mật những thứ gì? Lăng Giáng Hồng không cần phải nghĩ nhiều cũng biết, nhưng nói có một chút liền dừng, sẽ không nói rất rõ ràng.
"Ông nội Mộ Tử Chi là ám vệ phi thường được tín nhiệm của phụ hoàng ta. Bởi vì phụ hoàng đã sớm phát hiện Bộc Dương Vinh Thánh rắc tâm hại người, vì bảo vệ mình, hắn phân phó ám vệ này tự mình xây dựng Thích Khách môn, thâu tóm toàn bộ người có nghề thích khách. Như vậy bất luận là giang hồ hay là trong triều, toàn bộ ám sát đều bị nắm trong tay phụ hoàng. Có bất kỳ gió thổi cỏ lay, phụ hoàng cũng phát giác trước tiên." Bộc Dương Tĩnh không có ý định gạt Lăng Giáng Hồng, bởi vì có ngày nàng cũng sẽ điều tra ra.
"Ta vẫn cho rằng tính cách tiên hoàng yếu đuối, không nghĩ tới cũng là một người có tâm kế như vậy." Không phải năm đó tiên hoàng quá sủng ái Mộ Phi Mộ Tử Chi này, mà là vì bảo mệnh, cũng không thể không suốt ngày như hình với bóng với nàng.
"Vì sinh tồn, không phải sao? Nếu ngươi cũng có một thân đệ đệ nhìn chằm chằm, cả ngày nghĩ gϊếŧ ngươi, ngươi có thể không bảo vệ mình sao?" Bộc Dương Tĩnh khẩu khí nổi lên bất đắc dĩ.
Lăng Giáng Hồng trầm mặc không nói, tất cả chuyện này tựa hồ kém một cái xâu chuỗi, đem trọn chuyện liên hệ tới. Bây giờ nghe chuyện xưa từng bị trung gian cắt đứt, đáp án đã miêu tả sinh động, có thể nàng không dám nói ra thôi.
"Ngươi đoán được, vì sao không nói?" Bộc Dương Tĩnh cười lạnh một tiếng, "Cung chủ Minh Phượng cung làm việc quả nhiên cẩn thận… thiên hạ này vẫn là thiên hạ của hắn, cho nên ngươi không dám nói, đúng hay không? Ngươi đoán không lầm, phụ hoàng là bị ám sát. Chính là Bộc Dương Vinh Thánh phái người ám sát."
Lăng Giáng Hồng có chút hối hận tới tìm Tĩnh vương, biết bí mật kinh thiên này, bất động thì đã, vừa động không thể thua. Nếu là bị hoàng đế biết, bất kể như thế nào đều cũng gϊếŧ mình diệt khẩu. Cho nên nàng bây giờ là trái lại bị Bộc Dương Tĩnh bức đến tuyệt lộ.
"Ta không rõ, Thích Khách môn xuất hiện, ngay cả thích khách lợi hại nhất cũng bị các ngươi khống chế ở lòng bàn tay, vì cái gì còn có thể xảy ra sự cố?" Thủ đoạn và thực lực của Thích Khách môn, nàng không phải không kiến thức qua, môn chủ tự mình ra trận còn có thể xảy ra sự cố? Sự tình còn không phát sinh, Lăng Giáng Hồng áp chế bối rối trong lòng, quyết không thể để Bộc Dương Tĩnh nhìn ra.
"Không phải ám sát bằng đao kiếm, mà là hạ độc." Bộc Dương Tĩnh cũng hiểu được rất buồn cười, thiên toán vạn toán, thế nhưng tính sai chuyện về độc.
Hoàng cung có ngự y tốt nhất, độc gì giải không được?
"Tiên hoàng bị độc gì?" Lăng Giáng Hồng có dự cảm bất hảo.
"Thập Tam… Kỳ độc Thập Tam." Bộc Dương Tĩnh dự đoán được Lăng Giáng Hồng sẽ có phản ứng này, bởi vì kỳ độc Thập Tam vốn là không tồn tại. Chỉ là truyền thuyết, Thập Tam là một số không may mắn, dùng cái này đặt tên độc, trên đời cơ hồ không người có thể giải thích.
Đây cũng là khi Bộc Dương Tĩnh nghe danh hào Quỷ Y Thập Tam mới có thể có hứng thú như vậy, sau khi vô ý gặp được ở Quỷ Y môn, lại cố ý tiếp cận.
"Độc này là từ nơi nào đến?" Lưu Thụ Doanh và tiên hoàng trúng độc là giống nhau, chuyện này thuyết minh cái gì?
