Không biết đã ngủ bao lâu, Tô Mạt từ từ mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là không gian quen thuộc ở khách sạn. Chung quanh im ắng an tĩnh đến đáng sợ.
Tô Mạt bóp bóp đầu mình, có một chút choáng váng. Ký ức trước khi ngất đi dần dần tái hiện lại trong đầu, hình ảnh tỷ tỷ ngã trong vũng máu hiện ra, con ngươi Tô Mạt bỗng chốc co rụt lại, tỷ tỷ!
Bất chấp đầu còn đang choáng váng, Tô Mạt vội vàng giật chăn trên người ra, nhảy xuống giường. Tỷ tỷ không hề ở trong phòng của hai người bọn hạ, hẳn là ở trong phòng của Lương vương.
Lúc này, Tô Mạt cũng không thèm quan tâm đến hành động của Lương vương, hiện tại nàng chỉ muốn gặp tỷ tỷ, xác nhận sinh tử của tỷ ấy. Tỷ tỷ, người ngàn vạn không thể xảy ra chuyện gì đấy!
Tô Mạt một bên cầu nguyện trong lòng, một bên đẩy cửa phòng mình ra, chạy như điên đến gian phòng của Lương vương.
Khách sạn an tĩnh đến đáng sợ, không có bất kỳ người nào đi lại. Tô Mạt cũng không để ý nhiều, chỉ coi là Lương vương đã bao toàn bộ khách sạn.
Chẳng qua cái ý nghĩ này trong một sát na đẩy cửa phòng Lương vương ra đã hoàn toàn đổ vỡ.
Không có ai!
Tô Mạt sững sờ nhìn gian phòng trống rỗng hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao. Chẳng lẽ, Lương vương đã vụиɠ ŧяộʍ mang tỷ tỷ rời đi, bỏ lại mình ở chỗ này?
Nghĩ như vậy khiến trong lòng Tô Mạt vạn phần lo lắng, vội vàng chạy xuống cầu thanh, chạy nhào ra ngoài đường cái. Nàng không biết Lương vương đem tỷ tỷ đi đâu, chỉ biết dựa vào trực giác của mình không ngừng chạy, thẳng cho đến khi mệt mỏi một bước cũng không bước nổi. Trong đầu nàng chỉ có một ý niệm đó là đoạt lại tỷ tỷ, ở bên cạnh săn sóc tỷ tỷ.
Tô Mạt nghĩ nàng nhất định là đã mệt muốn chết rồi nên mới xuất hiện loại ảo giác này.
Hết thảy cảnh sắc chung quanh cũng thay đổi, nàng thấy Tô phủ, thấy được phiến rừng đào tươi tốt ở Tô phủ còn có một cặp giai nhân ở đấy. Đúng, giai nhân, Tô Mạt không thể không thừa nhận Lương vương và tỷ tỷ, hai người thật sự rất xứng đôi, xứng đến khiến lòng thấy chua xót.
Lương vương mỉm cười nâng lên khuôn mặt Tô Đồng, hôn một cái vào gò má của nàng: "A Đồng, ta yêu nàng."
Khác với tưởng tượng của Tô Mạt, lần này Tô Đồng không hề cự tuyệt Lương vương cũng không lên tiếng giữ khoảng cách với hắn, nàng cũng nâng tay lên ôm lấy gương mặt Lương vương, trong mắt mang theo ôn nhu quyến luyến: "Ta cũng vậy, trên đời này ta chỉ thích mình ngươi."
Tô Mạt thấy tâm mình trở nên trống rỗng, ngay khi tỷ tỷ nói "yêu ngươi" với Lương vương, tâm nàng co rút đau đớn. Giống như có người mạnh mẽ khoét đi một lỗ trong tim nàng, đau đến tột cùng.
"A Đồng, ngày mai ta sẽ đến gặp Tô Tướng quân cầu hôn." Ánh mắt Lương vương nhìn về phía Tô Đồng tràn đầy thâm tình, "Từ nay về sau, trong nhân sinh của nàng sẽ chỉ có ta, ta sẽ yêu nàng cả đời. A Đồng, nàng có nguyện ý cùng ta đi chung quãng đường đời còn lại không?" Lương vương nhìn chăm chú vào mắt Tô Đồng, cặp mắt thâm thúy ấy như muốn hút người người vào trong đó.
