Tô Mạt gắt gao ôm chặt đầu Tô Mạt vào lòng, ngăn lại tầm mắt của nàng.
Tô Mạt không thể nhìn thấy mọi việc ở ngoài kia, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào âm thanh xung quanh để phân rõ tình huống.
Tiếng mũi tên tựa hồ đã ngừng, tiếng binh khí lạnh lẽo giao nhau vang lên leng keng không ngừng truyền đến. Lúc gần lúc xa, mỗi một lần đến gần Tô Mạt đều sẽ khẩn trương thêm một phần. Gắt gao túm chặt lấy áo tỷ tỷ, Tô Mạt cầu nguyện trong lòng, một tràng nguy cơ này hãy mau chóng kết thúc đi.
Cầu nguyện một hồi, thanh âm binh khí giao nhau dần dần biến nhỏ. Tô Mạt có thể cảm nhận được Tô Đồng thở ra một hơi thật dài.
"Tỷ tỷ, có thể buông muội ra được không?" Tiếng Tô Mạt truyền ra.
Tô Đồng nhìn bốn phía xung quanh, hộ vệ của Lương vương đến sớm hơn so với dự tính, thời gian chỉ nửa nén hương đã đến rồi. Thế cục trong nháy mắt nghịch chuyển, hiện tại hộ vệ Lương vương đang bắt giữ những người còn sót lại.
"Không sao rồi, A Đồng, đã giải quyết xong." Lương vương hướng Tô Đồng biểu lộ một ánh mắt trấn an, nhếch môi hiện ra một nụ cười. Chỉ là ánh mắt khi rơi xuống Tô Mạt rõ ràng là không vui. Có lẽ là không ưa hành vi của Tô Mạt khi gặp chuyện chỉ biết trốn trong ngực Tô Đồng. Cái thứ muội này có tài đức gì mà có thể lừa Tô Đồng bảo vệ như vậy. Lương vương híp mắt, nhìn về phía hai tỷ muội.
"Ổn rồi Tiểu Mạt, không cần sợ nữa." Nghe được lời Lương vương, Tô Đồng thả lỏng, cẩn thận ôm lấy Tô Mạt, "Người xấu đã bị bắt, chúng ta an toàn rồi."
Tô Mạt nhếch môi, nắm chặt tay Tô Đồng, chậm rãi ngẩng đầu, vụ khí tụ lại trong mắt mang theo tia yếu đuối cùng khủng hoảng, chậm rãi mở miệng nói, thanh âm nhỏ xíu run rẩy, tựa hồ còn chưa tỉnh táo lại từ trong nỗi sợ vừa rồi, "Tỷ tỷ, vừa rồi muội thật sự rất sợ hãi, tỷ có biết không?"
"Tỷ tỷ biết." Tô Đồng trấn an vỗ vỗ sau lưng Tô Mạt, "Tiểu Mạt lần đầu tiên kinh qua chuyện này, đương nhiên sẽ phải sợ hãi. Tiểu Mạt, mặc kệ phát sinh chuyện gì tỷ tỷ đều sẽ che chắn ở phía trước, cho nên, muội không cần phải hoảng sợ."
"Tỷ tỷ, người không hiểu." Tô Mạt lắc đầu, càng xiết chặt tay Tô Đồng, "Tỷ tỷ, muội sợ không phải là vì nguy cơ lần này. Gặp phải loại tập kích này thì cùng lắm là chết thôi, muội cũng có thể sớm được gặp lại mẫu thân. Tỷ tỷ, muội sợ, là vì tỷ tỷ đã chắn trước muội. Tỷ tỷ, người có từng nghĩ đến nếu như tỷ mất đi, muội sẽ ra sao đây? Muội sẽ phải làm gì để sống tiếp đây?" Tô Mạt nói xong lại nghĩ lại tràng cảnh tỷ tỷ vì nàng mà mất tại kiếp trước. Trơ mắt nhìn tỷ tỷ vĩnh viễn nhắm mắt lại ở trước mặt mình, loại đau đớn này ai cũng không thể hiểu. Tô Mạt nhắm hai mắt lại, nước mắt từng giọt rơi xuống, "Tỷ tỷ, coi như là muội cầu xin tỷ, đừng lại che chở trước mặt muội nữa, được không?"
"Tiểu Mạt, tỷ... chỉ là không cầm nổi lòng..." Bị sự nghiêm túc trong mắt Tô Mạt làm cho xúc động, Tô Đồng thở dài một tiếng, mở miệng nói. Mỗi lần đυ.ng đến chuyện của Tiểu Mạt là vĩnh viễn không thể giữ được tỉnh táo.
"Tỷ tỷ, xin tỷ hãy nhớ kỹ, nếu tỷ mất đi, Tiểu Mạt cũng không thể sống nổi." Cảm xúc trong mắt Tô Mạt quá mức nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi nàng nói không ra lời phản bác.
Tô Đồng thở dài một tiếng, vươn tay vuốt nhẹ đầu Tô Mạt. Vĩnh viễn chỉ mỗi Tiểu Mạt biết làm sao có thể khuấy động vào trái tim nàng.
"Hôm nay vừa tế bái lại vừa gặp phải ám sát, chắc hẳn muội đã sớm mệt mỏi, Tiểu Mạt, chúng ta về sớm một chút."
"Vâng, tỷ tỷ." Tô Mạt đồng ý.
"A Đồng, ta còn có chút chuyện muốn hỏi bọn chúng nên tạm thời sẽ không cùng nàng trở về được." Sau khi giám sát thủ hạ trói toàn bộ bọn người ám sát lại, Lương vương quay đầu dặn dò một câu, "Ta sẽ phái thêm một ít nhân thủ bồi tiếp các nàng, gần nhất quá không an toàn, hai người trên đường nhớ cẩn thận."
Tô Đồng gật đầu: "Ngươi yên tân, ta biết rồi."
"Tiểu Mạt, vậy chúng ta..." Tô Đồng quay lại định nói với Tô Mạt cái gì đó.
"Viêm nhi! Tố nhi!" Lời Tô Đồng còn chưa dứt, bên cạnh đột nhiên truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Thẩm Lan Tâm.
Hai mũi tên từ trong rừng bắn ra với tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với những mũi tên trước đó. Mũi tên ma sát với không khí phát ra tiếng "sưu sưu", nghe được khiến mồ hôi toàn thân ứa ra.
Sắc mặt Thẩm Lan Tâm trong nháy mắt trắng bệch, bà vốn cho rằng lần ám sát này là hướng về phía Lương vương. Hóa ra, sự thực là nhằm vào Viêm nhi và Tố nhi!
Tốc độ của mũi tên thực sự là quá nhanh lại chọn đúng thời khắc mà đám người buông lỏng cảm để bắn ra. Trong nhất thời, không một người nào kịp phản ứng đi ngăn lại mũi tên này. Đợi đến khi nhận ra thì muốn ngăn lại cũng đã không còn khả năng nữa. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hai mũi tên đòi mạng hướng hai người bay thẳng đến.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, dưới bản năng người mẹ của mình, Thẩm Lan Tâm không nói hai lời liền vọt lên ngăn trước người Thẩm Tố. Nhưng Thẩm Viêm lại đứng cách quá xa, bà hữu tâm vô lực không thể tiến lên ngăn cản thay Thẩm Viêm.
Thẩm Lan Tâm trong lòng khẩn trương, liếc thoáng qua Tô Đồng và Tô Mạt ngay tại bên cạnh mình, hơi trầm ngâm một chút liền làm ra một lựa chọn.
"A!" Tô Mạt đột nhiên cảm giác được có một lực đạo mạnh mẽ từ bên cạnh truyền đến, còn không kịp làm ra phản ứng, chỉ mới kinh hô một tiếng thân thể đã ngã về hướng Thẩm Viêm.
Cú ngã này vừa vặn đối mặt với mũi tên đang bay về phía Thẩm Viêm.
"Không! Tiểu Mạt!" Tô Đồng chỉ thấy đầu óc trở nên trống rỗng, gì cũng không kịp nghĩ thân thể đã phản ứng lại. Vượt lên phía trước một bước, chắn tại trước người Tô Mạt.
