Editor: Dâu
"Ha… trướng quá… lớn rồi… mau động… cho tôi…"
Khuôn mặt đỏ bừng nhìn nam nhân trước mặt, giọng điệu chua xót ra lệnh cho người đàn ông. Nếu để cho những con em quý tộc khác nhìn thấy sẽ cảm thấy rất sợ hãi, không gia tộc nào dám tùy ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ năm người này, huống chi là một mệnh lệnh, chỉ cần xúc phạm bọn họ, thì người đó sẽ chỉ có thể bi thảm nuốt lời nói này xuống suối vàng.
Tư Đồ Dịch nheo đôi mắt đen nguy hiểm, ấn lòng bàn tay to vào bụng dưới của Mạc Nghiên, đưa tay kia lên xuống tấm lưng xinh đẹp của cô. Cô không ngừng rêи ɾỉ trong vòng tay anh, đôi môi mỏng ghé sát vào khuôn ngực trắng như tuyết, cắn chặt quầng vυ' và hạt đậu nhỏ bằng hàm răng cứng ngắc, hết lần này đến lần khác mυ'ŧ mạnh như hút sữa.
Khi anh xoay người lên xuống, đôi tay mảnh khảnh của cô yếu ớt nắm lấy áo sơ mi, vừa lúc cảm giác cực khoái ập đến, Mạc Nghiên càng kêu càng quyến rũ, đột nhiên, anh dừng động tác, nhíu mày vừa thống khổ vừa sung sướиɠ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ hoa huyệt đang kẹp mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ.
"ô... cho tôi ... haha
... hư... cho tôi ..."
Dưới tác dụng của thuốc, Mạc Nghiên không còn suy nghĩ được nữa, mà tuân theo du͙© vọиɠ của cơ thể mình, vauwf tức giận vừa u oán nhìn Tư Đồ Dịch.
Đôi mắt đầy du͙© vọиɠ nhìn chằm chằm khuôn mặt quyến rũ, muốn nuốt chửng cái miệng nhỏ nhắn đang nói chuyện, dĩ nhiên, đôi môi rực cháy của người đàn ông gần như độc đoán tàn phá đôi môi đỏ mọng của cô theo ý nghĩ trong lòng, mυ'ŧ lấy cánh môi quyến rũ như cánh hoa anh đào, mân mê hai môi tách ra, chiếc lưỡi dài của anh đưa thẳng vào, chiếm trọn hương thơm trong miệng cô.
"a a ... a..."
Dưỡng khí trong cơ thể dường như bị anh hấp thụ hết, đôi tay mảnh khảnh nắm chặt áo sơ mi của anh, trông nhỏ nhắn dễ thương, gò má bằng lòng bàn tay dán sát trên ngực anh. Đôi mắt như sương nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
"Nếu em muốn ...tự chuyển động ..."
Ý chí kiên cường chống lại du͙© vọиɠ muốn phun trào, Tư Đồ Dịch liếc mắt nhìn gò má ửng đỏ của Mạc Nghiên, nhẹ nhàng cọ sát nam căn vào vách tường non mềm. Thỉnh thoảng, dùng ngón tay nhào nhẹ cặp tuyết nhũ.
"Ưm ..." Mạc Nghiên cắn môi, khẽ nhíu mày, ánh mắt ủy khuất khiến người ta vừa thương vừa yêu, cánh tay yếu ớt đặt lên vai Tư Đồ Dịch.
"Như thế này ..... Tự mình làm đi ..." Tư Đồ Dịch thì thầm bên tai Mạc Nghiên, thắt lưng dựng thẳng lên.
Mạc Nghiên thân thể run lên, cảm giác bàn tay to trên eo càng ngày càng nóng, cọ xát trên da thịt mềm mại của cô, vừa lúc thân thể đang đắm chìm trong tình yêu sung sướиɠ, anh lại dừng động tác, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm nở nụ cười xấu xa.
" a a ... Ừm ..." Mạc Nghiên mang theo ánh mắt khát vọng, nhưng phát hiện anh không nhúc nhích, đôi môi đỏ mọng mím lại, động tác khó chịu đỡ lấy vai anh, xoay vòng eo lên xuống.
"Ah ha ah.... Thật thoải mái ...a a ..." Tiếng kêu nức nở mang theo giọng mũi, dựa vào l*иg ngực của anh chống đỡ mà lên xuống.
"Hừm... hừ ..." Tư Đồ Dịch nheo lại đôi mắt đen láy, ngọn lửa du͙© vọиɠ trong sâu thẳm lóe lên, nhìn cô lên xuống nhẹ nhàng, nhưng cũng không có ý định giúp đỡ dù chỉ một chút.
"Trướng quá... Thật lớn ... Hừ ... Ư ... Giúp tôi ... Làm ơn ..."
Âm thanh nài nỉ, đôi mắt đầy sao mờ ảo mê hoặc anh khiến anh không thể phân biệt được trời đất. Khuôn mặt cầu xin, đôi mắt vừa tức giận vừa ngốc nghếch, có sức quyến rũ tuyệt đối.
"Ngoan... chờ một chút, mặc kệ em kêu kêu như thế nào tôi cũng không dừng lại ..." Anh lạnh nhạt mà gợi lên nụ cười xấu xa, toàn bộ côn ŧᏂịŧ đều đâm vào sâu trong tiểu huyệt, hai tay chế trụ eo không cho cô dễ dàng chạy thoát.