An phủ và Tô phủ đã cùng thương nghị ngày hoàng đạo, mười ngày sau, đồng thời nghênh đón Thúy Nhi và Tô Linh.
Gả cho nam nhân cặn bã An Lăng Thiên đều không phải là nàng và tỷ tỷ, trong nháy mắt Tô Mạt cảm thấy tâm tình phi thường tốt.
Vì Thúy Nhi sắp trở thành tiểu thϊếp của An thế tử, cho nên biến hóa nhanh chóng, từ nha hoàn Tô phủ đã biến thành chủ nhân. Tô Lê rất rộng rãi cho Thúy Nhi một viện tử độc lập, thậm chí điều kiện còn tốt hơn so với Tô Mạt. Đối với sự phân biệt đối xử của Tô Lê, Tô Mạt cũng không thèm để ý. Dù sao, nàng cũng chưa từng coi người này là cha của mình.
"Tiểu Mạt, tỷ tỷ đưa muội đi xem trò vui." Người xuất giá đã trở thành Tô Linh, Tô Đồng lập tức trở nên nhàn rỗi, không cần phải vất vả bận rộn với việc kết hôn. Thấy dáng vẻ buồn chán của Tô Mạt, tâm tư Tô Đồng trăm xoay ngàn chuyển, đưa Tô Mạt đi xem một chút trò vui giải sầu.
"Có chuyện gì hay ho sao?" Tô Mạt tuy có chút hồ nghi nhưng vẫn tùy ý để tỷ tỷ lôi kéo nàng đi đến nơi nào đó trong Tô phủ.
"Muội cứ đến là biết." Tô Đồng hoạt bát nháy mắt một cái với Tô Mạt. Trong ký ức, tỷ tỷ luôn luôn đoan trang hào phóng, đây là lần đầu tiên Tô Mạt thấy dáng vẻ hoạt bát của tỷ tỷ, cảm thấy đặc biệt phong tình, Tô Mạt lặng lẽ đỏ mặt. Tỷ tỷ quả nhiên là mỹ nhân, Tô Mạt nghĩ.
"Tiểu Mạt, sao mặt lại đỏ như vậy?" Ngoái đầu lại vừa vặn nhìn thấy gò má ửng hồng của Tô Mạt, Tô Đồng tò mò dò hỏi.
"Không.......Không có gì......." Hai bàn tay giơ lên áp sát vào gương mặt, muốn làm cho nhiệt độ trên mặt hạ xuống, "Có chút nóng thôi."
Tô Đồng "xùy" bật cười một tiếng, "Hiện tại đang là mùa đông nha, Tiểu Mạt."
"Tỷ tỷ, sao bao giờ cũng vạch trần khuyết điểm của muội vậy." Tô Mạt hờn dỗi lườm Tô Đồng một cái, có chút quẫn bách.
"Được được được." Tô Đồng xoa đầu Tô Mạt, "Tỷ tỷ chỉ đùa muội chút thôi mà."
"Gần đây tỷ tỷ luôn luôn thích cười nhạo muội." Tô Mạt lầm bầm lên án. Trọng sinh trở về, luôn cảm thấy, tỷ tỷ bây giờ và ở trong ấn tượng khác nhau rất nhiều. Ở kiếp trước, tỷ tỷ là người đoan trang hào phóng, thành thục thận trọng. Nhưng, kiếp này, tỷ tỷ lại có nhiều hơn vài phần sinh động, khiến tâm tình rất thoải mái. Ở cùng với tỷ tỷ có thêm rất nhiều niềm vui, tuy là kiếp này tỷ tỷ luôn thích trêu chọc nàng.
Tô Mạt không biết, là do bản thân nàng trọng sinh nên tính cách tỷ tỷ thay đổi, hay là tính cách của tỷ tỷ vốn dĩ đã như vậy. Nhưng Tô Mạt biết, nàng rất thích tỷ tỷ như bây giờ. Sinh động như ánh mặt trời.
"Tiểu Mạt, không nhanh chân lên một chút, muội sẽ lỡ mất trò hay đó." Tô Đồng đang đi ở trước vẫy tay với Tô Mạt bị tụt lại phía sau.
"Muội biết rồi, tỷ tỷ." Tô Mạt mỉm cười xán lạn, đuổi theo bước chân tỷ tỷ.
*
"Nơi này là?" Tô Mạt nhìn viện tử rộng rãi được trang hoàng tỉ mỉ ở trước mắt, hơi nghi hoặc. Mặc dù nàng vẫn luôn ở trong tiểu viện của mình, nhưng đối với kết cấu của toàn bộ phủ Tướng quân, nàng vẫn cực kỳ hiểu rõ, phủ Tướng quân từ bao giờ lại có thêm một lạc viện như thế này?
