Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 17: Miệng nhỏ thật là tham ăn (h)

Editor: Dâu

"Cái miệng nhỏ thật là tham lam ... hừm... làm lâu rồi mà vẫn chặt chẽ như vậy ..."

Tiêu Mục Thần chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ra, thân gậy dính đầy chất lỏng của hai người, lại tiếp tục ấn sâu vào khiến bụng Mạc Nghiên nhô ra, hoa môi chèn ép lộ ra một ít trắng đυ.c dịch hoa, qυყ đầυ cắm vào trực tiếp miệng tử ©υиɠ, ngón tay cái ấn mạnh vào mép huyệt sưng lên, tiểu huyệt mẫn cảm thỉnh thoảng bị móng tay cào cào co rút lại, lòng bàn tay to lớn của nam nhân nhào nặn bộ ngực trắng như tuyết, cúi xuống dùng môi mỏng che cái miệng nhỏ đang không ngừng rêи ɾỉ, dưới lực đạo mạnh mẽ của nam nhân cổ tử ©υиɠ dần dần mở ra. Đột nhiên cảm thấy người dưới cứng đờ, xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ, đôi mắt đen của Tiêu Mục Thần lóe lên du͙© vọиɠ, dùng lực bắn toàn bộ vào bên trong không chừa một giọt.

"A a a...ha..."

Mạc Nghiên kêu lên vì cực khoái.

"ha...a ...... Không ...a..." Khi Mạc Nghiên sắp ngất xỉu, Tư Đồ Dịch lấy ra một hộp thuốc màu trắng bỏ vào ly rượu vang lắc nhẹ, nhấp một ngụm rồi phủ lên môi Mạc Nghiên. Rượu đỏ từ từ đưa vào trong miệng, chiếc lưỡi dài hung hăng quét qua khoang miệng ngọt ngào của cô, thỉnh thoảng còn ngậm lấy cái lưỡi, sau khi đút cô uống hết thì lại nhấp một ngụm khác đưa vào miệng nhỏ của cô, đến khi chỉ còn đáy cốc.

"Cái gì vậy ...?" Cung Kỳ Diệp ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nhướng mày quan sát động tác của Tư Đồ Dịch.

"Đây là một viên thuốc để bồi bổ thể lực. Sẽ không dễ dàng bị ngất đi. Đồng thời, còn có tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© và không có tác dụng phụ, cơ thể chỉ trở nên nhạy cảm hơn."

Tư Đồ Dịch đặt ly rượu xuống, đưa tay nhéo cái cằm nhỏ trắng sứ, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua mặt bên, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp, chờ dược tính phát tác.

Nghe Tư Đồ Dịch nói cơ thể sẽ trở nên mẫn cảm hơn, bốn người còn lại nhìn chằm chằm làn da mềm mại của Mạc Nghiên như sói, trong vài phút, thân thể cô dần dần đỏ lên, không ngừng cọ xát trên ghế sô pha da, làn da trắng nõn đối ngịch với màu trầm của ghế sô pha trông rất bắt mắt, nước mắt lưng tròng nhìn nam nhân trước mặt nức nở, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng thở ra, nhưng không có ai giúp cô giải vây, chỉ có thể theo phản ứng của thân thể, bàn tay nhỏ bé giữ lấy. Những người đàn ông nhìn chằm chằm vào chuyển động của cô trên ghế sofa, đôi mắt của họ tràn đầy du͙© vọиɠ.

"ô... giúp tôi... hức ... ha ... hức... cho tôi... ha ..."

Mạc Nghiên không ngừng dùng tay bóp ngực nhỏ của cô mà vuốt ve khắp người, nhưng vẫn không thể cưỡng lại cảm giác nhột nhột tận sâu trong cơ thể, cô chỉ có thể bất lực nhìn người đàn ông trước mặt mà thổn thức.

"Dịch, cậu trước."

Diệp Hàn Ngự nhìn Mạc Nghiên không ngừng xoa nắn, cánh hoa sưng đỏ chậm rãi chảy ra chất lỏng trong suốt, nheo mắt cười như hồ ly, đầu lưỡi tươi tắn liếʍ rượu đỏ bên mép thủy tinh.

Tư Đồ Dịch ôm Mạc nghiên ngồi lên bắp đùi rắn chắc của mình, cầm hai chân cô quấn chặt lấy eo anh, cánh hoa xinh đẹp không ngừng phun ra mật hoa, như mời người khác hôn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ soạng cánh hoa rồi chậm rãi đâm vào, khuôn mặt đẹp trai nhìn chằm chằm vào phản ứng của cô, sau khi xác định thuốc đã ngấm hoàn toàn, phân thân cứng cáp từ từ đẩy vào nơi sâu nhất vào tiểu huyệt, thưởng thức từng lớp bao phủ, đang xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ.