Editor: Dâu
"Haha ..." Đôi mắt mờ mịt nhìn về phía nam nhân, côn ŧᏂịŧ to lớn cắm đầy cái miệng nhỏ nhắn, nước miếng không ngừng phun ra, để tránh nhỏ giọt, cô chỉ có thể tiếp tục ngậm lấy côn ŧᏂịŧ mà nuốt xuống.
"Ừm ... cái miệng nhỏ rất có thiên phú ... miệng mở to hơn một chút ... Ừm ..." Mộc Trạch Uyên thẳng thắt lưng, không ngừng chọc vào cổ họng cô, cảm nhận sự mυ'ŧ, liếʍ và siết chặt của cái miệng nhỏ nhắn khiến anh muốn điên cuồng thao hư cái miệng nhỏ của cô.
"Ưʍ...a a..."
Mùi hương nam tính xộc vào chóp mũi, cảm giác nhột nhạt từ sau qυყ đầυ đến toàn thân, cơ thể mỏng manh vùng vẫy kịch liệt để thoát khỏi sự kiểm soát của anh. Bàn tay nhỏ bé kéo lấy áo sơ mi, không ngừng đẩy bàn tay đang kiềm chế cô ra, nhưng người đàn ông phía dưới cùng trước mặt không buông tha cho cô.
"Thật không ngoan ... hừm? ..." Diệp Hàn Ngự bước tới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mạc Nghiên, siết chặt lấy eo cô, kéo chiếc cà vạt màu xám lỏng lẻo trên cổ mình, dùng cà vạt buộc chặt đôi tay mảnh mai lại thành một nút không làm tổn thương làn da của cô, nhưng không dễ dàng đứt ra.
"Không ... Ừm ..." Cà vạt trói tay sau lưng làm bộ ngực trắng như tuyết ưỡn về phía trước, phóng vào mắt nam nhân trước mặt, cùng lúc đó, đầu bị Mộc Trạch Uyên khống chế không ngừng đẩy côn ŧᏂịŧ vào trong miệng cô, hàng mi dài chứa từng giọt nước mắt trong suốt nhưu pha lê chảy xuống.
Cảm nhận được hành lang chật hẹp của hoa huyệt không ngừng hút phân thân của mình, Tư Đồ Dịch không chịu nổi, liều mạng đâm vào như phát tiết, không có tay nhỏ trở ngại, anh càng điên cuồng cày cấy trên người cô.
Côn ŧᏂịŧ đỉnh đột nhiên chạm vào một cái phình nhỏ ở chỗ sâu trong lỗ hoa, cảm giác được eo nhỏ trong tay nhất thời run rẩy, ánh mắt sợ hãi ngẩng đầu nhìn Mộc Trạch Uyên, cái miệng vẫn còn hàm chứa côn ŧᏂịŧ anh.
"Dịch... chính là nơi đó ... hung hăng mà thao hư cô ấy..." Mộc Trạch Uyên vuốt ve đôi má phồng lên của Mạc Nghiên, cười thầm đầy quyến rũ.
Tư Đồ Dịch cong môi, bàn tay to ôm lấy eo thon của cô, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ đâm vào không thương tiếc. Từng cái va chạm và ma sát đều đều chuẩn xác cứa vào vết sưng. Hoa huyệt điên cuồng co rút, mặc cho người trong tay vùng vẫy thế nào, người đàn ông chỉ tìm chỗ đó mà cào cấu dữ dội.
Cơ thể không ngừng run rẩy, kɧoáı ©ảʍ cùng ngứa ngáy kinh khủng cứ thế lan tràn khắp cơ thể, muốn kêu lên cầu xin nhưng lại bị côn ŧᏂịŧ chặn lại, hai chân và eo duy nhất không ngừng giãy dụa, không ngờ lại càng tăng thêm nuốt côn ŧᏂịŧ dày vào sâu hơn, hai tay nhỏ bị trói sau lưng không thể phản kháng, chỉ có thể để cho lộng, dưới lực đẩy nhanh chóng, thân thể mềm mại ngả về phía sau, cái miệng nhỏ nhắn vô thức nuốt côn ŧᏂịŧ, hoa huyệt mềm mại mυ'ŧ kẹp côn ŧᏂịŧ đang rút ra, hoa dịch không ngừng tuôn ra từ nơi giao hợp.
"Thật là dâʍ đãиɠ ... Trước cho em ăn một chút ..." Tư Đồ Dịch bị kẹp làm cho đau đớn, lòng bàn tay mở bắp đùi non mềm của cô ra, ngón tay mở ra lỗ hoa đã bị kéo căng đến cực hạn, gậy thịt hướng về phía vết sưng trên người cọ xát, cảm thụ hoa huyệt co rút, thân thể thẳng tắp đứng lên, biết cô đã đến cực hạn, côn ŧᏂịŧ càng thêm mãnh liệt đâm vào, hai cái túi ngọc đập liên tục vào bờ mông tuyết trắng, khi cô cao trào anh cũng không buông tha hoa huyệt, kịch liệt va chạm, ngón tay thon dài bóp mạnh vào cuống hoa.
"A a a..."
Côn ŧᏂịŧ cắm vào rút ra liên tục như máy đóng cọc, hoa huyệt không kiểm soát được thắt chặt côn ŧᏂịŧ muốn động tác chậm lại, hai người mạnh mẽ đâm thêm vài chục cái, bỗng nhiên thúc một cái thật mạnh bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong tử ©υиɠ, phía trên cũng bị bắn đến trào ra, cơ thể không có bất kỳ cái gì chống đỡ dựng thẳng, sau một cơn co giật dữ dội, cô gục xuống và mềm nhũn ngã vào vòng tay của người đàn ông như vũng bùn.