Sau khi đem Trình Kinh trở về, dưới hiệu lệnh của Viên Tinh Dã, Viên Đông bắt đầu vung quân kỳ trong tay. Chỉ nhìn thấy mấy chiếc máy bắn đá vốn ở phía sau từ từ tiến lên phía trước.
"Không xong, phải lập tức hạ lệnh tiến công." Quân sư nói.
Dã Lợi Hợp vẫn rất tôn trọng Quân sư, nghe vậy chỉa thẳng trường thương về phía trước, hô, "Cùng ta xông lên!" Trống trận trong quân cũng theo đó nổi lên.
"Bắn!" Giữa lúc Dã Lợi Hợp dẫn dắt quân đội xông về phía trước, thì Viên Đông cũng vung xuống quân kỳ, chỉ nhìn thấy trong nháy mắt cả bầu trời bị hỏa tinh che kín.
Hai mươi cổ máy bắn đá đều bắn từng chiếc bình chứa dầu hỏa đang cháy phừng phực về phía trước. Vô số dầu hỏa bay lên trời, sau đó rơi vào giữa trận hình Khuyển nhung.
Ngay lúc Khuyển Nhung tiến quân về phía Khải quân, bên này Khải quân ném lửa tổng cộng bốn lần.
Chiếc lọ rơi xuống đất nổ tung, mấy ngàn binh sĩ Khuyển Nhung bị phỏng. Thật ra tác dụng của dầu hỏa cũng không lớn, Viên Tinh Dã cũng không cho là chiêu này có tác dụng lớn đến cỡ nào, chỉ muốn để trận hình Khuyển Nhung có thể hỗn loạn một chút mà thôi.
Quả nhiên, quân Khuyển Nhung vốn chỉnh tề ra trận đã xuất hiện vài chỗ hỗn loạn.
"Viên Tinh Dã, ngươi tiểu nhân vô liêm sỉ, lại dùng chiêu thức nham hiểm như thế." Dã Lợi Cát kêu to.
Khuyển Nhung có tốc độ chinh chiến rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tiến đến trước Khải quân. Viên Đông vung quân kỳ, chỉ thấy trên mặt đất vốn trống trải đột nhiên xuất hiện rất nhiều dây thừng lớn.
Dã Lợi Hợp vốn cưỡi ngựa xông lên đầu tiên, chiến mã không phòng bị đã vướn vào dây, khiến hắn rớt từ trên ngựa xuống. Một nửa kỵ binh bên cạnh hắn cũng vấp ngã, té từ trên ngựa xuống. Trong nhất thời tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Hạ Tử Mặc đứng trên tường thành U Châu, nhìn đến đây không nhịn được hỏi Viên Bắc đang đứng bên cạnh, "Đây chỉ là một công cụ tác chiến đơn giản vô cùng, sao quân Khuyển Nhung lại chật vật như vậy?"
Viên Bắc khom người nói, "Đại nhân có chỗ không biết, Khuyển Nhung không tinh thông công cụ, nhưng những thứ này cũng không ảnh hướng lớn đến bọn chúng, rất nhanh sẽ có thể tập họp lại."
Hạ Tử Mặc gật đầu, lại nhìn tiếp.
Trong lúc quân Khuyển Nhung hỗn loạn, trống trận của Khải quân rốt cuộc nổi lên.
"Gϊếŧ, đoạt lại ba châu U Vân." Triệu Quảng hô, một người một ngựa xông về phía trước. Các tướng sĩ cũng xông lên, phía sau là tiếng thét 'gϊếŧ' vang dội trời đất của Khải quân.
Mà quân Khuyển Nhung sau một hồi hỗn loạn, đã nhanh chóng khôi phục lại, không ít kỵ binh bỏ ngựa phía sau xông lên chém gϊếŧ, công phu Dã Lợi Hợp xem như không tệ, tránh thoát hỗn loạn. Đoạt một chiến mã không người ngồi lên, vung đao đại khai sát giới.
Viên Tinh Dã vẫn cưỡi ngựa đứng tại chỗ, phía sau chỉ có Lạc Nhạn, Viên Nam và Viên Đông.
Tuy ban đầu Viên Tinh Dã dùng chút kế nhỏ khiến Khuyển Nhung tổn thất không ít, thế nhưng sức chiến đấu của quân Khuyển Nhung đã nhanh chóng thể hiện ra ngoài. Hai mươi vạn đối đầu ba mươi vạn, lại không chút nào rơi vào thế hạ phong.