"Đây là lạc viện của Thúy Nhi." Nhìn thấu nghi hoặc của Tô Mạt, Tô Đồng giải thích cho nàng.
"Thúy Nhi?" Tô Mạt hơi kinh ngạc. Chiếu theo lẽ thường, một đứa nha hoàn như Thúy Nhi, cho dù là thϊếp thân nha hoàn của Tô Đồng, cũng không thể có được điều kiện tốt như vậy, được ở trong một viện lạc rộng rãi đẹp đẽ.
"Ừ." Tô Đồng gật đầu, giải đáp nghi hoặc cho Tô Mạt, "Tiểu Mạt, muội cũng đừng quên, bây giờ, Thúy Nhi không còn là một nha hoàn nhỏ bé. Nàng ta hiện tại lấy thân phận chủ nhân để vào ở trong này."
"Thì ra là vậy, muội thật sự là quên mất." Nghĩ kỹ thì Thúy Nhi cũng sắp trở thành tiểu thϊếp của An Lăng Thiên, Tô Mạt tự nhiên minh bạch. Chuyển tầm mắt về phía tỷ tỷ, "Tỷ tỷ dẫn muội đến đây làm gì?"
"Tỷ tỷ nói rồi, đến xem kịch hay." Nở một nụ cười cao thâm khó dò với Tô Mạt, Tô Đồng nói.
"Kịch hay gì thế?"
Cái này a, một lát nữa muội sẽ biết." Tô Đồng cười, nhất định không chịu nói cho Tô Mạt. Kéo Tô Mạt đi vào sân của Thúy Nhi.
"Tiểu thư." Một nha hoàn đang đứng ở trong sân, nhìn thấy bóng dáng Tô Đồng liền bước nhanh tiến lại gần, cung kính gọi Tô Đồng.
Tô Đồng gật đầu, hỏi: "Các nàng đến bao lâu rồi?"
"Hồi bẩm tiểu thư, đã được nửa nén hương."
"Ừ, ta biết rồi, " Tô Đồng nói, "Ngươi mang theo những người khác đều lui xuống đi."
"Thưa tiểu thư, lúc nhị phu nhân tới cũng đã cho toàn bộ người rời khỏi."
"Được rồi." Tô Đồng đưa một cây trâm cho nha hoàn, "Ngươi cũng lui đi."
Nha hoàn liếc nhìn trâm ngọc có giá trị không nhỏ trong tay Tô Đồng, mắt lóe lên một tia tinh quang, cũng không đưa tay tiếp nhận, cúi chào với Tô Đồng: "Được phục vụ cho tiểu thư là vinh hạnh của Hỉ Nhi, sao có thể đòi hỏi tiểu thư cái gì. Hỉ Nhi xin lui xuống trước. Tiểu thư nếu có dặn dò gì khác, Hỉ Nhi nghĩa bất dung từ."
Tô Đồng thu hồi trâm ngọc trong tay, như có điều suy nghĩ nhìn bóng dáng Hỉ Nhi, trong mắt không che giấu hứng thú.
Nhìn thấy ánh mắt của tỷ tỷ, không biết sao, Tô Mạt cảm thấy tâm lý cực kỳ không thoải mái. Theo bản năng, không muốn tỷ tỷ đặt chú ý lên trên người người khác.
"Tỷ tỷ coi trọng nha hoàn này, muốn nhận nàng làm nha hoàn thϊếp thân sao?" Tô Mạt như đang lơ đãng hỏi.
"Tỷ tỷ đích xác là hiểu rõ tâm tư của nàng ta." Tô Đồng đưa ngón tay mân mê khóe miệng, dáng vẻ trầm tư, "Đây là một nha hoàn thông minh, hiểu rõ đạo lý. Sau khi Thúy Nhi rời đi, bên cạnh tỷ xác thực cần người như vậy."
Tô Mạt không nói gì trầm mặc cúi đầu, trong lòng càng thêm khó chịu. Trong tiềm thức, nàng không muốn bất cứ người nào thân cận với tỷ tỷ, bất luận nam nữ, ngay cả là nha hoàn bên cạnh cũng không được.
"Chẳng qua, " Tô Đồng khẽ mỉm cười, chuyển đề tài, "Tỷ sẽ không để Hỉ Nhi trở thành tâm phúc của mình."
"Tại sao?" Tô Mạt ngẩng đầu lên, chớp mắt một cái, có chút nghi hoặc.
"Vì Hỉ Nhi quá thông minh, cho nên càng không thể giữ ở bên người. Bởi vì thông minh, dó đó sẽ không một lòng liều chết trung thành. Trước sự cám dỗ của lợi ích, rất dễ làm phản." Trong mắt Tô Đồng lóe lên sự sáng suốt.