Tỷ tỷ, không được đáp ứng hắn, Tô Mạt kêu gào trong lòng. Nàng muốn xông lên đến chắn trước mặt tỷ tỷ đến cỡ nàng, thế nhưng hai chân của nàng giống như bị trói vào một quả cầu sắt thật lớn không thể nào động đậy được.
"Ta nguyện ý." Tô Mạt dường như nghe thấy tiếng vỡ vụn của trái tim nàng. Toàn thân phảng phất mất hết khí lực, nàng trơ mắt nhìn Lương vương ôm hôn tỷ tỷ lại không thể ngăn cản. Nước mắt vỡ òa chảy xuống nhưng Tô Mạt không còn chút sức lực để lau khô.
"A Đồng, ở bên cạnh ta, vậy muội muội bảo bối kia của nàng làm sao đây?" Lương vương thấp giọng cười, đôi mắt tràn ngập cưng chiều nhìn về phía Tô Đồng, thời điểm nhắc đến Tô Mạt trong mắt lóe lên một tia khinh thường.
"Tiểu Mạt ư..." Tô Đồng như có điều suy nghĩ, trên mặt hiện lên tia xoắn xuýt.
Trong mắt Tô Mạt lần nữa dấy lên hy vọng, tỷ tỷ vẫn còn có tình cảm với mình.
"A Đồng, nói cho ta biết, trong lòng muội, ta quan trọng hơn hay là Tiểu Mạt quan trọng hơn." Lương vương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tô Đồng, ngón tay lưu luyến di chuyển trên gò má.
Tô Mạt nín thở bất động nhìn chằm chằm môi tỷ tỷ. Tô Mạt cũng rất muốn biết ở trong lòng tỷ tỷ rốt cuộc là nàng trọng yếu hay là Lương vương trọng yếu.
Tô Đồng nhìn Lương vương hồi lâ, khẽ cười một tiếng: "A Phong, sao đột nhiên ngươi lại hỏi vậy?"
"Ta chỉ là muốn xác định địa vị của mình trong lòng nàng mà thôi." Lương vương mỉm cười.
"Tiểu Mạt, là một người rất quan trọng của ta." Tô Đồng trầm ngâm một chút, nói ra, "Ta rất để tâm đến muội ấy."
"Ta hiểu được."
"Nàng rất đáng yêu cũng rất ngoan ngoãn, cho nên ta thập phần cưng chiều nàng." Tô Đồng tiếp tục nói.
Nghe được vậy trong mắt Tô Mạt hiện lên tia mong chờ, quả nhiên tỷ tỷ vẫn còn tình cảm với nàng. Chẳng qua một câu nói tiếp theo của Tô Đồng để cho lòng nàng trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc.
"Ta quan tâm đến muội ấy như vậy," Tô Đồng nói tiếp, "là vì nàng là muội muội của ta, là muội muội duy nhất của ta. Người thân nhất của ta tự nhiên ta phải nuông chiều rồi. Cho nên, Tiểu Mạt và ngươi không thể nào cùng so sánh được, một bên là chí thân, một bên là người ta yêu nhất. Ta sẽ cưng chiều người thân nhất của ta nhưng sẽ không thể bên nàng cả một đời. Người có thể làm bạn với ta suốt đời chính là ngươi, ngươi hiểu không, A Phong?"
Tô Mạt sững sờ nhìn cử chỉ thân mật của tỷ tỷ và Lương vương, không thốt ra nổi một câu.
Chí thân, hai chữ này như một cú trời giáng đánh tỉnh nàng, trong nháy mắt đó đánh nàng bay vào địa ngục vô biên.
Tô Mạt nhếch lên một nụ cười tự giễu, nàng sớm nên nghĩ tới mới phải, giữa nàng và tỷ tỷ có một con sông lớn khó mà vượt qua nổi. Con sông đó chính là huyết thống giữa hai người, nàng là thân muội muội của tỷ tỷ.