"Ta cũng không biết, phụ hoàng trúng độc không trị được, Bộc Dương Vinh Thánh trộm sửa lại chiếu thư, thuận lợi đăng đế vị. Lại nói tiếp, chuyện này còn phải cảm tạ cơ hội tốt Thương cung chủ chế tạo. Nàng thiết kế đem tâm phúc của phụ hoàng Lăng Chính điều đi biên cảnh, Bộc Dương Vinh Thánh liền thừa dịp này quét sạch thế lực trở ngại trong triều, hạ độc hại chết phụ hoàng, hơn nữa đăng cơ, lại không hiểu được vì sao Thương cung chủ âm thầm hiệp trợ, gϊếŧ Lăng Chính, Lăng tướng quân." Bộc Dương Tĩnh nghĩ rằng Minh Phượng cung luôn thay Bộc Dương Vinh Thánh làm việc, cho nên Thương Trưng Vũ đến cả trượng phu của mình cũng gϊếŧ.
Có thể sự thật là Thương Trưng Vũ đối với Lăng Chính dây dưa cản trở nàng và Lưu Thụ Doanh không thể nhịn được nữa, bố trí nguyên nhân hợp lý đem Lăng Chính điều đi biên cảnh. Tiếp tục sau khi tiên hoàng băng hà, bỗng nhiên phát giác hoàng đế kế nhiệm cần củng cố quyền thế, muốn trừ bỏ Lăng Chính, mới âm thầm hiệp trợ. Sứ mệnh của Minh Phượng cung là giúp hoàng tộc làm việc, đến nỗi hoàng đế là ai, các nàng cũng không quan tâm, đối với chính mình có lợi là được.
Mà chuyện không lý trí nhất cuộc đời Thương Trưng Vũ đã làm là vì Lưu Thụ Doanh gϊếŧ Lăng Chính, giúp Bộc Dương Vinh Thánh, chính là cõng rắn cắn gà nhà, nên hiện tại mới có nhiều phiền toái Lăng Giáng Hồng cần phải đối mặt như vậy.
Dưới nhiều cơ duyên xảo hợp, làm cho trận âm mưu thí huynh đoạt vị tiến hành thuận lợi và nhanh chóng như vậy. Nháy mắt, thiên hạ liền thay đổi một cái hoàng đế. Dân chúng cũng không quan tâm vấn đề này, hoàng đế thay đổi bằng đám người đi qua cuộc sống của mình. Cho nên cơ hồ không ai hoài nghi tiên hoàng bệnh chết có ẩn tình gì khác, chỉ là tò mò, vì cái gì người kế vị không phải nhi tử mà là đệ đệ.
Mộ Tử Chi vì tiếp tục tra chuyện này, đồng thời phòng ngừa bị Bộc Dương Vinh Thánh đuổi cùng diệt tận mới diễn một màn kịch, đi theo tiên hoàng chôn cùng, từ nay về sau, Mộ quý phi đã chết, còn sống chỉ có môn chủ Thích Khách môn, Mộ Tử Chi.
Tiếp tục suy nghĩ, Lăng Giáng Hồng lại có nghi vấn, độc của Lưu Thụ Doanh là phụ thân của nàng Lăng Chính hạ, Lăng Chính từ nơi nào có độc này? Quỷ Y môn rốt cuộc có âm mưu gì?
Lăng Giáng Hồng nhìn thoáng qua Bộc Dương Tĩnh, chuyện ngày đó giữa Thương Trưng Vũ, Lưu Thụ Doanh và Lăng Chính hắn cũng không biết. Chuyện này nếu nói với hắn sẽ còn dễ dàng sinh thêm sự cố, lập tức không mở miệng, chỉ đổi đề tài khác: "Tĩnh vương muốn lấy lại tất cả của mình sao?"
"Tất nhiên… có lẽ Lăng cung chủ có thể hợp tác với ta. Mấy năm nay ta thấy được Bộc Dương Vinh Thánh một mực nghĩ biện pháp thu dọn các ngươi, nhưng trở ngại hiện tại là các ngươi nắm giữ thế lực và căn cơ, hắn không thể động thủ. Nhưng mà khi hắn vẫn là hoàng thân, thì đã âm thầm liên lạc thế lực khác của mình ở Quỷ Y môn, chuyện này, chỉ sợ ngươi không biết đi."
"Tại sao ngươi lại xuất hiện tại Quỷ Y môn?" Quỷ y môn là địa bàn của hoàng đế, vì sao Tĩnh vương lại lớn gan như vậy.
"Quỷ Y môn làm loạn, hoàn toàn là mấy đệ tử phía dưới ham quyền thế, vinh hoa phú quý. Trước khi Huyền Minh chết, hắn, người chưởng môn này là cực độ không tán thành, hắn đã phát hiện manh mối đó, nhưng mà không có biện pháp hạ thủ. Ta đây năm đó tìm người đút lót, ở Quỷ Y môn sắp xếp nội ứng của ta, cho nên có thể lấy thân phận Dương Tĩnh công khai ra vào, căn bản ta không có phương tiện lộ diện. Nhưng nghe nói đột nhiên xuất hiện một Quỷ Y Thập Tam, là Huyền Minh tự mình tìm kiếm và xác nhận làm chưởng môn. Ta cũng rất tò mò Huyền Minh an bài hậu chiêu gì, mới tự mình đến nhìn một cái Quỷ Y Thập Tam này là thần thánh phương nào." Bộc Dương Tĩnh giải thích nói.