"Tỷ tỷ, đừng!" Tô Mạt muốn đẩy ra Tô Đồng đột nhiên xuất hiện, tay vươn ra lại chỉ có thể tiếp được thân thể ngã xuống của tỷ tỷ. Dù cho Tô Đồng đã chịu hết lực trùng kích ban đầu nhưng Tô Mạt vẫn nặng nề té ngã xuống đất, có thể thấy được lực đạo của mũi tên này không phải là mạnh bình thường.
Biến cố đột nhiên xảy ra làm cho tất cả mọi người đều sững sờ, chờ đến lúc tỉnh lại Tô Đồng toàn thân máu me đã ngã vào trong lòng Tô Mạt.
"Không, không, tỷ tỷ!" Hai mắt Tô Mạt phiếm hồng, mang theo mãnh liệt lửa giận cùng hận ý. Nàng sao có thể không hận đây, nàng hận sự bất lực của mình, hận bản thân lại một lần nữa hại tỷ tỷ. Rõ ràng đã trọng sinh trở lại, vì sao nàng còn chủ quan như vậy chứ! Trước đó ở Phúc Sơn Tự, nàng đã nghĩ là tử kiếp của tỷ tỷ đã được giải trừ nên buông lỏng, nhưng lại không nghĩ đến tử kiếp của tỷ tỷ chẳng qua là chậm lại mà thôi, kết quả là tỷ tỷ vẫn vì mình mà mất mạng.
"Vì sao, vì sao bà lại muốn hại tỷ tỷ hả!" Vành mắt Tô Mạt đỏ bừng nhìn thẳng về phía Thẩm Lan Tâm. Thẩm Lan Tâm vì bảo vệ Thẩm Tố nên bụng cũng bị trúng một tiễn máu cũng chảy không ít.
"Xin lỗi." Trong mắt Thẩm Lan Tâm lóe lên một tia áy náy.
"Xin lỗi coi như là xong sao? Bà là một tên sát nhân!" Nếu không phải trong lòng còn đang ôm tỷ tỷ, Tô Mạt thật hận không thể nhào tới bóp chết Thẩm Lan Tâm. Nếu không phải vì người đàn bà này đột nhiên đẩy mình ra, nếu không phải vì nhìn thấy mình gặp nguy hiểm tỷ tỷ cũng sẽ không đột nhiên xông ra, càng sẽ không bị tên bắn trúng! ( Đồng Đồng chảy nhiều máu quá rồi kìa T.T )
"Thật sự xin lỗi, ta không muốn hại Tô tiểu thư. Chỉ là," mắt Thẩm Lan Tâm hiện lên một tia quả quyết, "vì Viêm nhi, thứ gì ta cũng có thể hi sinh. Chỉ cần Viêm nhi bình an vô sự là được."
"Bà!" Tô Mạt hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Lan Tâm, ngược lại nói không ra lời nào.
Thỉ độc tình thâm*, thật ra nàng hiểu rất rõ điều đó, tựa như ở kiếp trước, vì tiểu Vũ nàng có thể tàn nhẫn quyết đi ám sát An Lăng Thiên. Thế nhưng, hiểu rõ cũng không đại biểu rằng nàng có thể tha thứ cho hung thủ khiến tỷ tỷ tổn thương. Bất luận là kẻ nào, cũng không được tổn thương tỷ tỷ của nàng.
(* Thỉ độc tình thâm: thâm tình cha mẹ đối với con cái cho dùn con cái đã lớn khôn.)
"Tiểu Mạt..." Thanh âm yếu ớt của Tô Đồng truyền đến.
"Tỷ, tỷ tỷ..." Tô Mạt thu hồi tầm mắt chuyển đến trên thân Tô Đồng, trong mắt tràn đầy bối rối và hơi nước.
"Khụ khụ," Tô Đồng ho ra một ngụm máu, bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch vô cùng, "Tiểu Mạt, đừng.. khóc.. tỷ tỷ... khụ khụ... không sao..."
"Tỷ tỷ, tại sao chắn thay muội, muội không cho phép tỷ tỷ đỡ lấy! Tỷ vì sao luôn luôn ngốc như vậy chứ!" Nước mắt không ngừng chảy xuống, mãnh liệt không dứt.
