Hạ Tử Mặc đi lên đầu thành, thấy người kia với đôi mắt hờ hững đang đứng đằng xa, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào. Nụ cười vẫn giữ bên khóe môi, đi đến bên cạnh Viên Tinh Dã.
Viên Tinh Dã quay đầu nhìn nàng, trong mắt hiện lên một chút dịu dàng ấm áp.
"Thế nào rồi?" Hạ Tử Mặc hỏi.
"Khuyển Nhung vẫn giữ tác phóng trước kia." Viên Tinh Dã nói, dù đứng trên tường thành, phía trước là tiếng chém gϊếŧ của binh lính vang động trời, dưới thành thi thể chất chồng vô số, nhưng vẫn không che lấp được giọng nói ôn nhu của nàng.
Từ mấy hôm trước Khuyển Nhung đã bắt đầu công thành, Viên Tinh Dã cũng không để quân đội có sức chiến đấu mạnh nhất là Hắc y quân phòng thủ, cũng không để đám binh lính cũ ra trận, mà là để tướng lĩnh mang những binh lính mới nhập ngũ ra trận phòng thủ. Qua mấy ngày phòng thủ, binh lính mới đã dần dần thích ứng với chiến trường.
Mà bên phía Khuyển Nhung, cũng chỉ công kích mang tính thăm dò. Hằng ngày chỉ công thành với quy mô nhỏ.
Kéo Hạ Tử Mặc xuống tường thành, chỉ để lại Lạc Nhạn chỉ huy chiến đấu.
Trên đường về quân doanh, nhìn thấy Tàng Thất đang huấn luyện binh sĩ. Trong mấy vị tướng lĩnh thủ hạ của Viên Tinh Dã, Lạc Nhạn là nữ, tuy dung mạo không xuất chúng nhưng khí chất trầm ổn. Thẩm Băng có dung mạo đẹp nhất, dung nhan thanh tú tuấn mỹ, nhưng sát khí quá nặng. Triệu Quảng tướng mạo thô lỗ, nhưng cũng coi như hơn người. Chỉ có Tàng Thất, lần đầu tiên Hạ Tử Mặc thấy hắn, còn tưởng là một thư sinh. Nhìn qua chỉ là một nho tướng, lịch sự văn nhã, bên hông mang một thanh trường kiếm, gặp người luôn nở nụ cười nhạt.
"Tướng quân, Giám quân." Tàng Thất hành lễ, bên cạnh còn có mấy phó tướng và Trình Kinh. Viên Tinh Dã lơ đãng nhìn lướt qua Trình Kinh, phát hiện hắn cúi đầu thấp xuống, không nhìn ra được tâm tình gì trên mặt.
Hạ Tử Mặc cũng cười chào hỏi, cùng Viên Tinh Dã rời khỏi. Bỏ lại mấy lời nghị luận của các tướng sĩ phía sau. "Nghe nói Nguyên soái và Giám quân bất hòa, xem ra dường như không phải vậy."
"Ta cũng cảm thấy quan hệ giữa hai người họ cũng không tệ lắm."
Tàng Thất cười nhìn hai phó tướng đang nói chuyện, cười nói: "Đừng nói lung tung, Nguyên soái và bất kỳ người nào quan hệ cũng không tệ, việc triều đình, chúng ta nghe qua thì coi như truyện cười thôi."
Mấy phó tướng gật đầu tán thành, Tàng Thất nhìn Trình Kinh đang cúi mặt, cười cười dẫn theo vài tướng lĩnh rời khỏi.
Hạ Tử Mặc nhìn Viên Tinh Dã, hỏi, "Trình Kinh này người định làm thế nào?"
"Bây giờ hắn ta vẫn còn đang viết mật báo cho Hạ Đế, đợi sau khi khai chiến là có thể diệt trừ, bây giờ có Tàng Thất trông chừng hắn, yên tâm." Viên Tinh Dã nói.
"Hắn viết gì trong mật báo?"
"Đơn giản là ta không cho bọn họ theo bên cạnh nàng, đoạt quyền của nàng và chuyện ta với nàng bất hòa."
Hai người trở về quân trướng, chỉ chốc lát thân binh báo cáo nói quân Khuyển Nhung đã lui lại.
Viên Tinh Dã phất tay để thân binh lui ra, rót cho Hạ Tử Mặc một chén trà, rồi nói, "Tử Mặc, qua mấy hôm nữa ta phải dẫn binh ra thành nghênh địch, nàng phải ở trong thành không được ra ngoài, trong thành còn có thám tử của Khuyển Nhung, vạn sự đều phải cẩn thận một chút." Hạ Tử Mặc luôn thông tuệ hơn người, Viên Tinh Dã cũng không quá lo lắng, thế nhưng vẫn có chút không yên tâm.
