Lời đồn đã lưu truyền được vài ngày, vẫn không hề thấy bóng dáng An Lăng Thiên đâu, tin đồn An thế tử muốn từ hôn cũng ngày càng kịch liệt.
Mấy ngày nay tâm tình của Tô tướng quân vẫn không được tốt cho nên tình hình ở Tô phủ cũng một dạng rối ren.
Tô Mạt nhân lúc này lén lút chạy vào phòng bếp, vụиɠ ŧяộʍ lấy đi thuốc bổ mỗi ngày của Lý thị. Có một số việc, Tô Mạt cảm thấy phải nói với tỷ tỷ, đặc biệt là chuyện hạ độc này.
"Tiểu Mạt, sao vậy?" Vừa bước vào liền nhìn thấy con mắt nghiêm túc của Tô Mạt, Tô Đồng kinh ngạc một chút.
"Tỷ tỷ, cho tỷ xem một thứ." Tô Mạt chỉ bát thuốc bổ đặt trên bàn.
"Đây là......" Tô Đồng tiến lại nhìn, nhận ra đó là thuốc mà mẫu thân nàng uống hằng ngày, "Lúc nãy nhà bếp còn vì thuốc bổ của phu nhân biến mất mà một trận náo loạn, thì ra là Tiểu Mạt cầm đi. Tiểu Mạt, muội muốn thuốc bổ có thể nói với tỷ tỷ, không đáng để lấy trộm.
"Tỷ tỷ, muội không phải lén lấy thuốc bổ để uống." Khuôn mặt Tô Mạt nghiêm túc, "Mấy ngày trước, trong lúc vô tình muội nghe được nhị phu nhân nói chuyện, mỗi ngày bà ta đều bỏ độc dược mãn tính vào thuốc bổ của phu nhân. Cho nên thân thể của phu nhân mới càng lúc càng kém. Tỷ tỷ nếu không tin, có thể mời đại phu đến kiểm tra thuốc ở bên trong."
Tô Đồng nghe xong lời của Tô Mạt, thở dài một tiếng, cũng không kinh ngạc: "Đến chuyện này Tiểu Mạt cũng biết a."
"Tỷ tỷ biết ư?" Lần này lại đến lượt Tô Mạt ngạc nhiên.
"Từ rất lâu trước đây, thân thể của mẫu thân không khỏe, mời ngự y xem mạch, ngự y nói mẫu thân bị trúng một loại độc dược mãn tính." Tô Đồng nói, "Là ai hạ thủ, tỷ cũng đã sớm biết."
"Nếu như đã biết, tại sao......"
"Tại sao lại bỏ qua đúng không?" Tô Đồng khẽ cười, "Tiểu Mạt, muội còn nhỏ, những sự tình bên trong, muội không hiểu đâu."
Tô Mạt vốn định phản bác lại vài câu, nhưng đối diện với đôi mắt của Tô Đồng, lại không biết phải nói như thế nào. Nàng mặc dù biết chút tính toán trong nội viện, dù vậy cũng không tính là tinh thông, nếu không cũng không thê thảm như lúc còn ở An phủ.
"Thúy Nhi có dị tâm, độc trong thuốc bổ của mẫu thân là do nàng ta hạ, những việc này tỷ đã sớm biết." Tô Đồng trìu mến vuốt ve đầu Tô Mạt, "Nhưng như vậy thì sao?"
"Cái gì như thế nào, nên ngay lập tức báo cho lão gia, sau đó......" Nhìn mắt của Tô Đồng, câu nói kế tiếp của Tô Mạt bị kẹt trong cổ họng, không nói ra được.
"Sau đó trừng phạt Thúy Nhi, bứt dây động rừng, để kẻ phía sau màn đề phòng." Tô Đồng nói tiếp câu của Tô Mạt, "Tiểu Mạt, muội nghĩ quá đơn giản, chỉ có một người là Thúy Nhi, chỉ cần nhị phu nhân Lưu thị khăng khăng không thừa nhận, chúng ta cũng không có bất luận biện pháp gì. Thậm chí, bà ta còn có thể cắn ngược chúng ta một phát, nói chúng ta dùng khổ nhục kế hàm oan bà ta. Nhị nương sinh cho cha hai đứa con trai, không biết cha sẽ bao che cho bà ta tới mức độ nào. Có một số việc, chưa gây ra tổn thất lớn, hoặc là phải vạn phần nắm chắc, nếu không nhất định không được manh động."
"Tỷ tỷ, những điều này muội đều không biết." Tô Mạt không khỏi có chút nhụt chí. Sống lại một đời, tính toán trong nội trạch cũng không bằng tỷ tỷ. Sự chín chắn của tỷ tỷ quả thực khiến cho nàng kinh ngạc lẫn khâm phục.