Dã Lợi Hợp mang theo thân binh chém gϊếŧ mấy trận, trước khi hắn trở thành Khuyển Nhung vương thì đã là đệ nhất dũng sĩ bộ tộc Khuyển Nhung, bây giờ thân binh bên cạnh càng là hộ vệ liều mạng, trong nhất thời không ai địch nổi.
"Gϊếŧ!" Dã Lợi Hợp một thương đâm tên kỵ binh phía trước, cất cao giọng hô. Lại thêm một nhát, chỉ nghe 'coong' một tiếng, hắn kinh ngạc phát hiện thương của mình bị chấn động trở về.
Bùi Thập Viễn xuất hiện trước mặt hắn, tay cầm một thanh trường đao, lạnh lùng nhìn Dã Lợi Hợp.
"Bùi Thập Viễn, được! Hôm nay Bản vương sẽ bắt ngươi tế cờ." Dã Lợi Hợp cười nói. Trường thương xoay vòng, đánh về phía Bùi Thập Viễn.
Bùi Thập Viễn cùng hắn liều mạng chống lại một thương này, cả người và ngựa bị chấn động lui về mấy bước. Cánh tay cũng cảm thấy tê dại. Dã Lợi Hợp lại đâm một thương tới, thân binh bên người Bùi Thập Viễn vội vung đao ngăn trở. Đao của tên thân vệ đầu tiên bị chấn động, cả người văng ra ngoài, tên thân vệ thứ hai xông lên cũng bị đánh lùi lại mấy bước, miệng phun một ngụm máu.
"Dã Lợi Hợp trời sinh thần lực, quả là thế." Viên Tinh Dã nói.
"Bùi Tướng quân có thể bị nguy hiểm không? Hay là để mạt tướng ---" Lạc Nhạn có chút lo lắng, Viên Tinh Dã phất tay ra hiệu không sao.
Lúc này Bùi Thập Viễn cũng chậm lại. Phải nói võ công Bùi Thập Viễn cũng không tệ, tuy xét về chiêu thức thì Dã Lợi Hợp không bằng Bùi Thập Viễn, nhưng hắn có khí lực vô cùng to lớn, chỉ một hồi liền có thể chấn động đến nỗi khiến Bùi Thập Viễn muốn nắm không chặt đao trong tay.
Dã Lợi Hợp thuận thế đâm một thương đầu tiên, một kẻ mặc áo đen đột nhiên giục ngựa hiện ra trước người Bùi Thập Viễn, vung kiếm chặn lại trường thương của Dã Lợi Hợp.
Trong tay Thẩm Băng chỉ cầm một thanh trường kiếm bình thường, thế nhưng một thanh kiếm trông mỏng manh lại có thể chặn lại một cây thương to lớn của Dã Lợi Hợp.
"Người tới là người phương nào?" Dã Lợi Hợp đang đánh hưng khởi, có chút không vui.
"Thống lĩnh Hắc y quân, Thẩm Băng." Thẩm Băng nói, vung kiếm tấn công về phía Dã Lợi Hợp. Xa xa Lạc Nhạn buồn cười, "Thẩm tướng quân tức giận rồi."
Dã Lợi Hợp càng đánh càng hoảng sợ, hắn phát hiện sức mạnh của mình ở trước mặt Thẩm Băng dường như vô dụng.
Vào lúc này, một thám báo đột nhiên xuất hiện ở cách đó không xa, Viên Tinh Dã cười một tiếng, "Đến rồi."
"Quân sư, nguy rồi, đại doanh chúng ta bị Khải quân công phá." Tên thủ hạ gần như lăn tới trước mặt Quân sư, Quân sư đang ở phía sau nhìn chiến sự. Nghe vậy ngược lại cũng không kinh hãi.
"Tình hình trong quân doanh thế nào?"
"Ngàn quân trấn thủ không một ai sống sót, toàn bộ lương thảo bị thiêu hủy."
Quân sư phất tay ra hiệu thủ hạ lui xuống, nói với binh lính bên cạnh. "Lập tức thu binh."
"Vâng."
Tướng mạo của Thẩm Băng là loại mà Dã Lợi Hợp không ua nhất, hắn ghét nhất nam tử tuấn mỹ, mà Thẩm Băng thì lại có đủ, Dã Lợi Hợp càng đánh càng tức giận. Vào lúc này đột nhiên vang lên tiếng chiêng, binh lính Khuyển Nhung bắt đầu lui về phía sau.