"Lần trước ở Phúc Sơn Tự... khụ khụ... muội cũng thay tỷ tỷ ngăn lại xe ngựa... không phải sao?" Tô Đồng nở một nụ cười yếu ớt, "Tiểu Mạt làm được... tỷ tỷ, khụ khụ, cũng có thể..." Một khắc này nàng không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, nàng chỉ biết rằng nàng phải cứu Tiểu Mạt, không thể để cho Tiểu Mạt chịu bất luận điểm thương tổn nào, dù cho phải trả giá bằng cái mạng này của bản thân!
"Điều đó không giống..." Trước mắt Tô Mạt mơ hồ, "Sao giống nhau được!" Nàng ngăn cản thay tỷ tỷ là vì nàng thiếu nợ tỷ tỷ. Kiếp trước nàng nợ tỷ tỷ một mạng, cho nên kiếp này, ắt phải dùng mạng của nàng để tháo bỏ tử kiếp cho tỷ tỷ.
Vết máu màu đỏ trước mắt tỷ tỷ chướng mắt đến vậy, giống như khi ở Phúc Sơn Tự vào kiếp trước. Một mảnh đỏ tươi, khiến nàng không chịu nổi mà muốn phát cuồng. Tỷ tỷ là một người tốt như vậy, tại sao luôn vì nàng mà phải chịu đựng những chuyện như thế. Tô Mạt tự trách không thôi: "Tỷ tỷ, đều là lỗi của muội, nếu không có muội, tỷ vĩnh viễn sẽ không..."
"Suỵt..." Tô Đồng chậm rãi đưa tay, ngăn lời Tô Mạt sắp nói, "Tỷ tỷ là cam tâm tình nguyện, chỉ cần Tiểu Mạt sống tốt, thì mọi thứ... đều... tốt..." Tựa hồ không thể tiếp tục kiên trì được nữa, thanh âm Tô Đồng càng ngày càng nhỏ, Tô Mạt phải ghé sát mới có thể nghe thấy lời nàng.
"Tỷ tỷ, tỷ không thể có việc gì! Tỷ tỷ, đừng nhắm mắt lại!" Nàng nhớ đến, kiếp trước lúc tiểu Vũ qua đời cũng giống vậy, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, thẳng đến cuối cùng rốt cuộc không nghe được nữa. Vô tận khủng hoảng không ngừng tràn ra trong lòng Tô Mạt, nỗi thống khổ mất đi người thân lại một lần nữa xuất hiện, đau khiến nàng khó có thể hít thở, "Tỷ tỷ, xin người, đừng nhắm mắt lại, thế giới nếu không có tỷ, muội không thể tiếp tục sống được!"
"Tiểu Mạt, khụ khụ, trên đời này, không có người nào một khi rời khỏi người khác sẽ không thể sống tiếp, khụ khụ, muội cũng thế." Tô Đồng dùng chút sức lực cuối cùng bắt lấy tay Tô Mạt, "Dù không có tỷ tỷ, muội cũng phải sống... sống... thật tốt..." Mang theo mỉm cười, Tô Đồng chậm rãi nhắm mắt lại. Còn có thật nhiều điều quan trọng nàng muốn nói với Tiểu Mạt mà, đáng tiếc, Tô Đồng ở trong lòng tiếc hận một tiếng, có lẽ cũng sẽ không có cơ hội nói cho Tiểu Mạt nữa rồi. Nếu bản thân đại nạn không chết, nàng nhất định phải nói ra.
"Không! Tỷ tỷ!" Tiếng gào khóc kịch liệt của nữ tử ở đào lâm yên tĩnh phá lệ chói tai, mang theo đau thương trầm trọng. Tô Mạt chỉ cảm thấy não hải trống rỗng, gì cũng không nhìn thấy, gì cũng không nghe được, phảng phất toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình nàng. Cô đơn, sợ hãi cuốn đến, sau đó liền hoàn toàn mất đi tất cả ý thức, ngã xuống bên người Tô Đồng. Ngay cả khi hai mắt đã nhắm nghiền, Tô Mạt vẫn y nguyên nhíu chặt lấy lông mày.
---------------------------
Rồi, xong nhé, truyện đến đây là kết thúc :v