"Tiểu Mạt hồn nhiên đáng yêu như vậy, không biết là đương nhiên." Tô Đồng không hề để ý mà cười.
"Tỷ tỷ, muội không ngây thơ." Tô Mạt nói.
"Đúng đúng đúng, Tiểu Mạt là thông minh nhất."
"Tỷ tỷ, có chút chuyện muội nghĩ mãi cũng không hiểu, tỷ sớm đã biết chuyện của Thúy Nhi, tại sao lại mặc kệ nàng ta?"
"Tiểu Mạt, muội đã nghe qua câu không vào hang cọp sao bắt được cọp chưa? Chỉ có ở thời điểm kẻ địch buông lỏng cảnh giác, mới có cơ hội một lưới bắt hết."
"Như vậy chuyện phu nhân suy yếu cũng là giả sao?"
Tô Đồng lắc đầu, vẻ mặt ưu thương: "Mẫu thân bị bệnh là thật. Bắt đầu từ năm ngoái, mẫu thân liền mắc phải bệnh nặng. Thái y cũng nói, thuốc đã không còn tác dụng, chỉ có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian. Thái y còn nói, sợ là mẫu thân sẽ không thể sống qua mùa đông năm nay." Từ giờ cho tới mùa đông, thời gian khoảng chừng chỉ còn một tháng, có nghĩa là phu nhân chỉ có thể sống được một tháng nữa thôi sao? Nghĩ vậy, Tô Mạt có chút tiu nghỉu, mặc dù nàng cũng không có giao tiếp gì với phu nhân, nhưng lại không muốn thấy tỷ tỷ đau lòng.
"Tỷ không sao, Tiểu Mạt." Nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tô Mạt, Tô Đồng mỉm cười ôn hòa, "Chuyện này, tỷ đã sớm biết. Cho nên, Tiểu Mạt không cần phải để lộ vẻ mặt như vậy, tỷ tỷ không có việc gì."
"Tỷ tỷ, tỷ còn có muội."
"Ừ." Tô Đồng ôm Tô Mạt vào lòng, "Tỷ còn có muội."
*
Tránh né phủ tướng quân được vài ngày, vào ngày thứ bảy, An Lăng Thiên chung quy cũng đăng môn bái phỏng, đi cùng còn có An Viễn hầu. Đúng như Tô Mạt đã dự liệu, An Lăng Thiên tới để từ hôn. Tô Đồng gánh cái danh khắc phu, An Viễn hầu sao chịu chấp nhận.
Tô Mạt không biết tình huống ở đại sảnh như thế nào, chỉ biết vào ngày hôm đó, Tô Lê hết sức tức giận, cuộc nói chuyện này kết thúc trong bầu không khí không mấy vui vẻ.
Nhìn tỷ tỷ đang khí định thần nhàn mà uống trà ở trong phòng, Tô Mạt có cảm giác không thể nào nhìn thấu tâm tư tỷ tỷ. Nữ tử bình thường bị từ hôn đều trốn trong khuê phòng mà khóc lóc, không dám đi ra gặp người. Tỷ tỷ lại xem mình như người không liên quan.
"Sao lại nhìn tỷ tỷ như vậy?" Tô Đồng đặt chén trà trong tay xuống, nhìn phía Tô Mạt.
"Không có gì." Tô Mạt lắc đầu. Tỷ tỷ của nàng, quả nhiên không phải là người mà một kẻ phàm tục tử có khả năng hiểu rõ cũng như đυ.ng vào. Tô Mạt có phần cảm khái.
*
Vốn cho rằng quan hệ thông gia giữa phủ Tướng quân và phủ An Viễn hầu nhất định là bị đứt gánh giữa đường, không ngờ vào ba ngày sau, Tô tướng quân Tô Lê không biết uống nhầm phải thuốc gì. Dĩ nhiên lại đến nhà bái phỏng An Viễn hầu.
Hai người bọn họ rốt cuộc nói chuyện gì, Tô Mạt cũng không thể biết được. Chỉ biết rằng, sau khi Tô Lê trở về, hôn sự giữa phủ Tướng quân và phủ An Viễn hầu tiếp tục được chuẩn bị. Chẳng qua vai chính là Tô Đồng đã biến thành Tô Linh và Thúy Nhi.
Tựa hồ An Viễn hầu cũng cảm thấy không yên tâm khi cứ như vậy mà từ hôn với phủ Tướng quân, cho nên liền cưới Tô Linh làm tiểu thϊếp, đồng thời An Lăng Thiên chung tình với nha hoàn của Tô Đồng là Thúy Nhi, vốn muốn nạp làm thϊếp thất, nhưng để biểu đạt sự áy náy khi hướng phủ Tướng quân từ hôn, liền nâng lên thành tiểu thϊếp. Đối với kết quả như vậy, Tô Lê rất hài lòng. Tô Linh được gả đi, coi như thành công trở thành thông gia với Hầu phủ. Còn việc gả Thúy Nhi đi Tô Lê cũng không để ý, thông gia nhiều hơn một người đối với chỗ tốt của Tô gia cũng nhiều hơn một chút.