Nàng sao lại có loại suy nghĩ hão huyền muốn cùng tỷ tỷ suốt đời sống bên nhau chứ? Rõ ràng đã có một người còn tốt hơn nhiều ở bên cạnh tỷ tỷ, người này vừa có quyền có thế, lại còn có thể bảo vệ tỷ tỷ cả một đời.
"A Đồng, có thể được nàng yêu là điều may mắn trong cuộc đời ta."
"Ta cũng vậy."
Tình cảm nồng cháy của Tô Đồng và Lương vương vẫn còn tiếp diễn, nhưng Tô Mạt đã không thể nhìn được nữa. Nàng không có cách nào mở to mắt nhìn tỷ tỷ và một nam nhân khác tình chàng ý thϊếp với nhau, vô phương nhìn tỷ tỷ bên cạnh người khác.
Tô Mạt sửng sốt, mình bị làm sao vậy? Tỷ tỷ tìm được một người có thể cùng tỷ ấy sống bên nhau suốt đời không phải là rất tốt sao? Tại sao nàng lại thấy đau khổ như thế này chứ?
Rành rành là lúc trọng sinh đã hạ quyết tâm sẽ tìm một vị hôn phu thật tốt cho tỷ tỷ. Vì gì hiện tại tâm nguyện đã đạt được nàng lại cảm thấy thương tâm, cảm thấy không thể nào tiếp nhận được?
"Lòng ngươi đang suy nghĩ gì?" Giọng nói già nua xa xăm đột nhiên xuất hiện trong đầu trô Mạt. Tô Mạt sửng sốt, vô thức bưng kín ngực mình, trong nội tâm của nàng đang nghĩ gì ư?
Tô Mạt nhắm mắt lại hồi tưởng từng khoảnh khắc hình ảnh giữa nàng và tỷ tỷ. Kiếp trước, kiếp này nàng và tỷ tỷ ở bên nhau vui vẻ hạnh phúc, vô câu vô thúc. Nhớ đến hai lần tỷ tỷ chắn phía trước mình trong lòng nàng vẫn rất xúc động, còn có mất đi tỷ tỷ hai lần khiến nàng đau thấu tim gan hận rằng người nằm đó sao không phải là bản thân. Tô Mạt biết, loại tình cảm này không chỉ là tỷ muội tình thâm mà còn pha lẫn rất nhiều thứ khác, chính những loại tình cảm ngay cả nàng cũng không nghĩ đến.
Tô Mạt nghĩ, trong tiềm thức kỳ thật nàng căn bản cũng không muốn tỷ tỷ lấy chồng, nàng muốn cùng tỷ tỷ cứ như vậy ở bên nhau cả đời.
Cả một đời sao? Tô Mạt có chút giật mình, mặc dù đã sớm biết tình cảm của bản thân đối với tỷ tỷ tựa hồ có chút khác biệt. Lại không biết nguyên lai tình cảm đó đã thành muốn sống cùng tỷ tỷ đến hết đời.
"Cứ nghe theo con tim mình thôi." Âm thanh già nua kia lại một lần nữa vang lên trong đầu Tô Mạt.
Tô Mạt chạm lên ngực mình, nghe theo con tim ư?
Thế nhưng, nguyên bản tâm nàng lại là muốn độc chiếm tỷ tỷ a.
Ngoái đầu lại nhìn hình ảnh thân mật của tỷ tỷ và Lương vương, giống như bị thanh âm già nua kia mê hoặc, ham muốn chiếm hữu trong lòng Tô Mạt đột nhiên bộc phát.
"Cút ngay, tỷ tỷ là của ta!" Không biết thế nào, Tô Mạt bỗng nhiên xông lên đẩy Lương vương ra. Ôm chặt lấy tỷ tỷ, "Tỷ tỷ, đừng đi, đừng gả cho Lương vương, hai chúng ta ở bên nhau cả đời được không?" Đôi mắt Tô Mạt tràn ngập chờ mong nhìn Tô Đồng.
Ánh mắt Tô Đồng nhìn về phía nàng tràn đầy ôn nhu, bàn tay chậm rãi đặt lên đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, vẫn là những ôn ngôn tế ngữ* làm cho người ta lưu luyến: "Tiểu Mạt, ta..."