Hạ Tử Mặc cười cười, "Ta biết rồi, người mang binh cũng phải cẩn thận một chút, đã có kế sách gì chưa?"
"Kế sách thì cũng có, nhưng không tránh được mấy trận ác chiến. Còn phải xem tình hình biến đổi thế nào đã. Nàng ở trong thành dù đi đâu cũng phải mang theo một trăm thị vệ kia." Nếu không phải vì sợ Hạ Tử Mặc không chịu được cực khổ, Viên Tinh Dã cũng muốn dẫn theo nàng xuất binh.
Ba ngày sau, đại đoanh Khuyển Nhung, một tên thám báo bước nhanh vào trướng. Bên trong lều có hai nam tử ngồi ở vị trí thủ lĩnh, khuôn mặt hai người có vài phần khá giống nhua, dáng vẻ khôi ngô. Hai người này chính là Tân Khuyển Nhung vương Dã Lợi Hợp và đệ đệ hắn là Dã Lợi Cát.
Bên cạnh hai người là một hắc y nhân, mang mạng che màu đen, không nhìn rõ mặt mũi.
"Khởi bẩm Đại Hãn, Tướng quân, Quân sư, đã liên lạc được với thám tử trong thành U Châu."
"Trong thành thế nào?" Dã Lợi Hợp hỏi.
Thám báo khom người đáp, "Viên Tinh Dã đang điểm binh chuẩn bị ra thành nghênh chiến, Giám quân Hạ Tử Mặc lưu thủ U Châu."
Dã Lợi Hợp nghe xong, không nhịn được nhìn về phía hắc y nhân, "Quân sư, ngươi xem --- "
"Tiếp tục do thám." Quân sư nói.
"Vâng."
Sau khi thám báo lui xuống, Dã Lợi Hợp không nhịn được hỏi, "Quân sư, ngươi thấy rốt cuộc Viên Tinh Dã có ý đồ gì?"
Hắc y nhân cất giọng không rõ nam nữ, "Tài dụng binh của người này được xem là Danh tướng đương thời, với động tác hôm nay, ta cũng không biết người này có dụng ý gì. Có điều mặc kệ là gì đi nữa, đều không thể tránh được mấy trận ác chiến. Đại Hãn, thần hi vọng tăng cường phòng thủ, đặc biệt là hộ vệ Thành Đô."
"Ngươi cho rằng Viên Tinh Dã sẽ phái người đi Thành Đô?" Dã Lợi Hợp cau mày.
"Đây là đấu pháp vây Nguỵ cứu Triệu, hiện tại Thành Đô trống vắng, Tinh Dã nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, nếu chúng ta mặc kệ, Thành Đô nhất định sẽ tổn thất rất lớn, nếu phái người đến sẽ giảm thiểu binh lính có thể sử dụng. Vì lẽ đó Viên Tinh Dã nhất định sẽ phái người đi Thành Đô."
(Thành Đô, nghĩa như kinh thành, là kinh đô của Khuyển Nhung, không phải là 1 trong tứ châu ủa U Vân thuộc Đại Khải, nó là thành Uy Nhung, hay Uy Nhung thành tùy cách đọc.)
Lúc này, tựa như đáp lại lời nói của Quân sư, một binh lính chạy vào bẩm báo, nói ba ngày trước thành Uy Nhung bị tập kích, mấy tên quan chức trong thành chết oan mạng. Trong thành nhiều chỗ bị tập kích.
"Viên Tinh Dã --- đây quả thật không phải là hành vi quân tử." Dã Lợi Hợp cả giận nói.
Quân sư lắc đầu, "Đại Hãn, trên chiến trường vốn là binh bất yếm trá, nếu chúng ta không thèm quan tâm, coi như đánh được giang sơn, đến lúc đó cũng không còn ai quản lý. Theo thần thấy, cần phải phái người về đóng giữ Đế đô mới được."
Dã Lợi Hợp có chút ủ rũ ngồi xuống, "Đại Khải đất rộng người đông, nếu Khuyển Nhung ta có được binh lực như Đại Khải, đoạt thiên hạ dễ như trở bàn tay." Nhưng thôi, "Quân sư cho rằng nên phái đội quân nào về thủ thành?"
"Thần cho rằng, Hổ sư là tốt nhất." Quân sư nói, "Nếu là binh lính khác, dù có phái ra năm vạn người, cũng không thể thành đại sự."
Dã Lợi Hợp buồn bực, Hổ sư đội quân tinh nhuệ nhất của hắn, nếu dùng để thủ thành chẳng khác nào đại tài tiểu dụng (nhân tài không đất dụng võ), nhưng hắn cũng biết nếu phái các tướng sĩ khác về thủ thành, cũng không phải chỉ một vạn người là có thể.
"Được, cứ dựa theo Quân sư nói, phái Hổ sư về thủ thành."