*
"Thúy Nhi?" Nghe được tin tức Tô Đồng và Tô Mạt đều rất sững sờ, cho tới tận bây giờ An Lăng Thiên cũng chưa từng gặp qua Thúy Nhi, nói gì đến chuyện chung tình.
"Thúy Nhi ư?" Tô Đồng trầm ngâm, đưa tầm mắt chuyển đến trên người Tô Mạt, nhìn Tô Mạt từ trên xuống dưới, đôi mắt lộ ra thần sắc như cười như không: "Tiểu Mạt nhà ta quả nhiên là mỹ nhân, ngay cả An thế tử cũng vì muội mà khuynh đảo nha."
"Cái gì khuynh đảo hay không khuynh đảo chứ." Mắt Tô Mạt lóe lên một tia buồn bực, "Tỷ tỷ bao giờ cũng chế nhạo muội."
"Tỷ tỷ nói đều là nói thực." Đối diện với ánh mắt đang ngày càng xấu hổ của Tô Mạt, Tô Đồng nói, "Được rồi được rồi, tỷ tỷ không nói."
"Thúy Nhi bị gả đi, kế sách dẫn xà xuất động của tỷ tỷ làm sao đây?" Tuy rất mong cái người gây tai họa là Thúy Nhi rời khỏi tỷ tỷ, nhưng hiện tại nếu như Thúy Nhi đi sao có thể đem Lưu thị một lưới bắt hết.
"Không việc gì." Tô Đồng lắc đầu, "Tỷ vốn cũng không hoàn toàn đặt hi vọng vào Thúy Nhi. Thúy Nhi gả đi cũng tốt, cùng đứng ngang hàng với Tô Linh, giữa bọn họ nhất định sẽ nảy sinh ra nhiều hiềm khích, chuyện về sau ngược lại sẽ càng dễ làm.
Trong đôi mắt Tô Đồng tràn ngập ánh sáng trí tuệ, Tô Mạt si ngốc nhìn, vậy mà lại ngây người trong chốc lát.
"Tiểu Mạt, Tiểu Mạt, hoàn hồn đi." Thanh âm Tô Đồng ôn hòa đi kèm một tiếng cười khẽ, "Thế nào, cư nhiên nhìn tỷ tỷ lại ngây dại sao?"
Mặt Tô Mạt đỏ lên, có chút khó khăn quay đầu đi: "Mới.....Mới không phải đâu, muội chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện thôi."
"Thật sao?" Tô Đồng tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Mạt, rõ ràng không tin, "Vậy nói cho tỷ tỷ, muội đang ở đây suy nghĩ cái gì."
"Muội......" Tô Mạt không ngừng quẫn bách, chỉ có thể thuận miệng bịa một lý do, "Muội chỉ đang suy nghĩ, mấy ngày trước lão gia còn không đồng ý để An Viễn hầu từ hôn, sao hôm nay đột nhiên đổi tính?" Vốn tùy tiện nói ra một chút lý do, nhưng càng nói Tô Mạt càng phát giác có điểm không đúng. Lúc trước Tô Lê không đồng ý từ hôn cũng vì một khi thành công từ hôn, liền thật sự thừa nhận danh khắc phu của tỷ tỷ. Tô Đồng bị từ hôn một lần, còn khắc phu, coi như là tiểu thư của Tô gia, nam nhân môn đăng hộ đối cũng không dám tiếp tục đề thân. Chuyện này do An Viễn hầu khởi xướng, Tô Lê nhất định không thể nào dễ dàng bỏ qua mới đúng. Nói thế nào thì Tô Đồng cũng là trưởng nữ của Tô gia, cho dù Tô Lê không vừa ý với nữ nhi cũng không nên hủy hoại danh tiếng của con gái. Bất kể thế nào, hành động hôm nay của Tô Lê thật sự khiến người khác nhìn mà không hiểu nổi. Kiếp trước cũng như thế, rõ ràng là để Tô Linh gả đi sẽ tốt hơn, nhưng Tô Lê một mực chọn nàng, mà hình như Tô Linh cũng không có chút dấu hiệu phản đối. Đủ việc từ kiếp trước đến kiếp này cộng lại, Tô Mạt càng khẳng định, trong khoảng thời gian này chắc chắn có chuyện gì trọng đại xảy ra, mới khiến cho Tô Lê thay đổi quyết định. Nhưng mà, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tô Mạt nghĩ mãi cũng nghĩ không ra.