Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 21: Nuốt (H, 3P)

Editor: Dâu

"Cấm làm tổn thương thân thể… sao không nghe lời?"

Thân thể sau khi phun ra không ngừng co quắp run rẩy trên người nam nhân, côn ŧᏂịŧ không muốn rút ra, hưởng thụ sự quấn lấy của hoa huyệt, thỉnh thoảng thọc vào rút ra kéo dài kɧoáı ©ảʍ, mười ngón tay hai người đan vào nhau, sự đυ.ng chạm này khiến anh thỏa mãn, đột nhiên sờ đến lòng bàn tay có dấu trăng non, người đàn ông hơi nheo mắt, bá đạo mà liếʍ dái tai nhỏ của cô.

"Nuốt vào đi."

Mộc Trạch Uyên rút côn ŧᏂịŧ ra, chất trắng đυ.c còn dính trên đầu lưỡi không muốn nuốt xuống, anh nắm lấy khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, ngón tay thon dài moi chất dịch trắng đυ.c từ cái miệng nhỏ nhắn thọc vào rút ra. Nhìn cô nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, anh mỉm cười hài lòng.

"ưʍ...cho tôi nghỉ một chút..."

"Vẫn còn có người chưa bắt đầu… Sao lại mệt… Hả?" Giọng từ tính thì thào, Tư Đồ Dịch bế thân thể kiều mềm của cô lên, noi hai người giao hợp phát ra âm thanh nhóp nhép, mật dịch theo đó chảy dọc ghế sofa da đến tấm thảm Ba Tư.

Diệp Hàn Ngự đỡ lấy Mạc Nghiên, chậm rãi đi tới bàn bi-a đặt xuống, mở ra đôi chân trắng nõn non mềm của cô, dán thân thể cường tráng của mình lên hai chân và vai không cho cô khép lại, cúi đầu ngậm lấy cánh môi côi, eo đưa về phía trước tiến vào nơi sâu nhất.

"Không được nữa… A a a a a a a…" Lòng bàn tay trắng nõn bị trói buộc bị anh siết chặt, tiếp tục bị cắm vào, nơi tư mật của hai người càng thêm dính chặt.

"Muốn gì ... ngoan ... ăn nữa đi ..." Côn ŧᏂịŧ khổng lồ ấn sâu vào hoa cung, không ngừng cọ xát vào vách thịt, hưởng thụ sự cắи ʍút̼ của cái miệng nhỏ nhắn bên trong, chỉ cảm thấy du͙© vọиɠ trong cơ thể cuồn cuộn không dứt đang thiêu đốt lấy anh, đem chân cô kẹp lấy eo anh, cử động vài cái. Kɧoáı ©ảʍ tê dại từ xương truyền thẳng tới đại não.

"ưʍ... khó chịu quá ... đừng cử động nữa ..." Mạc Nghiên không khỏi cầu xin, giọng nói vừa khóc vừa lắc lư qua lại, thân thể chịu không nổi liên tục bị bọn họ không tiết chế đòi hỏi, nhưng thuốc đã ngăn cô ngất xỉu, mật dịch liên tục phun ra để anh cắm vào dễ dàng hơn.

Nghe được giọng nói ngọt ngào của người trong lòng, du͙© vọиɠ trong cơ thể càng thêm mãnh liệt, Diệp Hàn Ngự vội vàng cắm vào rút ra không muốn chậm lại, càng đừng nói buông tha. Anh cúi đầu gặm cắn môi cô, đưa chiếc lưỡi dài thâm nhập liếʍ mυ'ŧ dây dưa, nuốt lời nói không thành lời của cô vào.

Cô liên tục di chuyển qua lại giữa thiên đường và địa ngục. Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô bấu chặt ngón tay vào lòng bàn tay của người đàn ông, như thể cô muốn tìm kiếm sự chống đỡ, cơ thể mềm mại lại lần nữa bị nam nhân thao đến cao trào, tiểu huyệt co rút nuốt lấy côn ŧᏂịŧ, càng nuốt càng sâu, nhưng côn ŧᏂịŧ vẫn chưa muốn bắn ra.

Nhìn cơ thể cô run rẩy, Diệp Hàn Ngự lật người Mạc Nghiên trên bàn bi-a. Bàn chân trắng nõn đặt trên nền đá cẩm thạch đen. Bàn chân trắng như tuyết và nền nhà tối tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ. Mái tóc đen tuyền sau lưng xinh đẹp còn vương vãi, một ít dính vào hai má, cổ tay trắng nõn bị trói bởi chiếc cà vạt màu xám trông cực kỳ da^ʍ mỹ, hoa môi sưng đỏ hé mở, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng rút ra chỉ để lại đỉnh qυყ đầυ trong cơ thể cô, bởi vì trống rỗng, cô không ngừng co giật, cảm giác hư không không ngừng biến hóa, như thể cô đang ở trong hai tầng trời băng và lửa.

"Ưm ... quá nhiều ... không cần...cho tôi ... muốn ... hức ... hức ..."

Sự sung mãn của lỗ nhỏ khiến Mạc Nghiên cảm thấy sưng tấy. Nhưng khi anh rút ra, cô lại cảm thấy dường như một sợi lông vũ lướt qua đang cào xé trái tim mình, cô chỉ có thể cầu xin sự sung sướиɠ trong sự xấu hổ.