"Nếu thần đoán không lầm, trong vòng mấy ngày nữa Viên Tinh Dã chắc chắn ra thành nghênh chiến."
Hôm sau, Hổ sư liền rời quân Khuyển Nhung trở về phòng thủ Thành Đô. Lúc Viên Tinh Dã nghe thám tử hồi báo, đúng là không ngoài dự đoán. Hai quân đối kháng cũng như kỳ thủ đánh cờ. Kỳ thủ cao minh có thể đoán được bước tiếp theo của đối thủ.
Ba ngày sau, quân Khuyển Nhung lại công thành, lần này Viên Tinh Dã cũng không thủ thành không ra, mà hạ lệnh mở cổng ra thành nghênh chiến. Hai đội quân ở vùng đồng bằng bên ngoài U Châu đối đầu.
Quân Khuyển Nhung có hai mươi vạn, mà Viên Tinh Dã mang ra ngoài U Châu ba mươi vạn người, để lại sáu vạn quân thủ thành. Hắc y quân làm tiên phong, hắc y hắc mã (trang phục đen, cưỡi ngựa đen). Phía sau là tướng sĩ tứ quân. Soái kỳ bay phấp phới trên cao, bên trên một chữ "Viên" đặc biệt đáng chú ý.
Khải quân bày xong trận hình, liền nhìn tháy mấy vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Đây là máy bắn đá của Khải quân, vài ngày trước Viên Tinh Dã đã dâng thư nhờ công bộ chế tạo thêm mấy chiếc, hiện nay Hải quân có hai mươi chiếc máy bắn đá.
"Khải quân thật có đầu óc." Dã Lợi Cát mắng "Thích mấy thứ đồ vật này. Sớm muộn gì ông đây cũng khiến các ngươi phải quỳ xuống cầu xin."
Viên Tinh Dã nhìn ba người thủ lĩnh Khuyển Nhung, vẻ mặt thản nhiên, lúc này trong trận doanh đối phương có một tướng lãnh tiến ra, thân cao tám thước, tay cầm một thanh trảm mã đao khổng lồ, cất cao giọng nói: "Ta chính là Uy Hổ Tướng quân dưới trướng Khuyển Nhung vương, các ngươi ai dám cùng ta quyết một trận tử chiến?"
Viên Tinh Dã nhìn Triệu Quảng một chút, Triệu Quảng hiểu ý vừa định giục ngựa ra trận, liền nhìn thấy Trình Kinh cưỡi ngựa tiến lên trước một bước, "Nguyên soái, mạt tướng nguyện ra trận."
Trình Kinh bước ra khiến Viên Tinh Dã có chút kinh ngạc, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, "Chuẩn."
Trình Kinh một thân giáp bạc, cưỡi lên bạch mã vẫn có vài phần khí thế võ tướng, giục ngựa tiến lên, liền nghe một trận hoan hô của Khải quân.
Đối với hắn mà nói, tình huống này vẫn là lần đầu tiên gặp phải, trước đây chỉ ở kinh thành, hiện tại mới cảm thấy nam nhi quả nhiên còn phải chinh chiến sa trường, chỉa thẳng trường thương trong tay, hướng về đối thủ.
Hai người giục ngựa, rất nhanh liền chiến đấu với nhau, Trình Kinh dùng thương, vung vẫy trong không trung mở ra một khoảng không, trong nhất thời chiếm thế thượng phong. Mà đối thủ dùng trảm mã đao tuy không linh hoạt bằng, nhưng cũng uy thế hừng hực, tuy rơi vào thế hạ phong nhưng trong nhất thời cũng không có dấu hiệu thua.
Hai người đánh đến khó phân thắng bại, Dã Lợi Hợp bên này không nhịn được nói, "Đại Khải quả nhiên nhiều nhân tài, người này nhìn như chỉ là một phó tướng, liền có thể cùng Uy Hổ Tướng quân đánh thành như vậy."
Dã Lợi Cát không nhịn được nói, "Vương huynh, ngươi cả nghĩ quá rồi, lẽ nào bộ tộc Khuyển Nhung ta nhân tài không bằng Đại Khải?"
Chính vào lúc này, Trình Kinh một chiêu hồi mã thương đâm xuyên vai phải đối thủ, thế nhưng hắn cũng bị đối phương phản công một đao đánh rớt xuống ngựa.
Trong đại doanh hai bên lần lượt xuất hiện vài người, đem hai kẻ bị thương trở về, ván này xem như hòa nhau. Trình Kinh bị chấn động một hồi, lục phủ ngũ tạng như muốn lệch khỏi vị trí. Viên Tinh Dã sai người đưa hắn về U Châu.
---
Cứ từ từ rồi tấm bản đồ của các tòa thành phương Bắc sẽ tự hình thành trong đầu các bạn thôi!!!