Vốn đang trong thế ngang sức, Khuyên Nhung lùi lại liền đánh vỡ cục diện. Thẩm Băng xoay người lại liếc mắt nhìn Bùi Thập Viễn, sau đó trở lại Hắc y quân, dẫn dắt binh sĩ bắt đầu xung phong.
Vào lúc này mới nhìn ra Hắc y quân lợi hại, đến mức một hồi gió tanh mưa máu. Hai vạn Hắc y quân vung đao chém xuống, tựa hồ không chút quan tâm đến mạng người.
Viên Tinh Dã cũng ra hiệu thu binh, Khải quân cũng vang lên tiếng chiêng, lúc này Thẩm Băng mới đình chỉ truy kích.
"Quân sư, xảy ra chuyện gì? Tại sao thu binh?" Dã Lợi Cát nổi giận đùng đùng hỏi.
"Quân doanh hậu phương bị phá, lương thảo bị thiêu hủy." Quân sư lạnh nhạt nói, "Nếu như chậm trễ, phỏng chừng trước khi trời tối sẽ không về kịp thành Hắc Phong, các binh sĩ đều bị đói."
Dã Lợi Hợp nghe vậy, có chút ngượng ngùng sờ mũi. Mấy ngày nay hắn công thành đánh lâu nhưng không xong vốn đã nổi nóng, lại bị Viên Tinh Dã đánh lén Đế đô. Dưới cơn nóng giận liền mang theo tất cả binh lính xuất chiến, quân sư có ý kiến muốn giữ lại một phần ở đại doanh phòng thủ, thế nhưng lúc đó hắn bị nóng giận đến váng đầu, làm gì nghe theo.
Thấy Viên Tinh Dã không đuổi theo, Dã Lợi Hợp có chút không rõ, "Quân sư, cơ hội tốt như vậy, tại sao bọn họ không truy?"
Quân sư nhìn phương hướng Khải quân, lạnh nhạt nói, "Bọn họ biết cuộc chiến này kéo dài, Viên Tinh Dã nhất định muốn đem nơi quyết chiến đẩy vào quốc nội Khuyển Nhung. Bây giờ đuổi theo trong lúc người đang tức giận, người làm sao sẽ trở về thành Hắc Phong."
Nghe giọng điệu Quân sư có vẻ không vui, Dã Lợi Hợp ôm quyền nói, "Quân sư bớt giận, là Bản vương suy nghĩ không chu toàn. Lần sau nhất định nghe Quân sư."
Khuyển Nhung rút quân, tiếng hoan hô của Khải quân vang dội khắp trời. Viên Tinh Dã sai người kiểm kê thương vong, thu dọn chiến trường, mang theo vài người trở về thành U Châu.
Hạ Tử Mặc đã sớm đứng đợi ở cổng thành.
Viên Tinh Dã xuống ngựa, cùng nàng sóng vai bước đi. "Tử Mặc, nàng ở lại U Châu phải vạn sự cẩn thận, Đông Nam Tây Bắc bốn người đều ở lại. Cẩn thận Trình Kinh."
Hạ Tử Mặc gật đầu, "Người cũng vậy, tiền tuyến không thể so với trong thành..."
"Đương nhiên, ta có ba mươi vạn đại quân bảo vệ. Lúc ta không ở đây sáu vạn đại quân trong thành sẽ do nàng phụ trách chỉ huy, tất cả lấy an toàn của nàng làm trọng."
Hạ Tử Mặc gật đầu, trong lòng đột nhiên tuôn ra dự cảm không tốt.
Hai người vừa đi vừa nói chẳng mấy chốc đã đến phủ Nguyên soái, Viên Tinh Dã đưa cương ngựa cho thân binh sau lưng, cùng Hạ Tử Mặc tiến vào phủ.
Trong lòng Viên Tinh Dã cũng dâng lên lo lắng, cẩn thận nghĩ lại bố trí trong thành, tất cả đều không có vấn đề, sáu vạn người bảo vệ, coi như là đại quân công thành cũng có thể trú đóng.
Bốn bề vắng lặng, Viên Tinh Dã vươn tay ôm lấy Hạ Tử Mặc, ấn xuống trán nàng một nụ hôn.
"Chú ý thân thể."
"Ừm."
"Chờ ta trở lại."
"Được."
Nhìn người trước mắt, Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy bấtan trong lòng càng thêm lớn. Tuy rằng trong lòng thầm nhủ đây chỉ là quan tâmquá nên bị loạn, thế nhưng vẫn không nhịn được ôm lấy Viên Tinh Dã.