(* ôn ngôn tế ngữ: lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng.)
Không nghe thấy câu trả lời của tỷ tỷ, Tô Mạt đột nhiên lâm vào hoảng sợ.
Người nằm trên giường lông mi hơi nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra. Ngẩn ngơ hồi lâu. Tô Mạt nhìn kiến trúc quen thuộc của khách sạn, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng. Rõ ràng một giây đồng hồ trước còn ôm chặt tỷ tỷ, một giây sau bản thân liền xuất hiện trong khách sạn.
Tô Mạt đưa tay xoa trán, là mơ sao?
Nhất định là thế, tỷ tỷ rõ ràng bị thương nặng, sống chết không rõ làm sao có thể cùng Lương vương nói chuyện yêu đương chứ.
Nghĩ đến tỷ tỷ, Tô Mạt liền biến sắc, vén chăn lên bước xuống giường muốn chạy đến chỗ Lương vương để nhìn tỷ tỷ.
"Ngươi chờ một chút, ta nghĩ giữa chúng ta cần phải nói chuyện một chút." Vừa mới bước ra cửa một thanh âm đột nhiên vang lên ngay sau lưng mình.
Tô Mạt bị làm kinh ngạc, vô thức quay đầu lại. Thấy được một người hiện tại nàng thập phần không muốn gặp nhất - Lương vương. Trước đó trong đầu nàng chỉ có mỗi tỷ tỷ cho nên cũng không phát hiện được trong phòng có nhiều hơn một người.
Lương vương cầm cái chén trên bàn lên nhẹ nhàng uống một ngụm.
Con ngươi Tô Mạt tối lại, cái chén kia là dành riêng cho tỷ tỷ, bây giờ lại bị Lương vương sử dụng. Nàng không biết Lương vương là cố ý hay vô ý, nhưng hành động này quả thực khiến cho nội tâm nàng rất không thoải mái.
"Ta muốn đi thăm tỷ tỷ." Mặc kệ trong lòng để ý đến mức nào, lúc này Tô Mạt cũng không có ý định lưu lại quá lâu, trong lòng nàng toàn là tỷ tỷ, không biết rốt cuộc tỷ tỷ như thế nào, hi vọng tỷ tỷ không có việc gì.
"A Đồng đã không sao rồi." Cầm chén trà trong tay đặt lên bàn, Lương vương đứng dậy, từng bước từng bước đi đến chỗ Tô Mạt, "Thương thế của nàng người khác nhìn vào cũng phải sợ hãn, nhưng không thương đến những chỗ yếu hại, chỉ là mất quá nhiều máu nên vẫn còn hôn mê."
Nghe được lời của Lương vương, Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm. Nàng sợ nhất là khi tỉnh lại nghe thấy tin tỷ tỷ mất, tỷ tỷ không có việc gì là tốt rồi.
"Ta đi nhìn tỷ tỷ một chút." Tô Mạt lại nói một lần.
"Việc này không vội, thừa dịp lúc này ta có vài lời muốn nói rõ ràng với ngươi. Nói xong, liền tùy ý ngươi." Lương bước từng bước đến phía Tô Mạt, trong mắt lóe lên một tia dị dạng.
"Ngươi muốn nói gì." Tô Mạt không tự chủ được lui về sau một bước, trong mắt Lương vương có chút thâm ý nàng nhìn mà không hiểu, mất tự nhiên dời đi tầm mắt của mình không muốn đối mặt với Lương vương.
"Nói một chút về tình cảm của ngươi và A Đồng." Lương tiến tới bên người Tô Mạt, duỗi tay ra chống lên khung cửa, từ trên cao nhìn xuống Tô Mạt không thèm để ý đến hành vi né tránh của nàng.
---------------------------
up chương mới khỏi mấy bạn ném gạch xây nhà :v
mà mấy bữa nay mình đang tìm tòi trò thiên nhai minh nguyệt đao à :))) thành ra chắc sẽ lười edit lắm mấy chương up đó toàn là dự trữ không thôi :v có gì các đồng chí bỏ qua nhá ^o^.