Lăng Giáng Hồng nhíu mày, hậu chiêu của Huyền Minh chính là Sở Phi, hắn đem trách nhiệm lớn như vậy của Quỷ Y môn giao cho Sở Phi, là dự đoán được vạn nhất có một ngày sự việc bại lộ, trợ giúp hoàng thân thí huynh đoạt vị là tội lớn, phải bị tru vi cửu tộc. Quỷ Y môn là một môn có mấy vạn đệ tử đều là thầy thuốc, nếu là cứ như vậy, y thuật tổ tiên truyền xuống này sẽ có bao nhiêu tổn thất.
Lại sẽ có kết quả khác, coi như hoàng đế không diệt tất cả đệ tử của Quỷ Y môn, nhưng môn phái nhất định là không thể tồn tại, Huyền Minh không muốn Quỷ Y môn bị diệt. Nhất định Huyền Minh đã sớm biết thân phận của Sở Phi, thân thế nàng liên luỵ rộng như vậy, tuyệt đối là một người có thể xoay chuyển Càn Khôn.
Nàng có chút khó xử, dựa theo lời của Tĩnh vương, vì tồn vong ngày sau của Minh Phượng cung, Quỷ Y môn nhất định phải diệt, nhưng nếu làm vậy tất phải cùng Sở Phi đứng ở phía đối lập. Sở Phi căn nhắc, nhất định sẽ giúp Huyền Minh bảo trụ Quỷ Y môn. Hiện tại nàng có chút hối hận, lúc trước vì sao lại giúp Sở Phi lên làm chưởng môn. Chết tiệt Huyền Minh, đã chết còn để cho người khác không sống yên ổn, gây ra cho mình phiền toái lớn như vậy.
"Tĩnh vương muốn làm như thế nào?" Lăng Giáng Hồng nheo mắt lại, nàng có chút hỗn loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẻ phải tiếp tục tổn thương Sở Phi một lần nữa sao? Nàng không hạ thủ được, gặp được Sở Phi rồi thì ý chí sắt đá như thế nào cũng bị hòa tan.
"Thập Tam có thể đem chuyện đã tham kiến ta nói cho ngươi biết, có thể thấy được giao tình của các ngươi không cạn, chúng ta lợi dụng nàng để thăm dò rốt cuộc là ai ở Quỷ Y môn thay Bộc Dương Vinh Thánh làm việc. Rõ rệt, ta muốn biết trong tay Bộc Dương Vinh Thánh đến tột cùng có bao nhiêu lá bài. Hơn nữa có nàng, vạn nhất có một ngày chúng ta đối kháng với bọn chúng, bọn họ sẽ tan rã trước. Chúng ta ngư ông đắc lợi, diệt trừ Quỷ Y môn."
Lăng Giáng Hồng liếc mắt nhìn Bộc Dương Tĩnh, trước mắt cũng còn quá sớm để nói cái gì. Sở Phi nơi đó có lẽ có thể thương lượng, xem tình hình trước mắt, nhất định Sở Phi cũng phải tìm ra mấy người này.
"Được, chúng ta hợp tác." Lăng Giáng Hồng cố ý không có nói cho Bộc Dương Tĩnh về việc có quan hệ thiên ti vạn lũ với Bạch Hổ Bang, dù sao coi như hợp tác, bọn họ cũng là không tín nhiệm lẫn nhau.
"Sắc trời không còn sớm, ta cần phải trở về. Lăng cung chủ, cáo từ." Lăng Giáng Hồng nhảy xuống xe ngựa, Bộc Dương Tĩnh nhô đầu ra cáo biệt.
"Có biến, ta sẽ thông tri cho ngươi… Bất quá… Mọi sự cẩn thận, không thể để lộ dù nữa tiếng gió." Lăng Giáng Hồng híp mắt nhìn chằm chằm Bộc Dương Tĩnh, đợi nửa ngày nhưng thủy chung vẫn chưa nói, nàng muốn cảnh cáo Bộc Dương Tĩnh không nên quá để ý Sở Phi. Chính là nếu nói như vậy, không thể nghi ngờ bại lộ quan hệ của mình và Sở Phi, vô hình đem nhược điểm của mình cho người khác xem.
"Ân, ta sẽ cẩn thận, sau này còn gặp lại." Bộc Dương Tĩnh vẫy tay một cái, thị vệ bốn phía đều xông tới, có hai người lên xe ngựa, hai người ngồi ở phía trước lái xe. Xe ngựa rất nhanh liền biến mất ở trong bóng đêm. Lăng Giáng Hồng nhìn trong đêm tối một hồi, mới xoay người rời đi.