"Vậy tỷ tỷ tìm một người vụng về." Tô Mạt nói. Vụng về rất ổn, nha hoàn vụng về không biết tiếp cận tỷ tỷ, đặt ở bên cạnh tỷ tỷ, nàng cũng có thể yên tâm đôi chút.
"A," Tô Đồng khẽ cười một tiếng, "Vụng về rất dễ dàng để kẻ khác lợi dụng, nhiều lúc, so với kẻ thông minh có lòng dạ khác càng thêm khó có thể khống chế. Người thông minh biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Nhưng người thô kệch lại thẳng thắn đến cùng. Tuy là tuyệt đối trung tâm, nhưng phần trung thành rất dễ trở thành lưỡi dao sắc bén để kẻ khác tính toán ta." Lúc tỷ tỷ chậm rãi nói chuyện cả người tỏa ra ánh hào quang chói mắt, Tô Mạt ngơ ngác nhìn, tâm tư muốn độc chiếm tỷ tỷ bỗng nhiên xuất hiện trong lòng, làm nàng sợ hết hồn. Tô Mạt lắc mạnh đầu, đem những suy nghĩ vớ vẩn ném sạch ra khỏi đầu.
Tô Đồng chìm đắm trong suy tư của bản thân, đã bỏ lỡ vẻ mặt đặc sắc của Tô Mạt.
"Muốn một thϊếp thân nha hoàn vừa thông minh lại vừa trung tâm, đâu có dễ như vậy." Tô Đồng nhìn về phương xa, tương đối cảm khái.
"Tỷ tỷ, tỷ thấy muội như thế nào?" Tô Mạt ưỡn ngực, nói, "Đã thông minh, lại còn trung thành, làm thϊếp thân nha hoàn giúp đỡ tỷ tỷ không thể nào thích hợp hơn." Tô Mạt càng nghĩ càng thấy ý tưởng của mình rất tuyệt. Nếu trở thành nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ, nhất định không thể để cho những gia hỏa bụng dạ khó lường tiếp cận tỷ tỷ. Hơn nữa, nha hoàn thϊếp thân của tỷ tỷ, không có gì so với việc này càng dễ gần gũi tỷ tỷ. Có danh đầu này, nàng liền có thể quang minh chính đại dính lấy tỷ tỷ.
"Không được." Tô Đồng trừng nàng một cái, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ liền bác bỏ, "Muội là muội muội mà tỷ yêu thương nhất, sao có thể làm nha hoàn. Cho dù là muội đồng ý, tỷ tỷ cũng không bằng lòng."
"Tỷ tỷ......" Tô Mạt làm nũng, lắc lắc cánh tay Tô Đồng. Từ nhỏ tỷ tỷ đã chịu không nổi việc nàng làm nũng. Một khi nàng làm nũng, việc gì tỷ tỷ cũng đáp ứng nàng. Trong mắt Tô Mạt tràn ngập ý tứ "muội muốn làm thϊếp thân nha hoàn của tỷ".
"Không được là không được." Lúc này, Tô Đồng cũng không bị thế tiến công của Tô Mạt đánh bại, chém đinh chặt sắt cự tuyệt. Nhìn ánh mắt tội nghiệp của Tô Mạt, tâm không khỏi mềm nhũn, sờ đầu Tô Mạt nói, "Tỷ tỷ biết Tiểu Mạt lo lắng cho tỷ. Muội cứ yên tâm, tỷ tỷ há có thể dễ dàng bị tính kế như vậy."
"Nhưng mà......"
"Không có nhưng gì hết." Tô Đồng nói, "Tỷ tỷ cưng chiều muội cũng không kịp, sao cam lòng để muội trở thành nha hoàn của tỷ. Chuyện này không thể thương lượng, không cho muội nhắc lại, nếu không tỷ tỷ sẽ rất tức giận." Tô Đồng cố ý ra vẻ tức giận.
"Được rồi." Tô Mạt cúi đầu, có chút không cam lòng.
Thϊếp thân nha hoàn của tỷ tỷ, địa vị thật tốt a. Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt! Có cơ hội được quang minh chính đại bám lấy tỷ tỷ, đừng nói là thϊếp thân nha hoàn, coi như là tiểu thϊếp tư phòng nàng cũng không ngại! Tô Mạt trừng lớn mắt, sắc mặt trong chốc lát đỏ bừng. Thầm mắng bản thân một tiếng, gì mà tiểu thϊếp tư phòng cơ chứ, nàng đang suy nghĩ lung ta lung tung gì vậy!
(*) Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng. Ý chỉ người gần gũi với những người có thế lực nên được hưởng lợi ích trước tiên; như câu gần quan được ban lộc.